CHƯƠNG
XVII
Vì
thông thuộc đường lối, tên Ngưu đã thoát khỏi màn lưới của nhà chức trách, hoặc
là hắn đã bị ngã xuống một khe núi và bị vong mạng rồi.
Tên
Thuận thì bị đuổi khỏi đồn điền, nhưng bà Ngọc Sương không muốn truy tố hắn ra
tòa. Sau khi về tới Sàigòn, ba cậu thám tử được mời tới gặp ông Thanh Tra Duy
Đức.
Trong
một căn phòng rộng rãi, ông ngồi đọc kỹ lưỡng bản phúc trình của Cảnh. Rồi gấp
hồ sơ lại, ông bắt đầu vào đề:
-
Các cháu đã làm nổi bật câu chuyện: tên Thuận muốn chiếm đoạt cái đồn điền, bèn
vay tiền của các bạn và dặn họ phải đòi nợ gắt, để đồn điền phải phát mại đi
với giá rẻ mạt vì lý do vỡ nợ. Tên Ngưu là đồng lõa của Thuận. Ông già Lâm Kiệt
được biết chuỗi ngọc huyền diệu hiện vẫn còn trong biệt thự. Ông bèn mua lại
các giấy nợ của đồn điền để cầm chân tên Thuận và có thể mua lại chuỗi ngọc mà
một số tài phiệt Huê kiều khác cũng muốn có trong tay với giá đắt.
Ông
Lâm Kiệt là một nhân vật rất kỳ dị. Một trăm lẻ bảy tuổi thọ! Một đời sống theo
lối cổ truyền mà những con mắt bàng quan không bao giờ thấy được. Tất cả những
cái đó, ta thấy không phải là chuyện thông thường. Thế sau này các cháu có nghe
thêm gì về ông già kỳ khôi đó nữa không?
Cảnh
đáp:
-
Sau đó mấy ngày, có hai người khách trú của ông già Lâm Kiệt gởi tới đồn điền
để xin phép thu nhặt chất bột ngọc dưới tảng đá, lẫn lộn với bột xương sọ con
lừa. Để đền bù lại, ông già Lâm Kiệt cam kết sẽ để bà Ngọc Sương khất nợ đến
bao giờ trả cũng được.
Bà
Ngọc Sương chấp thuận đề nghị trên. Họ bèn mang xẻng, cuốc, xà beng, búa tạ vào
đường hầm để phá vỡ tảng đá. Rồi đựng vào cái túi da, họ mang đi một chất bột
mà chẳng ai hiểu là bột gì nhưng có lẽ ông Lâm Kiệt được thỏa mãn.
-
Nếu trong những viên ngọc – ông thanh tra nói – mà quả thật có một vài hóa chất
có thể làm tăng thêm tuổi thọ, thì không có lý gì ở trạng thái bột nó lại kém
hiệu nghiệm hơn ở trạng thái viên!
Rồi
ông quay lại Linh:
-
Lần này, cháu Linh đã không có mặt tại chỗ trong khi diễn ra những pha gay cấn nhất
của cuộc mạo hiểm vừa rồi. Tuy nhiên, chính cháu là người đã khám phá ra các
điều bí hiểm. Nhưng còn hai điểm này cháu cần giải thích thêm.
-
Thưa ông thanh tra, hai điểm nào ạ?
-
Trong hồ sơ này, có nói đến một con chó đã giúp cháu kiếm ra đầu mối sự bí mật.
Đây, trong phúc trình có viết rằng : “… con chó của một ông bế trong tay đã
không có phản ứng gì, nó chỉ kêu nho nhỏ như là nó muốn được xuống đất để đi
lại tung tăng”.
-
Thưa ông thanh tra, người ta thường cho rằng những giống gia súc như chó mèo đều
có một phản ứng rất đặc biệt khi đúng trước một năng lực linh dị : chúng bị dao
động, sợ sệt. Con mèo thì sặc sụa, con chó thì rú lên. Thế mà tối hôm đó, con
chó của ông Dậu lại chẳng có một phản ứng gì giống như thế cả. vậy là tiềm thức
của nó không thấy gì linh dị. Nên cháu suy luận rằng bóng ma là giả tạo.
-
Ta khâm phục nhận xét đó. Bây giờ thì cháu Cảnh giải thích cho ta điểm này :
ông già Lâm Kiệt đã thôi miên tất cả ba cháu phải ngủ li bì và các cháu chỉ có
thể thức tỉnh khi nào về tới đồn điền mà thôi. Vậy mà trên con đường từ Chợ Lớn
về đồn điền Thanh Lâm, cháu đã có thể viết lời cầu cứu trên 39 tờ giấy xé ở
cuốn sổ tay và rắc trên quãng đường từ Bảo Lộc về tới đồn điền. Cháu đã làm
cách nào vậy?
-
Thưa ông Thanh tra, cháu đã gạt ông già Lâm Kiệt đó ạ. Khi cháu thấy Châu và
Phúc đã ngủ gục thì cháu hiểu ngay việc gì đã xảy ra. Nên lúc ông già bắt đầu
thôi miên cháu thì cháu đã vờ làm bộ ngủ. Kết quả là cháu muốn viết bao nhiêu
tờ giấy để kêu cứu cũng được. Nhưng gió thổi ở cánh đồng hoang làm bay mất cả.
Trừ một tờ vướng vào bụi gai. Thật là điều may mắn vô cùng, vì cũng nhờ bụi gai
mà Linh kiếm ra bọn cháu.
-
May mắn à? Điều đó cũng đúng phần nào. Nhưng ta thấy phần lớn là do lòng can
đảm và óc thông minh của các cháu. Nhưng còn một điểm này quan trọng hơn hết,
suýt ta quên khuấy đi mất. Nếu đã không có bóng ma thật thì các cháu đã trông
thấy cái gì? Ai đã lên cầu thang mà không đụng tới các bậc thang, ai đã biến
qua tường?
-
Thưa ông Thanh tra, điều đó thật quá dễ – Linh đáp – Cháu xin phép ông đóng cửa
để làm phòng tối.
Ông
Thanh tra gật đầu. Linh bèn đóng cửa sổ và kéo kín hết các màn cửa. Phòng giấy
bỗng chìm trong bóng tối.
-
Xin ông thanh tra coi trên tường!
Ngay
lúc đó, trên tường trắng đã hiện ra một vệt sáng xanh, trong đó bóng ma của
Linh đang đứng, trên người phủ một chiếc khăn giường. Nó lướt theo bức tường
rồi biến mất.
-
Thực là kinh ngạc! – Ông Thanh tra nhìn nhận, trong khi Cảnh và Phúc dẹp màn và
mở cửa sổ – Khi cần đến, cháu có thể chế tạo ra một con ma rất thần tình.
Rồi
ông Thanh tra ngắm nghía cái dụng cụ mà Linh đưa ra, nó giống như một chiếc đèn
bấm cỡ lớn.
-
Thưa ông, đây là một kiểu đèn chiếu chạy bằng pin, dùng để chiếu những hình
ảnh. Nếu mang nó chiếu lên tường một căn nhà có ma thì người ta tạo ra được một
bóng ma chẳng khó khăn gì.
-
Ta thấy rồi! Không có gì dễ bằng làm cho hình ảnh lướt trên cầu thang. Chắc
rằng ông già Lâm Kiệt đã tặng dụng cụ này cho tên Thuận chứ gì?
-
Thưa ông đúng ạ. Khi Thuận mang bộ râu giả vào, làm cho giọng nói trầm xuống và
đưa mọi người vào trong biệt thự, thì hắn đã thủ sẵn cái máy này trong tay. Ai
cũng tưởng là một chiếc đèn bấm thông thường. Ông Thuận chiếu hình lên tường
tùy ý và khi vặn cái khuy này, hình sẽ dần dần biến đi.
Chính
Châu cũng đã tự hỏi không biết bóng ma có thực hay không. Nhưng cháu nhận thấy
ba điều : 1 – Phải có một người đứng bên ngoài biệt thự để hú lên ; 2 – Con chó
Ba Bi không cảm thấy một vật linh dị ; 3 – Chỉ có một mình ông Thuận ở cạnh bà
Ngọc Sương khi bà trông thấy bóng ma. Còn những sự việc khác là sơ đẳng.
Linh
bỏ vào túi chiếc đèn chiếu mà ông Thuận đã bỏ lại cho cậu và nói với giọng khôi
hài:
-
Cái này là “Kỷ vật cho ba anh em chúng cháu” của con ma vùng Phú Lâm đây ạ!
Ông
Thanh tra Duy Đức và ba cậu cả cười.
THÙY HƯƠNG