Thứ Ba, 29 tháng 1, 2019

Hái Lộc Đầu Xuân





(Truyện cười... nửa miệng của TIẾN ĐẠT)

Chỉ còn hơn một tiếng nữa là đến giờ Giao thừa, cũng như mọi năm, tôi và ông anh cùng đi hái lộc. Vì chúng tôi là trai trong gia đình nên Bố Mẹ chọn chúng tôi được đi hái lộc. Lộc đầu Xuân, rồi đợi đến giờ Giao thừa về "xông" nhà luôn thể.

Khác hẳn hai ba đêm trước, đêm nay thật vắng vẻ, đường phố thật rộng rãi thênh thang, mang đầy vẻ nghiêm trang, cổ kính của ngày Tết. Có lẽ giờ Giao thừa sắp điểm, chiếc xe Honda đang chở anh em tôi chạy tà tà trên phố vắng. Ở cuối phố, chợt lóe lên một tia sáng trông thật chói mắt, "họ lại đốt trái sáng ở dưới đường đi đây" tôi nghĩ thế. Rồi trên đầu chúng tôi, bầu trời của đêm ba mươi tối đen như mực thỉnh thoảng lại rực lên màu xanh, đỏ của những trái sáng màu. Tôi lắng tai nghe, năm nay tuyệt đối không có đến một tiếng pháo nổ để mừng xuân.

Chợt có tiếng trống vang lên từ một ngôi chùa gần đấy. Anh tôi quay ra sau nói với tôi:

- Gần đến giờ giao thừa rồi, anh em mình đi hái lộc rồi về luôn nghe!

- Vâng ạ.

Anh tôi lái xe quẹo vào lề đường, nơi có một loại cây mọc hoa rất lạ. Mặc dầu không biết tên của nó, chúng tôi vẫn hái vì thấy hoa ấy cũng khá trong sạch và đẹp mắt.

- Ui da, đau quá! chợt anh tôi la lên.

- Gì thế hở anh?

Anh tôi nhăn mặt:

- Cây này có gai, cắm vào tay đau quá. Đầu năm thế này thì xui thật.

Nhưng rồi chúng tôi cũng được một chùm hoa có lẫn cả lá xanh. Lúc anh em tôi sắp sửa ra về thì cũng có một người nữa ghé vào hái lộc như chúng tôi. Để gọi là "làm Phúc", anh tôi nói với lại:

- Bác ơi! Coi chừng cây ấy có gai đấy.

Ông kia quay lại, tươi cười:

- Cám ơn cậu, tôi đã "ngắm" lúc chiều rồi cậu ạ.

Anh tôi có vẻ thèn thẹn. Chiếc xe trực chỉ về nhà. Nhưng vừa đi được một đoạn đường, anh tôi vội hãm xe lại.

- Sao thế anh? tôi hỏi.

- Mình leo vào vườn này hái vội vài cành hoa Đại (bông Sứ) rồi hãy về.

Tôi phản đối:

- Thôi anh ạ, thế cũng đủ rồi, mình về cho xong.

Nhưng anh tôi đã leo vào vườn rồi. Tôi đành phải vào theo. Lúc anh tôi kiệu tôi lên vai để tôi hái lộc thì bỗng có tiếng chó sủa. Tôi xanh mặt, nhớ lại đã có lần bị chó cắn, phải chích vào bụng mười mấy mũi kim to tướng, khiếp quá, tôi nhắm mắt nhảy bừa xuống đất. "Roạt..." xui thay, chiếc quần dài của tôi vướng vào cột rào rách hẳn một đường dài. Thế rồi phút chốc, chúng tôi cũng ra đến xe, rồ máy chạy về nhà. Sau lưng, một đàn chó đang chõ mõm sủa ầm ĩ, vang động một góc đường. Tuy nhiên, trong cái rủi lại có cái may. Trên tay tôi vừa thêm được một lố... Lộc đầu Xuân nữa. "Thôi thế cũng đủ... Lộc rồi". Nhưng chốc nữa về nhà thế nào cũng bị Bố, Mẹ và con Phượng chọc cho một phen. Nghĩ đến đây tôi xấu hổ đỏ cả mặt. Đầu năm đi hái lộc mà cái quần như thế này thì thật là... "quê" quá. Tiếng phành phạch của mảnh quần rách đang bay trong gió khiến tôi đỏ cả tai, vội lấy tay giữ lại cho nó khỏi kêu nữa. Ông anh tôi quay lại, hai đứa nhìn nhau cười... nửa miệng...


TIẾN ĐẠT           
(Trung Học Vũng Tàu)  
- Thân tặng món quà đầu Xuân  
cho lớp 9A4 -  

(Trích tuần báo Thiếu Nhi Xuân Quý Sửu, 1973)

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>