Chương 4
Phòng của Stella nhỏ ăn thông với phòng cha mẹ. Phòng cha mẹ cô nom có vẻ nghiêm chỉnh, to lớn với cái giường rộng phủ màn nâu, một ngăn kéo xinh xẻo và một tủ gỗ mun chạm trổ đánh bóng.
Phòng Stella nom tựa bên trong của cái vỏ ốc hay một cánh hoa: má cô may màn phủ giường cho con gái bằng hàng mềm trắng và ren giường bằng lụa xanh nhạt thêu hoa. Ông bố tự tay đóng cho con gái yêu một bàn chải tóc, ghế và tủ nhỏ thật đẹp, tất cả đều được sơn mầu xanh lá cây nhạt. Cửa sổ treo màn vải hoa in trang nhã. Tường quét vôi trắng, nổi bật trong phòng là tấm thảm sặc sỡ chỗ Hodge ngủ và và cái áo choàng đỏ của cô bé, treo sau cánh cửa.
Đáng lẽ thay áo ngủ, cô bé lại mặc thêm áo ấm vào rồi mở cửa sổ – cửa sổ này được khoét trong mái nhà – chỗ ấy, mái tranh hơi lài lài, rất dễ đi. Ngày nào hầu như cô bé cũng trèo lên đó. Stella có tài trèo nhanh như con mèo, Hodge cũng làm theo (con vật vốn hay theo tiểu chủ khắp mọi nơi). Cả người và vật bám sát vào mái nhà, men tới chỗ cây hoàng đậu, Stella khom mình, thoăn thoắt như một con sóc. Cây hoàng đậu cũng già như mái nhà, cành to, đầy mắc, cô bé đu lên một cành chĩa tận mái nhà tuột xuống dễ dàng như xuống bằng thang. Hodge có vẻ khó khăn hơn, song sau rốt cũng xong, nhờ tiểu chủ giữ chặt cổ nó. Chỉ giây lát sau, cả hai đã ở dưới sân. Stella bưng dĩa đồ ăn mà cô giấu lúc nãy đến chuồng Daniel.
Ở trại Week, có một điều làm Stella phật lòng, cô bé xem như là một bất công: trong khi mèo Séraphine và chó Hodge được mọi người cưng quí thì chó Daniel và mấy con mèo kia chẳng bao giờ được bén mảng vào gian bếp hay trong nhà. Để bù lại sự thiệt thòi đó, đêm nào cô cũng lẻn mang thức ăn ra cho chúng mặc dù ở đây không bao giờ người hay vật phải thiếu ăn. Thức ăn do cô bé mang ra luôn luôn được chiếu cố, mấy con vật quấn lấy cô bé, mừng rỡ. Con chó Daniel liếm sạch thức ăn trong dĩa trong lúc cô quì cạnh nó, vuốt ve, thì thầm:
- Đừng buồn nghe Daniel, ngày mai tao sẽ dắt đi chơi!
Daniel không thông minh bằng chó Hodge song nghe giọng Stella, nó như cũng đoán được đó là lời hứa hẹn chi đây, nên vẫy đuôi tỏ dấu vui mừng và lùi vào.
Stella lại lấy chén sữa, nhẹ nhàng đem đến chuồng ngựa, chỗ mấy con mèo hoang đang đợi cô theo thói quen. Cửa chuồng ngựa không khóa, Hodge đứng bằng hai chân dùng mõm đẩy bật chốt cửa cài sơ. Trong bóng tối, cô bé thấy có nhiều đôi mắt rực sáng xanh lơ và cô vừa bước vào thì lũ mèo đã ào ra dụi đầu vào chân cô, cất tiếng: "meo meo" chào đón Stella đặt chén sữa xuống đất. Im lặng một giây rồi ba cái đầu nhỏ xíu chụm vào hớp sữa nghe "chanh chách" thật ngon lành. Stella kiên nhẫn đứng chờ, tay đặt lên lưng Hodge, âu yếm ngắm chúng trong bóng tối.
Đột nhiên, Stella rùng mình, còn Hodge thì dựng đứng lông lên và gầm gừ nho nhỏ. Stella thấy chó Hodge nhìn sững mái nhà, nơi ô cửa tò vò. Ánh trăng bị ngăn lại bởi một đầu người đàn ông, khuôn mặt nổi bật lên, thoáng thấy, cô bé tưởng tượng đến một tấm ảnh lồng trong khung kính. Cô bé hãi quá, toan kêu mà không thành tiếng, mọi vật xung quanh cô như đảo lộn. Trời ơi! Chắc tụi Pháp đổ bộ đây mà! Stella nghẹn ngào tự nhủ.
Đằng sau cuộc sống hạnh phúc ở trại Week, gia đình cô cũng như tất cả dân làng, luôn luôn sống trong lo sợ triền miên: sự xâm chiếm của quân đội Pháp! Biển Manche, hàng rào che chắn Anh quốc với nước thù nghịch cách có vài dặm.
Mỗi chúa nhật, cha cô bé cũng như tất cả đàn ông trong làng đều tập dượt quân sự trước sân nhà thờ, sau thánh lễ. Và từ cửa sổ, mỗi khi nhìn ra, Stella đều có thể thấy ngọn đồi Beacon, nơi dân làng đã chất sẵn củi khô. Trong trường hợp tàu Pháp đổ bộ, tức thì người gác tại đấy nổi lửa báo nguy cho dân chúng.
Đúng rồi! Khuôn mặt trên ô cửa là khuôn mặt của một tên quân Pháp. Tai họa tới rồi ư? Đêm nay êm ả, đẹp trời quá kia mà! Chúng sẽ bao vây làng, đốt phá, bắn giết??? Chúa ơi! Người gác ngủ gục sao?
- Sữa đâu mà đem phung phí cho mấy con mèo xấu xí như vậy? Bao tử ta thì dính sát vào lưng, ta đói meo đây! Ta...
Khuôn mặt kia lên tiếng, giọng bực tức, nhưng chợt nhận ra bóng người nhỏ nhắn đứng đó là con gái, hắn chợt im một giây. Trong lúc Stella nhận ra kẻ đó là một tên nhãi người Anh, chứ không phải Pháp, cô vững lòng một chút, thì hắn cất giọng kẻ cả:
- Em bé kia, giờ này mà chưa đi ngủ hay sao?
- Còn anh?
Cô bé hỏi lại, giọng chững chạc vì cô đã hết run. Gã con trai cười để lộ hai hàm răng trắng bóng:
- Ta ấy ư? Ta ngủ ngoài đường! Ai buộc ta vào giường nổi khi ta chưa thích!
Stella nghĩ đến bức tường trơn tuột của chuồng ngựa, hỏi thêm:
- Làm sao anh leo được tới đó?
- Nhờ mấy kẽ nứt trong vách, ta định chui vào tìm cái gì ăn tạm mà cửa tò vò hẹp quá...
Stella cảm thấy nê nể con người có tài leo trèo như mình, không! – cô bé tự cãi lại – hơn mình nhiều chứ! Mình làm gì trèo lên tường nổi? Cô bé liếc nhìn con chó khôn ngoan trong khi Hodge vẫy đuôi như có vẻ công nhận kẻ lạ mặt là một người lương thiện sa cơ chứ không phải phường bất lương đáng ghét. Stella càng vững lòng hơn:
- Thôi, anh xuống ngay đi kẻo té đấy! Tôi mang thức ăn ra cho.
- Thật không? Em đừng kêu ông chủ nhé? (giọng van lơn, gã con trai tiếp) Hồi chiều ổng đã đuổi ta, ổng dọa sẽ kêu cảnh sát nếu gặp ta lần nữa.
Stella xao xuyến khi nghĩ đến nỗi lo lắng của đứa con trai. Cô nhìn thẳng vào mặt kẻ lạ:
- Đừng sợ! Anh cứ tin tôi.
Nói xong, cô cúi xuống vuốt ve lũ mèo trước khi bưng chén trở vào.
Thế là lần thứ hai trong một ngày, cô bé ăn cắp thức ăn trong tủ. Stella biết rằng sáng mai má cô sẽ phát giác ra sự mất mát đáng kể này: một miếng ba tê to, một miếng phó mát, một ổ bánh mì và hai trái bom bay biến trong đêm. Làm sao qua mắt bà nổi? Thường thì bà tỏ ra rộng rãi, bà lờ đi như tuồng không biết con gái ăn cắp sữa và thức ăn cho chó Daniel và mèo hoang. Nhưng hôm nay... Stella chặc lưỡi "Mình sẵn sàng nhận tội, người lạ mặt còn đáng thương hơn cả Daniel và lũ mèo này".
Dĩa thức ăn đầy ngập và bình sữa trên tay, cô bé cùng con chó tiến lại phía cổng rào. Cổng là cánh cửa gỗ kiên cố có cây chắn thực to. Làm sao rút được cây chắn này đây? Gian bếp có cửa ăn thông ra ngoài, nhưng giờ này cha mẹ còn ngồi đó. Cha mẹ cô tốt bụng, nhưng mấy năm loạn lạc vừa qua, trong làng đã gặp nhiều phiền phức vì bọn lính đào ngũ, bọn tù vượt ngục hay gián điệp nên họ trở thành dè dặt, rất ngại chấp chứa kẻ lạ mặt đi ngang.
Phải mở cho kỳ được cánh cửa này hay từ bỏ ý định. Cô gái dùng cả đầu và vai để đẩy, kéo, Hodge phụ lực cùng tiểu chủ, cả hai mệt lả, gần đuối sức. Sau cùng Stella nâng cây chắn được, đặt nhẹ xuống đất, run rẩy, tay chân rã rời. Cô phải ngồi nghỉ một lát, đoạn cương quyết đứng lên, cố sức lần nữa để đẩy cánh cửa to lớn ra.
Men dọc theo con đường mòn đến sau chuồng ngựa, cô bé đặt các thức trên một phiến đá, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Một bàn tay xương xẩu đặt lên vai cô dịu dàng:
- Sao em không kêu người lớn? Tội nghiệp! Em mệt lắm phải không?
Stella trả lời, giọng đứt quãng:
- Tôi sợ ba má hay, từ khi loạn lạc, ở đây người ta rất sợ kẻ lạ mặt.
- Thế em? Em không sợ kẻ lạ sao?
- Sợ chứ! Nhưng tôi biết anh là người Anh thì còn sợ gì nữa? Vả lại, chó Hodge bảo tôi có thể tin anh.
Người con trai quay nhìn con vật đứng cạnh đang ve vẩy đuôi. Đoạn, cậu lại nhìn cô bé. Trăng xuống dần, cậu thấy rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô bé. Stella ngạc nhiên thấy cậu ta than đói meo mà lại không có vẻ vội vã gì. Cậu làm dấu thánh giá, cảm ơn Stella xong mới bắt đầu ăn.
Cô bé ngồi nhìn cậu ta ăn một cách ngon lành, từ tốn, cảm thấy đây là một người được giáo dục chu đáo. Lạ quá! Một người như thế mà lại sống vất vưởng ngoài đường, tại sao vậy chứ?
Dù trước nay, cô bé chưa từng quen biết cậu ta, Stella lấy làm ngạc nhiên mà thấy mình không bị ngăn cách với cậu ta như đối với lũ trẻ trong làng, cảm giác của cô bé lúc này thật hết sức thoải mái, tựa hồ đôi bên đã là bạn thân, đã quen nhau đâu từ tiền kiếp...
Thiếu niên khá cao, một cái sơ mi rách và cái quần thủng nhiều lỗ không đủ che trọn thân hình gầy ốm, khẳng khiu làm cho cậu ta có vẻ giông giống như một con bù nhìn giữ lúa ngoài đồng. Mặc dù cử chỉ lúng túng vụng về, cậu ta vẫn có một vẻ chững chạc. Mái tóc nâu rối bù buông rũ xuống trán và khuôn mặc rám nắng nhưng vài chỗ áo quần rách lại bày ra một làn da trắng trẻo. Lông mày rậm, đôi mắt đen, mũi và miệng nhỏ, thanh tú, mỗi khi cậu cười đôi mắt như cũng cười theo. Bàn tay thì nhiều móng gãy, nhiều chỗ chai nhưng vẫn suông óng như tay con gái. Những mâu thuẫn ở cậu trai hợp lại làm cho cậu có vẻ đặc biệt khác thường, chứng tỏ không phải xuất thân từ chỗ bần bách hay bất lương. Đôi chân giấu trong giày rách lấm bùn. Ăn xong, cậu chùi tay cẩn thận vào cỏ, đoạn quay sang cô bé, hỏi:
- Em có khăn tay không?
Stella lôi từ túi ra một cái khăn bằng phin nõn đưa cho cậu ta. Cậu dùng khăn đó hỉ mũi một cách thích thú và tuyên bố giọng trang trọng:
- Dùng ngón tay hỉ mũi là điều tồi tệ nhất, em ạ!
- Can gì!... Già Sol. vẫn hỉ mũi bằng mấy ngón tay luôn ấy chứ, mà già khéo tay lắm kia.
- Già Sol. là ai vậy?
Cậu trai tò mò hỏi. Stella vui vẻ giải thích:
- Là người giúp việc cho ba tôi. Già Sol. già lắm, già như cây ngoài vườn kia.
- Chắc già ấy phải tập dượt lâu lắm nhỉ? Này em, em có thể vui lòng... cho tôi giữ... liệu tôi có thể giữ cái khăn này không?
Cậu ta có vẻ xúc động song cố bình tĩnh. Stella mỉm cười gật đầu. Thiếu niên cất khăn vào túi, nét vui lộ trên mặt.
- Tôi tên Stella. Còn anh?
- Zachary!
Cậu đáp không do dự. Cô bé gặng hỏi:
- Zachary? Nhưng Zachary gì chứ? Chả lẽ Zachary không thôi?
- Ừ! Tên tôi thế đấy.
- Ủa, thế anh không có họ ư?
- Không, em ạ!
Stella buồn bã nhìn cậu con trai. Không có họ? Như thế có nghĩa là không có gia đình chăng? Stella chạnh lòng nghĩ đến thân mình: nếu không nhờ cha mẹ nuôi, số phận cô hẳn không khác chi Zachary, cô không hề biết tên người mẹ xấu số của mình. Ý nghĩ đó làm cô thấy thân thiết với Zachary hơn. Cô đặt tay lên gối bạn mới:
- Anh từ đâu đến vậy?
Zachary đáp liều:
- Tôi từ mặt trăng xuống. Em có thấy tôi trên ấy bao giờ chưa?
Ngộ nghĩnh thực! Cô bé vốn rất yêu mặt trăng. Khi còn bé tí xíu, những khi buồn vì không có bạn, cô ưa tha thẩn một mình và ao ước được chơi với người trên trăng. Stella cười to, thích thú:
- Zachary mặt trăng!
- Phải rồi! Người ở mặt trăng làm gì có họ?
Zachary nói và đặt tay lên vai cô bé, tiếp:
- Tôi từ mặt trăng xuống, còn em giống như vì sao, chúng ta gặp nhau vào ban đêm. Hay quá, phải không?
Cả hai im lặng giây lâu, rồi cậu trai bảo:
- Thôi, em không nên ở ngoài khuya quá. Sương xuống...
Cậu đứng lên. Bước chân cậu khập khiễng, cậu thu nhặt dĩa và bình đưa cho cô bé:
- Lại đây anh giúp em leo qua rào.
Giọng cậu chững chạc như một người anh cả nói với cô em bé của mình. Stella ngoan ngoãn đứng lên, nắm tay cậu, bước thoăn thoắt, nhanh nhẹn trong khi cậu con trai khó nhọc lê chân. Hodge lẽo đẽo phía sau. Tới thành rào cậu đỡ Stella và con chó leo qua, sau đó cậu đưa bình và dĩa cho cô bé, nói:
- Cảm ơn em, Stella! Từ khi rời mặt trăng, tôi chưa được một bữa ăn ngon như hôm nay. Vĩnh biệt em! Vĩnh biệt Hodge!
Giọng cậu nghẹn ngào làm Stella hoảng hốt:
- Không! Zachary! Em không muốn vĩnh biệt!
Zachary nhìn đăm đăm khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi bàn tay thanh thanh của cô bé rồi nhìn cái mõm con Hodge kê giữa hai song rào. Stella vẫn còn đu trên rào, hai tay bám vào đó, thò mặt ra. Trong khoảng khắc, cô bé thấy như có bóng mây án ngữ trên mặt Zachary làm mặt cậu sầm tối lại, cậu thở dài như định nói gì đó song rồi cậu lặng lẽ quay đi.
Stella lủi thủi quay về với Hodge. Cô bé khóc vì thương xót Zachary, cô lo cho cậu, cô tin là cậu đã khổ sở và sẽ còn phải khổ sở hơn trong những ngày sắp đến. Chao ôi! Nếu ba cô không xua đuổi, Zachary có thể ở lại với cô... "Ta đã để anh ấy biến mất trong bóng tối mà không làm gì để giúp anh được cả" Stella lẩm bẩm một mình.
Cô bé ngồi nhìn cậu ta ăn một cách ngon lành, từ tốn, cảm thấy đây là một người được giáo dục chu đáo. Lạ quá! Một người như thế mà lại sống vất vưởng ngoài đường, tại sao vậy chứ?
Dù trước nay, cô bé chưa từng quen biết cậu ta, Stella lấy làm ngạc nhiên mà thấy mình không bị ngăn cách với cậu ta như đối với lũ trẻ trong làng, cảm giác của cô bé lúc này thật hết sức thoải mái, tựa hồ đôi bên đã là bạn thân, đã quen nhau đâu từ tiền kiếp...
Thiếu niên khá cao, một cái sơ mi rách và cái quần thủng nhiều lỗ không đủ che trọn thân hình gầy ốm, khẳng khiu làm cho cậu ta có vẻ giông giống như một con bù nhìn giữ lúa ngoài đồng. Mặc dù cử chỉ lúng túng vụng về, cậu ta vẫn có một vẻ chững chạc. Mái tóc nâu rối bù buông rũ xuống trán và khuôn mặc rám nắng nhưng vài chỗ áo quần rách lại bày ra một làn da trắng trẻo. Lông mày rậm, đôi mắt đen, mũi và miệng nhỏ, thanh tú, mỗi khi cậu cười đôi mắt như cũng cười theo. Bàn tay thì nhiều móng gãy, nhiều chỗ chai nhưng vẫn suông óng như tay con gái. Những mâu thuẫn ở cậu trai hợp lại làm cho cậu có vẻ đặc biệt khác thường, chứng tỏ không phải xuất thân từ chỗ bần bách hay bất lương. Đôi chân giấu trong giày rách lấm bùn. Ăn xong, cậu chùi tay cẩn thận vào cỏ, đoạn quay sang cô bé, hỏi:
- Em có khăn tay không?
Stella lôi từ túi ra một cái khăn bằng phin nõn đưa cho cậu ta. Cậu dùng khăn đó hỉ mũi một cách thích thú và tuyên bố giọng trang trọng:
- Dùng ngón tay hỉ mũi là điều tồi tệ nhất, em ạ!
- Can gì!... Già Sol. vẫn hỉ mũi bằng mấy ngón tay luôn ấy chứ, mà già khéo tay lắm kia.
- Già Sol. là ai vậy?
Cậu trai tò mò hỏi. Stella vui vẻ giải thích:
- Là người giúp việc cho ba tôi. Già Sol. già lắm, già như cây ngoài vườn kia.
- Chắc già ấy phải tập dượt lâu lắm nhỉ? Này em, em có thể vui lòng... cho tôi giữ... liệu tôi có thể giữ cái khăn này không?
Cậu ta có vẻ xúc động song cố bình tĩnh. Stella mỉm cười gật đầu. Thiếu niên cất khăn vào túi, nét vui lộ trên mặt.
- Tôi tên Stella. Còn anh?
- Zachary!
Cậu đáp không do dự. Cô bé gặng hỏi:
- Zachary? Nhưng Zachary gì chứ? Chả lẽ Zachary không thôi?
- Ừ! Tên tôi thế đấy.
- Ủa, thế anh không có họ ư?
- Không, em ạ!
Stella buồn bã nhìn cậu con trai. Không có họ? Như thế có nghĩa là không có gia đình chăng? Stella chạnh lòng nghĩ đến thân mình: nếu không nhờ cha mẹ nuôi, số phận cô hẳn không khác chi Zachary, cô không hề biết tên người mẹ xấu số của mình. Ý nghĩ đó làm cô thấy thân thiết với Zachary hơn. Cô đặt tay lên gối bạn mới:
- Anh từ đâu đến vậy?
Zachary đáp liều:
- Tôi từ mặt trăng xuống. Em có thấy tôi trên ấy bao giờ chưa?
Ngộ nghĩnh thực! Cô bé vốn rất yêu mặt trăng. Khi còn bé tí xíu, những khi buồn vì không có bạn, cô ưa tha thẩn một mình và ao ước được chơi với người trên trăng. Stella cười to, thích thú:
- Zachary mặt trăng!
- Phải rồi! Người ở mặt trăng làm gì có họ?
Zachary nói và đặt tay lên vai cô bé, tiếp:
- Tôi từ mặt trăng xuống, còn em giống như vì sao, chúng ta gặp nhau vào ban đêm. Hay quá, phải không?
Cả hai im lặng giây lâu, rồi cậu trai bảo:
- Thôi, em không nên ở ngoài khuya quá. Sương xuống...
Cậu đứng lên. Bước chân cậu khập khiễng, cậu thu nhặt dĩa và bình đưa cho cô bé:
- Lại đây anh giúp em leo qua rào.
Giọng cậu chững chạc như một người anh cả nói với cô em bé của mình. Stella ngoan ngoãn đứng lên, nắm tay cậu, bước thoăn thoắt, nhanh nhẹn trong khi cậu con trai khó nhọc lê chân. Hodge lẽo đẽo phía sau. Tới thành rào cậu đỡ Stella và con chó leo qua, sau đó cậu đưa bình và dĩa cho cô bé, nói:
- Cảm ơn em, Stella! Từ khi rời mặt trăng, tôi chưa được một bữa ăn ngon như hôm nay. Vĩnh biệt em! Vĩnh biệt Hodge!
Giọng cậu nghẹn ngào làm Stella hoảng hốt:
- Không! Zachary! Em không muốn vĩnh biệt!
Zachary nhìn đăm đăm khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi bàn tay thanh thanh của cô bé rồi nhìn cái mõm con Hodge kê giữa hai song rào. Stella vẫn còn đu trên rào, hai tay bám vào đó, thò mặt ra. Trong khoảng khắc, cô bé thấy như có bóng mây án ngữ trên mặt Zachary làm mặt cậu sầm tối lại, cậu thở dài như định nói gì đó song rồi cậu lặng lẽ quay đi.
Stella lủi thủi quay về với Hodge. Cô bé khóc vì thương xót Zachary, cô lo cho cậu, cô tin là cậu đã khổ sở và sẽ còn phải khổ sở hơn trong những ngày sắp đến. Chao ôi! Nếu ba cô không xua đuổi, Zachary có thể ở lại với cô... "Ta đã để anh ấy biến mất trong bóng tối mà không làm gì để giúp anh được cả" Stella lẩm bẩm một mình.
___________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 5