Chủ Nhật, 28 tháng 1, 2018

Ngày Hồng Êm Ái


Chợt thức giấc nửa đêm, Hà cau mặt nghĩ ngợi. Hình như Hà nửa thức, nửa ngủ lúc nãy chứ không ngủ say hẳn, vì Hà không có cảm giác bực bội và băn khoăn, tiêng tiếc như những lần thức giấc trước. Những lần trước, Hà thức giấc vì những lý do không đâu, tiếng mèo gào trên mái nhà, tiếng xe chạy xiết trên đường, hay vì bị đứa em đạp mấy cái. Và sau đó, Hà cố dỗ giấc ngủ nhưng trong lòng bực tức, mắt díu lại mà không sao ngủ ngay lại được. Còn lần này, Hà thức dậy và thấy mình thật là tỉnh táo. Nghĩ đến câu "tỉnh như sáo sậu", Hà thấy buồn cười ghê.

Ban đêm thật êm lặng. Hà có thể nghe thấy những tiếng kêu rầm rĩ và lộn xộn của lũ cóc nhái, Hà đoán phải ở bên kia đường, chỗ khoảng đất trống, cỏ mọc xanh rì và mưa xuống thì ngập tràn những nước.

Hà úp mặt xuống gối, nhắm mắt lại và thấy tim mình nhói lên bàng hoàng. Dạo nào...

*

... Căn nhà nhỏ, ba mẹ và Hà ở trên một con dốc nhỏ dài và thẳng tắp, dẫn thẳng xuống phố. Buổi tối, đứng ngoài cổng, tò mò nhìn xuống phía xa, Hà thấy những ánh đèn lấp lánh chen nhau, trông vui mắt đáo để.

Đà Lạt trời lạnh nên mau tối và dễ đói. Hà ôm lấy cánh tay ba đánh đu, đầu ngửa ra đàng sau để nhìn lên được những ngôi sao thật nhỏ và xa tít tắp trên cao, vừa nhìn vừa lẩm nhẩm hát: "Một ông sao sáng. Hai ông sáng sao. Ba ông sao sáng. Bốn ông sáng sao..." Ba co tay lên cao cho Hà lơ lửng và hai bố con đùa với nhau. Mẹ ra ngoài sân, tóc còn ướt và thơm ngát mùi hương nhu, mỉm cười giơ tay xoa xoa đầu Hà:

- Hai bố con nói chuyện gì mà vui thế? Cho mẹ nghe với nào... Sương xuống ướt tóc con rồi đây này, anh cứ thế là lại cảm con thôi.

Ba cười lớn:

- Nào thì vào. Bố con người ta đang vui lại ra phá đám. Chà! Đói bụng quá nhỉ? Dưới phố có bán những gì bây giờ, em?

- Em cũng không rõ nữa. Để em bào cái Cúc nó đi mua.

Quay vào trong nhà, mẹ gọi:

- Cúc ơi! Lên mợ nhờ một tí.

Tiếng chị Cúc vọng ra:

- Dạ! Mợ chờ con chút xíu, con ra liền.

Lát sau, chị đi ra, tươm tất, đứng cạnh mẹ Hà:

- Mợ bảo gì, mợ?

- À! Cúc chịu khó xuống dưới phố nhá. Xem có phở hay bánh cuốn, bánh kiếc gì không, mua về cho cậu với các em ăn, nhé!

- Ôi dào! Phở phiếc gì cho nó phiền ra, từ phố về được đến nhà thì cũng nguội hết. Cúc! Mày xuống phố, làm mấy cái bánh tây về đây cho tao.

*

... Hà hé mắt, qua ánh đèn đêm, gương mặt Chi thật say sưa trong giấc ngủ, bất giác Hà mỉm cười. Bánh tây, nghe thật lạ. Bây giờ có ai gọi như thế nữa đâu nhỉ? Ai cũng gọi là bánh mì hết. Bánh mì. Bánh tây. Cái tên nào gọi lên một lúc cũng thấy kỳ quặc hết. Ờ! Lạ ghê này, có nhiều khi Hà chợt nhớ lại những hình ảnh cũ, chúng thế nào, thế nào, và bất cứ những gì vụn vặt nhất, vô nghĩa nhất mà Hà nhớ được, lại thường gây cho Hà những cảm xúc lạ lùng. Ngạc nhiên, bất ngờ và sung sướng thế nào.

"Bánh tây", chúng như chiếc chìa khóa, mở cửa thiên đường từ đó ào ạt bay ra, ùn ùn vây lại, những hình ảnh của một ngày xa xưa cũ...

*

... Ba cười, bảo

- Cúc, mày cứ mua về đây cho tao hai cái bánh tây thật giòn, thật nóng xem nào. Có ăn đứt bát phở của mợ mày không? Trời lành lạnh thế này, nằm trong chăn mà nhấm thì phải biết.

- Nhưng không bổ bằng phở, anh.

- Phở. Lúc nào cũng phở. Mà ai bảo với bà rằng phở bổ đấy. Cúc. Mày cứ nghe tao, mua bánh về đây.

Hà ngẩng mặt nhìn ba mẹ. Chị Cúc vào nhà rồi đi ra, tay cầm mấy tờ báo vo tròn, dáng điệu mau mắn. Hà níu lấy áo chị:

- Cho em đi với.

- Không được mẹ nhìn Hà không cười Sương xuống nhiều lắm con. Ở nhà với mẹ. Tí chị đem bánh về cho mà ăn.

Hà phụng phịu:

- Không. Con đi mua bánh với chị Cúc cơ, mẹ.

Ba vẫy vẫy bàn tay:

- Ừ! Cho mày đi.

Quay sang mẹ, ba chế diễu:

- Sương. Lúc nào cũng sương. Sương thì đã sao nào?

- Đã sao? Con nó bé, cho nó đi thế rồi về lại ốm mất thôi.

- Này Cúc, vào lấy mũ đội cho em nhé. Thế là hết lo sương với gió, em đã bằng lòng chưa?

Mẹ không nói gì. Hà giơ tay ấn chặt mũ vào đầu lẽo đẽo theo sau chị Cúc. Ra khỏi cổng, Hà còn quay người lại chào "ba ạ mẹ ạ" như lúc đi học.

Con dốc dài và thẳng dẫn chị Cúc và Hà xuống phố. Chị Cúc đi nhanh quá, bước chân Hà theo không kịp, cứ phải chạy lúp xúp theo. Mãi sau Hà phải bảo đi chậm lại, chị ấy mới chịu chờ Hà đi cùng. Đi được một quãng, Hà thấy mỏi chân và sờ sợ nữa. Ngoài đường thẳng sáng như ở nhà, và những lùm cây rậm rạp, đen sẫm lô nhô trên đồi cứ lắc lư, lào rào theo cơn gió làm hà sợ ghê cả người. Hà kéo tay chị Cúc, giật giật mấy cái:

- Chị Cúc ơi! Mỏi chân rồi. Bế em đi.

Chị Cúc ngồi xuống, vòng tay ra sau lưng:

- Cõng thôi, không bồng đâu.

Hà quàng tay qua cổ chị Cúc, gục mặt vào vai chị và thiêm thiếp ngủ theo từng bước chân dập dình của chị, một tay vẫn giữ chặt lấy quai mũ ở dưới cằm. Chị Cúc cứ bước đi dập dình như vậy, và Hà cứ ngủ trên vai chị như vậy không biết bao lâu, nhưng khi Hà choàng tỉnh dậy thì không khí lành lạnh đã đầy ắp mùi thơm của bột và bánh nướng rồi. Hà cứ hít mũi mãi. Chị Cúc đặt Hà xuống đất:

- Gần tới rồi. Hà đứng xuống chứ không người ta ngạo chết à. Lớn rồi mà cứ bắt bồng, bắt ẵm suốt ngày.

Hà tỉnh ngủ hẳn, theo chị Cúc bước vào lò bánh. Ở phía trong ấm lại vì người và ánh đèn sáng choang (Hà không nhớ rõ là ánh đèn măng-sông hay là đèn điện nữa).

Chị Cúc bước hẳn vào phía trong, để Hà đứng chơ vơ giữa khung cửa, giữa cái ấm áp và đông đảo bên trong lò bánh, với cái lạnh lẽo và vắng lặng của đêm Đà Lạt bên ngoài. Hà áp mặt vào cánh cửa và tò mò nhìn những đống bột trắng xóa đổ từng đống cao ở một góc phòng với những rẻo bánh đã được nặn xong, xếp ngay ngắn, chờ lượt đem vào lò nướng. Hà cũng không quên hít thật nhiều mùi loáng thơm vào hai buồng phổi nhỏ của mình.

(Lạ này, sao Hà lại nhớ và yêu mùi bánh thơm thơm trong không khí đến thế? Có nhiều lần, ba dẫn mẹ và Hà vào thăm những vườn đầy hoa và mầu sắc, có những con bướm bay chập chờn và những con ong kêu vo vo trên những cánh hoa, cành lá. Vậy mà sao Hà vẫn không nhớ được một cách rõ rệt như khi nhớ đến cái mùi bánh bay trong không khí ngạt ngào cùng gió lạnh và cái êm vắng của đêm trường?)

Rồi chị Cúc đi ra, mấy ổ bánh được ủ gọn ghẽ trong mấy lớp báo chị mang theo lúc nãy. Hà giơ tay đòi ôm và suýt soa khi hơi nóng cả một khoảng ngực. Hà cúi xuống, hít hít. Mùi bánh càng thơm và rõ làm Hà cứ ứa nước bọt và bụng đói cồn cào:

- Chị Cúc, cho em ăn bánh đi.

- Không được nghen. Ăn trước về cậu la chết à. Hà sợ không.

Hà tiu nghỉu không dám vòi vĩnh nữa. Đi ra khỏi cửa, Hà ngoái cổ lại thèm thuồng nhìn những chiếc bánh xếp gọn trong tủ kính. Chợt Hà giật tay chị Cúc, chỉ cho chị thấy một người sắp đi ra:

- Mua đi mà.

- Mua về mợ có la không?

- Không đâu. Mẹ cho em ăn mà.

- Mua một cái hả?

- Mua hai cái cơ. Cho cu Dương nữa chứ!

Cầm chiếc bánh dài ngoằng và gầy như một cái que, Hà thích thú hỏi:

- Bánh này tên gì, chị Cúc?

- Bánh đòn gánh.

Chị Cúc trả lời đại, nhưng cũng làm cho Hà buồn cười. Bánh đòn gánh, tên lạ quá nhỉ? Và Hà xoắn tay, bẻ một đoạn bánh, đưa cho chị Cúc:

- Ăn bánh đi nè.

Rồi vừa ôm bánh trước ngực, vừa đi vừa ăn, Hà ra khỏi cái vùng thơm thơm mùi bánh lúc nào không biết.

Đêm không có gió nhưng lạnh hơn lúc nãy. Hà co ro trong chiếc áo len đỏ, có thêu những cánh hoa nhỏ trước ngực màu trắng, lúc mẹ mới mua Hà trông như những hạt gạo rắc đây đó, chờ những con gà mập mạp đến mổ. Hà ôm chặt bánh vào ngực rồi đòi chị Cúc bế,

- Chị Cúc, bế em đi, lạnh rồi.

Chị Cúc giật lấy gói bánh trong tay Hà:

- Đưa bánh đây, tui mới cõng được chớ.

Hà chùn người, ôm bánh chặt hơn:

- Không! Em ôm cơ. Em ôm bánh về cho ba mà.

- Được rồi. Ôm đi. Nè, ngồi lên lưng tui lẹ lên để tui đi cho xong. Con nhỏ này sao quá trời hà. Đi không được mà cũng ham đòi.

Hà lại thấy buồn ngủ trên vai chị. Gói bánh làm vướng víu, vả lại, lưng chị Cúc cũng thật êm ấm nên Hà đưa gói bánh cho chị:

- Cho chị Cúc cầm bánh này.

Tiếng chị Cúc cằn nhằn:

- Cái con nhỏ! Thiệt nó còn rắc rối hơn ai.

Hà úp mặt vào vai chị, quàng tay qua cổ chị và ngủ chập chờn trong những bước đi dập dình của chị.

- Nè, đến nhà rồi. Ngủ đó hả Hà?

Chị vỗ nhẹ vào mông Hà và Hà lại tỉnh giấc thật dễ dàng. Hà tụt xuống đất:

- Em xuống đây. Đưa bánh em đem vào cho ba.

- Đây. Cả cái bánh cho cu Dương nữa nè. Í cha, coi chừng bánh quệt đất kìa. Nhỏ mà ham lanh dữ. Lần sau tui đi đâu, hổng có theo à. Bồng ẵm hoài. Lớn đầu rồi.

Hà lễ mễ chạy vào nhà, nghĩ thầm trong bụng "Ghét chị Cúc ghê, nói gì mà như hét vào tai người ta. Không thèm sợ, cứ đi đó."

Ba ngồi chờ Hà ở ghế, mỉm cười khi thấy Hà chạy vào:

- A! Con gái đây rồi. Bê cái gì như mèo tha chuột thế kia?

Ba đỡ lấy bánh của cu Dương:

- Cái gì đây? A! Hà mua roi mây về cho ba hả? Khi nào hư ba đánh đau nghe.

Hà kiễng chân, với lấy cái bánh trên tay ba:

- Không phải đâu. Bánh ăn được đó ba.

- Bánh đâu. Roi đấy chứ! Phải không mẹ?

Ba giơ tay cao thêm một tí, khiến Hà với không tới. Mẹ ngồi ở giường vừa cười, vừa trêu thêm:

- Chết thật, Hà dại quá. Sao lại mua roi mây về cho ba? Ba đánh đau thì sao?

Hà tháo mũ, vứt xuống đất rồi lao vào lòng mẹ:

- Không phải roi mà, bánh tây chị Cúc mua đó, con một cái cu Dương một cái mà.

- Thế bánh con đâu?

Hà xòe hai bàn tay:

- Con ăn hết rồi.

Mẹ kêu lên:

- Chết thật. Bụng bé thế kia mà ăn hết một cái bánh dài thế. Lại đau bụng mất thôi.

- Chị Cúc ăn nữa mà mẹ.

Ba nhìn mẹ, chế diễu:

- Lúc nào em cũng lo sợ được. Nó không ăn cũng sợ nó đói. Nó ăn lại sợ đau bụng. Thế là làm sao?

Và ba lắc đầu:

- Đúng là đàn bà. Rắc rối, bố ai hiểu được.

- Tại nó ăn nhiều quá. Đây này, anh xem, cái bánh thế này cơ mà.

Cu Dương nằm trong chăn, ôm bầu bú chùn chụt. Rồi em chợt nhấc bầu ra, giơ về phía mẹ, tay kia giơ về phía ba

- Bánh của con.

Ba đặt tấm bánh dài theo người thằng cu con:

- Đây, bánh cậu đây. Ăn ít thôi nhé kẻo mẹ cậu lại lo.

Thấy em ôm tấm bánh vào lòng và cứ thế nhấm nháp, Hà lại thòm thèm. Thôi để lần sau, Hà không ăn bánh dọc đường nữa, mà sẽ để dành về nhà, nằm trong chăn như cu Dương và gặm dần dần như vậy. Chắc sẽ ngon hơn.

Hà lại thấy mắt díu lại. Mẹ dịu dàng ôm Hà vào lòng:

- Con đi ngủ nhé. Buồn ngủ rồi đây này.

Và mẹ gọi to:

- Cúc ơi cho em đánh răng, rửa mặt đi để em đi ngủ, Cúc này. Xong lên ăn bánh Cúc ạ.

Có tiếng Cúc dạ, rồi ai nhấc Hà lên. Tai Hà nghe loáng thoáng tiếng ba, tiếng mẹ "Cái con bé, nó dễ ngủ quá. Trông hay không này, anh!". Và Hà nghe thấy cả tiếng vỡ vụn của bánh.

Nước lạnh làm Hà rùng mình, nhưng khi chị Cúc bế Hà lên nhà thì đã ngủ say. Một khoảng ngực mơ hồ vẫn còn ấm hơi nóng của bánh...

*

... Hà lăn một vòng, ôm chăn vào ngực để chặn tiếng ho. Sao đêm nay khó ngủ quá và Hà cứ nhớ hoài đến con dốc dài với những hàng cây thẳng tắp dẫn xuống phố, những bước chân líu ríu dẫn đến lò bánh, mùi bánh thơm ngạt ngào trong đêm. Hà thấy cồn bụng lên vì đói và nước bọt nhạt, đắng trong mồm. Lại sắp ốm tới nơi chắc. Hà thấy ghê ghê khi nghĩ tới vị chua quyện mãi trong cổ của những viên thuốc cảm. Nước bọt lại ứa ra nhiều hơn. Rồi Hà thiếp đi lúc nào không biết, trong óc vẫn mang máng nghĩ đến dáng nhỏ của mình và mùi bánh thơm ngát tản mát trong không, cùng với nỗi bồi hồi không dứt trong tim.


NGUYỄN NGUYỄN   



( Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 18, ra ngày 20-1-1972)
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>