Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017
Tình Ca
ngủ trên võng lác giường tre
nằm khoanh trong lòng Mẹ
ôi! ta từ thuở bé
đã ghiền nghe điệu ầu ơ
tiếng mẹ hiền ru ngủ con thơ
từng câu hát cất lên hòa theo nhịp võng
ta đã nghe mặt sông đầy nổi sóng
chín miệng Rồng lấp biển nhả phù sa
sóng bạc đầu vỗ mãi bản hùng ca
máu tim đã chan hòa trong máu đất
tổ tiên ta tưới mồ hôi nước mắt
biến sình lầy ra cơm gạo thơm ngon
anh dũng vô cùng như tiếng Mẹ ru con
cò bay mỏi ruộng vàng trong giọng hát
ta đã uống bóng dừa xanh thơm mát
mọc trong hồn đôi cánh trắng ca dao
giọng hò ơ trên sông nước dạt dào
giữa giấc ngủ ta hồn nhiên từ thuở
âu yếm vòng tay ngọt ngào hơi thở
ngực lép mẹ hiền vắt sữa nuôi con
sông nhớ nguồn, nước quyến bùn non
ôi! doi đất đã vươn mình lên theo triều nước
tiếng mẹ ru anh hùng như nhịp bước
đám Lưu Dân từ bốn trăm năm trước đã về đây
dựng nhà chòi trên ngọn cỏ đầu cây
ôi! dũng cảm bàn tay bao người khai phá
đùa giỡn với rừng sâu sóng cả
nép mình vào bóng mát của thiên nhiên
trước thú rừng nước độc đã bình yên
đem huyết lệ làm một gia tài để lại
ta đã thấy vườn xanh sai trái
lúa đầy bông đồng ruộng vẫn vàng thơm
tiếng mẹ hiền âm hưởng của Quê Hương
hơi vọng cổ quyện hồn thơ Đồ Chiểu
xuồng ba lá đêm giăng câu thời niên thiếu
tiếng độc huyền rơi
trên sóng nước ngậm ngùi
vẫn tưới mát lòng người yêu đất tổ
đầu vú hoa cười vừa chớm nở
trong lời ru, con say ngủ mẹ hiền ơi!
muối mặn gừng cay sữa ngọt lạ đời
trên võng lác giường tre con hồn nhiên khôn lớn
TRẦN NGỌC HƯỞNG
(Mẹ và Quê Hương)
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 122, ra ngày 15-1 và 1-2-1970)