Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

CHƯƠNG V_THUNG LŨNG RẮN


CHƯƠNG V


Có tiếng roi quất và tiếng hét đau đớn, giận dữ của Phong. Anh gầm lên :

- Đồ khốn, rồi tụi bây biết tay tao !

Roi lại quất xuống vun vút.

Tuấn và Đàm tái mặt nhìn nhau. Cả hai đều sôi máu, nhưng lưỡng lự chưa dám ló mặt. Phong vẫn gầm thét, ngọn roi quất xuống vẫn tiếp tục ác liệt.

Không thể chịu được nữa, Tuấn, Đàm vùng chạy đến chỗ Phong đang bị hành hạ.Một tảng đá lớn chắn ngang lối đi. Không lưỡng lự, Đàm đưa mắt cho Tuấn rồi trèo lên để nhòm xuống.

Dưới chân tảng đá là một khoảng trống khá rộng, và phía bên kia, đối diện với chỗ Đàm nấp là một vách núi thẳng đứng. Chính ở dưới vách núi này Phong đang bị bọn người kia hành hạ, trong lúc mấy con ngựa của họ thản nhiên gặm cỏ.

Hai người Thượng đè Phong nằm dưới đất, người quất roi xuống lưng anh, người cố cột chân anh lại, nhưng Phong vùng vẫy mãnh liệt.

Tuấn và Đàm sau khi quan sát tình hình, hiểu ngay tại sao Phong bị đưa tới đây. Sát chân vách núi, ngay sau lưng hai người có một lỗ hổng, có lẽ là cửa khe đưa vào hang núi. Chắc bọn hai người kia muốn trói Phong nhốt vào đó, và lấp kín cửa hang lại.

Chính vì biết như thế nên Phong cố gắng chống cự. Nhưng sức anh yếu dần. Một người Thượng đè được lên mình anh, kẹp cứng anh lại cho người kia buộc dây. Đàm, Tuấn lại đưa mắt nhìn nhau. Lần này họ quyết phải hành động. Đàm lui lại tìm được một hòn đá khá lớn, và quỳ gối nâng lên bằng hai tay. Nhác thấy cử chỉ của bạn Tuấn vội ngăn lại. Hòn đá nếu được ném xuống chưa chắc ăn nhằm gì, mà còn tố cáo sự có mặt của hai anh. Tốt hơn, theo ý Tuấn, nên chờ cho hai người kia nhốt Phong vào hang, bỏ đi rồi, hãy xuống cứu anh ta sau.

Đúng lúc ấy thì người đang trói Phong bị anh đạp một cái vào cằm. Hắn nổi khùng, vùng đứng lên đá tới tấp vào người Phong, trong lúc Phong vẫn bị bạn hắn đè bẹp dưới đất.

Tuấn không nhịn thêm được nữa. Anh buông tay và Đàm ném hòn đá xuống. Hòn đá trúng ngay lưng gã đè trên mình Phong, khiến hắn rú lên đau đớn.

Đồng thời Tuấn chợt nhớ ra Đàm có đem theo khẩu súng bắn chim. Đạn súng không thể gây thương tích cho người, nhưng viên chì nhỏ, cách 12 thước có thể hạ một con chim. Tuấn bèn vớ lấy khẩu súng, nhắm vào mông con ngựa gần nhất lảy cò. Tiếng súng nổ vọng vào vách đá, nghe khá chát chúa, và viên đạn chì đập trúng mông con ngựa đã khiến con vật giật mình, chồm vó trước lên, phóng mình bỏ chạy.

Tiếng nổ cũng làm hai người Thượng sửng sốt. Người đang đánh Phong quay lại thấy mấy con ngựa phóng chạy, vội vã đuổi theo. Người còn lại, vừa bị hòn đá của Đàm ném trúng, loạng choạng đứng dậy. Phong lợi dụng ngay cơ hội đó tung ngược một ngọn cước vào giữa bụng địch thủ. Ngọn cước quả là ác liệt đến nỗi người hắn tung lên, bật ngửa ra sau nằm bất động.

Đàm quên hết sợ hãi, nhổm người lên, reo :

- Tuyệt nghệ ! Anh Phong, cú đá của anh tài tình quá. Anh nằm yên đấy nhé, tụi tôi xuống ngay.

Phong gắng gượng chỗi dậy. Thấy Đàm và Tuấn đang tuột từ trên vách núi xuống, anh không khỏi ngạc nhiên :

- Ủa, Đàm đó hả !

Đàm rút dao cứa đứt dây trói cho Phong, nói :

- Tôi và Tuấn ra đây chơi, bắt gặp anh bị hai người kia uy hiếp dẫn đi. Tụi tôi cố theo tìm cách giải thoát cho anh. Nhưng tại sao họ lại bắt trói anh thế ?

Phong nhếch mép cười. Một vết roi hằn đỏ rướm máu trên mặt Phong, nhưng sau cuộc hành hạ vừa qua, anh vẫn có vẻ sung sức. Anh đáp :

- Bọn tôi có chuyện gây lộn với nhau thôi. Nhưng các cậu cũng đến vừa đúng lúc, không thì tôi còn bị thêm trận đòn nữa.

Vừa nói Phong vừa xoa nắn cổ tay bị trói. Bỗng anh nhỏm người, đá văng khẩu súng lục người Thượng vừa rút ra :

- Ồ thằng khốn !

Tiếp đó một cú đấm giáng mạnh vào mặt hắn khiến hắn ngất ngư và quị luôn. Phong cúi nhặt khẩu súng :

- Các cậu canh chừng tên thứ hai nhé. Để tôi trói thằng này lại.

Đàm và Tuấn leo lên mỏm đá quan sát. Ba con ngựa sợ súng phóng chạy một quãng rồi đứng lại gặm cỏ, cách đấy chừng vài trăm thước. Người Thượng kia đang chạy tới.

Đàm bảo Tuấn :

- Hắn sẽ bắt kịp mấy con ngựa, và phải mươi phút nữa mới quay trở lại.

Hai người trở về chỗ Phong. Anh ta đã trói xong địch thủ, kéo bỏ vào hốc đá, chỗ hai người Thượng định nhốt anh khi nãy. Phong vần một tảng đá chặn bên ngoài, cười ranh mãnh ;

- Để hắn nằm nghỉ tạm đây, chờ đồng bọn đến đón đi.

Anh móc túi lấy gói thuốc lá rút một điếu đã nhăn nhúm châm hút, tay mân mê khẩu súng lục :

- Các cậu thấy gì không ?

Tuấn nói :

- Mấy con ngựa vẫn đứng nguyên chỗ, và người Thượng kia đã tới nơi rồi anh ạ.

- Tốt lắm. Các cậu nấp kín đi. Hắn trở lại bây giờ. Tôi đang muốn mượn hắn một con ngựa.

Đàm thấy cần phải nhắc Phong :

- Hắn là tên đã đá anh khi nãy đó !

Mặt Phong đanh lại :

- Tôi nhớ lắm. Rồi tôi sẽ trả lễ hắn sau. Bây giờ các cậu hãy nghe tôi nói đây. Vừa rồi hai cậu đã giúp tôi được một việc khá lắm. Tôi rất cám ơn. Nhưng các cậu nên nhớ kỹ là bắt đầu từ giờ phút này đừng có bén mảng tới khu vực này nữa. Đừng hỏi tại sao vì hiện thời chưa phải lúc giải thích cho các cậu rõ được. điều cần cho các cậu biết, tôi đã nói rồi. Nếu các cậu không nghe tôi, sẽ có chuyện lôi thôi đấy… À, cậu Đàm về nói với ba cậu là tôi sẽ tới gặp ông vào khoảng tối nay hay sáng mai tùy theo biến chuyển của tình thế.

Đàm gặng hỏi :

- Hai người Thượng này định bắt anh làm gì vậy, anh Phong ?

- Việc ấy các cậu không cần biết.

Đàm khẩn khoản :

- Nhưng ít ra anh cũng cho tôi rõ là việc này có liên quan gì tới kho tàng của Trà Toàn không ?

Phong cười lặng lẽ :

- Dĩ nhiên là có ! Mớ tài liệu về vụ đó đang ở trong túi tôi đây !

Tuấn chợt quay lại, báo động :

- Người Thượng kia đang trở lại. Hắn cưỡi một ngựa, và dắt theo hai con kia.

Phong ra lệnh :

- Cúi đầu xuống và nằm im. Cứ để cho hắn tới.

Ba người im lặng chờ đợi. Phong ẩn sau mô đá với Đàm, khẩu súng cầm sẵn trong tay. Tim Tuấn đập hồi hộp. Vó ngựa tiến tới, rồi :

- Hé, S’Pieng à ? Mày đâu rồi ?

Tiếng gọi bạn của người Thượng vang vọng tiếp nối vào các vách núi.

Một tiếng nổ vọng theo. Tuấn rụt đầu vào cổ, nhưng lại nhổm người lên cố nhìn cho rõ. Anh thấy chiếc nón trên đầu hắn rớt xuống vì viên đạn của Phong.

Con ngựa hắn cưỡi, chồm lên. Phong bước ra khỏi chỗ nấp, chĩa mũi súng vào người hắn, và cứng rắn nói với hắn bằng tiếng Thượng. Theo lệnh của Phong, hắn đưa hai tay lên đầu, tiến lại gần Phong với cặp mắt căm thù. Tuấn ngăn kịp tiếng kêu kinh ngạc toan thốt ra, vì anh chợt nhận ra người đó, trên mặt có vết sẹo dài ngang gò má. Người sẹo mặt này, Tuấn đã gặp ở chợ quận Quảng Sơn, và là một thuộc hạ của tướng lạc thảo Hắc Xà. Phong lặng lẽ, đứng đợi tên mặt sẹo tới gần nhận lấy dây cương ngựa hắn trao, rồi bắt hắn quay lưng lại; bước trở lại hướng hắn vừa đến. Được độ trăm thước, Phong vẩy mũi súng nhả một viên đạn. Hình như Phong chỉ bắn dọa, nên viên đạn làm vỡ tung chiếc bầu đựng nước hắn đeo bên sườn. Hoảng hồn hắn co giò phóng chạy.

Phong quay lại bảo bọn trẻ :

- Xong rồi.

Anh nhảy lên lưng con ngựa vừa tịch thu được, nhếch mép cười :

- Cám ơn các cậu lần nữa ! Hồi nãy các cậu tới đây bằng gì ?

Đàm trả lời :

- Tụi em đi ngựa, và giấu ở gần đây. Anh khỏi lo.

- Tốt lắm. Vậy lên ngựa về nhà ngay đi. Đừng quên điều tôi dặn nhé ! Cậu Đàm nhớ nói lại với ba cậu nghe. Thôi, tôi đi đây, sẽ gặp lại sau !

Phong giơ tay chào, rồi phóng ngựa xuống thung lũng. Chỉ vài phút sau bóng anh đã khuất dạng sau các mô đá.

*

Đàm và Tuấn phải đứng thở một lát mới qua cơn xúc động. Tất cả lại rơi vào thinh lặng

Hai người trở về “Cấm thành”, với tất cả dè dặt, thận trọng. Nhưng Tuấn cũng vẫn nói :

- Anh Phong chì thật, bắn bay luôn cả nón tên sẹo mặt.

Đàm gật đầu :

- Anh ấy bắn giỏi lắm. Thật đúng là tay thiện xạ.

- Hồi nãy nghe cậu giới thiệu về anh Phong, tôi tưởng anh ta là kẻ tầm thường. Không ngờ anh ta lại giỏi như thế.

Đàm trầm ngâm :

- Ừ, tôi cũng vậy. Tôi chỉ thấy anh ta qua lại vùng này luôn. Có khi anh biệt dạng cả mấy tháng, rồi lại đột ngột xuất hiện. Hình như có sự bí mật gì bao trùm quanh con người ấy. Tôi đoán anh Phong đang mưu mô điều gì đây.

Tuấn gật đầu :

- Phải nói cho hai ông bố của tụi mình biết sự việc vừa xảy ra mới được.

- Ừa. Cả chị Bạch Liên và chị Dung nữa. Chắc họ “sùng” mình lắm. Nhưng đừng nói hở cho họ biết chỗ “Cấm thành” của tụi mình nghe đại ca.

- Yên trí. Nhưng Đàm này…

- Hả ?

- Cậu có nhớ người Thượng mà anh Phong bắn rơi nón tụi mình đã gặp ở đâu không ?

Đàm nhún vai :

- Tôi không nhớ. Người Thượng nào trông cũng như nhau hết.

- Phải rồi, nhưng người này có cái sẹo dài trên mặt. Tụi mình đã gặp hắn ở chợ quận Quảng Sơn, cậu không nhớ sao ? Tôi còn gặp hắn tháp tùng tướng cướp Hắc Xà nữa.

Đàm sửng sốt quay lại :

- Thật sao ? Nếu vậy thì hắn thuộc đảng cướp Hắc Xà rồi ! Không lẽ anh Phong cũng trong đảng này nữa ?

Tuấn lắc đầu :

- Chắc không phải, vì cậu cũng thấy đó, họ uy hiếp anh Phong tới đây và đánh anh ấy khá đau.

- Có thể trước kia anh Phong có chân trong đảng Hắc xà, nhưng bây giờ anh ấy phản lại họ… hay là… Tụi mình làm sao hiểu được !

Tuấn cũng không thể nào đoán nổi. Anh bận quan tâm đến tên mặt sẹo. Anh còn nhớ rõ ràng hôm ở chợ quận Quảng Sơn, hắn đã vờ say đụng vào ông Phát, kỹ sư sở mỏ, để ngầm trao cho ông ta vật gì. Chuyện ấy Tuấn cũng đã quên mất, và không nói cho Đàm hay. Gặp hắn lần này trong cuộc đụng độ với Phong và qua những sự việc xảy ra, Tuấn bỗng nảy ra nhiều nghi vấn. Anh bảo Đàm :

- Đàm này, tôi nghi là…

Nhưng Tuấn bỗng im bặt. Hai người vừa leo hết con đường mòn đưa vào “Cấm thành” , và đều sửng sốt kêu lên :

- Ủa ! Hai con ngựa của mình đâu rồi ?

Đàm lo lắng :

- Chết cha ! Không biết chúng chạy đâu. Thử tìm xem chúng có đứng nghỉ dưới các bóng mát không ? Chắc chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.

Đàm và Tuấn chạy loáng một vòng tìm kiếm vẫn không thấy bóng hai con ngựa đâu cả. Hai người bồn chồn quay về chỗ cũ, nơi họ đã thả ngựa đứng gặm cỏ bên khe nước thì bỗng giật mình đứng sững người lại.

Dưới bóng râm một tảng đá lớn, một người mặc bộ đồ đen, miệng ngậm điếu thuốc lá đang lặng lẽ nhìn Đàm và Tuấn.

_______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VI
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>