Em vẫn yêu thuở học trò áo trắng
Ngày sân trường luôn ngập nắng bóng chim
Để mai đây, em hối tiếc đi tìm
Bao giây phút vui đùa thời thơ ấu...
Thầy dạy em : sống cuộc đời nhân hậu
Cô giáo hiền, thường nhỏ nhẹ lời khuyên
Em chưa biết nên thầy cô đã truyền
Những kinh nghiệm trở thành ngưới hữu dụng.
Bài toán khó, em tập làm cho đúng
Cô nhắc chừng, lo ngôn hạnh công dung
Em lại thích giờ cô Bích nữ công
Trên vải trắng, em tập thêu hoa lá...
Tuổi mười hai, mười ba, chưa biết lạ
Em xin thầy học lớp vẽ con trai
Thầy bật cười : " Sao cô bé tóc dài
Đòi học vẽ với con trai khác lớp ? "
Ngày đầu tiên vẽ vời em hơi khớp
Em loay hoay cùng cây cọ hộp màu
Một chùm mận, em vẽ bức tranh đầu
Thầy khuyến khích cho em mười sáu điểm.
Lãnh phần thưởng, em danh dự hạnh kiểm
Em học thêu, học vẽ, học Pháp văn
Ai cũng bảo : " Tiếng Tây không ai cần
Em nên học Anh văn xong kiếm việc..."
Chẳng để ý, đâu có gì hối tiếc
Em nhủ thầm: ngôn ngữ Pháp nghe hay
Những bài thơ, những áng văn tỏ bày
Như tô đẹp bao ước mơ vừa lớn
Thuở áo trắng, sao lòng em vui nhộn
Bao tháng năm, em vẫn thấy yêu trường
Nhìn cuộc đời em luôn thấy lên hương
Lòng giữ mãi kỷ niệm xưa áo trắng.
Nhã Uyên