CHƯƠNG
XIV
Khi
thấy hai người đã ra khỏi phòng, Châu bèn nhắc nhở các bạn:
-
Ta chớ nên nói điều gì bí mật ở đây vì họ nghe hết. Nhưng chúng ta phải nói
thật nhiều để làm kế hoãn binh.
-
Vậy hai anh hãy kể cho tôi nghe bị bắt ra sao – Phúc nói.
-
Bọn chúng đợi tôi ở đầu Cuống Họng – Châu đáp – và định bắt cả ba đứa mình. Khi
tôi trông thấy bóng dáng một đứa, chúng biết bị lộ bèn nhảy tới. Vì thế, tôi đã
hét lên để báo tin cho anh biết. Lát sau, tôi bị bịt miệng và trói tay.
-
Rồi chúng lập mưu cho cậu vào bẫy nốt – Cảnh nói tiếp – Chúng bèn làm hiệu bằng
đèn bấm để lừa cậu sang. Tới khi cậu đoán biết và không sang thì tên Ngưu đã
tức lên ruột. Hắn bèn bảo một tên thủ hạ lách qua Cuống Họng để bắt cậu đứa nào
cũng từ chối vì bọn chúng to con sợ mắc kẹt.
-
Điều mà tôi không hiểu – Phúc nói – là tại sao tên Ngưu đã đoán biết rằng tụi
mình đã dùng lối đường hầm để định thoát đi.
-
Ấy là vì hắn đã theo chúng ta sát hơn là chúng ta tưởng, và khi chúng ta tới
Hang thì hắn đã nom thấy, nên hắn đã đặt người ở hai đầu đường hầm để đón bắt.
-
Vậy là ta gặp rủi ro – Phúc nói – Nhưng trong cái rủi lại có cái may, đúng với
câu “Họa trung hữu phúc”. Bây giờ thì anh Châu đã biết rõ tên Ngưu là một tên
đại gian manh và các công nhân đều là tay sai của nó ; sự việc này đã giải
thích các tai họa xảy ra cho đồn điền.
-
Nhưng cũng chưa giải thích được hết, vì tôi tự hỏi, tên Ngưu và thủ hạ đã hành
động với mục đích gì? Các tai họa đã xảy ra từ hơn một năm nay. Hồi đó thì ai
đã biết là có chuỗi ngọc huyền diệu?
-
Phải, thật là kỳ bí – Cảnh đáp – Khi chúng tôi vừa bị bắt thì một tên chạy tới
nói với tên Ngưu rằng tất cả thung lũng và hệ thống đường hầm đã đầy người đi
tìm chúng tôi. Tên Ngưu tỏ ra bực tức lắm. hắn bèn dùng một mẹo : hắn bỏ Châu
và tôi mỗi đứa vào một cái thùng trà rồi đóng đanh lại. Xong, hắn xếp lên
cam-nhông chở đi.
-
Phải nhìn nhận mưu của hắn cũng cao lắm chứ – Châu nói – Lúc đi đường, tôi nghe
thấy một người hỏi tên Ngưu có trông thấy bọn tôi đâu không thì hắn đáp rằng
không, nhưng có người đã trông thấy bọn tôi trên con đường nhỏ đi Bảo Lộc hay
Sàigòn gì đó. Vì thế, hắn cũng sẽ đi tìm bọn tôi tại hai nơi đó và có thể hắn
sẽ về trễ. Như vậy là đầy đủ lý do về sự vắng mặt của hắn tại đồn điền, anh
thấy chưa?
Phúc
gật đầu nói:
-
Ngưu là một tên gian ác, nhưng nó ngu như bò ấy.
-
Chiếc cam-nhông đã dừng lại cách đồn điền Thanh Lâm vài cây số – Cảnh nói tiếp
– Họ mở thùng cho chúng tôi chui ra và đặt chúng tôi nằm trong một chiếc xe nhỏ
hơn, bên trên phủ một tấm chăn. Trừ mấy tên đi áp tải chúng tôi, tên Ngưu hạ
lệnh cho những thủ hạ khác phải trở lại đồn điền, rồi trà trộn vào đám người
đang kiếm chúng tôi để tìm cách đánh lạc hướng. Hắn còn ra lệnh rằng nếu bắt
được anh Phúc thì phải chở về Chợ Lớn, tại địa chỉ hắn đã đưa cho.
-
Chúng đã bắt được tôi, nhưng chúng vẫn không đoạt được chuỗi ngọc – Phúc kiêu
hãnh đáp.
-
Chiếc xe chở chúng tôi đã phá tất cả kỷ lục đường trường – Châu nói – Khi tới
Chợ Lớn, nó chạy vào một nhà xe dưới hầm. Ở đó, một số gia nhân người Tầu đã
túc trực sẵn. Chúng mở trói cho chúng tôi, mang nước cho chúng tôi rửa mặt mũi
sạch sẽ, cho chúng tôi đánh một bữa cơm thịnh soạn rồi đưa chúng tôi vào yết
kiến ông già Lâm Kiệt.
-
Phải nói đây là một chương trình xếp đặt rất thần tình – Phúc phê bình – Tôi
cũng muốn họ khoản đãi tôi một bữa cơm thịnh soạn mà sao không thấy! Chuyện
của tôi thì như thế này : Khi tôi nghe tiếng kêu của Châu và tôi nhìn thấy ánh
đèn mật hiệu vụng về của tên Ngưu, tôi đã đoán biết ngay những gì đã xảy ra cho
anh. Lúc đó tôi chỉ còn “tẩu vi thượng sách”. Và rất may là Cảnh đã đánh dấu
con đường đã đi qua lúc trước.
Cảnh
bèn giơ tay vừa vẽ lên không khí một cái dấu hỏi vừa nói:
-
Tôi cũng đã đánh dấu chiếc thùng mà họ dùng để nhốt tôi. Nhưng ai mà nghĩ đến
chuyện đi tìm cái dấu đó trong một chiếc thùng lẫn lộn với hằng trăm chiếc
khác?
-
Chắc Linh cũng không ngờ tới đống thùng đó để mà tìm kiếm – Phúc đáp.
Rồi
cậu tiếp tục kể chuyện mình. Sau khi bị bắt, cậu đã trả lời bên kia rằng chiếc
đèn bấm hãy còn để trong hầm ở một chỗ mà họ không thể đi tới được. Sau khi vặn
tay cậu để bắt cung khai thêm, bọn chúng lấy khăn bịt mắt cậu lại, lôi cậu ra
một chiếc xe đã đợi sẵn ở gần đó và chở về địa chỉ mà tên Ngưu đã cho. Theo lời
bàn tán của bọn chúng mà cậu nghe được, chúng đã tập trung cuộc tìm kiếm ở khu
đồng hoang, quá ranh giới đồn điền và rất xa cái hang mà ba cậu đã bỏ ngựa.
Châu
nói với vẻ nghiêm trọng:
-
Chắc bà cô tôi và chú Thuận đang chết dở vì lo âu. Vả lại, chúng ta chẳng hy vọng
gì thoát khỏi tay ông già Lâm Kiệt vì ông ta có quyền lực vô biên. Vậy chỉ còn
một điều ta có thể làm được, là nạp cho ông chuỗi ngọc mà thôi.
-
Sau bao nhiêu khó nhọc mà mình đã trải qua? – Phúc nói với giọng tức bực.
-
Tôi tin lời nói của ông – Châu đáp – Ban nãy ông có hứa rằng chúng ta sẽ không
bị hãm hại và những sự khó khăn của bà Sương sẽ chấm dứt nếu ta nạp cho ông
chuỗi ngọc. Chúng ta còn muốn gì hơn nữa?
-
Thế anh có cho rằng ông tin tưởng các viên ngọc là bài thuốc “trường sinh bất
lão” không? – Phúc hỏi – Chuyện này xem ra có
vẻ hoang đường làm sao ấy!
-
Nào ai biết? – Châu đáp – Ông già Lâm Kiệt có vẻ tin tưởng điều ấy lắm, nhưng
ai có thể xác định được là ông lầm hay không. Mới đây, những nhà bác học Âu
Châu vừa khám phá ra rằng làn da một giống cóc có chứa đựng một chất quí giá,
trong khi người Á Đông đã biết nó từ bao nhiêu thế kỷ nay rồi. Hơn nữa, trong
lãnh vực y khoa, lòng tin tưởng nhiều khi còn hiệu nghiệm hơn là vị thuốc. Vậy
chỉ cần ông già Lâm Kiệt tin tưởng vào năng lực của viên ngọc để nó giúp ông
sống lâu thêm.
-
Điều mà tôi thắc mắc – Cảnh nói – là có sự liên quan gì giữa chuỗi ngọc và bóng
ma, vì cả hai thứ đó đã xuất hiện cùng một lúc ở cùng một nơi?
Tới
đây, Châu nói to để ông già nghe thấy:
-
Thưa cụ Lâm Kiệt, chúng cháu đã quyết định xong rồi ạ!
Vừa
lúc đó, tấm màn được vén ra, ông già Lâm Kiệt tiến vào, theo sau có tên Ngưu và
ba tên gia nhân.
Ngươi
đã quyết định gì, Tiểu Long? – ông hỏi.
Có
lẽ ông đã nghe được tất cả cuộc bàn luận của các cậu, trừ những câu nói thì
thầm, nhưng Châu cũng tuyên bố điều quyết định:
-
Thưa cụ, chuỗi ngọc vẫn còn ở trong hầm, chúng cháu sẽ giao cho bác Ngưu để
mang về đây hầu cụ.
-
Ồ, không! – ông già nói với giọng ôn tồn – Các ngươi chỉ cần nói cho Ngưu biết
chuỗi ngọc giấu ở chỗ nào để một mình hắn đi lấy cũng được. Trong khi chờ đợi,
các ngươi là khách của ta. Rồi, nếu mọi việc được tốt đẹp, các ngươi sẽ được
phóng thích, và ta cũng không đòi hỏi các ngươi phải giữ kín cuộc phiêu lưu vừa
rồi. Có lẽ người ta sẽ tin lời các ngươi, nhưng chẳng có thể tìm kiếm ra ta
được.
-
Thưa cụ, vấn đề không dễ dàng như cụ nghĩ – Phúc nói – Bác Ngưu to con quá,
không thể vượt qua lối đó được. Chỉ một đứa trẻ hay một người nhỏ con mới…
-
Ta sẽ kiếm được một người nhỏ con – tên Ngưu đáp.
Cụ
già Lâm Kiệt vội phác một cử chỉ giận dữ:
-
Ngươi im đi loài ong kiến! Ngươi phải đích thân mang chuỗi ngọc về cho ta, vì
ta không tin một ai khác. Hãy để xem tên này nói sao đã.
Ông
già quay lại nhìn Phúc, luồng nhỡn tuyến của ông mạnh đến nỗi Phúc cảm thấy
không đủ can đảm để nói dối.
-
Có đúng không? – Ông già Lâm Kiệt hỏi – Ngưu không thể một mình đi lấy chuỗi
ngọc hay sao?
-
Thưa cụ đúng – Phúc đáp.
- Chuỗi ngọc để trong ruột một chiếc đèn bấm cũ, phải
không?
-
Thưa cụ phải.
-
Thế ngươi đã giấu chiếc đèn ở đâu?
-
Thưa cụ dưới một tảng đá.
-
Tảng đá nào?
-
Thưa cụ, cháu khó thể cắt nghĩa để cụ hiểu được. Cháu có thể tìm thấy chiếc đèn
nhưng cháu không thể vẽ một họa đồ ra đây.
-
Ta hiểu rồi – ông già chậm rãi nói với vẻ mặt suy tư – Ngưu, vấn đề rõ ràng rồi
đó, một người lớn không thể qua được. Vậy ngươi dẫn cả bọn này đi để chúng vô
lấy ngọc đưa cho ngươi.
-
Thưa cụ, như vậy nguy hiểm lắm – tên Ngưu đáp – Lúc về tới đồn điền, chắc mọi
người còn đang tìm kiếm trong hang.
-
Không được nói là nguy hiểm, mà phải nói là bất trắc – ông già Lâm Kiệt đáp
sẵng giọng – Sau khi mấy tên này nạp cho ngươi chuỗi ngọc ngươi phải thả chúng
ra.
-
Như vậy chúng sẽ khai hết! Chúng sẽ làm cho con bị bắt.
-
Ta sẽ che chở cho ngươi, không lo. Ngươi sẽ lãnh số tiền thưởng và một giấy
thông hành ra ngoại quốc. Không ai biết các thủ hạ của ngươi thì chúng không
thể gây tai hại gì cho ngươi được. Còn ta thì chẳng ai có thể tìm ra, mà có tìm
ra chăng nữa thì cũng chẳng có bằng cớ chi hết. Ngươi hiểu chưa?
-
Thưa cụ vâng, con xin tuân lệnh. Tuy nhiên, nếu bọn này tìm cách lật con? Nếu
chúng không nạp cho con chuỗi ngọc thì sao?
Im
lặng một lát, cụ già Lâm Kiệt mỉm cười đáp:
-
Trong trường hợp đó, ta chẳng cần đến chúng nữa. Ngươi cứ việc thanh toán chúng
rồi cao chạy xa bay. Tuy nhiên, ta không tin rằng chúng lại dám lật ngươi :
Chúng cũng ham sống lắm chứ.
Nghe
vậy, Cảnh thấy rợn tóc gáy.
Phúc
thì tự hỏi không biết sẽ hành động ra sao vì chuỗi ngọc không còn trong ruột
chiếc đèn nữa, mà cậu dám cam kết trả lại chiếc đèn… Dầu sao, các cậu sắp được
trở lại đồn điền Thanh Lâm cũng là một điều
hay.
-
Thôi, bây giờ phải đi gấp – ông già ra lệnh.
-
Vâng, để con trói bọn này lại đã, vì…
Tên
Ngưu vừa nói tới đây thì ông già đã cắt ngang:
-
Khỏi cần, ta có cách khác tốt hơn, mà lại dễ chịu cho tất cả mọi người.
Rôi
ông quay lại Châu:
-
Tiểu Long, hãy nhìn ta!
Mặc
dầu không muốn, Châu vẫn phải nhìn vào đôi mắt ông già. Luồng nhãn quang của
ông lúc đó có một mãnh lực mà không ai cưỡng nổi được.
-
Tiểu Long, ngươi đang buồn ngủ – ông già nói như đọc thần chú – Ngươi mệt mỏi
rồi! Giấc ngủ sẽ ngon lành biết bao! Giấc ngủ đang xâm chiếm thể xác ngươi… Đôi
mắt ngươi đang nhắm lại…
Cảnh
và Phúc thấy đôi mắt Châu chớp chớp một lúc. Rồi cậu lại cố gắng mở mắt ra.
-
Đôi mắt ngươi đang nhắm lại! – Ông già nhắc như truyền lệnh – Ngươi không thể
kháng lại ta. Ý muốn của ta là ý muốn của ngươi. Ngươi đã cảm thấy nặng nề, mỏi
mệt.
Tới
đây, Cảnh và Phúc thấy đôi mắt Châu đã nhắm lại. Ông già Lâm Kiệt nói tiếp với
một giọng êm dịu, thiết tha:
-
Ngươi đang buồn ngủ, mỗi lúc một nhiều hơn. Giấc ngủ xuống với ngươi như một
làn sóng âm u… Ngươi đang bị chìm đắm trong giấc ngủ… Một lát nữa, ngươi sẽ ngủ
thật say và ngươi chỉ thức dậy khi nào người ta ra lệnh. Ngủ đi, Tiểu Long, ngủ
đi… ngủ đi… ngủ đi…
Lúc
đó, đôi mắt Châu đã nhắm nghiền và cậu sắp ngã vật xuống. Một tên gia nhân vội
bước ra đỡ lấy cậu mang đi.
Ông
già Lâm Kiệt quay lại Phúc:
-
Bây giờ đến lượt ngươi, kẻ đã giấu chuỗi ngọc! Nhìn ta đây!
Phúc
cố tránh cái nhìn thôi miên của ông già đang thu hút đôi mắt cậu như hai cục
nam châm. Cậu hết sức đấu tranh chống lại giấc ngủ đang xâm chiếm người cậu,
trong khi ông già Lâm Kiệt đọc thần chú. Sau vài phút, một sự mệt mỏi chưa bao
giờ thấy đã lan tràn đến tứ chi của cậu, rồi cậu ngã vào tay tên gia nhân đang
đứng lạnh lùng chờ đợi.
Biết
rằng đây là một phương pháp rất khoa học, mà một số nhà giải phẫu dùng làm
thuốc mê, Cảnh không hề thấy sợ sệt khi ông già Lâm kiệt quay lại phía cậu:
-
Bây giờ tới lượt ngươi, một kẻ bé nhất nhưng ngang tàng nhất. Đến lượt ngươi
cũng phải ngủ như các bạn… Ngủ đi… ngủ đi… ngủ đi…
Cảnh
nhắm mắt, sắp ngã gục xuống phía trước thì một tên gia nhân bước ra đỡ lấy mang
đi.
Ông
già Lâm Kiệt bảo tên Ngưu:
-
Chúng sẽ ngủ cho đến khi anh về tới nơi. Lúc đó, anh sẽ gọi chúng dậy thì chúng
sẽ thức tỉnh. Nếu chúng nạp cho anh chuỗi ngọc, anh phải thả chúng ra. Nếu
không…
Ông
già phác một cử chỉ đầy ý nghĩa:
-
Nếu không, anh có thể chặt cổ chúng.
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XV