Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

CHƯƠNG VI_THUNG LŨNG RẮN


CHƯƠNG VI


Bạch Liên biết Đàm và Tuấn vắng nhà khi cùng chị Dung xuống thăm khu nuôi gia súc. Chú B’Him thuật lại rằng hai người ra đi từ lúc tời còn mờ sương, dự bị lương thực đầy đủ cho một cuộc đi chơi xa.

Nghe nói chị Dung cười :

- Hai ông tướng đó dám đi biệt cả ngày hôm nay lắm ! Tôi biết thằng Đàm nó định đưa Tuấn đi đâu. Nó có một chỗ bí mật ở phía dãy núi cuối thung mà giấu không cho ai biết, và thường lẻn ra đấy để tha hồ nghịch ngợm.

Bạch Liên đề nghị :

- Nhân thể bọn con trai đi vắng, còn có hai chị em mình ở nhà cũng buồn, chị xin phép bác đưa em lên mỏ chơi, và thăm ngôi đền Chàm gần đó chị nhé

Dung miễn cưỡng nhận lời. Những chỗ đó không lạ lùng gì đối với nàng. Nhưng khi gặp ông Quách Tiến và ông Diệp ở phòng khách, nghe tin Đàm và Tuấn đi chơi từ sáng sớm, hai ông tỏ vẻ vô cùng lo lắng. Ông Quách Tiến nổi giận cự Dung :

- Nhè lúc này mà đi chơi ! Ai cho phép chúng nó đi ?

Dung đáp :

- Thưa cậu, mọi ngày em Đàm vẫn tự ý muốn đi đâu thì đi, cậu không cấm vì cho rằng em ấy chỉ quanh quẩn trong thung lũng này thôi.

Ông Quách Tiến lớn tiếng :

- Mọi bữa khác. Nhưng lần này để hai đứa con nít đi chơi một mình như thế không được !

- Thưa cậu, tại sao ạ ?

Ông Quách Tiến ngồi im. Ông đưa mắt nhìn ông Diệp, nhăn trán suy nghĩ, rồi chậm rãi nói :

- Cậu cũng bậy thiệt, không nói cho cháu rõ. Nhưng bây giờ cậu cần cho cháu biết là hiện tình ở đây, trong thung lũng này, rất là nghiêm trọng. Cậu và bác Diệp hiểu rõ tình hình khẩn trương ấy, nên đang định thu xếp đưa các cháu lánh tạm lên Dalat chờ yên ổn mới trở về.

Dung và Bạch Liên ngơ ngác như vừa rớt từ cung trăng xuống. Tuy phong thanh có chuyện gì bất ổn, nhưng cả hai đều không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.

Ông Quách Tiến nhìn Dung tiếp :

- Có lẽ cậu phải kể cho cháu nghe từ đầu câu chuyện mới dễ hiểu. Hẳn cháu còn nhớ cách đây vài tháng cậu có cho cháu biết ở trên mỏ có đào trúng một đường hầm ăn thông với huyệt đạo dưới ngôi đền Chàm. Ngoài vài bộ xương khô còn có mấy tượng đá và rải rác ít đồ sành – không có gì đặc biệt. Ông giám đốc sở mỏ thu nhặt mấy thứ đó gửi về viện bảo tàng ở Đà Nẵng. Viện có gửi thư cám ơn, đồng thời hứa sẽ gửi nhân viên khảo cổ tới quan sát và yêu cầu ông Hùng nếu có khám phá thêm điều gì mới lạ xin báo cho viện biết.

Mới đây, trong khi khơi sâu thêm ngách hầm, người ta lại vô tình tìm ra được một cửa buồng bí mật khác. Buồng này rất kiên cố xây toàn bằng đá phiến, bên trong để ba cái rương lớn bằng gỗ rất nặng, và được khóa kín bằng đai sắt.

Bạch Liên vùng kêu :

- Trời ! Một kho tàng !

Dung cũng vội hỏi :

- Phải đó là kho tàng của Trà Toàn không cậu ?

Ông Quách Tiến mỉm cười nhìn nét mặt rạng rỡ của hai cô gái, thong thả tiếp :

- Khoan đã ! Chưa ai biết rõ ba cái rương nặng đó bên trong đựng những gì. Từ năm 1470, khi Trà Toàn bị vua Lê đuổi đánh, Đồ Bàn thất thủ, phải cùng gia nhân chạy trốn rồi bị bắt trị tội, thì nhiều người vẫn thắc mắc về số vàng bạc châu báu ông ta đem theo. Liệu quan quân ta có tịch thâu được số châu báu đó ? Hay chỉ bắt được người không ? Điều ấy chẳng ai biết rõ.

Và hiện thời khi tìm được ba cái rương kia chưa ai dám quyết đoán đó là kho châu báu của Trà Toàn đã kịp thời chôn dấu dưới hầm kín ngôi đền thờ, vì chưa ai được phép mở. Lúc khám phá ra được căn buồng đá, và ba rương nặng, Ông Hùng có mời cậu lên coi, để hỏi ý kiến. Cậu đã khuyên ông Hùng hãy niêm phong căn buồng đá đó lại, cắt cử người canh gác và báo ngay cho chính quyền biết. Vì dù trong mấy rương kia chứa đựng những gì quí giá chăng nữa thì của ấy cũng thuộc về tài sản của Quốc gia, phải chờ người đại diện của chính phủ cử tới kiểm nhận, chứ không ai được quyền tự do chiếm đoạt. Nếu ông Hùng tự ý mở ra, dù ông có là người ngay thẳng ông cũng vẫn có lỗi, và bị nghi ngờ đã dấu bớt hoặc tráo đổi những quí vật tìm được, vì vậy theo lời khuyên của cậu, ông giám đốc sở mỏ đã làm đúng theo thủ tục, và trong khi chờ đợi chính quyền giải quyết, chuyện này đã được giữ kín để đề phòng mọi bất trắc. Ông Hùng đã viết thư gửi cho chính quyền địa phương, từ trước ngày bác Diệp đưa hai cháu Tuấn và Bạch Liên về đây chơi, thế mà có tới 10 hôm rồi vẫn chưa được trả lời…

Ông Diệp chợt hỏi :

- Ai đem bức thư đó đi, và gửi bằng cách nào ?

- Người thư ký tin cẩn của ông Hùng. Anh ta còn trẻ, làm việc với ông Hùng đã ba năm nay. Anh đem bức thư lên quận, gửi theo hệ thống bưu điện.

- Như vậy có sự chậm trễ là phải, và sợ có thể còn thất lạc nữa. Ở đây không còn cách nào liên lạc nhanh chóng và chắc chắn hơn sao ?

- Có chứ. Có thể nhờ máy vô tuyến, nhưng máy này chỉ ông đồn trưởng Quảng Sơn mới có, và sử dụng cho quân đội. Mà việc này, thoạt đầu, không dính dáng gì tới quân đội, nên ông Hùng chỉ làm theo thủ tục hành chính.

Trầm ngâm một lát, ông Quách Tiến nắm tay bạn :

- Tôi hiểu ý nghĩ của bác. Có lẽ chúng ta nên bàn lại với ông Hùng. Vì câu chuyện này tuy được giữ kín cũng đã lộ rồi. Tiếng đồn đã lan ra, mới đầu người ta xầm xì rằng trên mỏ đào được cổ vật; sau đó họ phóng đại lên thành một kho tàng với hàng tấn vàng thoi, sau cùng thì dân chúng đang được rỉ tai là sở mỏ đã thông đồng với các viên chức địa phương, để dấu nhẹm và chia nhau số của cải khổng lồ đó.

Giọng ông Quách Tiến trở nên bi phẫn :

- Tình thế vì vậy mà trở nên bất lợi. Dân chúng ở đây, đa số là người Thượng rất dễ bị xúc động, vì những lời xúc xiểm, nhất là lại sẵn có người muốn lợi dụng cơ hội để xách động, quấy nhiễu. Chúng ta hẳn cũng biết người ấy là ai.

Bạch Liên thốt hỏi :

- Phải tướng cướp Hắc Xà không bác ?

Sở dĩ Bạch Liên nhớ ngay đến nhân vật này, vì cũng như Tuấn, hình ảnh tên tướng lạc thảo đã ghi đậm và ám ảnh trí nhớ hai người.

Ông Quách Tiến gật đầu :

- Phải, tướng cướp Hắc Xà. Hắn mạo nhận là dòng dõi của Trà Toàn, vị vua cuối cùng của đất Chiêm Thành xưa. Nhưng theo bác thì hắn chỉ là một tên đại bợm. Đúng ra hắn là một tên thảo khấu có nhiều bản lĩnh đặc biệt về tài xách động để quấy rối. Cách đây năm năm, hắn đã được thực dân ngấm ngầm nuôi dưỡng để làm loạn. Nhưng cơ mưu chưa thành thì hắn bị bắt. Ở tù ra hắn trở về ẩn náu trong vùng rừng núi chờ thời. Bác không rõ tham vọng của hắn, nhưng chắc chắn là hắn đã bị những lực lượng đối nghịch với quốc gia lợi dụng. Bọn thực dân, cộng sản luôn luôn rình cơ hội. Chúng lợi dụng Hắc Xà, để Hắc Xà xúi dục một số người nhẹ dạ bị hắn mê hoặc bằng thủ đoạn xảo trá, coi mình là con cháu của thần Rắn và thần Rím.

Vụ khám phá trên hầm mỏ là một cơ hội tốt cho Hắc Xà tuyên truyền, xách động. Hắn phao tin có hàng chục tấn vàng của con cái thần Rím thần Rắn bị chiếm đoạt, và kêu gọi phải đòi lại kho tàng đó. Rồi một ngày kia, hắn sẽ kéo thủ hạ tới đánh phá sở mỏ. Nếu hắn cướp được mấy chiếc rương chôn dấu dưới địa đạo kia, và nếu trong rương lại có đầy vàng bạc châu báu thật, thì uy thế của hắn sẽ gia tăng và cuộc nổi loạn có cơ lan rộng.

Dung và Bạch Liên yên lặng ngồi nghe. Câu chuyện ông Quách Tiến vừa nói thật lạ lùng, tưởng như chỉ có thể có trong truyện tiểu thuyết hoang đường.

Bạch Liên nói :

- Thưa bác, có lẽ bác vừa nêu lên những giả thuyết, chứ chưa có bằng cớ nào chắc chắn ?

Ông Diệp bình thản nói :

- Không hẳn chỉ mới là giả thuyết vì đã thấy có nhiều dấu hiệu đáng ngại. Cháu có nhớ hôm chúng mình tới đây, dọc đường có gặp nhiều nhóm người phe đảng của Hắc Xà. Trong tuần này lại thấy có nhiều bóng người di chuyển trong đêm tối qua thung lũng. Hình như có một cuộc tập họp ở bên kia rặng núi do Hắc Xà triệu tập. Bác ngại rằng khi có đủ thủ hạ trong tay, cuộc âm mưu của hắn sẽ bùng nổ một ngày gần đây thôi, nếu như chính quyền không kịp thời ngăn chặn.

Ông Quách Tiến gật đầu tiếp :

- Đúng thế, chỉ cần một cuộc hành quân cảnh sát là có thể, vào giờ này, bóp vỡ ngay cuộc âm mưu đó khi còn trứng nước. Nhưng đến bây giờ mà chính quyền vẫn cứ làm ngơ. Ông Hùng đã gửi thêm một văn thư nữa, cách đây ba ngày, và chưa nhận được trả lời. Bác định sáng nay cùng bác Diệp lên Quảng Sơn gặp ông Quận trưởng trình bày cho ông rõ tình hình, rồi ghé sang sở mỏ hỏi thăm tin tức ra sao. Nếu vẫn chưa được giải quyết thì tốt hơn hết là…

Ông Quách Tiến ngừng lại đưa mắt nhìn bạn. Ông Diệp tiếp lời bạn :

- Chúng mình sẽ trở về thu xếp hành lý và rời đây nội chiều hôm nay, hoặc trễ lắm là sáng ngày mai.

Ông mỉm cười trấn an :

- Các cháu đừng lo. Hai bác sẽ cố gắng về sớm. Trong khi hai bác vắng nhà, các cháu nên ở yên trong trại, đừng ra ngoài.

Bạch Liên băn khoăn :

- Nhưng còn Tuấn và Đàm?

Cả hai ông già vừa đứng lên toan đi, bỗng dừng lại. Ông Quách Tiến cau có :

- Ừ nhỉ ! Còn hai thằng mãnh đó nữa ! Các cháu có biết chúng nó đi đâu không ?

Dung đáp :

- Thưa cậu, chắc họ sang bên kia núi chơi. Mọi khi Đàm nó hay sang đấy. Để chúng cháu đi tìm gọi họ về.

Ông Diệp suy nghĩ :

- Theo bác, các cháu nên ở nhà. Các cháu đi nữa càng thêm rắc rối.

Ông Quách Tiến tán thành :

- Phải đó. Mình đi thôi bác Diệp ạ. Dung nhớ ở nhà và đừng tiết lộ việc này với ai cả. Khi Tuấn và Đàm về, nói cho chúng biết, nhưng tuyệt đối phải giữ kín không cho mấy người làm biết trừ chú B’Him. Nếu mình phải lánh đi nơi khác, mình sẽ đi một cách âm thầm thôi.

*

Những lời căn dặn của ông Quách Tiến làm Bạch Liên thấy rõ tình thế. Nàng chợt nhận ra mình đang ở một trang trại hẻo lánh, cô lập giữa vùng núi non hiểm trở, có nhiều bất trắc đang rình rập xung quanh.

Điều làm Bạch Liên bồn chồn hơn nữa là sự vắng mặt của Tuấn và Đàm. Nàng giận Tuấn khi đi không cho nàng hay, và bây giờ làm cho nàng lo ngại. Sự lo ngại có lẽ bắt nguồn từ mối tình cảm đặc biệt nàng dành cho Tuấn. Trong đám bạn thân của Bạch Liên, biết nhau từ khi còn nhỏ, chưa bao giờ nàng có ý tưởng so sánh để đặt nặng tình cảm vào một người nào.Từ Khôi với vẻ rắn rỏi quả cảm, mơ ước trở thành một sĩ quan trong quân đội ; Việt khôn lanh, tháo vát, nhiều tài vặt, muốn trở thành một kỹ sư ; Dũng con người đã từng sớm lăn lộn giữa bụi đời, vẫn giữ được đức tính điềm đạm chất phác và chỉ ao ước trở thành một trại chủ để được sống nơi đồng ruộng. Và Tuấn, chững chạc, có hơi kiểu cách, nhưng lại đầy nghệ sĩ tính.

Từng ấy người, Bạch Liên đều thân mật cởi mở, với tình bạn ngang nhau, vui buồn chia xẻ đồng đều. Nhưng lần này nỗi lo ngại về Tuấn làm Bạch Liên chợt thấy lòng mình rung động nhẹ nhàng. Nàng bước ra ngoài vườn, để mặc Dung thu dọn trong nhà. Ánh nắng buổi sáng miền Cao nguyên thật đẹp. Hoa nở đầy vườn. Cảnh vật êm đềm tĩnh mạc.

Vào phía sân sau Bạch Liên gặp chú B’Him đang quét dọn. Để khỏi nghĩ ngợi lôi thôi, nàng nhắc một cây chổi quét giúp với chú B’Him. Chú gật đầu cười với Liên tỏ ý cám ơn.

Mặt sau trại tiếp liền với nương rẫy nên tầm mắt nhìn bao quát được cả lòng thung lẫn dãy núi mà Đàm và Tuấn đã rủ nhau đến. Bạch Liên chợt để ý một đám bụi đỏ bốc trên khúc đường đất ngoằn ngoèo đưa đến bờ suối, và nhận thấy chừng sáu bóng nhân mã đang phi về phía rặng núi. Nàng rướn mình dõi theo, thầm hỏi : đám người đó đi đâu mà có vẻ vội vã như thế ? Chú B’Him cũng ngưng tay đứng nhìn. Rồi chú lẩm bẩm :

- Không tốt ! Bọn người này xấu lắm ! Xấu lắm !

Có tiếng Dung gọi trên hiên. Bạch Liên quay lên, chỉ đám bụi nói :

- Một nhóm người ngựa đang phóng về phía bờ suối. Không biết họ đi đâu ?

Dung nhìn theo nói :

- Phía bên kia suối có một buôn nhỏ ở trong rừng. Chắc họ qua con đường này để tới đó.

- Buôn lớn hay nhỏ chị ?

- Chừng mươi lăm nhà, ở biệt lập trong một cánh rừng hẻo lánh. Chị có đi qua đấy một lần, nhưng không vào vì dân trong buôn không muốn tiếp xúc với người lạ. Hình như Hắc Xà tá túc ở đây thì phải.

Bạch Liên cau mày :

- Nếu vậy thì bọn kia đến đấy rồi.

Nàng nhớ đến lời nói của chú B’Him vừa thốt ra khi nãy : “Bọn người này xấu lắm.” Nếu họ là những thủ hạ của Hắc xà, mà dám chường mặt ra công khai như thế, thì hẳn là cuộc âm mưu đã sắp bùng dậy đến nơi.

Bạch Liên không dám nói ý nghĩ ấy ra. Nàng hỏi Dung :

- Trên mỏ có đông dân làm không chị, và họ ở đâu ?

- Họ ở rải rác quanh mỏ. Đa số ở ngay quận. Trong sở chỉ có ông giám đốc và các ông kỹ sư ở với một nhóm cảnh vệ riêng của sở, chừng độ mười người.

- Họ là người gì ?

- Người Việt, người Tàu và người Thượng. Toàn là người đáng tin cẩn cả. Họ giữ an ninh cho sở mỏ.

- Gặp lúc hữu sự mà chỉ trông cậy vào mươi người thì ăn thua gì ?

- Còn hơn là không !

Dung cười, tiếp :

- Nhưng thôi, đừng lo xa làm chi cho mệt. Chưa chắc đã có chuyện gì xảy ra đâu. Chị em mình ra vườn ngồi chơi đi.

Vừa lúc ấy, thím B’Him ở trên nhà đi xuống, mời Dung lên tiếp khách. Hỏi ai ? Thím cho biết là ông Phát, trên sở mỏ xuống chơi.

________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VII
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>