11
Sĩ Nhân chả biết gì hết nỗi lo sợ của gia đình kể từ lúc cậu bé rời khỏi địa cầu. Sĩ Nhân hơi thất vọng về cách sống yếu đuối của người hành tinh Kỳ Ảo. Cậu bé muốn rời khỏi nơi đây ngay. Cậu bé hái vài trái cây lạ trên hành tinh Kỳ Ảo. Thấy người trên đó ăn ngon lành, cậu bé ăn thử, nhưng cậu bé thấy chả thú vị gì cả. Các trái cây ở hành tinh này có mùi là lạ muốn nôn. Cậu bé nghĩ đến khúc bánh mì thịt, ly cà-phê sữa và... ba má, em Tuyết Trang. Song cậu bé chả luyến tiếc gì cả : Cuộc du hành của cậu bé thật bất ngờ, thật hấp dẫn ! Cậu bé sẽ có nhiều chuyện thật hết sức hứng thú kể lại khi cậu bé trở về địa cầu. Phải không, Ki Ki ?
Con chó sủa to vui vẻ. Có lẽ Ki Ki muốn được hưởng những món ăn dư thừa của chủ nhỏ? Không, sáng nay không có bánh mì, không có cà-phê sữa. Còn các trái cây ở hành tinh Kỳ Ảo thì Ki Ki giống như cậu chủ, chả thích thứ gì cả. Tiếng sủa của Ki Ki dường như làm người hành tinh Kỳ Ảo bực bội, vì ở đây, người và vật đều im lặng tột cùng.
Người hành tinh Kỳ Ảo hỏi :
- Con chó ồn ào lộn xộn này ở đâu vậy ?
Nghe hỏi, tức quá Ki Ki rống lên :
- Bộ các con chó ở đây không biết sủa, không biết chơi ?
Buổi sáng ở hành tinh Kỳ Ảo khác hẳn những buổi sáng địa cầu. Buổi sáng ở đây có bầu trời xanh thẳm gần như tím, với nhiều mặt trời hình dáng khác nhau và không có chút bóng mát nào trên đất cả.
Thình lình, Sĩ Nhân cảm thấy Vũ Trụ gọi. Tới giờ từ giã hành tinh Kỳ Ảo rồi ! Phi thuyền đã sẵn sàng!
- Bây giờ mình đi đâu ?
Vũ Trụ trả lời có vẻ kiêu hãnh :
- Đi đến hành tinh quê hương tôi ! Em có thể gọi đó là hành tinh Tột Đỉnh ! Vì ở đó, văn minh kỹ thuật đã đạt đến trình độ hoàn mỹ nhất, cao nhất vũ trụ. Địa cầu của em sẽ trở nên chậm tiến nếu em biết hành tinh Tột Đỉnh.
Hơi chạm tự ái, Sĩ Nhân cãi lại :
- Nhưng địa cầu ở rất dễ chịu thoải mái...
- Em sẽ thấy...
Phi thuyền mở nắp giống như một con sò khổng lồ hả miệng. Sĩ Nhân ôm chó trong tay. Cậu bé đã mặc áo phi hành. Nắp phi thuyền đậy lại... Mọi người rời khỏi hành tinh Kỳ Ảo.
Vũ Trụ thì thầm :
- Tôi sẽ trở lại đây với một ê-kíp bác học chuyên viên, vì tôi đã thấy ở đây có dấu vết một thứ kim loại rất có ích cho người hành tinh chúng tôi mà hành tinh chúng tôi không có.
- Ông tính lấy kim loại đó ?
- Tại sao không ? Người ở đây chẳng làm gì hết. Họ cũng không biết dùng gì hết. Chúng tôi sẽ dạy họ cách dùng.
- Nhưng, sống như thế này thì họ đâu có cần dùng điều chi ?
- Họ sẽ hạnh phúc hơn và... cả chúng tôi nữa !
- Nếu họ không muốn ?
- Chúng tôi sẽ bắt họ muốn !
- Các ông áp bức họ?
- Lẽ dĩ nhiên !
Những hỏa tiễn phóng từ địa cầu không phải là nỗi lo sợ đích thực của người hành tinh Kỳ Ảo hiền hòa, mà nỗi lo sợ đích thực chính là tham vọng của những người hành tinh Tột Đỉnh.
Mọi người lại bay xuyên qua bầu trời. Mọi người lại thấy hằng hà thế giới, có những thế giới sáng ngời, có những thế giới chỉ sáng có một phần. Mọi người lo tránh né các thiên thạch. Vũ Trụ cho phi thuyền bay giữa các thiên thạch hết sức tài tình. Có lẽ có các máy ra-đa kỳ diệu chỉ cho Vũ Trụ biết cách tránh thiên thạch.
Nhìn qua cửa kính, Sĩ Nhân thấy phi thuyền dường như bất động. Trong khi đó, các vì tinh tú, to có, nhỏ có, các hành tinh lẫn các vệ tinh tiến tới như vũ bảo và biến mất trong nháy mắt.
Vũ Trụ báo tin :
- Chỉ chốc lát là em đến hành tinh của chúng tôi. Tôi ở trong một thành phố lớn nhất thuộc một lục địa lớn nhất. Tôi muốn giới thiệu cho em biết thành phố đó.
Lúc đó cho Ki Ki ngồi ngủ gục, nó có vẻ mệt nhọc trong cuộc du hành hết sức bất ngờ.
Sĩ Nhân vô cùng sung sướng nhìn quang cảnh kỳ lạ đang diễn ra trước mắt.
_________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 12 (PHẦN I)