Sáng hôm ấy mặt trời dịu nắng
Bác cáo già thả cẳng rong chơi
Vừa đi vừa ngẫm sự đời
Mắt bao kiêu hãnh nhìn trời cao xanh
Bỗng chợt thấy trên cành xanh thẳm
Chị quạ đen đang gặm bánh mì
Cáo già dừng bước, nghĩ suy
Cảnh xưa chuyện cũ nay thì giống ghê
Cũng bác cáo chuyên nghề ve vãn
Cũng quạ đen vừa dạn vừa khờ
Gặp nhau cuối xóm bất ngờ
Giở trò cướp bánh, cáo nhờ chút mưu
Cáo bước tới vừa cười vừa nói
Dì quạ ơi! Cho hỏi chút này.
Trời xanh gió mát mây bay
Sao dì không hát mừng ngày đẹp tươi
Giọng dì ngọt muôn người ao ước
Tôi ngây lòng đã được nghe qua
Gió ngừng kìa, đợi dì ca,
Cây yên nghe ngóng, rừng hoa đang chờ
Quạ thôi gặm gật sơ vài cái
Nhìn cáo già rồi lại quay đi
Cáo ta vẫn cứ kiên trì
Hát lên đi nhé hỡi dì thân yêu
Quạ lại gật ra chiều hưởng ứng
Cáo vui mừng mới dựng cổ lên
Miệng thì há rộng tuênh huênh
Chực cho quạ hát, bánh liền rớt theo
Cáo chờ đợi nhìn nheo ngây ngất
Bỗng nghe vèo một vật gì rơi
Rụng theo chiếc lá tả tơi
Rớt vào miệng cáo, sướng thôi tuyệt trần.
Cáo ngậm lại, bỗng nhăn nhó mặt
Một mùi hôi xông nghẹt lên đầu
Bánh mì nào có thấy đâu
Chỉ toàn phân quạ thi nhau đổ hồi.
Cáo lùi lại, tức sôi gan ruột
Chửi quạ rằng: Mày thực sai ngoa
Cứ theo sử sách ông bà
Quạ thua mưu của cáo già từ lâu!
Quạ đáp lại, đó câu chuyện cũ
Có nghĩa gì mà chú lôi ra.
Dễ gì gạt gẫm người ta,
Khôn ngoan đâu phải riêng nhà cáo thôi
Trước đã dại giờ tôi hết dại
Quạ đời xưa không phải đời nay
Cuộc đời biến chuyển vần xoay
Những quân bịp bợm phải ngày lâm nguy
Ngoài nhân nghĩa không gì vĩnh viễn
Dẫu gian ngoan ẩn hiện khôn lường
Đến khi thiên hạ tỏ tường
Ném phân vào mặt kiếm đường tháo lui.
LAN ĐÀI
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 15, ra ngày 25-3-1964)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.