XIV
BỨC
THƯ VÔ DANH
Một
buổi sáng chúa nhựt, khi ở tiệm bánh mì về, Thu Cúc vấp phải một viên đá lúc nó
sắp bước qua ngưỡng cửa để vào nhà. Nhìn xuống, nó thấy viên đá ấy có cuộn một
mảnh giấy trắng, nó vội nhặt lên xem.
May
quá, lúc bấy giờ không có ai. Bụng lo lắng, nó vội giở mảnh giấy ra coi thì
thấy có chữ viết bên trong. Trống ngực đập thình thình, nó phỏng đoán đây là
một bức thư mà một người bí mật muốn gởi cho nó. Không dám đọc ngoài đường, nó
vội bỏ thư vào túi rồi chạy một mạch lên cầu thang.
Bà
Tảo chạy ra mở cửa.
-
Con dùng thêm chút cà phê sữa nhé?
Bà
hỏi với một giọng niềm nở đã thành quen thuộc, nhưng con nhỏ vẫn nhận thấy một
cái gì kỳ lạ bên trong..
-
Thưa cô thôi ạ, con no rồi – con nhỏ đáp.
Lên
tới phòng, nó vội lấy bức thư ra đọc:
-
“Nếu cháu muốn biết nội dung bức thư đã
giấu dưới mái tóc con búp bê thì chiều mai hồi bốn giờ, cháu tới căn nhà trống
đang sửa chữa mang số 123 thuộc hẻm Vân Sơn đường Hùng Vương (Gò Vấp)… Cháu sẽ
gặp một người bạn vẫn hoạt động để giúp cháu và sẽ cho cháu những điều chỉ dẫn
rất quí báu”
Bức
thư đó viết lối chữ in và không ký tên. Thu Cúc đọc lại cẩn thận và thấy cần
phải chạy ngay lại nhà ông Hùng mới được. Nhưng trước hết, nó phải tìm một cớ
gì để có thể ra ngoài.
Vẻ
mặt suy tư, nó liền đi xuống bếp.
-
Thưa cô… – nó nói với vẻ rụt rè.
-
Gì thế con?
-
Con muốn xin phép cô cho con ra phố một lát. Bây giờ trời đẹp và con không có
việc gì làm cả.
-
Được, được, con đi đi – bà Tảo chấp thuận ngay vì bây giờ bà không dám từ chối
con nhỏ một điều gì cả.
Cúc
mừng quá chạy vội đi, nhưng cô nó gọi theo:
-
Con đi đâu vậy? Vườn Bách Thảo phải không?
-
Thưa cô, vâng ; con chỉ đi một vòng rồi về ngay.
-
Ừ, được. Cô đợi con về ăn cơm đấy nhé.
Con
nhỏ chạy ba chân bốn cẳng tới sạp báo gặp ngay thằng Đức.
-
Có gì lạ không? – Thằng nhỏ hỏi.
-
Mày đọc coi! – Cúc vừa nói vừa đưa cho nó lá thư.
Đức
đọc thật nhanh rồi quay lại hỏi:
-
Thế mày tính sao? Mày có định tới chỗ hẹn không?
-
Có chứ.
-
Mày định đi một mình à?
-
Ừ, nếu mày không đi được với tao.
-
Mai tao có thể thu xếp đi được. Nhưng trước hết mình phải hỏi ý kiến ông Hùng
đã chứ.
-
Tao cũng nghĩ như vậy, nhưng tao chưa dám làm gì trước khi đưa mày coi bức thư
này.
Thằng
nhỏ cảm động về lòng tin cậy của con bạn nó, nên nó vừa mỉm cười vừa nói:
-
Tao chưa kiếm được cách gì giúp mày cả, nhưng ông Hùng là một người tài ba :
mày phải đi nhờ ông ta giúp mới được.
Cúc
vừa nhìn đồng hồ trong sạp vừa nói:
-
Đã mười một giờ rồi! Thôi tao phải đi ngay bây giờ, vì tao phải về nhà trước
giờ cơm.
Nó
cáo từ Đức, vuốt ve con Lu rồi chạy đi. Đáng lẽ nó muốn qua nhà cô Mai trước,
nhưng vì sợ trễ giờ, nó vội đi thẳng đến nhà ông Hùng.
Một
bà người làm ra mở cửa, Cúc bèn hỏi:
-
Thưa, ông Hùng có nhà không?
-
Thưa cô, có ; cô cho biết quí danh để tôi vào thưa với ông tôi.
-
Em là Thu Cúc, ông chủ đã biết.
Bà
già đưa Cúc vào và đi thưa với chủ nhân. Một lát sau, bà ta trở ra và mời Cúc
đi theo vào văn phòng ông chủ. Đang ngồi sau chiếc bàn giấy đầy sách vở và báo
chí, ông Hùng không giấu được sự ngạc nhiên vội hỏi:
-
À Thu Cúc! Em tới đây thật bất ngờ! Có chuyện chi vậy?
Cúc
đợi cho bà già lui ra rồi đáp:
-
Thưa ông, em xin lỗi đã làm phiền ông, nhưng em đã bắt được vật này – nó vừa
nói vừa đưa bức thư ra.
Nhà
phóng viên đọc lá thư mà không tỏ vẻ gì ngạc nhiên cả.
-
Em thấy thư này ở đâu vậy? – Ông hỏi.
-
Thưa ông, em nhặt được dưới đất, ngay trước cửa nhà em.
Ông
Hùng gập lá thư bỏ túi.
-
Hẻm Vân Sơn đường Hùng Vương không xa mấy, đi xe hơi chỉ mười lăm phút là tới.
-
Thưa ông cùng đi với em ạ?
-
Chắc thế. Để em đi một mình sao được?
-
Vậy, xin ông cho phép Đức cùng đi.
Ông
Hùng vừa mỉm cười vừa nói:
-
Còn hơn thế nữa kia, ta bắt buộc hắn phải đi. Bây giờ để ta kêu dây nói cho cô
Mai ; cô không có gì tiêu khiển, vậy ta mời cô đi chơi luôn thể. Thế mai thứ
hai hồi 3g30, em đợi sẵn ở cổng vườn Bách Thảo nhé.
-
Thưa ông em sẽ đúng hẹn – con nhỏ đáp và xin cáo từ.
XV
LỠ
HẸN
Do
ông Hùng cầm tay lái, chiếc xe chạy bon bon trên mấy phố, lúc bấy giờ người qua
lại hãy còn thưa thớt. Thỉnh thoảng cô Mai và Thu Cúc trao đổi một vài câu
chuyện. Còn Đức ngồi cạnh ông Hùng, nhìn chăm chăm trước mặt. Chẳng mấy lúc, xe
đã tới đầu hẻm Vân Sơn, ông Hùng bèn đậu xe ngoài lộ. Bốn người xuống và thả bộ
vào trong hẻm. Đi một quãng xa, mọi người thấy nhà cửa thưa thớt dần, nhiều cây
cối um tùm che rợp những khoảng vườn vắng lặng. Ở cuối hẻm là một ngôi nhà
không lầu bỏ trống mang số 123. vật liệu sửa chữa bỏ lổng chổng ngoài sân, hình
như lúc này thợ nghĩ việc. Hùng đẩy cửa bước vào nhà, theo sau là Đức, Cúc và
cô Mai. Đây là một phòng nhỏ không có cửa sổ, phía trong có một cái cửa gỗ đóng
kín. Ông Hùng mở tấm cửa này và mọi người tiến vào một căn phòng khá rộng, có
cửa sổ mở ra khu vườn bỏ hoang. Cô Mai nhìn đồng hồ tay và nói nho nhỏ : “Tới
giờ rồi”, còn thằng Đức thì nghĩ bụng : “Chưa
có ai tới cả”.
Ông
Hùng bước lại gần cửa sổ, cúi người nhìn quanh ngoài vườn, rồi trở lại giữa
phòng để quan sát đồ đạc, một chiếc bàn cũ phủ đầy bụi và mấy cái ghế mục. Bỗng
ông ta ngửi thấy mùi gì khen khét : ông cúi xuống và thấy trên mặt đất một đầu
thuốc lá đang tắt.
“Vô
ý quá!” ông vừa nói vừa lấy chân giẫm lên đầu thuốc cho tắt. Rồi suy nghĩ một
lát, ông nói thêm : “Thôi, chúng mình có thể ra về được rồi!”
-
Sao vậy? – Mọi người ngạc nhiên hỏi.
-
Phải, chúng mình ra về mà! – ông Hùng nhắc lại.
-
Nhưng mới có bốn giờ hai phút! – cô Mai cãi lại.
-
Vâng, nếu cô muốn ở lại đây thì chúng ta sẽ ở lại tới chiều – ông Hùng mỉm cười
đáp – nhưng cái người mà chúng ta đang đợi thì đã tới đây từ nãy rồi… và cũng
đã đi khỏi rồi!
-
Đi khỏi rồi! Sao kỳ vậy?
-
Phải, mà tôi còn biết hắn đi lối nào nữa cơ : đây, hắn đã nhảy qua cửa sổ này.
Và đúng hơn là hắn đã chuồn mất ngay lúc chúng ta mới vô tới cổng. Đây là một
đầu thuốc lá mới vứt xuống đất được vài phút : nó hãy còn đang cháy khi tôi tìm
thấy…
-
Nhưng…
Thu
Cúc muốn nói thì ông Hùng ngắt lời:
-
Ta đoán biết em muốn nói gì rồi. Em nghĩ rằng có thể là một người nào khác đã
vứt đầu thuốc đó phải không?
-
Thưa ông, vâng.
Ông
Hùng gật gật đầu:
-
Một người không liên hệ đến vụ này, lại tới đây chừng năm phút trước giờ hẹn,
mà lại không đi ra đàng hoàng lối cổng chánh? Đó là một sự trùng hợp khó thể
xảy ra được! Vả lại, ta không tin rằng những kẻ lang thang trú ngụ ở đây lại
hút thứ thuốc lá đắt tiền mà ta vừa thấy.
-
Nhưng, thưa ông, tại sao người lạ mặt lại bỏ đi? – Đức hỏi.
-
Em chịu khó suy nghĩ một chút sẽ tự tìm thấy câu trả lời.
-
À, em hiểu rồi! – Đức nói với giọng đắc thắng – hắn thấy bọn ta đông người, hắn
ta bèn chuồn mất.
-
Đúng, có gì là khó hiểu đâu? – ông Hùng đáp.
Cô
Mai vừa quàng vai Cúc vừa nói:
-
Thế nghĩa là chỗ hẹn này là một cái bẫy à? Nếu không thì sao người lạ mặt lại
không dám gặp chúng ta?
Ông
Hùng vội đáp:
-
Hiện giờ, ta chỉ có thể nói được rằng hắn chỉ có ý muốn nói chuyện riêng một
mình với Thu Cúc mà thôi, chẳng hiểu với mưu tính gì. Ngoài ra ta chẳng nên đưa
ra những giả thuyết quá táo bạo.
Nói
rồi Hùng bước ra cổng và mọi người đi theo.
XVI
HÙNG
THẮC MẮC
Có
một sự bí mật bao trùm quanh Thu Cúc? Đó là một câu hỏi mà Hùng đặt ra với một
sự lo âu mỗi ngày mỗi gia tăng, nhất là từ buổi lỡ hẹn với người lạ mặt. Trước
khi tới hẻm Vân Sơn, Hùng đã phỏng đoán rằng nơi hẹn có lẽ là một cái bẫy, nhưng
chàng vẫn nuôi hy vọng tìm thấy một dấu tích gì để khám phá ra bọn người muốn
hãm hại Thu Cúc. Nhưng chàng chẳng tìm thấy gì, ngoài một đầu thuốc lá đang tắt
và một điều chắc chắn rằng người bí mật đến đợi Thu Cúc ở đó đã rút lui khi
thấy bọn Hùng tới.
Ngồi
sau chiếc bàn giấy lớn, miệng ngậm điếu thuốc, đầu ngả trên lưng ghế, nhà cựu
thám tử đang suy nghĩ lung lắm. Trước hết, Hoàng thị Thu Cúc là ai? Và tên thật
của con nhỏ là gì? Hùng đã gởi bản điều tra lý lịch đến Nam Vang và được trả lời rằng không có tên nào
là Hoàng thị Thu Cúc trong sổ hộ tịch của thành phố Nam Vang cả!
Những
tài liệu mà bà Tảo đã khai ra cho Hùng đều không đúng và chàng có những chứng
cứ để có thể đưa mụ ta vào khám. Nhưng Hùng hãy còn do dự, chưa muốn tố cáo
vội, vì sợ rằng sự can thiệp của cơ quan Cảnh sát sẽ làm trở ngại công việc
điều tra riêng của chàng. Vả lại, bắt giam bà Tảo lúc này thì có ích lợi gì?
Thực ra, mụ chỉ biết rất lờ mờ về Thu Cúc. Mụ đã nhận con nhỏ về nuôi với hy
vọng được lãnh một số tiền lớn, còn ngoài ra mụ cũng chẳng cần tìm hiểu con nhỏ
từ đâu đến và mụ cũng cần tỏ ra kín đáo để người ta tin cậy. Bây giờ, nếu chất
vấn mụ thì chẳng đi tới đâu, mà đem giam giữ mụ thì tất nhiên Thu Cúc phải vào
một viện mồ côi. Khi đó, con bé sẽ hết là cái mục tiêu của những kẻ đang tìm
kiếm nó và như thế thì điều bí mật sẽ chẳng bao giờ khám phá ra được nữa.
Hùng
đập tay xuống bàn với vẻ bực tức và tự nhủ : Không được! Phải hết sức tránh
không cho sở Cảnh sát biết vụ này, vì ta nghĩ chỉ có một cách duy nhất để giải
quyết sự bí mật là cứ để yên cho hai phe đối lập tới gần con bé. Còn chàng thì
phải đứng trong bóng tối để theo dõi, hầu tóm được một dấu tích gì, hoặc tìm ra
một đường lối đưa tới điều giải đáp. Và điều giải đáp này chàng nhất định phải
khám phá cho kỳ được, vì Thu Cúc mà cũng vì một người nữa : cô Mai.
Lại
còn miếng giấy do thằng Đức kiếm ra, có viết địa chỉ của cô Mai, chàng cũng
thấy bị nó ám ảnh như một cơn ác mộng. Làm sao cô Mai có thể dính líu vào vụ
này được? Cô đã xác nhận rằng không biết một tí gì cả và chàng không thể nào
nghi ngờ lời nói của cô được. Tuy nhiên, giòng chữ bí hiểm “đường Phan Đình
Phùng, số 29A” vẫn làm chàng phải suy nghĩ đến nát óc.
Hùng
nắm hai tay và mắm môi lại như người muốn phát điên lên : dù sao chăng nữa,
chàng cũng phải khám phá ra vụ này và chàng quyết phải đi tới cùng với bất cứ
giá nào! Nhưng phải lấy khởi điểm từ đâu bây giờ? Làm thế nào để kiếm ra đường
đi nước bước khi không có một dấu tích gì? Chàng đã vận dụng khối óc và mánh
lới khôn ngoan của một nhà thám tử, nhưng cho đến giờ phút này, chàng vẫn phải
tự thú nhận rằng mình hãy còn đang lần mò trong khoảng trống. Những tài liệu
thu lượm được thì rất lờ mờ : một chiếc khăn vuông đen, một giọng nói khàn khàn
của một bà lão bán hàng rong, hai tên cướp cạn, một người có sẹo ở bên má phải
đã lấy lại con búp bê của thằng Oánh và đã đứng ở cửa sổ để thông tin cho Thu
Cúc… Từ các sự việc trên, chàng chưa kiếm ra được một điều gì khác : trong
thành phố này thì thiếu gì bà lão chít khăn vuông đen, những tay anh chị và
những người mang sẹo bên má phải?
Hùng
đã tưởng có thể tìm ra tên Xuân là người đã giao Thu Cúc cho bà Tảo và do đó sẽ
biết được sự bí mật về con nhỏ. Nhưng tới bây giờ, việc điều tra ở Nam
Vang chưa mang lại kết quả nào. Trong sổ hộ tịch, chẳng có ma nào mang tên là
Phùng văn Xuân và Hoàng thị Thu Cúc cả. Tòa Đại sứ Việt Nam cũng chẳng biết họ là ai, trong
số những người hãy còn sống hay đã chết, hay đã mất tích. Do đó, chàng phải
phỏng đoán rằng người ấy đã cho bà Tảo một tên bịa đặt và bây giờ muốn kiếm ra
người đó là cả một chuyện đáy bể mò kim.
Hùng
thở dài não nuột. Trong trí não của chàng, hình ảnh con Thu Cúc hiện ra, yếu ớt
dịu dàng, đầu hơi nghiêng nghiêng bên vai, đôi mắt đượm một vẻ buồn xa xôi mà
cô Mai đã diễn tả thật tài tình trên bức tranh do nàng sáng tác. Bỗng chàng cảm
thấy bồn chồn nóng ruột. Chàng nghĩ rằng lúc này mà để con bé thiếu sự bảo vệ
trong khi bao nhiêu kẻ thù đang rình rập nó là một điều quá khinh suất. Cái bẫy
giăng ra tại ngôi nhà ở hẻm Vân Sơn đã thất bại, nhưng kẻ thù có thể giăng một
cái bẫy khác. Lo lắng hiện ra nét mặt, chàng nhấc điện thoại hỏi cô Mai:
-
Bữa nay cô có thấy Thu Cúc không thế?
-
Bữa nay thì Mai không thấy! Sao anh lại hỏi vậy? Có chuyện gì thế anh?
-
Không, xin lỗi đã làm rộn cô, để lúc khác sẽ xin gặp cô.
Chàng
đặt máy nói xuống, khoác chiếc áo mưa rồi mở cửa ra đường. Lúc này chàng không
thể đến thẳng ngay nhà Thu Cúc vì sợ bà Tảo nhận ra. Chàng bèn đi đến vườn bách
thảo để hỏi thẳng Đức xem có tin tức gì về con nhỏ không. Nhưng linh tính báo
cho chàng biết rằng kẻ thù không xa đâu và chàng phải đề phòng cẩn mật.
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XVII, XVIII, XIX