Thứ Tư, 2 tháng 1, 2019

Còn Đâu Là Bạn Vui


1
Cái tin mới quá, lạ quá. Những danh từ em chưa nghĩ tới, chưa ngờ được. Nỗi bàng hoàng, sửng sốt hay mừng vui em không biết, chỉ biết một cảm giác lạ lùng chưa từng gặp, chưa từng có, đang ùa tắp đè nặng trái tim em. Mơ hồ như mọi cái lay động, chao nghiêng, nhòa nhạt. Buốt giá hơn nỗi buồn em đang ôm giữ, một cái gì đó thật to lớn bao trùm cả khung trời bình yên. Mơ hồ bên tai em lời bạn nói, thật điềm đạm, từ tốn, lời nói không xôn xao như điều đang nói, không hân hoan như niềm vui chứa ẩn trong tim. Cái điềm đạm đó, cái lạnh lùng đó đã sắp sửa em không còn nghe, em không còn thấy, em không còn được gặp.

Em nhìn Nguyễn, bạn hơi mỉm cười. Nguyễn biết em chưa tin, biết em không ngờ. Bạn có vẻ như chờ đợi em hỏi, chờ đợi em nói. Hỏi làm gì, hỏi cái gì. Hỏi sao bạn thay đổi, sao bạn nhận lời, hay hỏi người đó là ai, tên, tuổi, địa vị? Với em điều đó chẳng đáng hỏi, chẳng đáng quan tâm. Vì đã rồi, đã chắc chắn sau một đám dạm. Câu đáng hỏi là bao giờ. – Cuối năm nay, sau Noel vài ngày – Thế là đủ, chỉ cần biết ngày em xa hẳn bạn, ngày mà em chưa nghĩ đến, chưa thắc mắc bận tâm. Em còn mải yên vui trong sách vở học hành. Mới hôm qua đây đọc câu thơ Đường xa sách vở còn dài, em sợ nhà trai sính lễ, học hành dang dở đi thôi. Em đã mỉm cười, định mang đọc cho bạn nghe với lời bình phẩm – còn đi học sao lại thế được? –

Em phải nói lời nào chứ, bạn đã dứt lời lâu rồi. Nói gì đây? Báo tin cho bạn hay rằng em vừa rớt Luật ư, cho bạn hay rằng quyển truyện em vừa mua đọc cảm động, băng nhạc mới ra nghe hay lắm. Hay là đưa cho bạn xem tờ TH với giọng cười vui vẻ – xem này Nguyễn, truyện Linh Hương vẫn hay như ngày tụi mình đọc Biển Lặng. Có nên kể cho bạn nghe suốt mấy tháng miệt mài bên sách vở và thi cử không đến được với bạn. Hay kể nỗi hồi hộp hôm nghe xướng danh, kể nỗi buồn khi tên mình kèm theo chữ hỏng. Kể cho bạn nghe nỗi mừng vui ngày ghé qua trường bạn, biết rằng bạn thành công. Kể nỗi hân hoan với niềm vui của bạn và ngậm ngùi với nỗi buồn của em. Tự nhiên tất cả nhỏ nhoi quá, tầm thường quá bên cạnh tin bạn vừa báo. Thế mà suốt đêm qua em đã nghĩ sẽ kể cho bạn nghe bao chuyện trong những ngày xa cách. Sao em chỉ yên lặng nhìn bạn. Đại đăng khoa, tiểu đăng khoa, niềm vui của bạn đầy ắp có san sẻ cho em chăng, có nghe em cười hân hoan sung sướng theo niềm vui bạn hay từ nay bạn chia xẻ cho ai khác rồi. Cái điều tuyệt đối trong hồn em đổ vỡ, điểm tựa vừa nhấc ra. Em đang rơi trong nỗi vô cùng đó. Từ giã bạn ra về, con đường Trần Quốc Toản xa tắp và nhòa nhạt.

2
Hai chữ N quấn vào nhau màu đỏ thẫm, nổi bật trên góc phong bì, có bao giờ em nhận từ tay bạn tấm thiệp đâu, quà Tết của chúng em là những tập thơ nho nhỏ nhưng đầy ắp tình thương mến, còn những tấm thiệp làm sao có thể nói lên tình bạn thiêng liêng của chúng em. Ngày hôm nay nhận từ tay bạn tấm thiệp, to lớn và khác lạ, em chưa từng nhận, chưa từng để ý tới. Mở tấm thiệp ra là thôi em đã mở cho em một cánh cửa mới đi vào khung trời mới. Nơi đó không có bạn, chỉ em một mình, cái một mình bơ vơ mà chưa bao giờ em cảm biết.

Những ngày kế tiếp, em ngập ngừng qua đường phố Lê Lợi, lạc lõng trong Tax, qua hành lang Eden, lang thang trong Crystal Palace. Em tìm thấy gì nơi đó. Trong ồn ào của đường phố, trong những cửa hàng sang trọng, em tìm nơi đâu cho được món quà mừng bạn. Món quà nào có thể thay được lời em muốn nói cùng bạn, thực tình mừng cho bạn, thực tình mong bạn yên vui hạnh phúc. Những bộ ly tách, những món quà trang trọng… Đã biết điều tuyệt đối không có được sao em vẫn cứ đi tìm, đó mới là món quà em muốn trao bạn. Qua đường Nguyễn Huệ, gian hàng nào to lớn mang hình ảnh ngày vui của bạn. Em đứng lặng ngắm, hình ảnh đẹp rực rỡ. Bạn em sẽ như thế đó sao, áo mới và điểm trang lộng lẫy. Thật là xa lạ, hình ảnh mà em chưa tưởng tượng ra được vì bởi quen thuộc làm sao hình ảnh đơn sơ, cả một thời học trò áo trắng. Bạn là niềm vui, bạn là nỗi buồn. Nào đâu là một hình ảnh lộng lẫy đến thế này. Nhiều lần em đọc trên Tuổi Hoa những lời chúc mừng, những tin mừng. Đọc để biết thế thôi, chẳng có gì là mừng, là vui, là đáng nói. Bây giờ em biết giá trị của những dòng chữ ngắn ngủi đó, là cả một khung trời mới, là cả một sự đổi thay vô cùng.

Bạn không hỏi han, không thắc mắc em vui hay buồn. Bạn trầm lặng, bạn lạnh lùng, bạn như băng đá. Ngần ấy những quen thân đó, đột nhiên rời xa khuất dấu.

Sống cạnh những lạnh lùng băng giá đó em vẫn có cảm giác êm đềm, dễ chịu. Chỉ biết trong lòng em nỗi ấm áp khi niềm vui được cảm thông, niềm đau được dành dỗ. Em như nhìn suốt qua băng đá, một quả tim nhỏ nhoi đầy ắp mến thương dành cho em. Và thế đó em đã sống suốt những tháng năm bình yên bên cạnh bạn, miệt mài bên sách vở. Gìn giữ, nâng niu, em đã quý trọng tình bạn trong sáng đó biết bao. Chưa một chuẩn bị, chưa một báo trước, sao bạn đành bỏ em ra đi. Em biết bạn hiểu nỗi bơ vơ của em khi xa bạn, bạn hiểu nỗi bàng hoàng trong hồn em, bạn biết những ngày tới niềm vui, nỗi buồn em đành một mình ôm giữ. Nơi bạn sắp đến là đâu, em chẳng biết. Về với ai cũng là xa, là mất hút. Từ nay chẳng còn những vui đùa hồn nhiên cạnh nhau. Lần đầu bạn đành làm ngơ trước những thay đổi lớn lao trong hồn em, không còn mỉm cười như cảm thông, như chia xẻ.

3
Những hàng xe hoa kỳ bóng loáng trong tầm mắt em, từ bao lâu cũng từng đi qua con đường này mà sao không để ý không quan sát và cũng trầm trồ hay ước mơ. Sao em chỉ thấy những bìa sách trang nhã dễ yêu, đã bỏ hằng giờ cùng bạn đi giữa hai hàng sách, bối rối biết chọn quyển nào cho hay, cho hợp. Sao em chỉ thấy những băng nhạc lôi cuốn, hai đứa đã dừng chân, đã chọn lựa. Với em tháng ngày qua là sách vở, là âm nhạc, là bạn dấu yêu, là văn bằng cử nhân đang chờ đợi. Em quên mơ ước ngồi trên chiếc xe lộng lẫy, em quên rằng có những tấm thiệp hồng. Em quên khung trời rạng rỡ đó. Mà nay bạn nhắc em nhớ, điều đó có thực trong đời sống này, thực hơn những gì em đã có.

Cái tin còn mới quá, như một mũi thuốc tê tiêm vào chưa tan hết. Em chưa có một cảm giác gì rõ rệt, chỉ mơ hồ thấy nỗi bàng hoàng, mơ hồ biết khoảng mênh mông trống vắng khi xa bạn, khi bạn bỏ em mà rẽ về lối khác thật bất chợt, không ngờ.

4
Quan sát những dụng cụ nho nhỏ thơm ngát mùi thơm thật dễ chịu mà sao từ lâu em không hề chú ý tới cũng như không khi nào ngồi trước khung kính này quá năm phút, em lúng túng khi nhìn cả hộp đầy những cái em chưa cầm đến bao giờ. Cả nhà cười vui khi em ngẩn người ra nghe bà chị giảng giải. Chao ơi là cả một lô danh từ mới, son, phấn, bút sáp… em phải sắp sửa làm quen với bao nhiêu xa lạ, bạn yêu quý, thực tình em chưa hề mong muốn.

Đã sẵn sàng, đã chuẩn bị. Áo mới đã lấy về, giầy mới đã đóng xong, son phấn chờ đợi. Món quà đã gói cẩn thận trông tươi đẹp hân hoan. Ngày mai, sau những phút giây vui tươi rực rỡ bạn về với người. Còn em, khi lau hết phấn son thì biết rằng từ lúc đó, thôi còn đâu là bạn vui, còn đâu là bạn yêu của xa xưa cũ.


Nguyễn Quỳnh      

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 230, ra ngày 1-1-1975)

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>