2
Có phải tất cả mọi người đều ngủ ngon trong ngôi nhà an
lành? Không, đêm nay Sĩ Nhân thấy khao khát chi lạ. Nó muốn ra vườn để ngắm các
vì sao thân yêu. Nhưng làm thế nào bây giờ? Xuống thang lầu trong nhà? Không thể
được, vì ba má nó tỉnh ngủ và thính tai lắm! Qua phòng của Tuyết Trang để đi ra
hàng hiên có một thang lầu đưa thẳng xuống vườn? Càng không thể được, vì Tuyết
Trang rất nhát, nếu bị tỉnh dậy bất ngờ, cô bé sẽ la hoảng hốt, như thế còn nguy
hơn nữa!
Cuối cùng, một ý nghĩa lóe vào đầu Sĩ Nhân: Cây hoàng đậu! Cạnh cửa sổ phòng của Sĩ Nhân có một cây hoàng đậu to lớn có nhiều khấc to leo theo thành cửa sổ, chỉ cần bám vào cây đó và để chân trên các khấc xuống từ từ, giống như leo thang vậy!
Sĩ Nhân bước qua cửa sổ xuống nhẹ nhàng... Thật là êm đẹp... Bịch! Sĩ Nhân trợt tay té nhào xuống đất, đầu nện xuống một đám cỏ dày. May quá! Không sao! Nhưng Sĩ Nhân không dám động đậy... Không ai nghe biết gì hết! Nhờ đám cỏ dày và đất mềm, Sĩ Nhân ngồi dậy bình thường. Tuy vậy, cậu bé đã đè nhẹp một con cóc bự đang đi tìm ốc sên.
Sĩ Nhân tiến đến ngồi trên cái ghế cạnh bờ rừng. Sĩ Nhân vẫn còn thấy các vì sao đang lấp lánh trên trời... Sĩ Nhân mơ mộng: Biết đâu một ngày nào đó... nó sẽ được đi viếng các vì sao...
- Em không sợ sao? – Một giọng rất gần hỏi Sĩ Nhân.
Sĩ Nhân trả lời, cậu bé không có vẻ gì ngạc nhiên mặc dù không thấy được người hỏi :
- Dạ không! Em sẽ đi ngay nếu em có thể!
Liền lúc đó, một vật lạ lùng bỗng xuất hiện. Sĩ Nhân nghe một tiếng vù vù nhẹ nhàng. Một phi thuyền kỳ dị không biết từ nơi đâu đến đậu trên cánh đồng cỏ cạnh bên. Phi thuyền này trông giống như hai cái ly tròn kết hợp với nhau và chiếu sáng ngời như nhôm được đánh bóng. Nhưng không, đó không phải là kim loại mà là kính trong suốt. Sĩ Nhân thấy xuyên qua kính người lái và các ghế ngồi. Phi thuyền này của ai vậy? Người lái phi thuyền là một sinh vật kỳ dị buồn cười. Ông ta giống như một người nhỏ con nhứt, ốm và cằn cỗi như một con châu chấu. Các bắp thịt của ông ta teo lại tột cùng và có vẻ cứng như thép. Đầu ông ta nhỏ, xương xẩu trông có vẻ rất bướng bỉnh. Đôi mắt ông ta đắm chìm trong hàng lông nheo chiếu sáng ngời và nhìn đăm đăm Sĩ Nhân.
Sĩ Nhân ngạc nhiên lắp bắp hỏi :
- Ông là ai vậy?
Câu trả lời đến ngay, trực tiếp, người lạ không nhích môi chút nào cả. Người lạ không nói mà Sĩ Nhân nhận trực tiếp điều người ta muốn Sĩ Nhân hiểu :
- Tôi là một sinh vật ở trong một thế giới mà người địa cầu không biết. Nơi tôi ở là một hành tinh văn minh nhất của vũ trụ. Ở hành tinh chúng tôi, chúng tôi biết bay trong bầu trời giữa các vì tinh tú.
- Ông tên gì?
- Ở trên tôi, người ta không đặt tên, mà chỉ cho chúng tôi mỗi người một con số!
- Vậy thì ông số mấy?
- Chúng tôi không có đếm số như ở địa cầu đâu, nói ra em cũng chẳng hiểu gì hết. Nhưng em hỏi điều đó làm chi vậy? Người ta không cần phải gọi chúng tôi là gì cả. Các sóng điện của chúng tôi liên lạc trực tiếp với các sóng điện của những người khác. Nếu em muốn, tôi có thể dẫn em theo để em xem các vì sao và các thế giới xa xôi đúng như ước mơ của em.
- Tại sao ông lại biết được vậy ? Và làm thế nào tôi có thể hiểu ông khi ông không nói gì hết ?
- Lời nói vô ích, em Sĩ Nhân ơi ! Ý nghĩ của em sẽ xuyên vào óc tôi như một làn sóng ra-đi-ô và câu trả lời của tôi sẽ đến thẳng em không cần phải phát âm các tiếng nói. Lòng ước muốn đi đến các vì tinh tú của em mạnh quá, mạnh đến nỗi tôi nhận được. Đó là nhờ những làn sóng thần kinh chúng tôi phóng ra. Em đừng nói làm chi cho mệt, cho mỏi miệng. Em chỉ suy nghĩ thôi, tôi sẽ biết những gì em muốn nói. Em cũng hiểu tôi bằng cách đó.
- Ông có thể cho em dẫn con chó Ki Ki của em theo được không ? Em và con chó này không bao giờ rời nhau cả ! Nó đã chạy đến bên em rồi nè !
Câu trả lời rất khô khan :
- Một con chó ? Không được ! Mình làm gì với con chó này ? Từ lâu chúng tôi không còn thấy giống vật này nữa. Hành tinh chúng tôi tiến bộ tột đỉnh. Ở trên hành tinh chúng tôi, chỉ có sâu bọ làm bạn với chúng tôi và làm việc với chúng tôi mà thôi, mỗi loại sâu bọ có một phận sự riêng biệt.
Sĩ Nhân suy nghĩ :
- Nếu không có Ki Ki theo thì buồn quá.
Sĩ Nhân tính từ chối cuộc viễn du, thì người lạ không gian lại nhượng bộ :
- Kể ra đem con chó này đi theo cũng được ! Con chó này có vẻ dễ thương lắm. Đó là một giống vật đã biến mất ở thế giới chúng tôi từ lâu. Các bạn và đồng bào tôi khi thấy lại con vật này chắc thích thú lắm ! Nào, cả hai lên phi thuyền đi !
Phi thuyền liền mở rộng cửa như hai cái vỏ sò. Sĩ Nhân thấy một ghế bành có vẻ rất khó ngồi. Sĩ Nhân bước vào phi thuyền, trong lòng rất lo sợ. Ki Ki liếm tay Sĩ Nhân và đứng sát vào cậu chủ nhỏ. Thế là số phận của Sĩ Nhân đã an bài rồi !
- Coi chừng ! – Giọng nói lạ lùng phát xuất từ đâu không biết đến với Sĩ Nhân. – Em hãy mặc bộ quần áo máng trên ghế, chúng ta phải chịu đựng những áp lực kinh khủng khác nhau và những sự thay đổi nhiệt độ sẽ giết chết chúng ta nếu chúng ta không đề phòng trước. Em mặc bộ quần áo đó ngay đi. Mặc xong, em sẽ không còn sợ gì nữa. Em hãy để chân vào trong các khấc, các khấc này sẽ khép kín lại, nếu không trọng lực mà em phải chịu đựng sẽ làm em bay lơ lửng như quả bong bóng trong phi thuyền.
- Còn con Ki Ki ?
- Em nhốt nó trong áo. Em nhớ đừng cho nó nhảy ra trước khi cuộc du hành chấm dứt.
Sĩ Nhân liền mặc ngay một loại áo dày trong suốt bao phủ toàn thân cậu bé. Con chó Ki Ki ngồi thu nhỏ trên đôi chân của cậu bé.
Thật là kỳ diệu, Sĩ Nhân nghĩ. Tôi cảm thấy rất dễ chịu. Tôi đã biết các phi hành gia ở địa cầu nằm trong phi thuyền và mặc những bộ quần áo đặc biệt, nặng nề. Hành tinh của người hướng dẫn tôi đi du hành vũ trụ chắc cũng văn minh kinh khủng nên mới có những bộ đồ phi hành giống y như vậy !
Hai vỏ phi thuyền liền khép kín lại.
Kể từ lúc này, Sĩ Nhân và người lạ không gian chỉ liên lạc với nhau bằng tư tưởng mà thôi. Những câu hỏi và câu đáp đến với mỗi người rất chính xác rõ ràng, không cần tiếng phát âm. Sĩ Nhân quen dần dần với lối nói chuyện này. Khi Sĩ Nhân muốn nói cho đỡ nhớ, cậu bé liền nói thật to với con chó nhỏ của cậu bé và được con chó đáp lại bằng những tiếng ăng ẳng.
Vì các bạn và các em độc giả không quen lối nói chuyện thầm lặng này, tôi sẽ xin phiên dịch từng tiếng một cuộc nói chuyện của hai người hằng ngày và để cho sự phiên dịch được thuận tiện dễ dàng, tôi xin gọi người lạ không gian lái phi thuyền là Vũ Trụ, vì người ấy từ vũ trụ đến địa cầu và từ địa cầu trở về vũ trụ thăm thẳm mịt mù.
______________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 3 (PHẦN I)