Thứ Bảy, 13 tháng 1, 2018

Ánh Sao_CHƯƠNG 7


Chương 7


Từ biệt Stella, Zachary đến nằm trên đống rơm trên đồng của cha cô. Cái ý định rời trại Week bỗng tiêu tán sau khi được gặp Stella. Kể từ khi đào ngũ, đây là lần thứ nhất cậu được đối xử tử tế. Cậu đã sống đơn độc, lẻ loi, không tình thương, không gia đình từ lâu và vì vậy, cậu bỗng nghĩ đến cô như đến một người bạn thân thuộc từ lâu.

Phải! Lẻ loi thì cậu chịu đã lâu lắm. Bà nội mặc dù rất cưng yêu, nhưng là lối giáo dục cổ, không cho phép cậu thân mật với bà: tuổi trẻ phải kính cẩn phục tùng uy quyền của bề trên. Khách khứa của bà không có người trẻ tuổi, họ đồng quan điểm với bà, nên họ biểu tỏ tình thương với cậu một cách rất là "kẻ cả".

Nằm co ro trên rơm, cậu hồi tưởng những ngày thơ ấu và gần nhất, những khổ nhục trong hai tuần vừa rồi: đến đâu cũng bị xua đuổi, bị ném đá hay thả chó dữ ra vồ. Họa hoằn mới gặp người tốt bụng cho khúc bánh và tô sữa, thấy đôi giày rách mướp, họ cho cậu ít giẻ rách bó chân. Nông trại nào cũng đầy đủ thợ. Điều cậu khổ tâm nhất là ánh mắt nghi ngờ của mọi người dành cho cậu. Cậu chán nản tột độ. May sao: cậu gặp Stella! Niềm tin như được khơi dậy, bừng lên. Tuy vậy, cậu biết khó mà tìm ra chỗ nương thân trong các nông trại. Căn nhà tranh với vách đầy dây leo dưới chân ngọn đồi tím thẫm như mời mọc cậu. Phải đến đó! Vì có cách nào hơn?

Trời mờ sáng, Zachary đã choàng dậy, đầu óc tỉnh táo ; cậu bắt đầu leo lên đồi. Lên đến đỉnh, cậu ngồi xuống nghỉ chân, hướng mắt về trại Week. Cậu ao ước sẽ có ngày trở lại đó...

Khi cậu đứng lên, hình dáng nhỏ nhắn, xinh xẻo của Stella như thấp thoáng đâu đây.

Gần đứng bóng, Zachary tới nơi. Từ xa, có tiếng thác đổ rào rào, song khi lắng tai kỹ, cậu biết không phải thác mà là tiếng một máy xay dưới chân đồi. Đó là một ngôi nhà cũ kỹ bằng gỗ, nền đá, mái tranh đặc nghịt dây leo. Bên phải là nhà ông chủ, bên trái, một bánh xe gỗ ướt sũng và khúc sông. Khu vườn nhỏ quanh nhà đầy ngập cỏ dại ; cửa kính bẩn, sơn tróc. Zachary có cảm tưởng không phải vì nghèo mà vì họ cẩu thả đúng hơn. Cửa nhà máy để ngỏ, ngoài tiếng sàng hạt trong thùng, còn có tiếng hát khàn khàn hòa lẫn với tiếng bánh xe rào rào và tiếng nước thì thầm.

Ra đây là một nhà máy xay! Cậu mù tịt về thứ máy móc này nhưng âm thanh của nó làm cậu thích thú. Cậu đến gần, ghé mắt vào cửa: không khí bên trong thoang thoảng một mùi dễ chịu và một làn bụi mỏng do bột tạo thành nhảy múa trong ánh nắng lọt vào qua khung cửa sổ. Trời nắng tốt nên mọi vật đều có vẻ ấm áp dễ chịu.

Hai bóng người to lớn đi lại trong nhà, một người đứng tuổi, mặt đầy râu cất giọng ồm ồm hát một khúc dân ca ngộ nghĩnh mà Zachary thuộc lòng, cậu thích quá cất tiếng hát theo. Giọng cậu trong, ấm, thật tốt.

Tiếng sàng bỗng dừng bặt. Khuôn mặt đầy râu thò ra cửa, hét dựng lên:

- Ê! Đồ du thủ du thực! Ai cho phép mày đến trước nhà tao mà ngoác mồm ra hát hỏng kiểu đó? Muốn gì hử?

Nom mặt lão, Zachary biết không phải là người ác, nhanh trí, cậu đổi chiến lược: cậu không tỏ vẻ rụt rè, xấu hổ vì sự rách rưới bần bách của mình, cũng không van nài xin việc như những lần trước. Cậu bước tới, hiên ngang, rắn rỏi, mặt ngẩng cao, mắt sáng ngời:

- Tôi thấy ông cần có người phụ việc, công việc này quá nhọc đối với một người.

Cậu cười với thanh niên đứng sau lưng lão già râu. Giọng như giọng cái kèn bể, ông chủ hỏi:

- Mày đã làm trong nhà máy xay chưa?

- Chưa! (Zachary vui vẻ) nhưng tôi đã giúp việc cho một người vẽ quảng cáo. Tôi có thể rẫy cỏ, sơn sửa lại cho ông, hát với ông...

Cậu ngừng lại, nhìn thẳng vào nét mặt nặng nề của ông chủ và nét mặt "sữa" của thanh niên, gằn giọng:

- ... Tôi có thể viết hóa đơn cho ông, tính tiền 15 đấu lúa, dù là mỗi đấu giá bao nhiêu và trông nom tiền lời cho ông...

- Chậc! Dễ mày tưởng tao ngu lắm chắc, không biết tính tiền lời chắc?

Lão ta hét dựng lần nữa, Zachary cười cầu hòa, nhũn nhặn:

- Tôi không dám bảo thế, nhưng... không biết chữ thì thường tính lầm và thường khó khăn hơn người biết chữ. Ông đồng ý chứ Tôi chỉ cần mỗi tuần một đồng, chỗ ăn và chỗ ở thôi.

- Bộ tao hóa rồ chắc? Một đồng bạc mỗi tuần! Cho một tên tù rách mướp...

Nghe nhắc đến hai tiếng "tên tù", Zachary chột dạ, nhưng vẫn giữ vẻ tỉnh táo:

- Một đồng bạc mỗi tuần, rẻ chán. Chịu không? Mặt tôi vầy mà tù hả, nói chơi chớ! Tôi là con nhà tử tế gặp bước không may...

Cậu cười thật tươi, lặp lại khúc dân ca lúc đầu. Lão râu nhìn cậu một lúc, vỗ vai cậu:

- Được! Vô đây! Ăn chút gì rồi tính sau.

*

Lẫm lúa từ lâu bỏ trống giờ là chỗ ngủ của Zachary. Không có vật dụng gì khác ở đó trừ cái ghế gãy chân và ổ rơm của cậu. Xuyên qua lỗ hổng trên trần, trông thấy rõ cả mái tranh. Sàn kêu răng rắc mỗi khi bước mạnh, vách ẩm ướt, nhưng với Zachary lúc này cũng là một chỗ dung thân không đến nỗi nào.

Ông chủ góa vợ từ lâu, sống với đứa con trai, nhà bừa bãi không thể tả, rác rưới ngập nhà, chuột làm tổ cùng khắp. Được cái, vựa lúa có một cửa sổ nhìn ra ngọn đồi phía bên ngoài, làm cho mùi ẩm mốc như dịu đi, một phần vì có lối thoát và phần nữa, Zachary có thể nhìn ngọn đồi mà hồi tưởng đến trại Week, đến cô bạn nhỏ dễ thương.

Nằm gọn trên ổ rơm, quấn cái mền rách bươm, cậu có thể ngắm đỉnh đồi đen và ánh sao lấp lánh trên trời. Đêm yên tĩnh khiến tâm hồn cậu lắng dịu. Nhờ hát hay, viết chữ đẹp, tính giỏi, không mấy chốc Zachary trở nên người tin cẩn của chủ nhân. Cậu nói chuyện như đọc trong sách, làm bếp cũng tài, lại siêng năng nên ông ta hứa tăng lương cho cậu.

Nhưng thật không may: đứa con trai ông chủ là một tên mất dạy, chỉ giỏi ăn hiếp và ganh tị. Zachary làm tính đúng, làm bếp giỏi, viết chữ đẹp, dọn dẹp nhà cửa phong quang làm cha nó vui thì lại làm nó phật ý. Nó sợ rằng có một ngày Zachary sẽ chiếm hết cảm tình cha nó. Nó không ngốc nghếch nhưng đầu óc hơi tối tăm và chỉ sáng lên khi cần hà hiếp. Đã hai lần, nó đánh cậu làm công sưng vù mặt mà vẫn chưa hả lòng.

Thằng Sam nhất định loại trừ Zachary ra khỏi nhà càng sớm càng hay.

Phải rời nơi nầy? Zachary tự hỏi trong một đêm trằn trọc, mắt vẫn không rời các vì sao. Cậu biết rằng dù thương cậu, vốn tính thờ ơ, ông ta sẽ không can thiệp. Vả lại, lão ta quan niệm rằng đàn ông thì phải biết sử dụng quả đấm, Zachary hoặc phải chống trả, hoặc bỏ ra đi, nếu thua con lão.

Zachary do dự thâu đêm, khổ sở nghẹn ngào. Trong Hải Quân, cậu đã chịu biết bao bất công, tàn bạo? Sao cậu cứ gặp mãi điều này? Cậu cần tình thương và sự bình an... Cậu cố nén để đừng khóc mà không được.

Sau cùng, cậu lau nước mắt, cho là mình quá yếu hèn. Phải đương đầu chứ! Thế rồi sáng hôm sau, Zachary với ý định trong đầu, bình tĩnh xuống thang, rửa mặt, làm bữa ăn sáng. Mùi thịt nướng làm ông chủ liếm môi, hài lòng nhưng Sam, con trai lão lại nhíu mày ra vẻ khó chịu. Bất ngờ hắn giáng cho Zachary một tát tai nên thân, cậu choáng váng suýt buông rơi vỉ thịt nướng. Ông chủ không nén được bất bình, quát lên:

- Đồ ngu! Đánh lại nó đi chứ!

Zachary khập khễnh bước lại bàn:

- Bây giờ, tôi chưa có thể đánh nó được, nhưng có một ngày... tôi đã quyết định rồi.

- Ngày nào? Quyết định gì?

Ông ta nóng nảy hỏi. Zachary giải thích trong bữa ăn rằng nếu ông bằng lòng dạy cậu đánh quyền trong một tháng, cậu và Sam sẽ đánh nhau đúng phương pháp cẩn thận. Nếu Sam thắng, cậu sẽ rời nhà ông đi nơi khác làm ăn. Trái lại, cậu thắng thì cậu ở lại và Sam không được quyền đánh đập cậu nữa.

Mắt Sam sáng ngời. "Được rồi! Con ơi! cậu tiểu chủ tai ác nghĩ thầm Dù con học võ ba năm con cũng cứ thua, cứ phải cút đi thôi!"

Ông chủ cho là đề nghị có vẻ táo bạo, hơi lo:

- Dạy võ cho mày thì tao không tiếc công. Nhưng thằng Sam, tao biết nó, nó mạnh lắm, nó dám đập con chết lắm à! Tao sợ...

- Ông chủ đừng sợ! Nếu tôi không tự vệ nổi thì tôi phải chịu. Tôi quyết định rồi. Vả ông không từng nói là con trai phải sử dụng quả đấm ư?

- Được! Được! Ta sẽ dạy con. Và Sam từ đây cho tới một tháng, mày không được động đến Zachary nhá? Hãy chờ! Nghe rõ hử?

- Thưa ba, con có điếc đâu.

_______________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG 8
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>