Chiếc gác chuông cao vút, bọn bé ngước mắt nhìn lên, bầu trời xanh lơ. Vài áng mây nhẹ nhàng trôi xa. Một chú mèo con ló đầu ra, rồi lại quay vào kêu lên thảm thiết. Tiếng kêu nhỏ lắm, yếu ớt như bị gió sớm mang đi. Nắng đã bắt đầu lên. Chả biết con mẹ làm cách nào mà "cõng" con lên tận đó. Nhỏ Ty khẽ chắc lưỡi:
- Tội nó ghê hén!
Cả bọn cùng gật đầu. Con mèo mẹ quái ác đã lẩn đâu mất sau cú đá như trời giáng của anh Phong. Vừa lúc ấy, ông già gác chuông chạy ra, ông vừa chạy vừa la bài hải, đôi tay vung vít:
- Gì... Gì... thế hở...? Chớ có nghịch mà leo lên, té chết nghe các con...
- Bọn táu hỏng ó nghịch âu... mà ông ụ na... on mèo ủa táu ở tên ó.
Bé Na ngây thơ chỉ lên. Ông cụ ngắm nghía một lúc lâu rồi lắc đầu bảo:
- Cao quá... không mang xuống được đâu, chịu thôi...
Cu Nghĩa trề môi:
- Xì ông "yếu" quá... Để cháu leo cho ông coi nè...
Vừa nói cu cậu vừa nhớm bước như định leo thật. Ông già hoảng quá vội níu nghĩa lại. Thế nhưng sau một hồi năn nỉ, ông cũng chịu để cả bọn khiêng giúp cái thang cũ kỹ ra. Nhìn cái dáng còng còng của ông leo thấy mà thương. Nhưng ông chưa leo đến đích thì mèo mẹ ở đâu đã thoăn thoắt giữa các thanh sắt, cắn cổ con mèo nhỏ quay xuống trông thật chênh vênh. Chẳng mấy lúc nó đã xuống đến đất, bọn bé mừng rỡ buông thang chạy lại, reo hò. Con mẹ thấy động cong đuôi chạy mất, chừa lại con mèo nhỏ ngơ ngác một mình. Trên kia, ông già kêu ơi ới bấu chặt lấy các chấn song, trong khi cái thang đang chao qua chao lại một cách thảm hại. Bọn bé phì cười vội chạy lại đỡ ông xuống.
Bé đang mải quấn quít với con mèo thì ba mẹ với hai bác ra, bé theo ba mẹ đến nhà bác chơi mà. Thấy vậy bác gái hiểu ý, xoa đầu bé:
- Chà, con bé này ngoan ghê, bác cho con đấy, mang về nhà mà nuôi nghe...
Rồi quay qua mẹ:
- Ấy, con mèo nhà vừa mới đẻ... nhiều lắm, để lại nó cũng tha lên gác chuông thôi...
Bé sung sướng đỏ mặt, tai ù đi, không nghe thấy gì nữa... Lẽo đẽo theo ba mẹ ra xe, bé ôm con mèo thủ thỉ:
- Về ở với "chị" nhé, rồi "chị" thương... À mà cưng có tên chưa?... thôi: Mina đi... chịu nghe...
Chẳng biết nó có nghe được không, mà dụi đầu vào ngực bé khẽ meo lấy mấy tiếng thật dễ thương. Bé thấy, hình như có một niềm hạnh phúc đang từ từ dâng lên, tràn ngập cả tâm hồn...
Con mèo thế mà ngoan đáo để, chẳng "mè nheo" gì. Cho gì ăn nấy chứ đâu có đòi xương cá chi chi, thế mà lúc về chị Trang cứ hù mãi.
Bé vừa làm cho nó một cái ổ thật xinh, vậy mà nó chẳng chịu ở thế mới tức. Nó nhất định ngủ với bé hà...
Nó lớn như thổi, chẳng mấy lúc bé đã thấy nó lững thững trên trần nhà với 1 chú chuột nhắt tí teo. Ớn quá, chờ một chốc, lúc nó đang men lại cọ chân bé như thói quen, bé chộp ngay lấy nhúng cả người "cu cậu" vào chậu nước kỳ cọ.
Có thế mà nó ốm mất mấy bữa, làm bé lo quá cỡ, bé chỉ sợ nó chết... Thôi bé thề tởn tới già, chả bao giờ dám tắm cho Mina nữa...
Nhà bé vốn ở chỗ trũng nên cứ đến mùa mưa, nước dồn cả vào. Cống rút không kịp là có chầu... lội. Y như vậy, mùa mưa vừa chớm là nhà bé đã lõng bõng đầy nước, thế là Mina tự động trốn biệt trên lầu, chẳng dám mò xuống. Chuột cũng thấy biến đâu cả. Một hôm, chả biết... buồn tình hay hữ ý mà Mina... thò "tay" vào chuồng gà nhẹ nhàng "vớt" ra một chú gà con. Giận quá, bé đá cu cậu một cái rơi tõm luôn xuống nước.
Thế là từ bữa ấy, Mina trốn mất. Mấy bữa sau, chị Trang vô tình gặp nó ở tuốt trong kẹt tủ, người gầy xác xơ. Thì ra nó sợ bị bé đánh nữa. Bé ôm nó vào lòng, vuốt ve trìu mến:
- Bé thương Mina lắm mà, bé đâu ghét mà Mina trốn đi hở...
*
Cứ yên lành như vậy được một tuần, thì bé chợt khám phá ra là Mina đã biệt tăm. Bé hoảng hốt tìm khắp nơi, cũng chẳng gặp, mà bé có đánh nó cho cam... Buồn quá, bé khóc hết nước mắt. Cứ đến đêm, ôm cái gối bông ngủ, là bé lại thấy nhớ Mina. Tội bé quá, mẹ phải bảo:
- Thôi, đừng khóc nữa... Để khi nào mẹ dẫn lại bác xin con khác về nuôi...
Mẹ hình như đã quên lời hứa với bé hôm nào nên mãi vẫn chẳng thấy mèo đâu. Bé vừa sắp buồn thì chợt một buổi sáng Mina về, thân hình xác xơ với cái bụng "chè è". Bé đang lo nó bị đầy bụng – Mỗi lần bụng bé căng như vậy ba vẫn bảo bé bị đầy bụng mà – thì mẹ đã bước ra cười nói:
- Vui nhé, nó đẻ cả bầy cho mà nuôi... Chỉ sợ khi đó rồi ớn thôi...
Thấy bé còn ngơ ngác, bà thêm:
- Nó có "mang" đấy... y như hồi con còn trong bụng mẹ đấy.
Bán tín bán nghi bé để tay lên bụng nó: Quả thật nó động đậy thật. Mừng quá bé nhảy cỡn lên reo hò. Cả ngày hôm đó, cấm ai thấy được bé ngớt cười bao giờ. Đêm đó, nằm vắt tay lên trán bé đoán mãi xem nó đẻ mấy con để mà đặt tên chứ, và trong giấc ngủ bé mơ thấy... toàn mèo và mèo.
Rồi chuyện đó cũng qua đi. Bé lại không để ý đến Mina nữa. Thời gian như "ngựa chạy, tên bay" quả đúng thật: Một buổi sáng, bé đang "mơ màng giấc điệp" trên giường thì có tiếng chị Trang la:
- Ơ, chuột... bạch bú mèo bà con ơi... ý mà hổng phải, mèo con bé đẻ rồi bé ơi...
Bé tốc mùng vọt dậy nhanh như chớp, chả bù cho mọi khi...
Một bầy mèo con trắng trắng đen đen lúc nhúc cạnh Mina, lúc bấy giờ đang tròn xoe mắt nhìn mọi người, trông đến xinh. Bé sung sướng quá, tưởng như mình bay bổng lên mấy từng mây, bé muốn hét to lên cho mọi người cùng biết là bé đang vui sướng.
Để vài tuần cho mẹ con cứng cát, mẹ bảo vậy. Ba chiều bé chở cả mẹ con Mina lại trình diện bác.
Trong khi ba mải nói chuyện với hai bác, bé len lén bế mẹ con Mina ra gác chuông nơi Mina đã ra đời. Ông già gác chuông cũng có mặt từ bao giờ, ông cười nụ cười móm mém cho thấy ông đã già hơn chút nữa, vui sướng khi biết con mèo này là con mèo khi xưa. Không hẹn, mọi người cùng ngước lên cao hướng về gác chuông. Bầu trời vẫn xanh như thuở nào, nhưng gác chuông đã phủ thêm một lớp bụi thời gian.
Như chợt nghĩ ra, ông già chạy về gác chuông níu dây giật lấy giật để. Tiếng chuông vang lên, ngân nga và như len vào từng thớ thịt trong người bé thấm thía, ngân vọng mãi trong không gian, tưởng chừng như chẳng bao giờ dứt...
KHIẾU QUỐC VIỆT (TTD)
– Mặt trời vàng –
Đà Nẵng 22-6-72
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 73, ra ngày 14-1-1973)