Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

Đêm Noel Đầy Nước Mắt


- Chị Kim ơi.

Có tiếng bé Oanh gọi ở ngoài sân, tôi vội buông cuốn sách đang học xuống khẽ hỏi:

- Gì thế Oanh?

Oanh tất tả chạy vô nhà thở hồng hộc:

- Sắp... sắp...

- Sắp gì?

Oanh trợn mắt cố nói cho rõ ràng:

- Sắp... tới... tới lễ Noel rồi...

Tôi thở dài buồn bã:

- Ừ.

Oanh không chú ý đến khuôn mặt buồn rầu của tôi, nó thao thao liên tục:

- Nhà con Huệ đó chị Kim, má nó mua hang đá nè, cây thông nè, đèn ngôi sao nè, đủ thứ hết trơn đó. Sao bây giờ mà hông mua như năm ngoái hé. À nè chị Kim, con Huệ nó thi với em coi ông già Noel cho ai đồ chơi đẹp hơn đó.

- Thôi Oanh đừng thi với nó nữa, lỡ Oanh thua làm sao.

Oanh lắc đầu phụng phịu:

- Hông, em cứ thi, năm ngoái em thắng nó mà. À chị Kim, có phải đứa nào ngoan thì ông già Noel cho đồ chơi đẹp phải không?

- Ừ.

Oanh sung sướng, toét miệng cười:

- Vậy thì em thắng nó rồi, má biểu em ngoan lắm đó.

Tôi nghe vậy chép miệng thở dài, tôi muốn nói cho bé Oanh biết rằng sự thực không có ông già Noel nào cả. Người mà cho các em bé đồ chơi trong các đêm Giáng sinh chính là cha mẹ các em đó. Mà bây giờ ba má đang túng thiếu làm sao mua đồ chơi đẹp cho Oanh được. Nhưng tôi không muốn cho giấc mộng của nó bị tan vỡ. Ông già Noel hoặc chị Hằng phải có mãi mãi trong đầu óc non nớt của trẻ thơ. Tôi nhìn Oanh rồi thở dài:

- Thôi Oanh đi ngủ đi, chiều chị dắt đi dạo phố.

- Vâng.

Oanh ngoan ngoãn leo lên giường ngủ.

Một tuần lễ trôi qua một cách êm đềm, chỉ còn một ngày nữa là đến lễ Noel rồi. Bé Oanh náo nức lắm, nó cố tỏ ra ngoan ngoãn để ông già Noel cho nó đồ chơi đẹp. Trong lúc đó thì tôi lo âu hết sức, vì nếu không mua cho nó thứ gì thì tội nghiệp nó quá, nó ngoan ngoãn lắm chứ đâu có hư hỏng gì. Mà nếu mua thì không có tiền, bây giờ đồ chơi Noel rẻ lắm cũng ba bốn trăm chứ không như ngày xưa. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định mua cho nó chiếc ô tô nhựa ở tiệm chú Ba. Tôi sẽ bỏ ra mười đồng, số tiền mà cậu Tín cho tuần trước và xin má thêm năm đồng cho đủ. Năm phút sau tôi từ hàng chú Ba về, tay cầm chiếc ô tô nhựa, tôi giấu kín đi không cho bé Oanh thấy.

*

- Gì mà ríu rít thế Oanh?

- Em kiếm cái giầy của ba.

- Để chi?

- Để tối nay ông già Noel nhét đồ chơi vào.

- Ủa sao bé không lấy cái giầy của bé?

- Giầy em bé lắm, ông già Noel cho ít, giầy ba to ông gia Noel cho nhiều.

Tôi phá lên cười, cười sặc sụa, cười chảy nước mắt:

- Bé Oanh của chị tham quá, lêu lêu xấu hổ.

Bé Oanh mắc cỡ bỏ chạy mất hút, lát sau nó xách đôi "bốt" thật to của ba đưa cho tôi nói:

- Chị Kim, khiêng cái giầy này để lên cửa sổ giùm em đi.

Tôi đặt chiếc giầy lên cửa sổ, bên ngoài gió đông lạnh lẽo thổi ập vào kèm theo hơi thở của Chúa hài đồng Giêsu và tiếng chuông đổ liên hồi của một ngôi giáo đường nào đó.

*

Gà vừa gáy sáng bé Oanh vội phóng vọt xuống giường không kịp xỏ dép, Oanh hấp tấp chạy ra cửa sổ xem cụ già Noel cho nó cái gì. Từ đằng xa nó trông thấy một vật gì đo đỏ lòi ra ở đôi bốt, nó reo lên:

- A ha, em có đồ chơi rồi chị Kim ơi.

Nó chạy lại đôi "bốt" lôi vật màu đỏ ra. Gương mặt đang hớn hở vui tươi của Oanh bỗng dưng xịu xuống, vì vật mà ông già Noel cho nó không phải là những đồ chơi đẹp đẽ đắt tiền như máy bay, xe tăng hay búp bê v.v... mà chỉ là chiếc ô tô bằng nhựa thô sơ. Một thoáng buồn len lỏi vào tim nó, đôi dòng lệ lóng lánh từ khóe mắt tuôn ra, nó khẽ nấc lên một tiếng. Rồi bỗng nó sực nhớ đến cuộc thi giữa nó với con Huệ, bây giờ thì nó chẳng dám đi khoe đồ chơi với ai nữa. Ngăn không nổi xúc động nó khóc òa lên. Tôi nãy giờ chứng kiến không sót một cử chỉ nào của đứa em bất hạnh nên cũng xúc cảm theo. Đôi dòng lệ chợt tuôn rơi. Tôi đưa tay chùi nước mắt khẽ gọi:

- Oanh.

Oanh thấy tôi càng khóc to hơn, nó chạy lại ôm chầm lấy tôi nức nở:

- Hu hu, Kim ơi, hu hu, ông già Noel hu hu ổng... ổng hông thương em hu hu.

Tôi vuốt nhẹ lên mái tóc đen huyền của nó, an ủi:

- Thôi nín đi Oanh, ổng không cho Oanh đồ chơi đẹp thì thôi, cần gì hé Oanh.

Oanh vẫn khóc nức nở trong khi đó ở nhà bên cạnh con Thu đang ngâm nga bài "đêm đông":

- Đêm dông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa...


ANH VIỆT   


(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 167, Giáng Sinh, ra ngày 15-12-1971)
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>