PHẦN II
BÍ MẬT CỦA VŨ TRỤ
1
Lúc đó, mọi người sắp sửa bỏ rơi Sĩ Nhân rồi. Trong
Ngôi Nhà Hồng, bà Tuấn rầu rĩ nằm liệt một chỗ. Ông Tuấn không còn biết
gì làm nữa cả. Ông đã tìm kiếm khắp nơi rồi! Hết cách rồi! Nhưng ba má
Tuấn đâu có biết giữa lúc ông bà tuyệt vọng và mọi người kể như Sĩ Nhân
đã bị mất tích bí mật vĩnh viễn, thì Sĩ Nhân bị té bất tỉnh giữa rừng
sâu. Nguy hiểm cho Sĩ Nhân là ở chỗ đó!
Riêng có Minh bị dày vò bởi một sự hối hận ngấm ngầm. Minh buồn ra mặt. Thấy mọi người sắp sửa bỏ cuộc, Minh nói với em gái:
- Vân này, anh sợ...
Vân nhìn anh ngạc nhiên:
- Anh sợ gì?
- Anh sợ ông Khờ trả thù, anh đã phá cái mũ của ông ta. Biết đâu ông ta đã bắt cóc Sĩ Nhân để báo thù chúng ta? Có lẽ ông ta giam Sĩ Nhân trong nhà ông ta ở rừng sâu! Ông ta có thể hành hạ Sĩ Nhân?
- Anh lầm rồi! Ông Khờ hiền và dễ thương lắm! Em nhớ rõ lúc anh vừa bỏ đi, ông đã giúp em hái nấm. Ông không có vẻ gì giận cả.
- Biết đâu trong đầu ông ta lại nghĩ khác. Anh đã đọc được nhiều truyện có trường hợp giống lắm, đáng nghi lắm!
Vân xanh mặt. Cô bé bắt đầu tin anh mình. Làm sao bây giờ?
- Vậy mình phải nói cho ba má biết nghe anh?
- Đâu phải dễ gì em! Ai lại tự đi tố cáo mình là nguyên nhân vụ đó! Anh sợ lắm!
- Nhưng mình phải cứu anh Sĩ Nhân chứ! Còn thì giờ mà anh! Em nói với má, anh chịu không?
- Đừng Vân, anh có một ý khác. Anh phải chuộc lại lỗi lầm của anh. Anh phải tự xoay sở lấy. Em đừng cho ai biết nghe! Anh sẽ vào rừng một mình. Anh giả bộ đi tìm nấm rồi lởn vởn quanh chòi của ông Khờ xem có gì khả nghi không? Em đưa cho anh cái giỏ đi!
- Anh Minh, em sợ anh bị bắt cóc luôn! Anh không nên đi một mình.
- Em đừng lo, anh thận trọng lắm. Ông đó rượt anh không kịp đâu.
Vân nói run run:
- Anh trở về mau nghe anh!
Vân phải coi chừng bé Bi Bi, nên không thể nào đi theo anh được. Vân ra hàng rào gọi Tuyết Trang qua chơi. Vân nói với Tuyết Trang:
- Anh Sĩ Nhân đã đi hơn bốn ngày rồi! Anh mất tích tối thứ hai vừa rồi. Bây giờ là thứ sáu, thế mà chả có tin gì cả. Anh ấy ở đâu? Ai đã bắt cóc anh ấy? Vân lo quá...
Nói vừa dứt lời, cô bé không giấu nỗi cảm động, khóc nức nở.
- Tôi tin rằng anh ấy trở về – Tuyết Trang trả lời dịu dàng.
Thình lình cổng vườn mở và bà Lý bước vào. Thấy dáng điệu thiểu não của hai cô bé, bà Lý hỏi:
- Có gì vậy các con?
- Chúng con nói chuyện về anh Sĩ Nhân.
- Má cũng lo lắm... Minh đâu?
- Anh Minh đi hái nấm rồi – Vân không dám cho mẹ biết rõ sự thật.
Bà Lý có vẻ không bằng lòng:
- Má phải cấm anh con đi vào rừng một mình. Chờ cho vụ mất tích này ra ánh sáng đã! Các con đi nghỉ đi. Tình trạng chưa tuyệt vọng đâu!
Một trận mưa ngắn bỗng tuôn xuống bẻ cong các cành cây và làm đàn chim sẻ bay trốn ríu rít. Chỉ trừ những con chim sẻ cổ đỏ vẫn tiếp tục hót ríu rít trong các lùm cây.
- Chúng hát gì dưới mưa đó? Chắc chúng thích trời mưa lắm!
- Không, ti ri li ti ri li li! Chúng tôi hát chào đón mặt trời sắp trở lại. Mặt trời luôn luôn trở lại.
- Mặt trời có trở lại trên mình tôi không? – Ngôi Nhà Hồng bên cạnh hỏi – Tôi cần mặt trời lắm!
- Cổng vườn mở kìa – Vân nói – Có lẽ anh Minh về. May quá! Biết đâu anh ấy có tin lạ!
Minh ướt loi ngoi vừa chạy vừa thở:
- Con chó! Con chó!
Nghe tiếng Minh, bà Lý chạy ra:
- Con chó nào? Thay quần áo đi con, kẻo bịnh!
- Không, phải đi ngay... Con chó... – Minh run rẩy nói không ra lời.
- Con chó nào?
- Con chó Ki Ki!
- Con đã thấy con Ki Ki?
Vẫn còn run, Minh cố gắng nói:
- Phải! Con chó Ki Ki! Con thấy con chó Ki Ki ở trong chòi ông Khờ đi ra. Nó thấy con nhưng không muốn theo con. Chắc chắn có Sĩ Nhân trong đó.
Minh kết luận:
- Ông Khờ đã báo thù. Ông ta bắt giam Sĩ Nhân. Đó là do lỗi của con.
Minh kể lại cho mẹ nghe chuyện cái mũ và tiếp tục:
- Con nghi... Con đi rảo chung quanh chòi của ông Khờ giả bộ tìm nấm, bỗng con chó Ki Ki đi ra, nhìn con vừa sủa vừa ve vẩy đuôi. Con không thấy ai hết. Con sợ, con chạy ngay về đây! Má phải báo động cho mọi người biết ngay, con lo cho tính mạng của Sĩ Nhân.
Bà Lý cởi áo ướt của Minh ra rồi nói:
- Má biết ông Khờ tâm trí bất thường, nhưng ông ấy chưa làm hại ai cả và chưa làm điều gì xấu cả. Ông ấy lại sẵn sàng giúp đỡ người khác. Song le người ta không thể biết được, biết đâu? Con chó Ki Ki ở nhà ông ta, đáng nghi lắm, nhưng con chó có vẻ mừng khi gặp Minh... Như thế chứng tỏ Sĩ Nhân chưa bị mất tích, vì tại sao Ki Ki lại không chạy theo Minh, vì có chủ nó trong nhà ông Khờ... Mình phải đi xem...
- Vân! Gọi ba con đi con! Má nghe ba nói chuyện ở vườn bên với ông bà Tuấn.
Ông Lý nghe kể lại đầu đuôi câu chuyện, ông nói ngay:
- Mình đi ngay. Bà nói phải, không nên cho bà Tuấn biết vội, mình sẽ cho bà biết sau nếu có tin gì hay. Tôi sẽ mời bác sĩ Phát đi theo...
Ông Lý, ông Tuấn, bác sĩ Phát đi thẳng vào rừng đến lều ông Khờ.
Rừng âm u. Các cây vẫn còn nhỏ giọt vì trận mưa vừa qua. Con suối trong rừng vẫn reo vui róc rách như thường. Từng đàn chim bay tung cánh. Một con chim sáo hót vang lừng. Không thể nào một bi kịch lại xảy ra trong một khung cảnh xinh đẹp như thế! Song le ba người, nhất là ông Tuấn, vẫn lo lắng tột độ.
Ngôi nhà ông Khờ đây rồi! Vừa thấy ông Tuấn, chó Ki Ki mừng rỡ nhảy cỡn chung quanh ông chủ. Đúng rồi, cho Ki Ki đây rồi, còn Sĩ Nhân đâu?
Nghe tiếng chó sủa, ông Khờ đi ra cửa. Thấy khách lạ, ông có vẻ ngỡ ngàng. Nhưng ông có vẻ vững dạ khi thấy bác sĩ Phát, người chữa bệnh cho ông xưa kia. Bác sĩ Phát hỏi đầu tiên:
- Con ông Tuấn ở đâu? Ông?
- Con ông Tuấn? Tôi không biết?...
Sự lo âu tăng thêm.
- Tôi không biết cậu bé con ai, nhưng tôi biết cậu bé tên Sĩ Nhân.
- Sĩ Nhân đâu rồi?
- Đang nằm ngủ trên giường của tôi.
Vừa nghe ông Khờ nói xong, ông Tuấn chạy nhanh vào. Nhưng bác sĩ Phát cản lại:
- Ông đứng chờ đây, để tôi vào trước.
Bác sĩ Phát thấy Sĩ Nhân đang nằm ngủ trên giường, đầu cậu bé quấn băng trắng.
Bác sĩ Phát xem xét kỹ lưỡng vết thương rồi nói:
- Không nguy hiểm! Vết thương đang lành. Nhưng tại sao cậu bé lại ở đây?
- Tôi gặp cậu bé trong rừng và tôi đã săn sóc cậu bé.
- Tại sao ông không báo cho mọi người biết?
Ông Khờ nói lắp bắp:
- Tôi săn sóc cậu bé kỹ lưỡng. Cậu bé ngủ rất nhiều. Tôi cho cậu bé ăn. Tôi cho cậu bé uống nước thuốc sắc. Tôi có làm gì bậy không?
Bác sĩ Phát nếm thuốc sắc rồi nói:
- Thuốc làm dịu cơn đau. Tốt! Ông không có làm gì bậy cả. Ông Tuấn ơi! Vào đây, con ông không có gì nguy hiểm cả!
Còn gì vui bằng người cha gặp lại người con trong cảnh này! Ông Lý cũng vào theo, nhưng đứng ra một bên để cho cha con ông Tuấn gặp nhau. Vừa lúc đó, Sĩ Nhân ở mắt. Nó ngạc nhiên thấy nhiều người đứng cạnh bên.
- Sĩ Nhân con! – Ông Tuấn thì thầm âu yếm.
Sĩ Nhân nhìn cha có vẻ lãnh đạm. Cậu bé không cảm thấy cha cậu bé đang ôm cậu bé trong tay và đang vuốt ve cậu bé.
Thấy vậy, bác sĩ Phát nói:
- Cháu chưa tỉnh ngủ. Để tôi...
Bác sĩ Phát để Sĩ Nhân ngồi trên giường lưng tựa vào cái gối:
- Cháu đã tỉnh chưa? Tên cháu là gì?
- Sĩ Nhân!
- Cháu họ gì?
- Lê Sĩ Nhân!
- Nhà cháu ở đâu?
- Cháu không biết. Cháu đã trải qua một cuộc hành trình dài.
- Một cuộc hành trình? Cháu đi đâu?
- Cháu đi ở trên kia, cháu đi giữa các vì sao.
Theo bác sĩ Phát, tâm trí Sĩ Nhân mất thăng bằng.
- Cháu có đau không?
- Cháu không có đau. Cháu khỏe lắm.
Vừa nói xong, Sĩ Nhân khép mắt lại có vẻ mệt mỏi.
Bác sĩ Phát nói với ông Tuấn:
- Cháu bị mất thăng bằng. Trí nhớ của cháu kém lắm.
Ông Tuấn lo âu:
- Có sao không, thưa bác sĩ?
- Có lẽ không sao! Tôi sẽ cố gắng làm cháu có trí nhớ trở lại.
- Này ông Khờ, ông đã gặp Sĩ Nhân ở đâu?
- Trong rừng, gần núi đá. Trán cậu bé chảy máu. Cậu bé té xuống một hố sâu.
- Ông gặp Sĩ Nhân hồi nào?
- Hôm kia, ban đêm.
- Ban đêm?
- Phải! Lúc tôi đang tìm hái lá thuốc.
- Ông chắc chắn hôm kia?
- Phải, giữa thứ Tư và thứ Năm.
- Thật lạ lùng! – Bác sĩ nhận xét. – Sĩ Nhân biến mất chiều thứ Hai. Vậy cháu đã làm gì hôm thứ Ba và thứ Tư?
- Tôi không biết!
- Quần áo của cháu đâu?
Ông Khờ lấy ra một hộp giấy để trong tủ. Bác sĩ Phát và ông Tuấn quan sát hộp giấy đó. Đôi giầy dính đầy đất, bị rách tả tơi ở đầu, chứng tỏ Sĩ Nhân đã đi rất lâu trong rừng và động chạm rất nhiều. cái áo bị lủng nhiều chỗ và còn dính vài cành gai lẫn vài vết máu. Như thế ông Khờ đã nói đúng.
- Ông là một người tốt – Bác sĩ nhận xét – Ông đã cứu sống được một đứa bé!
Ông Tuấn có vẻ hối hận đã nghi oan ông Khờ. Ông cám ơn ông Khờ rối rít. Ông Khờ nói thêm:
- Còn một cái này nữa! Tôi thấy ở trong túi áo của cậu.
Ông Khờ đưa cho ông Tuấn một cuốn sách. Đó là cuốn "Thiên văn học". Bác sĩ và ông Tuấn lật xem từng trang thật kỹ lưỡng.
Ông Tuấn nói:
- Cuốn sách này khá cao đối với trình độ của cháu. Cháu sẽ mệt óc rất nhiều nếu cố gắng tìm hiểu những điều nói trong sách này.
Bác sĩ Phát nói thêm:
- Đúng, đây là nguyên nhân sự rối loạn tâm trí của cháu. Một loại suy sụp tinh thần đã làm cháu bỏ nhà đi trốn... Chỉ còn lại là tìm xem trong hai ngày đầu mất tích cháu đã làm gì? Đó là cả một bí mật!
Nghe bác sĩ Phát nói xong, Sĩ Nhân mở mắt nói:
- Cháu đi với ông Vũ Trụ. Cháu đã viếng ba hành tinh và cháu đã xem vũ khúc tuyệt vời của các vì sao.
Bác sĩ mỉm cười:
- Cháu nói xàm, nhưng tôi đã có hy vọng chữa cháu khỏi... chúng ta hãy mời bà Tuấn đến gần cháu để gợi lại trí nhớ của cháu.
Ông Lý lãnh trách nhiệm đi rước bà Tuấn.
Trong khi chờ đợi bà Tuấn đến, chúng ta hãy quay thời gian trở lại để xem ông Khờ đã gặp Sĩ Nhân trong trường hợp nào?
Đêm đó, lợi dụng ánh trăng, ông Khờ đã rời khỏi chòi của mình đi hái các lá thuốc.
Tại sao phải hái dưới ánh trăng? Có lẽ tại vì má ông xưa kia đã dặn ông là muốn mỗi cây thuốc có hiệu quả tốt thì phải hái nó vào một lúc thích hợp nhất, đó là lúc có trăng sáng. Ông Khờ thích các cây thuốc của núi rừng. Vừa hái lá, ông vừa nói một mình:
- Phải làm dịu bớt mọi khổ đau của nhân loại!
Ông hái mê say. Núi rừng đối với ông chả có gì xa lạ cả.
- Ối chà! Mặt trăng đã trốn rồi – Có lẽ mây đã che rồi. May quá, tôi đã có ngọn đèn này để chiếu sáng.
Ông Khờ cúi xuống quan sát một ổ nấm xông mùi từ dưới một hố... Lúc đó bỗng ở trên cao tiếng hét đau đớn của Sĩ Nhân vang dội cả núi rừng.
Cái gì xảy ra vậy? Ồ! Một con chó sủa nữa! Mình phải đi xem sao!
Ông Khờ đi nhanh ề phía phát ra tiếng la và tiếng chó sủa.
Vừa thấy chó Ki Ki, ông Khờ nói:
- Tôi đã gặp con chó này rồi!
Ông giơ cao ngọn đèn và nhìn cái bóng người đang nằm dài trên đất. Ông thấy rõ cái đầu bị thương, chảy máu ròng ròng.
- Ô kìa! Cậu bé tốt bụng đã đem trả tôi cái mũ! Tôi nghe các bạn của cậu gọi cậu là Sĩ Nhân.
Ông Khờ gọi to tên Sĩ Nhân mấy lần, nhưng Sĩ Nhân nằm yên không nhúc nhích. Nhưng vết thương trên đầu Sĩ Nhân có vẻ không sâu lắm. Ông Khờ bèn bồng Sĩ Nhân lên và đi nhanh về chòi của mình. Ông tuy lùn, nhưng rất khỏe. Ông bồng Sĩ Nhân hết sức dễ dàng. Chó Ki Ki lẽo đẽo theo sau người chủ nhỏ dù nó cũng đang bị thương.
- Ráng lên, chó! Khờ không thể mang chó như Sĩ Nhân được, nhưng Khờ sẽ săn sóc chó sau khi Sĩ Nhân được an toàn!
Ông Khờ để Sĩ Nhân nằm dài trên chiếc giường độc nhất. Ông Khờ rửa vết thương trên đầu Sĩ Nhân rồi băng bó kỹ lưỡng. Ông lấy một loại cây ngâm trong dầu dán lên vết thương. Một lúc sau, Sĩ Nhân mở mắt. Ông Khờ đã cởi áo nó. Nó thì thầm:
- Tôi đang ở đâu đây? A! Ông Khờ! Xin lỗi ông, tôi không biết tên ông.
- Cậu cứ gọi tôi là Khờ, tôi quen rồi, có gì mà cậu phải xin lỗi.
Ông Khờ tiếp tục nói như nói với chính mình:
- Tên tôi, tôi đã quên từ lâu rồi. Xưa kia mẹ tôi gọi tôi là Hừng. Mẹ tôi dạy tôi nghề thuốc, hái các lá cây trong rừng làm thuốc. Mẹ tôi đã cứu sống nhiều người. Nhưng mọi người vẫn gọi mẹ tôi là một mụ phù thủy. Thấy tôi xấu xí, mọi người nhạo báng tôi, gọi tôi là Khờ. Lúc đầu, tôi có vẻ buồn. Nhưng bây giờ đã quen rồi, không còn buồn nữa. Mẹ tôi đưa tôi vào đây sống xa lánh tất cả mọi người. Dù vậy, nếu gặp dịp và ai cần đến, mẹ tôi vẫn sốt sắng đi cứu người. Tôi rất sung sướng hạnh phúc sống giữa núi rừng với thú vật. Thỉnh thoảng, cũng có những người tốt đến giúp đỡ tôi.
Sĩ Nhân có nghe thấy gì đâu. Cậu bé đang đắm mình vào một giấc mộng lạ lùng. Thỉnh thoảng cậu bé lắp bắp những câu nói rời rạc.
- Các vì sao!... Vũ khúc... Về... Nhanh... Em không muốn ở lại!
- Cậu bé lên cơn sốt! - Ông Khờ nghĩ.
Một lúc sau, hơi thở của Sĩ Nhân trở nên điều hòa. Sĩ Nhân thiếp đi.
Thấy Sĩ Nhân đã ngủ, ông Khờ bèn săn sóc vết thương của con chó. Chó Ki Ki sủa nhè nhẹ có vẻ hài lòng.
Khi Sĩ Nhân mở mắt thì trời đã sáng rõ. Cậu bé thấy một chén sữa còn nghi ngút khói để bên cạnh. Cậu bé bèn uống liền một hơi và chừa một chút cho chó Ki Ki.
Đời sống giữa núi rừng êm đẹp làm sao! Vị ân nhân đang nhổ lông một con gà mái. Ông Khờ đã hy sinh một con gà để đãi người bạn nhỏ.
Sĩ Nhân ăn ngon lành, nhưng cậu ta vẫn còn nói những câu vô nghĩa, nào là các vì sao, hành tinh, phi thuyền bị hỏng máy...
- Cậu vẫn còn mê - ông Khờ nói - Nhưng may quá, vết thương không sâu lắm. Tôi đi thay thuốc.
Sau khi uống một thang thuốc mới, Sĩ Nhân lại ngủ thiếp đi. Giấc ngủ là phương thuốc kỳ diệu nhất.
Sáng hôm sau, Sĩ Nhân nghe ông Khờ nói với con bò độc nhất của ông ở sau lều:
- Không, tôi không dẫn bò đi sáng nay đâu! Ờ, tôi phải săn sóc cậu Sĩ Nhân. Để rồi tôi sẽ dẫn bò đến một cánh đồng cỏ thật ngon. Bò im đi! Bò làm cậu Sĩ Nhân thức dậy đó!
Sĩ Nhân mỉm cười. Cậu bé đã thức dậy từ sớm. Sĩ Nhân nhìn quanh, ngơ ngác như một đứa bé lên ba. Cậu bé muốn kể cuộc du hành lạ lùng mà cậu bé vừa trải qua cho mọi người nghe. Đầu óc Sĩ Nhân lúc này giống như một biển cả êm đềm có nhiều đảo nhỏ lần lượt nổi lên. Lúc thì cậu ta nhớ lại những con vật khổng lồ kỳ dị, lúc thì cậu ta nhớ lại những đô thị mất cả nhân tính mà cả vẻ đẹp và lòng tốt đều bị tiêu diệt, lúc thì cậu ta nhớ đến vũ khúc tuyệt vời của các vì sao.
Ông Khờ nghe Sĩ Nhân kể hết sức chăm chú. Ông chả có vẻ gì ngạc nhiên cả. Ông còn cảm thấy vô cùng thích thú. Khi Sĩ Nhân không kể nữa, ông để Sĩ Nhân nằm nghỉ trên giường.
Trong lúc Sĩ Nhân đang nghỉ ngơi, ông Tuấn, ông Lý và bác sĩ Phát xuất hiện ở cửa lều ông Khờ.
Bây giờ, chỉ còn chờ bà Tuấn, mẹ của Sĩ Nhân đến. Ông Tuấn nói:
- Thưa bác sĩ, tôi phải làm gì? Tôi phải hỏi cháu đã làm gì trong hai ngày bí mật đó? Tôi có thể hỏi cháu mà không nguy hiểm gì hết?
- Không nên hỏi thì tốt hơn! Có thể sau này bà sẽ biết rõ điều đó. Điều quan trọng là đã gặp lại cháu. Đừng cản trở cháu gì hết! Cháu đã thuật lại một cuộc hành trình phản sự thực. Cứ để cháu nói. Cháu sẽ được dễ chịu.
- Nhưng cháu có vẻ quên cả quá khứ, tôi lo quá!
- Trí nhớ sẽ trở về với cháu. Cứ để cháu hành động tự nhiên rồi tùy nghi giúp đỡ cháu. Chúng ta hãy chờ bà nhà đến. Có lẽ bà đến rồi kìa! Tôi nghe tiếng chân người...
Dưới sự hướng dẫn của ông Lý, bà Tuấn chạy bất kể. Như có linh tính báo trước, Sĩ Nhân mở mắt. Nhìn thấy mẹ, Sĩ Nhân la to:
- Má!
- Con!
Mẹ con ôm nhau thắm thiết... Sĩ Nhân do dự, cậu ta hồi tưởng lại... Thình lình, cậu ta hỏi:
- Má ơi! Ba đâu? Tuyết Trang đâu? Bạn của con đâu? Vân, Minh, bé Bi Bi?
Ông Tuấn vô cùng mừng rỡ tiến đến gần Sĩ Nhân. Ông Lý cũng vậy. Nhưng chỉ có một người xấu số đứng im lìm ở một góc trước sự vui vẻ chung của mọi người: đó là ông Khờ.
Biết rõ ông Khờ đã giúp con mình, bà Tuấn nắm tay ông Khờ kéo ra ngoài và cám ơn rối rít.
Bà Tuấn hỏi bác sĩ Phát:
- Tôi đem Sĩ Nhân về được không bác sĩ?
Bác sĩ Phát gật đầu chấp thuận. Mọi người sửa soạn cho Sĩ Nhân trở về Ngôi Nhà Hồng.
_________________________________________________________________________