Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

CHƯƠNG XXIII, XXIV, XXV_MÁI TÓC HUYỀN


XXIII

AI LÀ CHỦ TÒA NHÀ?


Câu chuyện mà Đức vừa kể cho nhà phóng viên có vẻ khó tin, nhưng chàng cũng cho là chuyện thật vì chàng đã quen tính không ngạc nhiên trước bất cứ một sự gì.

Chàng liền kêu dây nói cho Ty Cảnh sát. May thay, ông trưởng Ty lại là chỗ quen biết cũ nên ông ta chấp nhận rất dễ dàng đề nghị của Hùng để đi tới một tòa biệt thự ở vùng ngoại ô, là nơi mà Thu Cúc bị giam giữ theo tài liệu đã thu lượm được.

Hùng đề nghị ông đi bằng xe riêng của chàng và chừng 15 phút sau ông trưởng Ty đã tới cùng với hai cảnh sát viên.

Hùng mời mọi người lên xe. Ngồi ngả người trên ghế, ông trưởng Ty vừa hút thuốc vừa suy nghĩ, còn hai cảnh sát viên thì ngồi thẳng đơ trong yên lặng. Thằng Đức ngồi cạnh ông Hùng, với con Lu nằm ngoan ngoãn dưới chân nó.

- Bây giờ chúng ta đi bộ vào thì hơn.

Mọi người lẳng lặng xuống xe. Con Lu đi tiên phong và khi tới cổng sắt, nó lách qua chấn song vào vườn rồi chạy tới nằm dưới cái cửa sổ thứ ba, đuôi ve vẩy.

- Kìa, ông coi – Đức nói với nhà phóng viên. Hùng gật đầu và chỉ con chó cho ông trưởng Ty Cảnh sát.

- Tôi thấy rồi – ông này đáp có vẻ không tin tưởng lắm.

Do Đức dẫn lối, mọi người đi vòng ra phía trước để tới cửa vào. Lúc đó trời đã xế chiều, trong nhà đén thắp sáng choang. Một người trông như quản gia bước ra đứng trên thềm một lát rồi quay trở vào. Trông thấy người này rất nghiêm trang, ông Trưởng Ty thấy ngài ngại và nói với nhà phóng viên:

- Ông Hùng này! Ông phải cho tôi biết ông có ý định làm gì bây giờ chứ? Ông muốn khám nhà chăng?

- Vâng, nếu xét cần.

- Nhưng như thế là đột nhập gia cư bất hợp pháp. Tôi thấy việc này phiền lắm, ông ạ.

- Thôi được – Hùng đáp – xin ông cứ đứng ngoài này với nhân viên. Tôi sẽ vào nhà như một người khách đến chơi và tôi sẽ xin cầu cứu đến ông khi nào thấy thật cần thiết.

Nói xong Hùng lôi tay thằng Đức cùng vào.

Người quản gia cúi chào rất trịnh trọng:

- Thưa ngài muốn hỏi ai ạ?

- Tôi muốn gặp ông chủ nhà – Hùng vừa đáp vừa đảo mắt nhìn quanh.

- Thưa ngài, chúng tôi không rõ chủ nhân tôi có thể tiếp kiến ngài vào giờ này hay không.

- Ông thưa với chủ nhân rằng tôi có việc rất cần – Hùng vừa nói vừa đưa thẻ phóng viên ra.

Người quản gia tiếp lấy tấm thẻ, đặt trên một chiếc khay bạc và đưa cho một gia nhân đứng gần đó:

- Anh lên trình với chủ nhân.

Rồi quay ra nói với Hùng:

- Xin kính mời ngài vào.

Một gia nhân khác mở rộng tấm cửa kính. Hùng và Đức bước vào một phòng rất nguy nga và tráng lệ.

- Có thể nào Thu Cúc lại ở đây được? – thằng nhỏ kêu khe khẽ.

Hùng suỵt bảo nó im.

Tại cuối phòng, một tấm cửa nữa mở ra và người gia nhân ban nãy đã trở xuống thưa:

- Xin mời ngài đi theo tôi.

Hai người bước vào một phòng thư viện, xung quanh tường bày la liệt những pho sách gáy mạ vàng, xếp thứ tự trên các giá bằng gỗ quý.

Chủ nhân đang ngồi sau một chiếc bàn giấy lớn. Hùng sửng sốt nhận ra là nhà nghiệp chủ Lê Trọng Phú, người đồng quận với cô Mai ở Bạc Liêu.

Chàng chưa hết ngạc nhiên thì ông Phú đã đứng dậy ra bắt tay chàng.

- A, chỗ quen biết cả đây mà, ông Hùng! Có việc gì vậy, thưa ông? – chủ nhân hỏi với một nụ cười rất niềm nở.

- Thưa ông, rất cảm ơn lòng tử tế của ông – Hùng đáp – Tôi xin thưa rằng đây là một câu chuyện bí mật và rất tế nhị.

- Vâng, xin ông cho biết! – Chủ nhân vừa nói vừa mời an tọa.

Hùng ngồi xuống với vẻ mặt nghĩ ngợi. Lúc bấy giờ, trong phòng thư viện, bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở. Hùng vào đề:

- Thưa ông, như ông vừa nói, chúng ta là chỗ quen biết. Nhưng có lẽ ông cũng rõ là trước khi làm phóng viên nhà báo, hồi xưa tôi đã có làm thám tử một thời gian?

Ông Phú gật đầu. Hùng nói tiếp:

- Hiện bây giờ tôi vẫn rất ham thích cái nghề đó, và tôi lại trở thành thám tử mỗi khi người bạn nào cần đến sự giúp đỡ của tôi. Và mới đây một bé gái rất thân của tôi đã bị mất tích mà tôi tìm mãi chưa ra, thưa ông.

Hùng ngưng lại và hỏi:

- Thưa ông cho phép tôi được hút thuốc?

- Ấy, xin mời ông cứ tự nhiên – chủ nhân vừa đáp vừa cầm hộp thuốc lá lên mời.

Hùng rút một điếu, châm lửa, hút vài hơi rồi nói tiếp với vẻ lơ đãng:

- Nhà chức trách đã bủa lưới, nhưng tới nay vẫn chưa có kết quả gì!

- Vậy hả?

- Như ông đã rõ, một cuộc điều tra là công việc khó khăn, phức tạp. Ban đầu thì mọi nỗ lực hình như vô hiệu. Người thám tử cố phá tan màn bí mật, nhưng nó vẫn cứ đứng trơ trơ như một bức tường kiên cố. Nhưng dầu sao thì bức tường ấy cũng phải hạ xuống nếu muốn khám phá ra chiếc chìa khóa đưa tới sự thật.

- Vâng, tôi hiểu – chủ nhân đáp.

- Và một ngày kia, nhà thám tử đã tìm ra một kẽ nứt của bức tường, chàng vội bám chặt vào đó và dần dần chàng đã nom thấy…

- Đã nom thấy? – Chủ nhân hỏi.

Hùng cả cười trả lời:

- Thưa ông, ông có tin lời tôi không, khi tôi nói đã nom thấy gì bên kia bức tường?

Hùng ngừng lại và nhìn nhà nghiệp chủ. Ông này quay mặt đi và cúi xuống rút một điếu thuốc châm hút. Hùng nói tiếp:

- Vâng, có lẽ ông không tin tôi, nhưng tôi xin phép nói rõ : tôi đã nom thấy sự thật, đứa bé gái đó hiện đang ở trong nhà ông!

Thằng Đức thốt ra một tiếng kêu nho nhỏ, nhưng chủ nhân đã ngả người ra ghế, cả cười đáp:

- Hà, hà, hà! Ông Hùng giàu óc tưởng tượng quá xá! Nhưng, như ông đã nói tôi không thể nào tin ông được đâu.

- Thế ông có chịu tin tôi khi tôi nói rằng một ông trưởng Ty Cảnh sát và hai cảnh sát viên đang đứng chờ tôi ngoài vườn kia không?

- Không, tôi cũng không thể tin được.

Thằng Đức vẫn theo dõi cuộc đối thoại của hai người. Nó thấy vẻ mặt của ông Phú bình tĩnh và thoải mái, trong Khi Hùng thì tỏ ra cứng cỏi, gần như hung dữ.

- Thưa ông – chàng vừa nói vừa đứng dậy – thiết tưởng là không nên đóng kịch thêm làm gì nữa. Tôi biết rằng con nhỏ hiện đang ở trong nhà ông ; tôi có bằng cớ hẳn hoi. Mà còn hơn thế nữa : một nhân chứng đã nom thấy con nhỏ sau tấm cửa kính thư ba ở mặt sau nhà ; con nhỏ đã giao cho nhân chứng một nắm tóc gói trong chiếc khăn tay. Đây, ông coi.

Và Hùng đưa chiếc khăn tay ra. Vẻ mặt ông Phú hơi cau lại, nhưng ông tự chủ được ngay và hỏi:

- Thế ông muốn nói con nhỏ nào?

- Con nhỏ hiện ở đây mang tên là Hoàng thị Thu Cúc, nhưng đó là một tên mượn, thưa ông ; và tên thật của nó thì chính ông biết rõ, có phải không ạ?

- Tôi chẳng hiểu ông nói cái gì cả.

- Điều đó không quan trọng, lát nữa ông sẽ hiểu.

Nhà nghiệp chủ ngồi rũ xuống ghế, và hình như tấm mặt nạ của ông đã bắt đầu rớt xuống.

- Nhưng ông có quyền gì buộc tội tôi như vậy? Ông không hiểu rằng tôi có thể cho gia nhân tống ông ra khỏi nhà này ngay tức thì sao?

Ông Phú nói một cách nặng nhọc. Hùng vội chặn ngay:

- Ông nói phải, tôi không có quyền gì cả. Bởi vậy bây giờ tôi xin nhường chỗ cho những người có toàn quyền hành động.

Nói xong chàng bước vội ra khỏi phòng và chạy một mạch đến chỗ nhân viên Cảnh sát đang đứng đợi.

- Xin ông Trưởng Ty cho lục soát tất cả nhà, tôi xin chịu hết trách nhiệm – Hùng vừa nói vừa thở.

Cuộc lục soát bắt đầu, hết phòng này qua phòng khác mà chưa thấy gì cả. Cuối cùng, khi tới một tấm cửa đóng kín, mụ Tám vô ý để lộ ra một cử chỉ làm ông Trưởng Ty phải nghi ngờ. Ông ta vội hỏi:

- Thế cái cửa này thì sao?

- Thưa cửa này khóa – mụ Tám trả lời – nhưng đây chỉ là một cái cửa tủ xây trong tường mà thôi.

- Mở ra coi nào?

Khi mụ Tám mở ra, ông Trưởng Ty cúi nhìn bên trong thì thấy đúng là một ngăn tủ xây vào tường, bên trong chứa đầy quần áo phụ nữ chất chung quanh vách tủ hoặc máng trên những chiếc mắc. Ra vẻ thất vọng, ông Trưởng Ty đã định ra về, nhưng đến lượt Hùng quan sát trong tủ.

- Nhiều quần áo dữ! – Chàng nói với vẻ lơ đãng. Rồi chàng gạt vài cái sang bên, lấy một đôi mắc áo xuống.

- Ông làm chi vậy? – Ông Trưởng Ty ngạc nhiên hỏi.

Hùng không đáp. Chàng tiếp tục gỡ hết quần áo ra, dưới đôi mắt kinh hoàng của mụ Tám. Khi tủ đã trống rỗng thì một cái cửa nữa hiện ra ở phía sau.

- Mở ra ngay! – Ông Trưởng Ty ra lệnh.

- Thưa, tôi không có chìa khóa, vả lại chẳng ai mở cái cửa này ra bao giờ cả! – Mụ Tám đáp.

- Mở ra đi – Hùng giục thêm.

Lúc đó, ông Phú mới nói một cách khinh bỉ:

- Sao không mở ra, chị Tám? Các ông đây sẽ phá cửa đó ra bây giờ! Vậy chị lấy chìa khóa mở ra đàng hoàng có hơn không?

Ngạc nhiên, mụ Tám nhìn chủ nhân, môi mấp máy mà không nói ra lời.

- Thôi, mở ra đi! – Ông Phú giục lần nữa – chị sợ cái gì kia chứ?

Trong sự im lặng nghẹt thở của mọi người, mụ Tám run rẩy lần chùm chìa khóa treo ở thắt lưng. Khi tìm ra chiếc chìa khóa, mụ quay lại nhìn ông Phú lần nữa, với hy vọng ông sẽ thay đổi ý kiến.

Nhưng ông hối thúc với vẻ điên ruột:

- Trời ơi, mở ra đi! Chị thấy là mình đã thất bại rồi!

Đoạn ông quay lại nói với Hùng:

- Còn ông, tôi xin nói cho ông biết là không bao giờ ông có thể buộc tội cho tôi là giam cầm người sái phép, vì con nhỏ giấu ở đây nó mang giòng họ Lê như tôi. Nó chính là cháu ruột tôi đó!


XXIV

LỜI TỰ THÚ CỦA ÔNG PHÚ


Trong một góc phòng thư viện, Thu Cúc và thằng Đức ngồi nghe với vẻ lơ đãng câu chuyện mà ông Lê Trọng Phú kể cho ông Hùng và ông Trưởng Ty cảnh sát nghe.

- “Chúng tôi có ba anh em – ông Phú nói với một giọng ngượng ngập – : ông Phát, ông Phong và tôi. Gia đình chúng tôi nguyên gốc ở Bạc Liêu, đã lên Sàigòn ở từ vài chục năm nay. Ông Phát là con trưởng, đã được hưởng một gia tài kếch xù của một ông chú, còn phần của ông Phong và tôi thì chẳng được bao nhiêu.

Ông ngừng để lau mồ hôi trên trán rồi kể tiếp:

- “Trước vấn đề đó, tôi thấy dửng dưng vì hồi ấy tôi còn nhỏ tuổi nên chẳng thiết gì tiền bạc. Nhưng ông Phong thì lại khác, ông ham tiền lắm và sau này tôi mới hiểu sự ham mê đó khi tôi bị đồng tiền chi phối. Ông Phát cũng nhận thấy lòng ghen ghét của em mình nên ông thường nói rằng:

- “Rồi sau đây mày cũng giàu có như tao, lo gì! Tao có linh cảm là tao sẽ không thọ được bao năm nữa… Vậy khi tao chết, tao sẽ để lại cho mày thừa hưởng tất cả của cải của tao”.

Ông Phú nghỉ một lát rồi kể tiếp:

- “Và lời nói trên đây đã thành sự thật. Trong một chuyến đi từ Bạc Liêu lên Sàigòn, ông Phát lái xe trong đêm tối với tốc độ quá nhanh nên xe đâm vào cột đèn, ông bị chết liền tại chỗ”.

- “Một bữa kia, trong khi vấn đề thừa hưởng gia tài của ông Phát đang được giải quyết thì một gã nhà quê ở đâu bước vào tìm gặp hai anh em tôi. Người ấy xưng tên là Chu văn Kỷ đã phát giác với chúng tôi một chuyện động trời : ông Phát đã lấy vợ từ một năm trước mà hai anh em tôi đều không ai biết cả. Ông ta làm bạn với một cô gái nghèo, cô ta chết đi sau khi hạ sanh một bé gái. Con nhỏ này mang tên là Lê thị Hoàng Yến, lúc đó là thừa kế hữu quyền và duy nhất của ông Phát, vì ông chết đi không để lại chúc thư. Tôi không thể nào quên được tấn kịch đã diễn ra hôm đó.

- “Tại sao anh biết? – Ông Phong quát hỏi – anh có gì làm bằng chứng không?

Nhưng tên Kỷ đã điềm nhiên móc ví lấy ra một tờ giá thú của ông Phát và một tờ khai sinh của con nhỏ Lê thị Hoàng Yến. Kỷ cho biết thêm rằng hắn là chồng của chị vú đã nuôi con nhỏ nên, vì lẽ đó, hắn phải bênh vực quyền lợi cho nó.

Sau khi thảo luận rất gay go, chúng tôi đã đi tới một thỏa hiệp : với một số tiền lớn do anh tôi cấp cho, Kỷ chịu nhận rời khỏi Saigon để qua Nam Vang làm ăn cùng với vợ hắn và con nhỏ. Với một số tiền nữa, hắn sẽ cho con nhỏ mang họ Hoàng như hắn. Chính tôi đã đề nghị giải pháp đó. Còn ông Phong thì lại muốn thanh toán con nhỏ một cách dứt khoát, nhưng tội ác đó làm tôi kinh tởm vì tôi cảm thấy giọt máu vô tội của con nhỏ sẽ đòi hỏi một sự trả thù đến kỳ cùng.

Do đó, tôi đã thuyết phục được anh tôi, để con nhỏ qua Nam Vang với cha mẹ nuôi của nó. Rồi hai anh em tôi đã được thừa hưởng tất cả gia tài của ông Phát để lại. Nhưng anh tôi vẫn không được yên lòng, vì ông ấy sợ rằng một ngày kia cha mẹ nuôi con nhỏ sẽ lại yêu sách nọ kia. Bởi vậy, anh tôi bèn mướn một bọn thủ hạ để canh chừng vợ chồng tên Kỷ. Ít lâu sau, anh tôi được tin hắn đã tiêu xài hết số tiền và đang tìm cách liên lạc với anh em tôi để đòi thêm… Ông Phong bèn nghĩ ra một mưu kế rất hữu hiệu : ông ta cho thủ hạ bắt cóc con nhỏ, rồi bảo một người trong bọn đó tên Xuân mang giao con nhỏ cho một mụ đàn bà quê quán ở Sàigòn.

- Mụ Tảo phải không? – ông Trưởng Ty hỏi.

- Vâng, chính là mụ Tảo. Thủ hạ của anh em tôi đã bịa ra một câu chuyện nói cho mụ này tin và dặn mụ rằng con nhỏ tên là Hoàng thị Thu Cúc. Cái tên giả này chỉ cốt đánh lạc hướng tên Kỷ. Theo chỉ thị của chúng tôi, mụ tảo đã bỏ Nam Vang về Sàigòn, gần ông Phong để ông có thể cho canh chừng một cách dễ dàng hơn. Tuy nhiên, để vợ chồng chị vú phải hoảng hồn và mất đường làm tiền thêm, anh tôi đã gởi thư cho họ để hỏi tin tức con nhỏ. Dĩ nhiên, tên Kỷ không dám trả lời rằng con nhỏ đã bị mất tích, vợ chồng hắn bèn vội vã rời bỏ Nam Vang đi nơi khác làm ăn. Anh tôi vẫn tiếp tục cho theo dõi hắn và được tin người vợ đã chết còn hắn đi làm thợ mỏ ở Nông Sơn. Ít năm sau, anh Phong tôi cũng qua đời và chỉ còn một mình tôi là thừa kế duy nhất cái gia tài để lại. Hồi đó, tôi đã biết ham muốn tiền bạc, nên tôi rất lo bị mất gia tài đó. Theo gương của anh tôi, tôi bèn cho người đi Nông Sơn để tìm kiếm tên Kỷ là người duy nhất biết rõ sự thật về con nhỏ. Khi kiếm được ra hắn thì hắn đang sửa soạn để chuyển về Sàigòn. Người của tôi theo dõi hắn từng bước và biết rằng hắn muốn phát giác sự thật cho con nhỏ rõ. Nhưng hắn vẫn dè dặt đề phòng, vì hắn tự biết mình có tội nên rất sợ rắc rối với nhà chức trách. Cũng vì lẽ đó mà hắn không dám tố giác tôi”.

Nói nhiều đã mệt, ông Phú ngưng để thở và mồ hôi tuôn lã chã trên trán. Rồi ông kể tiếp:

- “Tên Kỷ đã dùng mọi mưu chước, kể cả việc cải trang làm mụ bán hàng rong để thông tin cho con nhỏ. Nhưng vô ích, vì người của tôi bao giờ cũng đến kịp thời để phá vỡ mưu toan của hắn. Cho tới ngày… tới ngày mà ông Hùng nhập cuộc. Từ ít lâu nay, tôi biết rằng ông đã tới gần sự thật. Nhưng tôi vẫn cố cứu vãn cái gia tài, nó đã đầu độc và làm hại tôi. Do đó, tôi đã cho bắt cóc con nhỏ. Trước mối nguy cơ lớn lao, nếu ở địa vị anh tôi thì đã hành động thế khác. Một lần nữa, tôi đã lùi bước trước tội ác. Vì vậy, con nhỏ đã được mang về biệt thự này và nó có thể cho ông biết nó đã được săn sóc chu đáo đến mực nào.”

Lúc này, Thu Cúc và Đức đang chăm chú chờ đợi đoạn kết của câu chuyện. Đồng hồ vừa điểm 12 giờ đêm.

Và lần đầu tiên, Hùng đặt câu hỏi:

- Khoan đã, thưa ông. Thế bây giờ tên Kỷ đâu?

- Ông tưởng tôi đã thủ tiêu hắn rồi hay sao? Không, ông yên chí, hắn hãy còn mạnh khỏe hẳn hoi. Người cai ngựa của tôi đã cho hắn một công việc giữ ngựa, vì đang túng thiếu, hắn đã nhận ngay. Chuồng ngựa đua của tôi ở cách đây lối sáu cây số, khá xa thành phố. Dĩ nhiên hắn không biết của tôi vì người làm đã được lệnh giữ kín. Tôi cho rằng ở xa thành phố và bị canh chừng ngày đêm, hắn không thể nào làm hại tôi được.

Nói tới đây, mặt ông Phú bỗng nhăn nhó. Hùng cúi xuống hỏi với vẻ lo lắng:

- Tôi muốn hỏi ông điều này nữa.

- Ông muốn hỏi gì? – Ông Phú vừa nói vừa lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán.

- Tôi muốn biết vì sao lá thư do tên Kỷ viết và giấu dưới mái tóc con búp bê lại mang địa chỉ cô Mai.

- Để tôi nói ông nghe – ông Phú thều thào đáp – Tên Kỷ đã khuyên con nhỏ đến cầu cứu với cô Mai vì hắn biết rằng tôi không thể từ chối lời cầu khẩn của cô được.

Rồi ông lấy hai tay ôm đầu, nói nho nhỏ:

- Cô Mai. Đối với cô thì tôi muốn xóa hết dĩ vãng. Tôi chỉ ước mong rằng cô sẽ không biết tí gì về chuyện này, vì cô là một mẫu người rất thực thà, từ tâm, không thể nghĩ đến điều ác được. Tôi thương cô như con đẻ. Có vấn đề gì, cô vẫn thổ lộ với tôi, với tất cả lòng tin cây như đối với một người cha! Mấy bữa trước đây, cô có đến thăm tôi. Vì tôi không ra tiếp nên cô ngỡ là tôi bị đau ; đáng lẽ ra tôi muốn nói với cô như thế này : “Con ơi! Con chớ nên lo sợ : đứa nhỏ bị mất tích mà con đang đau khổ vì nó, hiện thời ở đây, ngay bên cạnh ta.” Nhưng nếu tôi tự thú thì tất nhiên tôi phải từ bỏ hết. Điều đó không thể được vì tiền, tiền, ông coi, là lẽ sống của tôi.

Như bị nghẹt thở, ông Phú đưa hai tay run rẩy lên ôm ngực.

- Ông Phú! – Ông Trưởng Ty và ông Hùng đều kêu lên thất thanh và chạy ngay tới bên ông ta. Nghe tiếng kêu, Thu Cúc vội đứng lên và tiến lại gần ông. Như có một mãnh lực gì huyền bí thúc đẩy, nó cầm lấy tay ông. Ông Phú mở choàng mắt ra và nhìn con bé trừng trừng. Không ai biết lúc đó trong đầu ông nghĩ những gì. Môi ông mấp máy, có lẽ ông muốn bảo con nhỏ nói với ông vài lời giúp ông siêu thoát.

Rồi ông thều thào vài câu nữa mà không ai nghe rõ, và cơn đau tim bộc phát đã làm ông trút hơi thở cuối cùng.


XXV

XÂY DỰNG TƯƠNG LAI


Những cành mai và khóm trúc đua nhau nở khắp trong vườn, dưới bầu trời trong trẻo, báo hiệu mùa Xuân vui tươi đang trở lại. Một ngày rất đẹp trời, người ta thấy cô Mai và ông Hùng từ trong Tòa Đô Sảnh bước ra, sau khi làm phép cưới.

Một số nhỏ bạn hữu được mời tới dự tiệc thân mật tại nhà cô Mai.

Đức và Thu Cúc mặt mày hớn hở, chạy lăng xăng để giúp đỡ cô dâu mới. Con nhỏ đi khắp các phòng để kiếm một chiếc bình hoa.

Khi nó vừa mở cửa định vào phòng vẽ của cô Mai thì nó giật mình choáng váng trước một bức họa đồ sộ, choán gần hết cả bức tường. Đó là bức tranh “Đứa trẻ buồn” mà cô Mai đã mang tất cả tâm cơ và tài nghệ ra để sáng tác.

Người ta vẫn khuyên Thu Cúc nên lãng quên dĩ vãng để đỡ phần buồn tủi cho cuộc đời của nó. Nhưng bây giờ, đứng trước tác phẩm kia, vẽ nó đang ngồi chắp tay, nét mặt đượm vẻ u buồn xa xôi, nó không thể nào ngăn nổi những kỷ niệm xa xưa đang rào rạt hiện về trong trí nhớ.

Nó hồi tưởng lại trước đây nó là một con bé khổ cực, thường bị người cô đánh mắng những khi nó không bán được nhiều hình ảnh, một con bé luôn luôn bị đói khát, vất vả. Rồi nó nhớ đến chuyện con búp bê bí mật, đến tình thương vô biên của cô Mai và của ông Hùng đã dành cho nó và sau cùng, đến căn phòng nọ mà trong sáu tháng trường nó bị giam cầm và nó thấy dài như cả một kiếp sống. Thật đúng với câu : “Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại”.

Nó đang suy nghĩ liên miên thì chợt tiếng cô Mai làm nó trở về với thực tại.

- Em nghĩ gì vậy Thu Cúc?

Con nhỏ quay lại, mỉm cười và đỏ mặt nhìn xuống đất : nó vừa nhớ lại cái ngày nào nó đã nghi ngờ cho cô Mai, khi nó thấy cô vào vườn nhà ông Phú. Mới đầu, nó đã tưởng cô vào giải cứu cho nó, nên nó thấy cuống cuồng lên vì vui sướng. Nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy cô vào với nó, nên nó ngờ rằng cô đã đóng vai chủ mưu hoặc đồng lõa trong vụ bắt cóc này. Và hôm ấy, nó cảm thấy chán ngán vô cùng, chỉ muốn chết đi cho xong.

Bây giờ, nó định thú tội với cô Mai về sự ngộ nhận đó, nhưng cô Mai không để cho nó nói, cô quàng vai nó và bảo:

- Chị chỉ xin em một điều : là em phải thương chị mãi mãi.

Rồi cô bước đi, nhẹ nhàng uyển chuyển trong bộ áo cưới, trong khi Thu Cúc cũng bước ra ngồi bên cạnh thằng Đức.

*

Bây giờ, cuộc điều tra đã kết thúc. Theo lời khuyến khích của cô Mai, thằng Đức đã đăng vào Không quân và nó hy vọng sau này nó sẽ đạt được bằng cấp hoa tiêu và thực hiện một điều mà nó hằng mơ ước từ lúc nhỏ.

Còn Thu Cúc thì vài ngày nữa cũng sẽ vào nội trú một trường nữ trung học danh tiếng nhất Thủ Đô. Nó rất buồn lòng khi phải xa thằng Đức và cô Mai, nhưng ông Hùng, nay là cha đỡ đầu cho nó, đã khuyên nó chẳng nên quá nặng về tình cảm vì còn phải lo xây dựng tương lai. Mai đây, nó sẽ được thừa hưởng một gia tài rất lớn nhưng nó nhận thấy vấn đề học vấn là quan trọng hơn hết.

Được cô Mai đưa đi, Thu Cúc đã vào thăm ngôi trường của nó. Khi nom thấy phòng ngủ xếp đặt sạch sẽ ngăn nắp, bộ đồng phục màu xanh dương, những sách vở bút mực và phấn màu trong hộc tủ dành cho nó, nó còn tưởng chừng như đang sống trong một giấc mơ, và không rõ các thứ đó có thật là dành cho nó không? Từ buổi ấy, tuy buồn vì cảnh chia ly sắp tới, nó vẫn đếm từng ngày để bước vào cuộc đời mới đang chờ đón nó. Vả chăng, bây giờ nó cũng rất sung sướng được vâng lời ông Hùng, vì bao lâu nay nó vẫn thiếu thốn một người cha. Nay nó cảm thấy êm đềm biết bao khi nó được hưởng sự hướng dẫn và che chở của người cha nuôi đại lượng.

Thu Cúc vừa nghĩ ngợi đến đây thì đúng vào lúc ông Hùng tiến vào phòng vẽ trong khi nó đang ngồi trên chiếc ghế đẩu để chập chững những bước đi vụng về trong cái thú vẽ sơn dầu. Ông Hùng cúi xuống thì thầm với nó về một công chuyện bí mật. Nó đã nhờ ông Hùng tìm kiếm ông Kỷ để nó tặng một số tiền lớn và nó cũng ước ao được gặp ông để hỏi han về dĩ vãng và cha mẹ ruột của nó.

Thu Cúc cũng gởi cho bà Tảo một số tiền lớn, vì nó nghĩ rằng bà ta phải được đền bù về những chi phí, tuy nhỏ bé, mà bà ta đã phải xuất ra cho nó trong hơn mười năm trời.

Ông Hùng đã thực hiện đúng các điều ước muốn của con nhỏ và nay thì ông về thuật lại cho nó nghe cuộc tiếp xúc với bà Tảo, cùng sự ăn năn và vô cùng cảm kích của bà ta trước tấm lòng vàng của Thu Cúc.

Câu chuyện của hai người tới đây thì bị gián đoạn, vì chị Năm đã khệ nệ bưng vào một khay đầy đồ giải khát, có thằng Đức và cô Mai theo sau. Thằng Đức mỉm cười rất khoái chí khi nó nhìn chiếc khay, và nó vội chạy đi một loáng rồi trở lại với con Lu theo nó bén gót.

- Thưa cô – nó nói với cô Mai – con Lu cũng thích ăn kem lắm ạ.

Cô Mai cả cười đáp:

- Đúng rồi, tất nhiên nó phải có phần chứ… Chị Năm ơi! Mang một chén kem cho con Lu đi!

Chị Năm cười ngặt nghẽo vừa chạy đi lấy kem.

Nhưng con Lu đã được thưởng ngay một khoanh bánh đồ sộ và nó vội chui vào gầm bàn để ngồi thưởng thức một cách rất ngoan ngoãn.

  
THÙY HƯƠNG  

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

CHƯƠNG XX, XXI, XXII_MÁI TÓC HUYỀN


XX

THU CÚC BỊ CẦM TÙ


Ngồi trên thành giường, Thu Cúc cứ đếm đi đếm lại những bông hồng trên tấm thảm. Nó thừa biết một chiều có 15 bông và một chiều có 19 bông, nhưng nó cứ đếm mãi, đếm hoài để tập trung tư tưởng vào một vật gì cụ thể, hầu quên được cái cơn ác mộng đã ám ảnh nó từ mấy ngày nay.

Nó không khóc nữa, nhưng mặt nó đã hốc hác, hai mắt nó đã thâm quầng. đôi khi, lấy hai tay ôm đầu, nó nghĩ tới thằng Đức, cô Mai và ông Hùng thì tiếng thổn thức lại nghẹn ngào trong cổ. Rồi nó lại bắt đầu tự nhủ : Thôi, khóc mà làm chi? Không phải bằng những giọt lệ mà nó có thể trốn khỏi nơi đây và nó cần phải thoát khỏi căn phòng này trước khi những nỗi lo lắng và đau khổ làm cho nó kiệt lực hẳn.

Nhiếu lúc nó đi quanh căn phòng để quan sát mấy giờ liền. Đây là một căn phòng rộng rãi, trang hoàng rất lịch sự, không giống một nhà tù chút nào cả. Nhưng cái cửa duy nhất thông với bên ngoài lại bị khóa chặt. Nhiều lần nó đã rón rén tới gần cái cửa này để nghe ngóng, nhưng nó không dám thò tay ra vặn quả nắm vì sợ có ai đứng gác bên ngoài sẽ nhận rõ mưu toan của nó. Ý nghĩ này làm nó hoảng sợ vô cùng, vì nó nhớ lại cái hôm nào nó bị hai gã đàn ông đã bắt nó và tống nó lên xe.

Bởi vậy, trong những ngày đầu bị giam cầm, Thu Cúc sống trong sự lo âu không bút nào tả xiết. Dần dần, nó trở lại bình tĩnh hơn. Nó không thấy ai ra vào căn phòng này cả, ngoài mụ đàn bà tên Tám hằng ngày vẫn phục dịch con nhỏ trong sự im lặng. Mụ cũng không dám nhìn nó, sợ gặp đôi mắt van lơn của nó làm mụ sẽ mủi lòng thương hại.

Bây giờ thì con nhỏ không dám bảo mụ ấy thả cho nó ra ngoài nữa. Điều nó muốn biết là tại sao người ta bắt cóc nó và ai đã cầm tù nó như thế này.

- Bà Tám ơi! Cho tôi biết là ai đã cho bắt tôi? Và lý do vì sao? Tôi có làm gì ai đâu mà người ta bắt tôi? Bà cho tôi biết người đó là ai và tôi phải làm sao để được gặp người ta và van xin người ta thả tôi ra? Bà giúp tôi đi bà Tám!

Nó vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết và níu áo mụ ta lại. Nhưng mụ cứ nín thinh rồi đi ra, hoặc đến mở cái tủ và chỉ cho con nhỏ những bộ áo mới mà người ta đã mua cho nó. Rồi mụ xếp dọn đồ đạc, thay nước bình hoa, và sửa soạn nước nóng với xà bông thơm cho con nhỏ tắm.

Ngồi thu hình một xó, hai tay bưng lấy mặt, con nhỏ hình như không trông thấy gì vì nó cần chi các thứ xa xỉ phẩm đó nếu nó phải mất tự do?

Nó cũng dửng dưng trước những món ăn thịnh soạn mà hàng ngày mụ Tám bưng vào. Nó chỉ ăn qua loa vài miếng cho khỏi chết đói mà thôi. Một đôi khi, nó cầm lên những con dao, những chiếc nĩa bằng bạc chạm trổ tinh vi để ngắm nghía và tự hỏi ai là chủ nhân các đồ quí giá này, tại sao người ta lại giam cầm nó trong khi cuộc đời tầm thường của nó chẳng đáng cho ai để ý tới, ngoài thằng Đức và cô Mai ra.

Suy nghĩ đến đây, nó nhớ lại bà lão ở vườn Bách Thảo và con búp bê với mái tóc huyền đã làm đảo lộn cuộc đời của nó. Nó nghĩ tất hẳn phải có một sợi dây liên lạc giữa các sự việc xảy ra, và chỉ khi nào tìm ra nguồn gốc tức là con búp bê, mới khám phá ra được lý do của vụ bắt cóc.

Thu Cúc đã mất nhiều công suy luận, quan sát các đồ đạc trong phòng, lục lọi các ngăn kéo, hộc tủ nhưng vô ích. Nó đã giở từng trang sách trong tủ để tìm một dấu tích gì có thể giúp nó vén màn bí mật, nhưng cũng thất vọng.

Chán rồi, nó đến dán mắt vào cửa kính để nhìn ra ngoài. Nó thấy một khu vườn rộng và xa xa một con đường đất chạy ngang. Thỉnh thoảng một chiếc xe bò chậm chạp đi qua, nhưng xa quá, dù con bé có cả gan đập bể tấm kiếng ra thì cũng chẳng mong gì ai trông thấy hay nghe thấy nó.

Lúc đầu, nó hy vọng rằng một ngày nào, cánh cửa vườn sẽ mở cho một người khách đi vào thì nó sẽ kêu cứu, nên nó cứ đứng trông gần hết cả ngày để khỏi lỡ dịp.

Nhưng hết ngày này qua ngày khác, nó chẳng thấy một ai vào cả. Nó tự hỏi cái nhà này không có ai ở hay sao?

Một buổi tối kia, không thể nén lòng được nữa, nó bèn hỏi mụ Tám thì mụ nói:

- Tôi không thể nói gì với cô được hết. Lối vào ở phía kia.

- Ở phía kia? Sao kỳ vậy? – con nhỏ gặng hỏi.

Mụ tám khoanh tay trả lời:

- Cô hỏi những câu đó thật là vô ích. – Rồi mụ ta lui ra.

Tới đây thì Thu Cúc hiểu rằng hy vọng cuối cùng của nó đã tan như mây khói. Tuy nhiên, nó vẫn không rời tấm cửa kính và tiếp tục ngóng trông con đường đất đằng xa, nhìn khung trời lúc xanh lúc trắng và các cây cối trong vườn. Nó tự nghĩ:

- “Ước gì có ai qua đây, hoặc có các bạn ta vào trong vườn này thì may quá!”

Và, như người bị thôi miên, nó chăm chú nhìn tấm cửa sắt trong khi nó thấy các bộ mặt quen thuộc của thằng Đức, cô Mai và ông Hùng hiện ra qua màn lệ rơi lã chã trên áo nó.

Và một ngày kia, điều mơ ước của nó đã thành sự thật : Nó thấy một người bạn tiến vào vườn. Nó phải bám lấy thành cửa cho khỏi ngã và nó không còn đủ sức để mà khóc nữa.


XXI

CON LU TÌM THẤY THU CÚC


Khởi sự cuộc điều tra, Ty Cảnh sát đã hỏi cung bà Tảo và những người đã có liên lạc với Thu Cúc, nhất là những người bán hàng rong trong vườn Bách Thảo.

Nhưng mặc dầu cuộc điều tra tiến hành ráo riết, màn bí mật vẫn còn y nguyên. Không một ai trông thấy Thu Cúc, không một ai có tin tức gì của nó. Từ buổi đầu, ty Cảnh sát đã nghi ngờ bà Tảo có biết rõ chi tiết mà không chịu khai sự thật nên Ty định đánh một lá bài chót là bắt giam bà ta để buộc phải khai ra hết.

Trong khi đó, Hùng cũng xúc tiến cuộc điều tra riêng. Thằng Đức thì nỗ lực đi tìm kiếm đó đây và đã biến thành một nhà thám tử rất hăng say. Để có thời giờ lo công việc ấy, nó đã bỏ nghề bán báo. Nghe tin đó, cô Mai đã đề nghị với nó đến nhà cô ăn cơm, nhưng mặc dầu số tiền dành dụm của nó chẳng được bao nhiêu, nó cũng cảm ơn cô Mai và xin để cho nó được tự túc.

Vả chăng, nó cũng không ăn uống gì nhiều : một ổ bánh mì hay vài lưng cơm cùng chia sẻ với con Lu. Từ ngày Thu Cúc mất tích, trông con Lu có vẻ buồn bã tiều tụy. Nó theo chủ nó đi khắp mọi nơi như hình với bóng và thỉnh thoảng nó rít lên mấy tiếng như có ý muốn nói lên rằng nó cũng đang chia sẻ nỗi đau khổ của chủ nó. Những khi đó, thằng Đức nhìn thẳng vào mắt con Lu và nói với một giọng đầy xúc động:

-“Lu ơi! Thu Cúc đâu hả Lu?”

Nghe tiếng gọi, con chó vẫy đuôi, vểnh tai và đứng phắt dậy chạy ra ngoài rồi vượt qua các phố để đến nhà Thu Cúc.

Một bữa kia, thằng Đức đến nhà ông Hùng và để con Lu đợi nó tại hành lang. Mọi lần, con Lu vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ thằng nhỏ, nhưng hôm đó không hiểu sao nó lại chạy ra đường, có lẽ nó thèm cái gì ăn. Tới một đống rác, nó đánh hơi và lấy chân cào cào rồi lôi ra được cái xương lớn. Nó vội chụp lấy và đi tìm một chỗ khuất để được yên ổn thưởng thức miếng mồi ngon. Nhưng một tiếng “gừ” làm nó quay đầu lại : nó thấy một con chó lớn màu tro, chột mắt trông rất bẩn thỉu, đang thò chân ra chực cướp lấy cái xương của nó. Con Lu vùng chạy để bảo vệ miếng mồi nhưng con chó kia cũng rượt theo luôn. Chạy hết phố này qua phố khác thì tới hương lộ đi Hạnh Thông Tây, ở vùng ngoại ô. Chúng gặp một đống rác nữa bên cạnh đường, con chó chột thấy có vẻ béo bổ bèn đứng lại để kiếm một miếng mồi khác ngon hơn. Chạy thêm một quãng, con Lu thấy không bị địch thủ rượt theo nữa, nó bèn dừng lại và thấy trước mặt một tấm cửa sắt. Nó bèn luồn qua chấn song và nằm thu hình ở cạnh hàng rào để nhá cái xương cho thỏa thích. Khi đã no nê rồi, nó đứng lên thì nhận thấy nó đang ở trong một khu vườn rộng, khoảng giữa có một ngôi biệt thự hai tầng sơn màu xám trông thật kiên cố. Tất cả các cửa kính đều có che màn, người ta có thể nhìn qua và trông thấy bộ mặt xanh xao của một bé gái. Con nhỏ này đang đứng nhìn các lối đi vắng vẻ trong vườn, bỗng nó giựt mình và đưa tay lên dụi mắt. Không! Nó không thể nào trông lầm được. Con chó đang chạy trong vườn chính là con Lu! Tim con nhỏ đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.

“Lu, Lu” nó vừa gọi vừa gõ vào cửa kính. Nhưng con chó vừa đi vừa mải đánh hơi dưới đất nên không nghe thấy… Một lát sau, con chó đã đi ngay tới bên cửa sổ.

“Lu, Lu” con nhỏ lại gọi một cách tuyệt vọng. Vì tấm cửa kính đó bị đóng đanh rất kỹ nên không thể mở được, con nhỏ vội nắm tay đấm mạnh, miếng kính vỡ ra, bấy giờ con chó mới nghe thấy tiếng gọi của Thu Cúc.

Trong khi đập miếng kính, tay con nhỏ bị đứt một miếng dài, nhưng nó quên cả chỗ đau. Bây giờ nó cần phải tìm cách nào giao cho con Lu vật gì để thông tin cho thằng Đức. Con nhỏ định tìm giấy bút để viết mấy chữ, nhưng như thế sẽ mất nhiều thời giờ, nếu mụ Tám mà bắt gặp thì hỏng hết. Nó vội dồn hết can đảm, nghiến răng và đưa tay lên rứt luôn một nắm tóc, gói vào cái khăn tay rồi vứt cho con chó.

Con Lu đớp ngay cái gói và nhận ra đúng mùi của cô bạn chủ nó. Không chần chừ một giây nào nữa, nó vội vàng chạy biến đi.

Thu Cúc trông theo con chó mãi tới khi nó khuất bóng sau hàng rào. Lúc đó, nhìn lại miếng kính vỡ và vết thương ở tay, con nhỏ thấy hoảng sợ vô cùng. Bây giờ biết ăn làm sao nói làm sao với mụ Tám đây? Làm thế nào để mụ khỏi nghi ngờ? Suy nghĩ một lát, nó quả quyết bấm chuông và cố làm vẻ mặt thật bình tĩnh.

Mụ Tám vào tới ngay và hỏi:

- Cô cần chi vậy?

- Tôi vừa bị té vào cửa kính chỗ kia và bị thương ở tay – Thu Cúc đáp.

- Bị té à? – Mụ Tám vừa hỏi vừa cúi xuống coi vết thương, thấy khá dài nhưng không sâu lắm, rồi lại nhìn miếng kính vỡ.

- Bị té à? – Mụ nhắc lại, rồi mụ nói tiếp – Không sao đâu, tôi sẽ băng bó cho cô.

Rồi mụ bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Một lát sau, mụ trở vào với một hộp cứu thương, rửa sạch chỗ đau, bôi thuốc và băng bó lại.

Ngay ngày hôm đó, một người thợ được gọi tới để thay miếng kính vỡ và đóng luôn tấm ván để bịt các khuôn kính lại.


XXII

TÒA NHÀ BÍ MẬT


Trời sinh ra loài chó mà không cho nó biết nói thật là uổng. Con Lu cảm thấy rất khổ tâm vì nó đã trông thấy cô bạn nhỏ của chủ nó, đã nghe thấy tiếng nói của cô ta, mà chỉ có cách mang cái khăn tay về cho chủ nó hiểu rằng nơi nhốt Thu Cúc đã được khám phá ra.

Thằng Đức mở chiếc khăn tay và thấy một nắm tóc, nó đoán biết ngay là của Thu Cúc. Nó vội ôm cổ con chó, nhìn thẳng vào mắt nó và hỏi với vẻ lo lắng:

- Lu ơi, mày thấy cái này ở đâu vậy? Ai đã đưa cho mày? Có phải Thu Cúc không?

Thay cho câu trả lời, con Lu vội gỡ ra rồi chạy đi. Được một quãng, nó đứng lại quay nhìn xem chủ nó có đi theo không. Lúc ấy, ánh mắt nó thật khôn và hình như muốn nói : “Cậu chủ ơi! Lại đây, tôi sẽ đưa cậu tới chỗ cô Thu Cúc”.

Thằng nhỏ hiểu ý vội chạy theo con chó. Hết phố này qua phố khác, chẳng mấy lúc nó đã ra tới hương lộ đi Hạnh Thông Tây. Chạy thêm một quãng nữa, con Lu dừng lại trước tấm cửa sắt của một khu vườn mà ở chính giữa là một ngôi biệt thự hai tầng sơn màu xám. Nó quay lại nhìn thằng Đức rồi luồn qua song sắt và chạy một mạch tới nằm dưới cái cửa sổ thứ ba của mặt hậu ngôi biệt thự.

Thằng Đức hiểu ngay rằng Thu Cúc đã liệng chiếc khăn tay từ cái cửa sổ đó. Nó cố mở to mắt để nhìn nhưng không thấy gì hơn là những tấm kính có màn che hoặc ván đóng kín mít. Nó quan sát địa thế một lúc và kết luận rằng lối vào nhà phải ở phía kia. Các cửa chớp đều mở, nhưng không một bóng người sau những tấm kính. Ngôi biệt thự này thật là yên tĩnh, hình như không có ai ở.

Thằng Đức không phải là đứa trẻ nhút nhát, tuy nhiên, nó cảm thấy trái tim thắt lại trước tòa nhà sơn xám đầy bí mật, ở một khu hẻo lánh. Và Thu Cúc đang bị giam cầm trong đó, sau một tấm cửa kính đã bị ván bít kín và những bức tường dày kiên cố.

Thằng Đức muốn bật khóc. Nó đưa tay vặn quả nắm và lay mạnh tấm cửa sắt, nhưng không thấy nhúc nhích. Nó đã định leo qua cổng để vào trong vườn và tìm cách để giải cứu cho Thu Cúc. Nhưng nó lại tự chủ được vì nó nghĩ rằng hành động hấp tấp như thế sẽ chẳng đi tới đâu mà còn có thể làm hỏng việc. Nó đưa tay lên gạt những giọt mồ hôi trên trán rồi huýt sáo nho nhỏ để gọi con Lu. Con chó nghe tiếng vội nhẩy ra, Đức vừa vỗ về nó vừa nói : “ Tội nghiệp con Lu! Thôi, ráng kiên nhẫn thêm chút nữa, chúng ta sẽ giải cứu cho Thu Cúc”.

Rồi chủ với tớ đưa nhau ra về : bây giờ thì cần phải báo cáo ngay cho ông Hùng rõ.

__________________________________________________________________________

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

CHƯƠNG XVII, XVIII, XIX_MÁI TÓC HUYỀN


XVII

MỘT VỤ BẮT CÓC


Thu Cúc đến vườn bách thảo, nhưng thằng Đức không có đó. Lúc đó, trời đã chạng vạng tối, bóng đêm đã bao trùm các cây cối bên vệ đường. Bỗng Thu Cúc thấy rùng mình, nó vội vàng rảo bước. “Trời đã tối – nó nghĩ thầm – mà sao đèn đường chưa thấy ngọn nào lên thế này?”. Vừa lúc đó, ở cuối đường một ngọn đèn bật sáng, nó trông thấy hai người đàn ông đi tới.

“Xin lỗi cô, cô có gặp một bà lão…” một người trong bọn hỏi Thu Cúc.

Con nhỏ lắc đầu và sắp trả lời thì đã bị người kia nắm lấy cánh tay và bịt chặt miệng nó lại không cho kêu. Thu Cúc dãy dụa để cố gỡ ra nhưng không được. Nó cố sức kêu lên nhưng tiếng kêu của nó đã bị tắc nghẹn trong cổ họng và nó thấy gần như bị nghẹt thở.

Con nhỏ hơi sức được mấy mà chống cự nổi, nó liền bị hai tên kia lôi nghiến đi và đẩy vào trong một chiếc xe hơi đậu gần đó. Nó nghe thấy tiếng máy chạy và hiểu rằng nó đã bị bắt cóc. Mối nguy hiểm đang chờ đợi làm thức tỉnh bản năng tự tồn của nó. Nó vội vùng đứng dậy và lấy tay đấm hết  sức mạnh vào tấm cửa kính. Nhưng các cửa kính xe đều có màn che kín mít.

Cực chẳng đã, Thu Cúc đành phải ngồi phịch xuống ghế. Trong bóng tối nó không nhận rõ mặt của hai tên kia. Lúc ấy nó cảm thấy kinh hoàng tột độ, và thét lên một tiếng kêu dữ dội. Một lần nữa, nó muốn lao vào tấm cửa kính nhưng một tên đã giữ lấy cánh tay nó, còn tên kia nói dằn giọng:

- Có ngồi im không hả, con nhỏ này?

Nó vội òa lên khóc, vừa kêu:

- Các ông bỏ tôi ra!

- Phải đợi khi nào tới nơi đã – tên kia đáp với một giọng ôn tồn hơn.

- Thế các ông định dẫn tôi đi đâu thế này?

Không có tiếng đáp lại. Nó nghe thấy hai tên bàn nhau nho nhỏ. Sau đó, một tên từ trước vẫn im tiếng trả lời:

- Đừng có sợ gì hết, chúng ta hành động có lợi cho mi đó.

- Nhưng tôi không biết các ông là ai và tôi không muốn đi đâu cả. Để cho tôi xuống! Tại sao các ông bắt tôi?

Cũng tên đó trả lời:

- Đến sáng mai sẽ biết rõ. Bây giờ thì không được hỏi gì nữa. Tốt hơn nên nằm ngủ đi, mi có buồn ngủ không?

- Tôi không buồn ngủ!

Xe vẫn chạy đều đều và con nhỏ bỗng cảm thấy đầu nó choáng váng. “Có lẽ ta buồn ngủ rồi – nó tự nghĩ – ấy chết, nguy hiểm lắm, ta không nên ngủ lúc này.” Nó cố sức chống lại giấc ngủ nhưng vô ích, và đầu nó đã gục xuống. Những tên kia đã cho nó ngửi thuốc mê nên nó ngủ thiếp đi, không còn biết trời đất gì nữa.

Khi nó tỉnh dậy thì nó cảm thấy như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Nó tưởng đang nằm trong giường ở nhà nó, nhưng khi mở mắt ra nó giật mình nom thấy một ánh đèn xanh dương mà nó chưa hề bao giờ thấy ở nhà cô nó. Nó vội ngồi nhỏm dậy, dụi mắt để nom cho rõ hơn, thì nó thấy hình dáng lờ mờ của những đồ vật khác lạ. Nó đang ở chỗ nào đây? Việc gì đã xảy ra? Nó cúi đầu xuống và chau mày suy nghĩ. Mắt nó gặp ngay cái chăn phủ giường bằng gấm xanh thêu kim tuyến.

Nhìn theo những cành hoa thêu trên tấm chăn, nó sực nhớ lại những việc đã xảy ra hôm trước. Nó biết rằng đây không phải là một giấc mơ! Nó nhớ lại hai gã đàn ông đi về phía nó, rồi cái thùng xe tối om, nó tưởng như còn nghe rõ tiếng kêu dữ dội của nó bị tắc nghẹn trong cổ họng và câu nói sẵng giọng của một tên bảo nó:

“Có ngồi im không hả, con nhỏ này?”

Bây giờ thì nó hiểu rằng nó đã bị bắt cóc thực rồi, nó đã ngủ thiếp đi trên xe và người ta đã đem nó về giam trong cái phòng này.

Nghĩ đến đây, nó vùi đầu vào gối và bật khóc nức nở một cách tuyệt vọng, vì nó không còn biết cầu cứu nơi đâu. Bỗng một bàn tay đặt nhè nhẹ lên vai nó làm nó giựt mình. Vừa ngoảnh lại, nó trông thấy một người đàn bà bận đồ đen đứng bên giường bảo nó rằng:

- Em ơi, khóc lóc có ích gì?

Giọng nói của người này nghe thật là lạnh lùng và xa xôi, y hệt như nét mặt của mụ vậy. Tuy nhiên, Thu Cúc nẩy ra một tia hy vọng vì đây là một người đàn bà và nó nghĩ đàn bà thì có lẽ dễ mủi lòng hơn.

- Bà ơi – nó nói với một giọng cầu khẩn – bà làm ơn thả tôi ra.

Đôi mắt nó nhìn với vẻ van xin rất đáng thương, nhưng mụ kia vẫn lẳng lặng đi ra, mặt không để lộ một nét gì xúc động cả.

- Bà ơi bà! – Thu Cúc vừa khóc nức lên vừa đứng dậy định níu lấy mụ ta nhưng mụ đã ngăn nó lại:

- Cô đừng bảo tôi thả ra nữa mất công, vì việc ấy đâu phải thuộc quyền tôi?

- Thế thuộc quyền ai? Nhà này là của ai? Ai đã cầm tù tôi ở đây vậy?

Mụ kia không đáp. Mụ mở một cánh cửa tủ nằm trong tường, đưa cho con nhỏ một bộ quần áo rất đẹp và nói:

- Mời cô dậy đi, nước tắm đã sẵn sàng rồi đó.

Thu Cúc lắc đầu. Mụ đàn bà khoanh hai tay, rồi vừa lùi bước ra cửa vừa nói:

- Thôi được, cô muốn dậy lúc nào tùy ý. Có chuông ở đầu giường, khi nào cô cần chi xin cứ gọi tôi.

Xong mụ ta vén một tấm màn và mở cửa bước ra. Thu Cúc nghe thấy cửa khép lại và chìa khóa vặn hai vòng trong ổ.


XVIII

THU CÚC MẤT TÍCH


Như chúng ta đã rõ, Hùng định bụng đi kiếm thằng Đức và chàng đã tới vườn Bách Thảo sau khi Thu Cúc đã qua đó được một lát nhưng thằng Đức không có ở sạp báo. Bữa nay, báo ra một phụ trương đặc biệt nên thằng nhỏ phải chạy đến nhà in để lấy thêm.

Đảo mắt nhìn một vòng, Hùng không thấy thằng Đức đâu bèn quay gót đi, đang do dự chưa biết nên đi đâu, tự nhiên, chàng thấy lo lắng trong linh cảm nên không nghĩ ngợi gì nữa, chàng bước về phía nhà Cúc.

Lúc đó con nhỏ vừa quặt ở đầu đường đằng kia thì chàng cũng vừa tới đầu đằng này. Do một sự ngẫu nhiên kỳ lạ, Hùng vẫn đi cùng một đường với con nhỏ để về nhà nó, mà vẫn không hề trông thấy nó. Tới một ngã tư, chàng thấy hai đứa trẻ đang hành hạ một con mèo, chàng bèn đứng lại để bảo chúng phải thôi đi. Nhưng chúng làm như không nghe thấy nên chàng phải nắm lấy cả hai đứa và dọa cho mỗi đứa vài bạt tai, bấy giờ chúng mới chịu thôi.

Hình như số trời đã định nên, một lần nữa, con nhỏ không được giải cứu kịp thời khi nó bị hai người đàn ông bắt cóc mang lên xe, mặc dầu nó chỉ cách nhà phóng viên có vài trăm thước. Khi Hùng đi tới chỗ con nhỏ bị bắt chàng chỉ còn thấy một chiếc xe hơi chạy ngang qua, màn che kín mít. Chàng có ngờ đâu rằng Thu Cúc đang bị nhốt trong xe đó, nên chàng thản nhiên tiếp tục bước đi.

Khi tới nhà bà Tảo, chàng thấy cửa hàng đã đóng kín, nhưng cửa sổ trên lầu vẫn còn mở và có ánh đèn sáng. Lắng tai, chàng nghe thấy tiếng bà Tảo đang nói chuyện với một bà hàng xóm về bí quyết nấu món riêu cua, rồi sang đến chuyện bà định cho Thu Cúc đi học trường. Hùng thấy tình hình trong nhà vẫn bình thường và đoán rằng Thu Cúc vẫn ở trong phòng yên ổn, không có chuyện gì xảy ra.

Chàng đưa tay lên xem đồng hồ rồi đi tới nhà cô Mai như đã hứa lúc chiều.

Vào tới phòng khách, chàng thấy cô Mai đang ngồi đàn trên chiếc dương cầm nên chàng vội yêu cầu cô tiếp tục đàn hết bài Dạ Khúc của Chopin. Hùng ngồi nghe với vẻ say sưa và khi nốt nhạc vừa dứt, cô Mai đứng lên để đi pha cà phê. Ngả người trên ghế xích đu, chàng tiện dịp được nghỉ ngơi một chút, sau một ngày suy nghĩ và lo lắng.

Sau cùng, mấy người bạn đã rủ chàng đến đánh cờ tướng, nhưng hồi này chàng không thiết cờ lắm vì còn bận công việc điều tra. Khi cô Mai trở vào với khay cà phê, chàng xin cô tiếp tục ngồi vào dương cầm. Lần này cô Mai vừa đàn vừa ca mấy bài êm dịu “Tiếng hát quê hương”. Bỗng một hồi chuông reo làm cô giựt mình dừng tay lại. Ai mà đến gọi chuông vào giờ này, nhất là cô chỉ rất ít bạn bè ở Sàigòn? Vẻ mặt băn khoăn, cô bước ra khỏi phòng khách.

Hùng thì vẫn điềm nhiên ngồi hút thuốc, mắt nhìn ra cửa phòng khách. Bỗng thằng Đức hiện ra, mặt tái mét và hốc hác. Chưa trông thấy nhà phóng viên, nó vội chạy ngay tới chỗ cô Mai hỏi với giọng lo lắng:

- Thu Cúc… Cô có thấy Thu Cúc không?

- Thu Cúc à? Chị không thấy – cô đáp, trong khi Hùng bình tĩnh hơn, hỏi thằng nhỏ xem có chuyện gì.

Khi trông thấy nhà phóng viên, Đức mỉm cười vững dạ:

- A! Ông Hùng ở đây! May quá! Ông sẽ có thể giúp đỡ chúng em…

Hùng vội hỏi:

- Có chuyện chi vậy?

- Thu Cúc đã bị mất tích!

Cô Mai thốt ra một tiếng kêu và chân tay rụng rời, nhưng Hùng đã tới nắm lấy vai thằng bé bảo nó nên giữ bình tĩnh. Rồi chàng hỏi Thu Cúc đã mất tích từ bao giờ.

- Thưa ông, em không biết đích xác, có lẽ từ vài ba tiếng. Cúc không về nhà lúc bữa cơm tối, bà Tảo đợi một lát rồi chạy tới hỏi em có thấy Cúc không. Bà và em đi tìm quanh đó nhưng không thấy, em mới nói với bà hãy trở về nhà để em chạy tới đây.

- Em có hỏi bà ta hồi mấy giờ Cúc ra phố không?

- Dạ có, lúc hơn sáu giờ.

- Bà có biết Cúc đi đâu không?

- Dạ đi vườn Bách Thảo. Nhưng giờ đó em bận ra nhà in để lấy phụ trương đặc biệt.

Hùng lẩm bẩm : “Lúc hơn sáu giờ, nghĩa là vài phút trước khi ta…”

- Thưa ông, sao ạ?

- À, ta cũng có tới sạp báo để tìm em và hỏi tin tức Thu Cúc, vì linh tính báo cho ta rằng có chuyện gì xảy ra. Và bây giờ ta lại thấy không nên coi thường linh tính. Vậy Thu Cúc đã làm gì lúc đó? Ta phỏng đoán rằng : lúc đó trời bắt đầu tối nên Cúc trở về nhà. Nó đã đi cùng một đường với ta. Nếu ta đi nhanh hơn thì đáng lẽ ta đã đuổi kịp con nhỏ. Trời ơi! Chiếc xe với màn che kín mít, phải rồi!

Trong sự xúc động, Hùng cắn môi đến rướm máu. Phải! Thu Cúc ở trong chiếc xe đó ; nếu chàng không dừng lại chỗ ngã tư để can thiệp vào vụ hai thằng bé hành hạ con mèo thì chàng đã bắt kịp con nhỏ! Hùng ngồi phịch xuống ghế, lấy hai tay ôm đầu.

- Thật là chuyện ác ôn! – Chàng nhắc lại với vẻ vô cùng bực tức và hối tiếc.


XIX

CHẤT VẤN BÀ TẢO LẦN THỨ NHÌ


Nhưng Hùng không phải là người để cho sự xúc động và hối tiếc chi phối. Than vãn về một sự đã rồi là một điều vô ích : bây giờ phải hành động gấp rút để tìm ra dấu tích của con nhỏ.

Lúc đó, nơi phòng khách nhà cô Mai không khác gì một hội nghị quân sự. Sau khi hỏi ý kiến cô Mai và thằng Đức, Hùng nhất quyết đi ngay tới nhà bà Tảo để cật vấn một lần nữa. Kể từ đây, bà hàng và nhà phóng viên sẽ đối đầu một cách công khai và biết đâu bà ta không tiết lộ thêm một vài chi tiết có thể giúp ích Hùng trong việc tìm kiếm Thu Cúc.

Những tên lạ mặt vừa bắt cóc con nhỏ có lẽ chính là bọn đã bắt cóc nó hồi xưa. Nếu khám phá ra gốc tích của Thu Cúc thì có thể hy vọng sẽ tóm được trọn ổ bọn này.

Cô Mai và thằng Đức cũng suy luận và hy vọng như thế, nhưng Hùng không đồng ý cho lắm mà chàng không nói ra. Chàng định đi đến nhà bà Tảo là để hỏi cho ra lẽ chớ không phải vì tin tưởng, vì chàng đoán trước rằng mụ này sẽ không thay đổi một chữ nào trong lời khai trước. Tuy nhiên, lúc này, mụ là khởi điểm của công việc tìm kiếm và Hùng định lần này phải báo cho sở Cảnh sát nếu chàng không muốn bị chê trách là đã hành động vô phương pháp. Chàng muốn cáo từ cô Mai để đi một mình, nhưng cô tỏ ý muốn đi theo:

- Có lẽ anh không muốn để Mai đi, nhưng vì Mai quá lo lắng về Thu Cúc nên Mai không có can đảm ngồi đợi ở đây một mình được. Đi cùng với anh, Mai có cảm tưởng như mình cũng có ích lợi nhiều cho công việc.

- Vậy thì mời cô cùng đi – Hùng đáp – Nhưng cô chẳng nên tin tưởng quá vào kết quả của cuộc chất vấn này nhé.

- Anh cứ yên tâm. Nhưng biết đâu bà Tảo lại không khai thêm điều gì hữu ích.

Ba người cùng mở cửa ra đường. Hùng kêu một chiếc tắc xi cho mọi người cùng lên, rồi thúc bác tài chạy hết tốc độ. Xe vừa đỗ thì bà Tảo đã chạy ra hỏi:

- Đức đấy à?

Thằng nhỏ không đáp. Bà ta tới gần và trông thấy một ông và một bà khách xuống xe nhưng vì trời tối bà ta không nhận rõ mặt. Bà khách chào nho nhỏ và bước vào nhà, còn ông khách thì đi cùng thằng Đức vào sau, rồi đóng cửa lại. Khi ông ta quay lại định nói với bà Tảo thì bà ta đã kêu lên:

- Lại ông này! Lại ông này!

Hùng mỉm cười với vẻ ngạo nghễ:

- Phải, chính tôi đây mà!

Bà Tảo phải dựa vào tường để khỏi ngã và tự nghĩ : chính thằng cha này đã tự xưng là thẩm sát viên và đã lục vấn ta về con nhỏ. Có lẽ hắn… Rồi bà ta vừa nói vừa thở:

- Vậy là chính ông đã bắt cóc con Thu Cúc!

Hùng lắc đầu và lạnh lùng đáp:

- Tôi ấy à? Không phải đâu… Tôi đến đây cốt là để hỏi bà về tin tức Thu Cúc kia mà.

Chàng vừa nói dằn giọng, vừa nhìn chòng chọc vào mắt bà Tảo.

Bà này cũng không vừa, đáp lại:

- Ông muốn tôi biết cái gì kia chứ? Nó đi mà chẳng nghĩ gì đến sự lo lắng của tôi. Còn như nó…

Hùng cắt ngang:

- Thôi, bà đừng lớn tiếng như vậy. Chắc bà muốn biết trong khi không phải là bà con thân thích gì với Thu Cúc, tại sao tôi lại săn sóc đến số phận nó như thế! Tôi phải nói cho bà rõ : Đó chỉ vì lòng nhân đạo, vì công lý… Tôi muốn bảo vệ nó đối với bà cũng như đối với bọn người đã mắc cái tội bắt cóc nó hồi xưa, rồi lại còn mắc tội giao nó cho bà, làm cho nó trở thành một nạn nhân của sự tham lam và độc ác của bà!

Không nao núng vì lời buộc tội đó, bà Tảo vênh mặt lên như muốn thi gan với đối phương. Vậy ra lão này không phải là cha ruột của con nhỏ, mà chỉ là một tên xảo quyệt dòm ngó vào công việc của người khác. Ý nghĩ này làm mụ thêm tự tin và mụ tấn công luôn:

- Trước hết, tôi muốn biết ông có quyền gì…?

Hùng vội ngắt lời:

- Để vấn đề quyền gì ra một bên, tôi có một chuyện quan trọng hơn nhiều để cho bà biết về đứa cháu bà.

Nói tới đây, chàng tạm ngưng một lát để hút thuốc và tìm chiến thuật. Rồi, sực nhớ ra sự hiện diện của cô Mai, chàng quay lại và mới cô ngồi xuống ghế. Mặt xanh mét và dáng điệu mỏi mệt, cô vâng lời ngồi xuống và mắt không rời nhà phóng viên ; cuộc đối thoại lạ lùng tiếp theo đó sẽ không bao giờ phai nhòa trong trí nhớ của cô.

- Tôi bảo cho bà biết – nhà phóng viên nói tiếp – những lời bà khai trước với tôi đều láo khoét. Tôi đã điều tra ở Nam Vang : chẳng có tên nào là Hoàng thị Thu Cúc trong sổ hộ tịch cả!

Bà Tảo nhún vai nói một cách dửng dưng:

- Nếu nó không mang tên ấy thì tức là nó có tên khác chớ sao.

Hùng tiến lại gần nhìn bà ta trừng trừng và nói:

- Bà coi chừng! Nếu bà biết cái tên khác đó thì bà phải nói cho tôi biết trước khi cơ quan Cảnh sát hỏi bà!

Nghe nói vậy, bà ta biến sắc và nói ấp úng:

- Nếu tôi biết thì tôi đã tìm ra tung tích của con Cúc từ lâu rồi!

- Như vậy là bà đã cho tôi tài liệu bậy bạ một cách dụng ý.

- Không, tôi chẳng biết gì cả, tôi chỉ nghi ngờ thế thôi. Họ bảo tôi rằng con nhỏ tên Hoàng thị Thu Cúc và tự nhiên tôi nghĩ ngay rằng đó là một cái tên mượn.

- Được rồi! Bây giờ ta nói chuyện về cha mẹ đứa nhỏ, họ đã quyết xa con nhỏ là để nó khỏi bị bắt cóc… Bà chưa bao giờ tin như thế chứ?

- Đã đành rồi! Tôi đâu có ngây thơ đến thế? Nhưng tôi vẫn tin tưởng vào lời của tên Xuân khi hắn bảo tôi rằng một ngày kia cha mẹ con nhỏ sẽ lãnh nó về và thưởng công cho tôi xứng đáng.. Và bây giờ thì con ranh đã mất tích, có lẽ chính cha mẹ nó bắt cũng nên, như vậy là công tôi đã thành công cốc, chưa kể những số tiền tôi phải chi tiêu để nuôi nấng nó, rồi lại còn chiếc áo mới và đôi dép mới vừa mua được ít ngày nay!

Mụ nói với vẻ căm hờn tột độ, nên chẳng ai còn nghi ngờ sự thành thật của mụ nữa.

Hùng vừa đứng lên vừa nói:

- Tôi rất tiếc là phải báo nhà chức trách về vụ Thu Cúc bị bắt cóc.

- Thì ông cứ báo đi! Tôi chẳng có tội lỗi gì mà phải sợ cảnh sát. Dầu sao tôi cũng đã bị gạt một cách quá đau rồi!

___________________________________________________________________________
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>