Thứ Tư, 10 tháng 3, 2021

Tiếng Nói Trên Cây Bàng

 

Đêm đã khuya! Cả nhà đều say ngủ. Ba chị em chúng tôi hãy còn thức bàn tán mãi về vụ tối hôm qua chị Tám bên hàng xóm đi chơi tối về gặp ma ở cây Bàng trước cổng nhà ông Phán. Con Ma nhái giọng in hệt giọng nói của cha sở mời chị đứng lại chơi, chị Tám hồn vía lên mây cắm đầu chạy trối chết. Người trong làng nghe tin, bàn tán xôn xao, kẻ tin, người chống lại, cho là câu chuyện bịa đặt để nhát kẻ yếu bóng vía. Tôi không tin câu chuyện có thật, cho rằng chị Tám la hoảng chứ chẳng có ma nào cả. Chị Huyền và em Mai tôi vốn nhút nhát, tin tưởng có ma thật nên lúc nào cũng tỏ vẻ sợ hãi ghê lắm. Tôi bực mình vì chị Huyền đã 17 tuổi rồi chứ còn bé đâu mà cứ tin nhảm ; tôi muốn giải thích cho chị hiểu nhưng hễ tôi mở miệng ra là chị gắt gỏng lên:

- Mày không tin kệ mày! Tao với con Mai tin thì đã sao? Từ nay tối tao chẳng dám đi chầu đi lễ nữa lỡ ra có bề gì... sợ lắm mày ơi! Thôi ngủ đi sáng mai chủ nhật phải đi lễ trước. Lễ sau ba má và các em đi.

Tôi bực tức quay mặt vô vách nằm im. Con Mai khều tay tôi nói nhỏ:

- Sáng mai đi lễ sớm chị Hạnh chờ em đi với nhé! Đi ngang cây bàng sợ sợ làm sao!

Huyền nạt em:

- Nói chuyện mãi! Ngủ đi...

Lát sau chị Huyền đưa tay rờ mặt tôi hỏi:

- Ngủ chưa Hạnh?

Tôi làm mặt giận không nói. Chị Huyền khẽ hỏi:

- Giận chị à?

Tiếng của chị êm ái làm sao! Tôi không nỡ làm ngơ liền cười nói:

- Đâu có! Chị bảo cái gì?

- Mai đi lễ chờ chị đi với nghe, Hạnh?

- Ừa! Gớm, sợ ma chứ gì.

Chị Huyền chỉ mỉm cười, không nói.

Con Mai bỗng chép miệng:

- Tiếc quá! Uổng quá mấy chị ơi!

Tôi và chị Huyền ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì vậy?

- Chị biết con nhồng của cha Sở không?

Huyền gật đầu nói:

- Biết chứ! Mỗi lần chị vô nhà cha tập hát lễ với mấy chị bạn, nó cũng bắt chước hát theo... vui lắm! Con nhồng khôn ghê vậy đó, nói chuyện thiệt là rành rẽ, cha Sở cưng nó như con.

Mai nói nhanh:

- Nó bị mất tích rồi!

- Trời! Hồi nào vậy? Sao chị không biết gì cả.

- Mất trưa hôm qua. Cha Sở cho người tìm khắp nơi mà không thấy.

Tôi nói:

- Uổng nhỉ. Mà làm sao nó bay ra được không biết.

Chị Huyền gắt khẽ:

- Suỵt! Thôi khuya lắm rồi, ngủ đi!

*

Ngoài trời trăng sáng vằng vặc chiếu qua đám lá lung linh. Xa xa vọng lại những tiếng chó tru lên từng hồi trong đêm vắng nghe lạnh cả mình.

- Dậy đi! Dậy đi lễ... Hạnh! Mai!

Nghe tiếng chị Huyền gọi, chúng tôi choàng tỉnh, lồm cồm bò dậy. Tôi lẹ làng phóng ra chỗ vại nước tìm gáo múc nước rửa mặt. Con Mai lúp xúp chạy theo, nó vụt giành lấy cái gáo trên tay tôi.

- Chơi kỳ vậy? Xấu he... Xấu! Xấu!

Tôi bực mình "cốp" lên đầu con bé vào cái rồi giựt cái gáo lại. Con Mai òa khóc to. Chị Huyền trong nhà cầm đèn bước ra chẳng hiểu mô tê gì hết, cho là tôi bắt nạt con Mai nên "cú" đầu tôi mấy cái đau  điếng. Chị Huyền còn bẻm mép:

- Má coi con Hạnh chọc con Mai nè!

Má tôi nói vọng ra:

- Coi chừng mầy đó nha Hạnh! Sáng sớm đã chòng ghẹo nhau rồi.

Tôi cảm thấy uất ức, hầm hầm cái mặt bỏ vào nhà. Con Mai thích chí lấy làm hiu hiu tự đắc vì được cả nhà bênh. Tôi giận con Mai rồi giận lây luôn cả chị Huyền.

- Chị Huyền chải đầu dùm em đi!

Giọng con Mai eo éo làm tôi phát ghét. Con nhỏ thế mà làm dáng tệ! Có cái đầu cũng không biết chải còn đi nhờ người khác. Tôi rời chỗ đứng, lại tủ lấy áo dài mặc vào rồi bước ra cửa nhủ thầm:

- Đã thế không thèm dẫn "tụi bay" đi lễ nữa.

- Chị Hạnh! Coi kìa!... Bộ chị không đi chung với chị Huyền và em sao?

Con Mai nói run run như chực khóc. Một sự thương hại làm tôi dừng bước. Nhưng sau cùng tự ái vẫn thắng, tôi thản nhiên xô cửa bước ra đường. Tiếng chị Huyền nói vọng ra làm tôi phát tức:

- Kệ thây nó! Bộ mình không đi được sao? Đi trước thì đi! Khỏi cần!

Tôi mím môi, bước nhanh ra đường, lòng thầm nhủ:

- Hừ! Khỏi cần!... Khỏi cần... lát nữa đi ngang cây Bàng "ông" sẽ làm cho một mẻ hồn vía lên mây mà coi! Ý nghĩ của tôi thật táo bạo! Nhỡ ra có ma ở cây Bàng thật thì sao? Nhưng thôi, ma cỏ gì đâu mà tin. Mục đích của tôi là muốn làm cho chị Huyền và Mai cởi bỏ hẳn tính nhút nhát và tin nhảm nhí, sau là tôi muốn dọa 2 người chơi cho đỡ tức.

Cây Bàng trước ngõ nhà ông Phán, tàu lá xum xuê rậm rạp hiện ra trước mắt tôi. Vẻ hùng vĩ của thân cây Bàng to lớn làm tôi hơi chột dạ. Ánh trăng sáng chiếu qua cành lá lung linh như có vẻ huyền bí. Tư bề yên lặng! Tôi vội vàng núp phía sau thân cây Bàng đợi đến lúc là hành động thiệt nhanh. Cứ nghĩ tới lúc chị Huyền và con Mai ù té chạy miệng la bài hãi, tôi cảm thấy vui vui. Sương đêm rơi lạnh thấm ướt vai áo, tôi nhảy mũi mấy cái liên tiếp. Bỗng tôi rợn người vì một giọng nói ồ ề cất lên ở đàng sau:

- Ai đó? ...Làm cái gì?... Hả?...

Tôi lấy hết can đảm quay vụt lại đằng sau: chẳng thấy ai! Đằng kia, căn nhà đồ sộ của ông Phán im lìm dưới bóng trăng. Tôi nghĩ tới: ma hiện ra nhát mình chăng? Không! Vô lý! Chắc chắn có người lẩn quẩn đâu đây. Tôi hỏi to:

- Ai vừa nói đó? Ai?... Ai đó?

Một giọng cười cất lên rờn rợn trả lời câu hỏi của tôi. Không thấy bóng ai cả! Tôi bắt đầu lo sợ - Có lẽ ma thật rồi! Đằng xa có hai bóng đen từ từ đi tới. Tôi mừng rỡ nhận ra đó là chị Huyền và con Mai. Có lẽ vì sợ nên cả hai nép sát vào nhau bước lần tới. Tôi không còn thấy sợ nữa. Đã có 3 chị em rồi! Ma nào hiện ra thử coi! Con Hạnh dữ lắm mà! Giọng cười kỳ quái cứ nổi lên không biết từ đâu. Huyền và Mai đã tới gần. Tiếng cười im bặt rồi có tiếng nói:

- Lại đây chơi! Vui lắm!... Hả? Ai đó?...

Tôi run rẩy rời chỗ nấp bước ra. Huyền và Mai chợt hét lên rồi ù té chạy. Tôi cũng không còn hồn vía nào dám ở lại lâu nữa nên cũng ba chân bốn cẳng chạy theo chị và em. Đằng sau vẫn còn tiếng cười rùng rợn như đuổi theo. Bao nhiêu can đảm tan biến đâu mất ; tôi cố sức chạy, chạy mãi. Tôi cảm thấy như vấp phải vật gì mềm mềm rồi ngã vật xuống ngất đi...

*

- Hạnh ơi! Em tỉnh chưa?

Bên tai tôi nghe văng vẳng tiếng gọi mình. Tôi choàng tỉnh, mở mắt ra thấy chị Huyền, con Mai, thằng Cảnh, ba, má và mọi người vây quanh bên giường. Nhớ lại câu chuyện vừa qua, tôi ngơ ngác nhìn mọi người không hiểu làm sao.

Cánh tay tôi bỗng đau nhức lạ lùng!

Sao thế này? Chuyện gì xảy ra cho tôi?

Chị Huyền nhìn tôi mỉm cười:

- Hạnh té bị thương hồi sáng đó! Cánh tay bị lọi. Thầy thuốc vừa khám rồi không sao hết! Chỉ mai là khỏi.

Con Mai xen vào:

- Em và chị Huyền tưởng chị đi trước rồi chớ!... Ai dè! Lúc em và chị Huyền té quị thì chị chạy tới vấp phải rồi cũng nằm luôn. May quá! Chị Huyền và em không làm sao hết, chỉ có chị bị thương thôi!

Ba má nhìn tôi với vẻ trách móc:

- Con nghịch chi mà dại thế! Làm con Huyền, con Mai tưởng ma rượt theo nên chạy có cờ. Rất may là tụi nó không hề gì!

Tôi hỏi chị Huyền:

- Thế còn con Ma? Có bắt được nó?...

Mọi người nghe tôi hỏi liền rũ ra cười. Chị Tám đứng cạnh tôi nhanh nhẩu nói:

- Ối! Ma hồi nào đâu? Con nhồng mà!

- Trời đất! Vậy mà Hạnh... Hú vía!

Con Mai xen vào:

- Ai dè nó trốn ở trên cây Bàng. Thiệt con nhồng mắc toi làm chị Tám và tụi mình sợ muốn chết.

Thằng Cảnh nhe hàm răng sún ra cười:

- Hì... hì... con nhồng của cha Sở "chì" ác!

Tôi cảm thấy thẹn cho mình ; tưởng đâu giả ma để nhát người ai dè ma "giả" nó cũng làm mình... hụt hơi!


CHÂU HÀ    

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 64, ra ngày 1-3-1967)

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>