Thứ Tư, 10 tháng 1, 2018

Ánh Sao_CHƯƠNG 2


Chương 2


Từ khi chớm có trí khôn, Stella hay thắc mắc về một quá khứ sâu đậm khó quên ; quá khứ đó có hai kỷ niệm trái ngược nhau, một kỷ niệm mơ hồ nhưng khủng khiếp và một kỷ niệm nữa dịu dàng, êm ái, êm ái như vòng tay của má Sprigg hiện nay.

Đầu tiên là một tiếng nổ to dữ dội như xé màng tai, rồi mầu đỏ rực của lửa, rồi một bể nước đen ngòm phủ chụp lấy Stella. Thứ đến là sự lặng lẽ của một đêm đầy sao, mùi thơm của một khu vườn hoa, không khí mát rợi của đêm và vòng tay thân ái, chở che...

Trong những đêm sâu, lặng lẽ, cô bé thường giật mình giữa giấc ngủ thần tiên vì một cơn mê khủng khiếp : có ánh lửa sáng rực, có nước bể đen ngòm, rồi sóng dữ quật chìm cô bé và cô thét lên làm má Sprigg vội vàng xô cửa vào phòng...

Một hôm, Stella ngập ngừng hỏi má:

- Má ơi! Con không phải là con ruột của má, phải không?

Má Sprigg và Stella đang ngồi thêu cạnh lò sưởi, thời tiết vào thu thật dễ chịu. Dưới chân hai má con là con mèo Séraphine. Ngọn lửa nhảy nhót reo vui, nổ tí tách, tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng kim chạm vào đê. Hoàng hôn xuống chậm trong bầu không khí tĩnh mịch, êm đềm.

Trong khi làm việc, cô bé thường đặt những câu hỏi liến thoắng và má cô vui vẻ trả lời song đôi bên không ngừng tay, rồi từng chuỗi cười ròn rã nổi lên, làm cho bầu không khí quanh hai mẹ con thêm phần ấm cúng, thân mật.

Nhưng hôm nay, câu hỏi của cô bé làm bà mẹ lúng túng, mũi kim đâm vào tay, một dòng máu chảy ra làm hoen tấm vải trắng tinh khôi. Stella hết sức kinh ngạc, cô bé từng thấy mẹ ngồi thờ thẫn với dáng bộ đó (đã lâu lắm) khi cha cô bị con bò điên húc phải ; bác sĩ đã buộc bà phải rời phòng để ông nằm một nơi cho bác sĩ khám bệnh. May thay: cha cô thoát nguy lần đó, nếu không, cô bé e rằng mẹ cô sẽ ngồi bất động như vậy, lặng lẽ im lìm, mắt dán vào lò sưởi...

Stella chợt cảm thấy rằng mẹ cô đang chịu đựng một nỗi thống khổ ghê gớm... Sự im lặng làm Stella nghĩ là mình đã làm phiền mẹ và cô hối hận vì thương mẹ quá đi thôi. Cô bé chồm đến đặt đôi bàn tay nhỏ nhắn, hồng hào của mình lên bàn tay chai ngắt của mẹ, âu yếm:

- Má giận con sao? Thưa má?

Má Sprigg tháo kính đeo mắt, nhìn sâu vào mắt con gái, buồn rầu hỏi lại:

- Tại sao con hỏi má điều này?

Bà đau đớn mà nhận Stella sớm khôn và nó tự nhận thấy những tương phản giữa hai mẹ con do một bản năng thầm kín, khó phân tách rõ.

Stella nói thật nhanh như muốn trút đi một lần những u ẩn chất chứa trong lòng:

- Con cảm thấy như là con từ một nơi khác đến đây. Con nhớ...

Người mẹ hỏi dồn:

- Con nhớ những gì, nào?

- Thưa má, con nhớ một tiếng nổ dữ dội, con bị siết cứng gần ngạt thở và nước đen ngòm phủ kín con...

Má Sprigg xúc động rõ rệt và giọng Stella chậm rãi, dịu dàng:

- Rồi thì vòm trời đầy sao êm ả và vòng tay má ấm áp...

Stella chưa bao giờ tỏ bày tình yêu, lòng biết ơn cha mẹ một cách lộ liễu song với đôi mắt, đôi bàn tay, vài câu nói cũng đủ làm má Sprigg hài lòng.

Bà chợt quên điều khổ tâm lúc con bà đặt câu hỏi, vả lại, bà nghĩ cũng đã đến lúc thuận tiện để bà nói sự thật (mà bà không cố ý giấu giếm con, bà chỉ chờ một cơ hội thích đáng) khi chỉ có hai mẹ con ở nhà.

- Phải! Con không phải là con ruột của má. Tuy vậy, má yêu con như chính má sinh con, con đã được đem đến cho má cách đây 19 năm, khi con còn bé, cỡ hơn hai tuổi rưỡi...

Stella cố gắng không giục mẹ nói mau còn mẹ cô thì mơ màng ôn lại quá khứ:

- Lúc đó má đang ngồi cạnh lò sưởi như bây giờ đây, má đang vá áo cho ba con mà trong lòng thì bồn chồn lo lắng vì ba con đi Plymouth và hẹn về lúc 8 giờ tối thứ tư ; thế mà đồng hồ gõ 10 tiếng vẫn chẳng thấy dáng ba con. Năm đó, ai cũng lo sợ bọn Pháp đổ bộ trên vùng này, mỗi ngày đều có tàu chở binh sĩ và khí giới rời Plymouth đi Ái Nhĩ Lan. Ba con đi chuyến đi ấy mục đích là để từ biệt chú con sắp theo hạm đội Amphion. Tàu có tổ chức một lễ lớn, song vì sáng thứ ba, ba con dậy trễ nên khi ông đến nơi thì lễ đã tan... song sự chậm trễ này lại là một may mắn lớn... lạy Chúa!...

Mắt mở to, Stella hỏi dồn:

- May mắn làm sao kia, thưa má?

- Tàu Amphion nổ tung, gần 300 người thiệt mạng, họ là vị hôn thê, cha mẹ, vợ con, họ hàng của binh sĩ và sĩ quan trên tàu. Người ta ngờ rằng một binh sĩ vô ý làm rơi tàn lửa trên kho đạn dưới hầm tàu... Tội nghiệp! Trong số những kẻ mất mạng này có cả chú con...

Bà Sprigg ngừng lại, thở dài, giọng xúc động:

- Khi đó cha con sắp đến Plymouth, ông nghe một tiếng nổ long trời và đến nơi thì thấy mọi người đang lo vớt xác các nạn nhân. Ba con liền phụ một tay trong công việc ấy. Ba con bảo ông không bao giờ quên được một cảnh thương tâm: một thiếu phụ còn trẻ và thật đẹp được ông vớt lên, hai tay bà ôm chặt lấy đứa con bụ bẫm. Thiếu phụ mặc chiếc áo mầu xanh, trên cổ có một mề đay lớn, ba con không thấy bà bị thương nhưng chỉ một lúc sau bà tắt thở, tay vẫn ôm chặt con thơ...

- Phải con không, thưa má?

- Phải! Chính con. Ba con cảm động lắm, làm sao không xúc động chứ, hơn nữa má vừa mất một đứa con đứa con độc nhất của ba má cũng vào cỡ tuổi con lúc đó. Ba má buồn khổ lắm... Khi hai thủy thủ gỡ con ra khỏi tay thiếu phụ, ba con liền giành lấy con, ôm vào lòng. Một thủy thủ bảo: "Đứa bé chết rồi" nhưng ba con lắc đầu, cả quyết là con sẽ sống. Lúc đó con ướt sũng, ông bế con đến một lữ quán gần nhất nhờ bà chủ quán săn sóc con trong khi ông trở lại tìm chú con. Chú ấy không có trong số những người may mắn sống sót.

Hôm sau, con tỉnh táo như thường và mọi người không ai tìm ra tông tích con. Cha con liền trùm con trong áo choàng mang về cho má. Cuộc hành trình trên lưng ngựa thật vất vả, dài lâu, song con vẫn tươi tỉnh, xinh xắn như một cánh hoa xuân, con là một thiên thần...

Stella bật cười to:

- Chắc má ngạc nhiên lắm khi thấy ba bế con về!

- Còn phải nói! Lúc đó chỉ một cái búng tai cũng đủ làm má ngã xuống liền. Má hồi hộp lắng nghe tiếng vó ngựa đến gần, rồi khi biết chắc là ba con, má chạy bay ra cửa rào để đón ông. Ba con xuống ngựa, trao con cho má, con choàng tỉnh, nhìn má, nhìn quanh vườn rồi lại ngủ say. Kể từ đó con sống dễ chịu tại trại Week này như là con vốn sinh ra ở đây, như con là con của má...

- Không ai đến đòi con lại sao? Thưa má?

- Không! Hoàn toàn không! (Má đã giục ba con trở lại Plymouth dò hỏi, nhưng không ai biết gia đình con). Trong túi áo mẹ con không có gì ngoài cái khăn thêu, chiếc nề đay lớn nơi cổ thì cất bên trong một lọn tóc nhỏ, đen mướt và mảnh giấy ghi những chữ lạ lùng không ai hiểu. Ba con an táng bà tử tế, giữ lại khăn tay và mề đay, phi ngựa nước đại  về đây báo cho má biết điều này, từ đó ba má yên tâm con thuộc về ba má...

Tay nâng cằm, Stella nhìn đăm đăm ngọn lửa, có vẻ nghĩ ngời. Cô bé không có một lời nào tỏ vẻ thương tiếc người mẹ ruột xấu số của cô, cô đang nghĩ đến mẹ nuôi trước mặt. Đột ngột cô hỏi mẹ:

- Má ơi, con gái đã mất của má cũng tên là Stella phải không?

- Không con ạ! Nó tên là Eliza như bà ngoại. Ba con quý con lắm, ông muốn tìm cho con một tên đặc biệt. Ông bảo má rằng mắt con sáng như những vì sao. Và má cũng thấy con lần đầu tiên dưới ánh sao, vì vậy, tên con là Stella dù theo ý má, tên Stella không hợp mấy với họ Sprigg. Ba con còn nói "Không sao, khi nó lớn lên, đổi tên khác cũng được. Bây giờ nó là Stella yêu quí của chúng ta, sinh ngày 1 tháng 6 với ánh sao đầy trong mắt!"

- Làm sao ba biết con sinh ngày 1 tháng 6?

- Chó con của má khôn lắm. Ba đâu biết con sinh ngày nào, nhưng ngày 1, tháng 6 là ngày mừng chiến thắng lớn của quân đội Anh. Nhà nào cũng đèn đuốc sáng rực, trong cửa sổ nến cháy suốt đêm. Người ta tưởng như tất cả sao trên trời cùng rơi xuống và sáng hoài cho đến bình minh.

Stella buột miệng ngâm lên ; giọng trang trọng khác thường:

- "Ánh nến ban đêm dù đã tắt,
Song bình minh rực rỡ giữa mù sương"!

- Hở? Cái gì? Con lại chúi mũi vào cuốn sách nào đó, phải không?

Giọng người mẹ bực tức. Thực ra, bà ít khi nóng giận, nhưng bà khó mà nén lòng mỗi lần biết con gái lục lạo tủ sách của bác sĩ Crane (ông là bạn thân của gia đình bà và đảm nhiệm luôn việc dạy dỗ Stella) Tuy nhiên, bà và ông hay cãi nhau về phương pháp giáo dục cô bé. Theo đầu óc đơn giản của bà thì đứa trẻ chỉ cần biết đọc, biết viết và biết đếm... Việc nội trợ bà sẽ thân hành dạy con. Một thiếu nữ ở nông trại như con gái bà chỉ cần có thế.

Bác sĩ Crane trái lại, ông bảo sự giáo dục phải đạt đến mức tối đa của năng khiếu. Stella đồng ý với ông: thả cô gần kệ sách, cô đọc ngấu nghiến như trẻ khác ham nhai kẹo ngọt và cô giấu mẹ những hiểu biết của mình, càng nhiều càng tốt. Thế mà, vô tình, lâu lâu bà mẹ bắt gặp cô con gái yêu đọc lên một câu văn hay, một tư tưởng đẹp bằng giọng trang trọng lạ lùng. vậy là bà nổi giận lên. Tại sao bà giận? Chính bà cũng không hiểu rõ, phải chăng sự khao khát hiểu biết nơi đứa trẻ là một đe dọa ngấm ngầm đối với bà làm bà sợ hãi, và sự sợ hãi này trở thành giận dữ...

Stella không trả lời câu hỏi của mẹ, cũng không buồn vì sự cáu kỉnh của mẹ. Bà thở dài thất vọng. Cô bé kéo ghế ngồi gần mẹ, nhìn bà một cách âu yếm và mỉm cười.

Đôi mắt ngây thơ, nụ cười xinh xắn với hai lúm đồng tiền trên má của con gái làm bà mẹ tan ngay cơn giận. Đặt hai tay lên gối mẹ, cô bé cất giọng nghiêm trang, âu yếm:

- Con yêu má! Má chính là má của con!

Nói xong, Stella kéo áo ngay ngắn và chăm chỉ ngồi thêu như muốn xóa tan kỷ niệm về chuyện quan trọng vừa nghe. Bà mẹ thở phào nhẹ nhõm. Giây phút khó khăn nhất đã qua. Những lời trần giải mà bà lo sẽ không nói được cũng xảy ra một cách tốt đẹp, êm xuôi. Tuy nhiên bà mẹ không khỏi áy náy ; bà không thấy Stella phản ứng gì cả, nó lặng lẽ hoàn toàn sau phút xúc động đầu tiên.

Trong êm ả của một chiều thu muộn, khi ánh sáng nhập nhòe cùng bóng tối, nến đã được đốt lên trước lò sưởi của gian bếp rộng, hai mẹ con tạo thành một bức tranh linh động, ngộ nghĩnh và tương phản: bà Sprigg gần 50 nhưng vì vất vả nên nom có vẻ già trước tuổi ; nhỏ nhắn và tròn trịa, khuôn mặt rám nắng và đôi tay chai vì lao tác. Tuy nhiên bà khá đẹp nhờ ở nụ cười nhân hậu và đôi mắt nâu dịu dàng. Quanh bà tỏa ra một bầu không khí ấm cúng, nồng nàn tình mẫu tử. Cũng giống hầu hết phụ nữ đồng quê, bà Sprigg là hiện thân của sự hy sinh, ngăn nắp, sạch sẽ. Và dĩ nhiên, bà cũng có nhược điểm hơi ích kỷ trong tình thương chồng con. Bà nóng tính, bù lại được cái bà có một sức khỏe dồi dào và tâm hồn dịu ngọt như quả dâu đầu mùa vừa chín tới.

Tuy không mấy quan tâm đến thời trang, bà quả có óc thẩm mỹ trong việc chọn lựa kiểu và mầu áo. Bà mặc cái áo len dày, mầu lá úa thanh nhã, may khéo. Nếp áo thẳng đứng, buông dài tận gót chân trong dáng ngồi ngay ngắn trên ghế có lưng tựa cao. Tạp dề, khăn choàng cổ và mũ đều trắng tinh khôi, may bằng thứ phin mỏng, mịn màng.

Stella mặc áo mầu lá mạ, có tua ở cổ, tay ngắn, được hồ ủi cẩn thận. Cô bé cũng mang một tạp dề nhỏ, tóc cắt ngắn như con trai. Nhìn chung, cô bé không có vẻ tròn trĩnh, yếu đuối như con gái đồng lứa tuổi. Cô hơi cao, khá mảnh mai, cử chỉ nhanh nhẹn ; khuôn mặt thon, da nâu hồng, miệng luôn luôn như mỉm cười, hai lúm đồng tiền trên má. Tia nhìn của cô bé sắc bén làm kẻ đối diện phải quay đi. Đôi mắt của Stella đặc biệt nhất trên khuôn mặt: trông thấy cô bé, người ta phải chú ý ngay đến đôi mắt xám sáng như hai vì sao lấp lánh trên nền trời vào một đêm cuối tháng.

Với bác sĩ Crane và cha mẹ nuôi thì Stella là một cô bé xinh đẹp nhất, song sự thật, mọi người trong làng lại thấy Stella là một bé gái tầm thường, trừ hai mắt mà thôi.

Bọn trẻ trong làng ít chơi đùa với cô bé này, cho là cô làm cao. Điều này quả sai với sự thực. Stella không hề kênh kiệu như chúng nghĩ, song có một khác biệt khó hiểu ngăn cách đôi bên làm cho Stella cảm thấy rụt rè, xa lạ không thể kết thân với chúng. Stella thường tỏ ra cố gắng song bằng mọi cách cô bé vẫn không sao san bằng hố chia rẽ giữa đôi bên. Và vì vậy, cô bé đôi khi cảm thấy cô độc dù không bao giờ than thở với mẹ cha.

_____________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG 3

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>