Trong nhà chỉ có Bé và Cu Tý còn bé, thế mà hai đứa chẳng thương nhau bao giờ. Đã không thương nhau hai đứa bé còn "chia rẽ" nhau lắm - cứ xem như kẻ thù không bằng. Cu Tý bị xem là "kẻ thù" của Bé vào một bữa tối mà hắn tranh mất cái hộp bánh "LU" bé định xin ba làm giường cho búp bê nằm. Cu Tý là út trai, Bé là út gái, thế mà ba vẫn thường bênh hắn thôi. Bé chỉ lớn hơn Cu Tý một tuổi nhưng ba cứ bảo: "Bé lớn rồi phải nhường cho em, phải thương em..." làm Bé ức ghê - Bé có cái chi hắn đòi ba cũng bắt bé nhường cả.
Mãi rồi Bé không chịu nữa. Một hôm Bé bắt Cu Tý giao hẹn: - Cu nhớ nhé! Đồ chi của ba cho thì của Cu Tý, còn của mẹ thì của Bé. Hổng đứa nào được giành đó.
Cu Tý chịu ngay. Hắn còn "thông minh" hỏi:
- Thế của anh Tâm, chị Thảo?
- Ừ nhỉ! Bé quên mất... nhưng khó chi, của anh Tâm là của Cu, của chị Thảo là của Bé.
Sau mấy ngày giao hẹn, Cu Tý chẳng được chi cả. Còn bé... này nhé! Hôm qua chi Thảo cho bé chiếc thuyền cắt trong thế giới tự do này ; hình con bướm đủ màu thật đẹp. Bé còn được cái kẹp tóc của mẹ, thêm năm đồng mấy ngày mẹ đi chợ còn này. Bé chẳng thèm tội nghiệp Cu Tý dù ba hay anh Tâm chẳng bỏ chi để hắn được cả.
Xếp đặt thế này Bé và Cu Tý tưởng êm xuôi cả rồi thì một hôm bác Thuấn dưới quê lên chơi biếu ba mẹ con sáo biết nói. Cu Tý thích lắm, hắn ta nhất định đòi chơi một mình cơ. Khách chưa về mà Bé và Cu Tý đã tranh nhau con sáo rồi. Bé đâu chịu thua. Lúc nãy Bé nghe bác Thuấn nói"biếu anh chị" cơ mà. Cu Tý lấy quyền chi mà giành cơ chứ. Bé phải nhờ ba vào phân xử mới được. Nhưng Bé lầm, ba chẳng biết chi chuyện giao hẹn giữa Bé và Cu Tý cả. Thấy Cu Tý thường thích chim nên bác Thuấn vừa về, ba gọi hắn:
- Cu Tý ơi! Ba cho con sáo này.
Cu Tý hớn hở chạy ra. Bé cũng vội ra theo:
- Ba ơi! Bác Thuấn biếu "anh chị" mà.
Ba vẫn không hiểu. Ba bảo Cu Tý:
- Cu cho Bé chơi chung với nghe.
- Thôi, chị Bé có búp bê rồi.
Lúc đầu Cu Tý làm phách định giành một mình. Ba phải dọa đòi lại hắn mới chịu cho Bé chơi chung, làm Bé càng ghét hắn thêm.
Sáng nay mẹ đi chợ phải mua nhiều thức ăn nên chỉ còn đủ tiền mua một cái bánh bò. Bé ra đón mẹ trước nên được. Cu Tý "chậm chân" trông hắn tiu nghỉu thật đáng thương. Bé định làm phách với hắn để trả thù nhưng mẹ đã bảo:
- Bé cho Cu một nửa. Mai mẹ mua hai đứa hai cái. Hôm nay mẹ mua thức ăn hết tiền.
Bé đâu dại thế. Của mẹ mua là của Bé cơ mà. Hắn đâu được quyền hưởng. Thấy Bé không cho em, mẹ mắng:
- Bé tham ăn nhé! Mai mốt mẹ không mua cho Bé nữa.
Bé vẫn bướng:
- Bé ghét hắn lắm, Bé để dành cho chị Thảo cơ.
Mẹ vờ làm mặt giận:
- Thôi được, Bé không thương em thì mai đi chợ mẹ bế nó ra bán cho bà bán bánh vậy.
Bé hốt hoảng:
- Ấy! Mẹ đừng bán Cu Tý, tội nghiệp hắn.
Nhưng mẹ vẫn cương quyết:
- Mẹ nhất định rồi, mai mẹ đem bán Cu Tý lấy bánh cho con ăn.
Bé và Cu Tý òa khóc.
- Thế chừ hai con mới biết thương nhau hả? Hai con làm mẹ buồn lắm, chị em trong nhà mà cứ ghét nhau hoài. Chừ hai đứa còn ghét nhau nữa thôi?
Bé trao cả cái bánh bò cho Cu Tý rồi sà vào lòng mẹ nũng nịu:
- Bé thương hắn rồi, mẹ đừng bán Cu Tý cho bà bán bánh bò nhé! Bé không thèm bánh bò nữa đâu.
TRẦN THỊ HẬU
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 123, ra ngày 15-2-1970)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.