Chương 14
Zachary nằm trên võng, nhắm mắt, đầu gác trên cánh tay. Tiếng củi nổ lách tách làm chàng trai nhớ đến gian bếp ấm cúng ở nông trại Week, đến Stella, đến dĩa thịt thỏ hầm bốc khói thơm nức mũi. Zachary nhíu mũi hít vào khoan khoái.
- Làm gì kỳ vậy bạn? Bộ anh đang ngồi trước bàn ăn sao chớ?
Zachary mở choàng mắt, nhìn Michael Gurke nằm cạnh mình. Trong các bạn, Zachary yêu nhất anh này, người gầy nhom, tính vui vẻ, ồn ào và thẳng thắn ; thấy một bất công, Burke phải can thiệp mới bằng lòng.
- Chúng ta đang ngồi trên dòng Tamise, ngày mai sẽ đến Londres và tám ngày nữa, ta sẽ về nhà!
Trả lời Zachary, chỉ có tiếng ngáy. Zachary cầu nhầu:
- Người vô tư quá! Mới nói đó đã ngủ say rồi!
Thì giờ trôi qua rất chậm vì rảnh rỗi, nhưng sau cùng họ cũng đến Luân Đôn. Thành phố này không mang lại cho Zachary chút thích thú nào, chàng trai chỉ nôn nả thấy lại đồng cỏ xanh, đàn cừu và dòng suối, ngọn đồi.
Nhưng luôn luôn Burke lôi kéo chàng dạo phố. Tối thứ bảy Burke nài nỉ bạn đi chơi bữa cuối để mai chia tay. Thấy Zachary ngần ngừ, Burke cố thuyết:
- Chỉ tối hôm nay thôi! Ngày mai, tôi sẽ trả anh lại cho nông trại, cho người yêu! Đừng để tôi nài nỉ mãi, giảm thọ bây giờ đấy!
Zachary nể bạn, đành phải nhận lời, song khi sắp lên đường, Zachary bực mình vì Burke nhất định đem cái tù và của già Sol theo, trong túi, Zachary nghiêm giọng:
- Burke! Hãy nghe tôi! Để cái tù và đó ở nhà! Đem theo xui xẻo cho mà xem!
Burke cười rộ, chế giễu:
- Anh mà cũng tin nhảm đến thế ư? Cứ để tôi mang theo, có gì tôi chịu cho!
Giằng co một lúc, Burke vẫn không đổi ý. Zachary giận căm trong lúc Burke thủ cái tù và vào túi, chạy trước ra đường, chàng trai chạy theo sau.
Vào đến tiệm ăn, cả hai không nói với nhau một tiếng nào. 10 phút sau, cả chục sĩ quan khác bước vào hiệu, nhận ra bạn, họ ập tới bàn hai người, hò hét inh tai.
Sau đó, họ kéo nhau đi, cho đến gần sáng, cả bọn say khướt, trừ Zachary tỉnh táo. Lúc ra về, đi ngang con hẻm, bỗng một bọn du đãng ùa ra chặn đường, gây sự, hai bên quần nhau chí tử. Ở Luân Đôn trò đánh nhau như thế này thường như cơm bữa, không có chi đáng quan tâm.
Đột nhiên, Burke nảy ra sáng kiến kỳ quái: anh ta lấy tù và ra thổi mong áp đảo tinh thần đối thủ. Nào ngờ đâu, bọn du côn thay vì sợ tiếng tù và lại tỏ ra thích thú hơn. Và sau cùng, chúng như bị kích thích vì tiếng tù và ấy, bỏ hết các người kia, vây quanh mỗi Burke mà thôi. Zachary hoảng hốt thấy bọn này quật ngã bạn mình và giật luôn cả ví, cả tù và, bỏ chạy, không kịp phản ứng, sự tức giận làm cho Burke hóa cuồng không suy nghĩ, anh ta rượt theo nhanh như thể vừa mọc cánh. Zachary và các bạn khác chạy theo, nhưng trong lòng Zachary hết sức sợ hãi, một tiếng nói đâu đó cất lên: "Hãy trở về! Đừng dính vào đây. Mày đã ngăn nó đem tù và theo mà nó không nghe, tự chuốc vạ vào thân. Còn thì giờ đấy, đừng do dự! Hãy lui thôi!"
Nhưng Zachary lại không thể bỏ bạn giữa đường – các người kia say khướt, có người nằm lăn ở một góc phố – Và vì vậy, chàng trai cãi lại lời cảnh cáo thầm lặng. Zachary không nhớ là mình đã chạy qua bao nhiêu đường phố, bao nhiêu con hẻm tối ngoằn ngoèo. Tiếng hò hét vọng lại tai chàng trai từ những ngôi nhà tối om, cũ kỹ. Thỉnh thoảng mới có một ngọn đèn vàng vọt, soi hình dáng của những kẻ rượt đuổi nhau, từ phía trước. Dần dần, chỉ còn có ba người: Burke, tên du đãng giật ví anh và phía sau Zachary không nỡ bỏ bạn một mình trong đêm tối, giữa thành phố đầy tội ác.
Nhiều lần, Zachary ngã quị trên những đống rác, nhưng đứng lên rồi lại chạy theo, con hẻm sâu hun hút, tối mịt đầy đe dọa ; nhưng chàng trai không còn sợ nữa, cuộc rượt đuổi làm Zachary sôi máu lên trở thành hăng hái...
Cuộc rượt đuổi kết thúc đột ngột: tên du đãng cùng đường ; trước mặt hắn là một bức tường cao án ngữ, phía sau là hai gã thanh niên. Hắn đứng dừng lại lưng tựa cửa, tù và và ví của Burek cho vào túi, mím môi quắc mắt đứng chờ địch thủ trong dáng bộ liều lĩnh khác thường.
Nhìn đôi mắt đầy lửa của tên này, Zachary sợ sẽ đổ máu nên cố tìm lời ngăn bạn:
- Thôi! Burke! Hãy nghe tôi, ta đi thôi!
Nhưng than ôi! Burke không còn biết phải trái gì nữa, anh hét lên:
- Nếu anh sợ, hãy lui ra. Mặc tôi với nó!
Trông dáng bộ hung hãn của đôi bên, Zachary nghĩ là phải ngăn cuộc xung đột sắp xảy ra bằng mọi giá. Vì vậy chàng trai chồm đến trước, chặn giữa bạn và tên du đãng. Burke tức giận, kêu lên:
- Xích ra! Tôi bảo anh đừng dính vô đây...
Nhưng anh ta chưa dứt câu đã lãnh ngay một cú đấm nơi cằm. Anh ta gầm lên
- Đồ phản bạn!
Mặc bạn tức giận, Zachary vẫn cố che chở cho tên du đãng làm Burke không còn tự chủ được nữa, lao vào Zachary ; rồi thì những cú đấm chắc nịch hung tợn bổ tới, phóng vào vây quanh Zachary như một màn lưới. Zachary tán đởm, kêu lên:
- Thôi! Đủ rồi! Tôi đây mà, anh không nhận ra sao?
Burke không nghe gì nữa, Zachary đành phải tự vệ, Burke tuy gầy nhưng rất khôn, một phần vì sự tức giận làm anh ta điên lên – và trong lúc đó, tên du đãng khôn lanh đã chuồn mất, mặc cho hai người bạn đấm nhau.
Dần dần, Zachary có vẻ thắng, vì anh tỉnh táo hơn bạn – Zachary không ưa rượu, chỉ uống bia nhẹ trong bữa ăn – hơn nữa, bài học của cha con lão Jacob cũng giúp Zachary vài kinh nghiệm... đáng kể.
Và rồi, Burke nằm gục xuống chân bạn, đầu tóe máu, giống như những cái xác mà Zachary thấy trên tàu. Burke chết rồi ư? Đôi mắt anh ta nhắm nghiền và mặt tái nhợt dưới ánh trăng. Zachary như người mê, không nghe tiếng còi của cảnh sát, tiếng chân chạy trốn của những người vây quanh để xem – vì sợ phải liên lụy đến thân, mà bản thân chúng vốn là bọn bất lương. Bây giờ, quanh Zachary chợt yên tĩnh một cách đáng sợ. Khi cái còng của cảnh sát tra vào tay mình, hơi lạnh của vòng sắt làm Zachary rùng mình, kêu lên nho nhỏ, nghẹn ngào:
- Chúa ơi! Tôi chỉ muốn ngăn bạn giết người mà... trở thành sát nhân ư?
Rồi khi bị cảnh sát điệu đi ra khỏi hẻm, đôi mắt Zachary vẫn không rời cái xác tái nhợt đẫm máu dưới trăng.
*
Ánh trăng soi sáng trận đánh giữa đôi bạn thân trong hẻm tại Luân Đôn cùng một lúc cũng làm cho Stella thao thức trong căn phòng nhỏ. Cô gái linh cảm một tai nạn ghê gớm đã xảy đến với Zachary, trăng được chứng kiến và đang tìm cách báo tin cho cô, cô thức trắng đêm.
Sáng hôm sau, đầu trĩu nặng, mắt thâm quầng, cô gái không cảm thấy háo hức như thường lệ vào những sáng chúa nhật. Già Sol trở bệnh càng làm cô gái buồn thêm. Suốt sáng, cô ngồi bên già canh chừng, lòng chĩu ưu phiền.
Lại một đêm mất ngủ. Sáng thứ hai, bác sĩ đến thăm già Sol và đưa cô đến nhà ông để học như thường lệ. Trông nét mặt cô gái, bác sĩ không khỏi động lòng. Ông gạn hỏi và được biết cô gái bận tâm vì Zachary...
- Ừ! Anh con không thích bể, nhưng rồi trước sau gì nó chả trở về. Cũng sắp rồi.
- Không phải thế! Con nằm mơ, một giấc mơ kinh dị, con thấy anh ấy không phải ở trên bể, mà ở một chỗ ghê tởm quá ; tối mịt, hôi hám, không có gối kê đầu, áo quần rách mướp, xung quanh đầy bọn bất lương, hung tợn và có song sắt vây quanh cả bọn họ lẫn anh...
- Con gặp ác mộng rồi. Tối qua con ăn gì? Thịt thỏ hầm, hử? Mấy món ăn nặng bụng khó tiêu hay gây ác mộng...
- Thưa, con không ăn thịt thỏ, con chỉ ăn bánh mật và uống sữa...
- Lại càng quá tội, bánh mật nặng bụng lắm. Thảo nào. Con đừng nghĩ vẩn vơ, hãy nghe ta: nếu có gì xảy đến cho anh con, ta có tin ngay... quân đội có địa chỉ ta...
- Bác có thể đến Luân Đôn tìm anh không?
- Luân Đôn? Tại sao chứ?
Bác sĩ ngạc nhiên hỏi lại.
- Vì con nghe cha De Colbert kể rằng Luân Đôn là thành phố chứa đầy hư hỏng và tội ác, con nghi chỗ anh ấy gặp nạn phải là Luân Đôn.
- Này con, con phải biết điều một chút. Ta làm thế nào dám bỏ bệnh nhân ở đây mà đến Luân Đôn chỉ vì một giấc mơ của con? Già Sol trở bệnh, Baxter sắp sinh, Jo cũng ốm, chưa kể một đứa bé sốt tinh hồng nhiệt...
- Vâng! Bác không thể đi, con biết, bác đi, mấy người đó chết mất. Nhưng cha De Colbert sẽ đi Luân Đôn thay vì đi Exeter...
- Cha đi làm gì?
- Cha đi in sách...
- Làm sao con dám quả quyết rằng cha sẽ hủy chuyến đi Exeter mà đi Luân Đôn vì con và Zachary?
- Cha sẽ đi vì con, con biết, bác tin đi!
Bác sĩ trố mắt nhìn cô gái. Ông không tin có sự thân mật, tin cẩn giữa một linh mục Pháp vốn thuộc dòng quí phái và một cô gái nhỏ con của một trại chủ nông dân Anh.
___________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 15