CHƯƠNG
VI
Mặc
dầu có những biến chuyển xảy ra vừa rồi, ba cậu vẫn ăn uống ngon lành và chuyện
trò không ngớt.
Bà
Ngọc Sương đã nằm nghỉ sau khi uống một viên thuốc an thần. Các gia nhân đều
được lệnh xuống nhà dưới và không được hở ra đến ngoài câu chuyện vừa rồi.
Nhưng sự vâng lời của họ không có gì bảo đảm lắm.
Ông
Thuận trở lại phòng ăn, vẻ mặt bối rối.
-
Thưa ông – Phúc hỏi – ông có trông thấy bóng ma vừa rồi không ạ?
Ông
Thuận lắc đầu:
-
Tôi đã đưa cô Ngọc Sương tới cửa phòng. Cầu thang không có đèn nên trên lầu
tối. Cô vào phòng một mình. Tôi vừa quay xuống thì nghe thấy cô kêu. Lộn lại,
tôi thấy cửa phòng hé mở và ánh đèn bật lên. Tôi đoán rằng ngón tay cô đã để
trên hãm đèn và khi cô nom thấy hiện tượng đó thì cô bật đèn lên. Dĩ nhiên,
dưới ánh đèn thì không còn trông thấy bóng ma nữa.
Lúc
đó cô Sương hoảng hốt quá, tôi vội chạy tới thì cô ngất đi và tôi chỉ kịp đỡ cô
khỏi ngã.
Ông
Thuận lấy tay quệt mồ hôi trên trán rồi tiếp:
-
Thế nào bọn gia nhân cũng sẽ tiết lộ tin này, khó thể ngăn cản được. Mai thì cả
vùng này đều biết là có hồn ma hiện lên trong đồn điền.
-
Thưa ông, có ngại báo chí sẽ đăng tin vụ này không? – Cảnh hỏi.
-
Báo chí à? Thì họ đã làm mình điêu đứng mấy ngày nay rồi đó. Tôi lo là lo công
nhân của đồn điền kia. Cô Sương đã nói với các cậu trong điện thoại rằng cô có
nom thấy bóng ma trong phòng đêm trước phải không?
Cảnh
và Phúc gật đầu.
-
Không phải một mình cô, mà còn hai chị gia nhân cũng thấy bóng ma ở vườn cảnh.
Tôi đã cố thuyết phục để họ tin là một chuyện ảo giác nhưng hôm nay thì cả
thung lũng chỉ bàn tán về chuyện bóng ma từ Phú Lâm lên đây để quấy nhiễu đồn
điền này.
-
Thưa chú, chắc chú e ngại rằng các công nhân sẽ không chịu làm cho đồn điền có
ma? – Châu hỏi.
-
Đúng, cháu ạ, bóng ma này sẽ làm cho chúng ta phá sản mất.
Trở
lại bình tĩnh hơn, ông Thuận nói tiếp:
-
Nhưng, chúng ta chẳng nên làm phiền các vị khách đây với khía cạnh của vấn đề.
Bây giờ các cậu có muốn xem kỹ lại chuỗi ngọc đã tìm thấy bữa qua không?
-
Dạ có – cảnh và Phúc đáp với vẻ háo hức.
Luật
sư Thuận bèn dẫn ba cậu qua phòng làm việc, có kê một bàn giấy, mấy ngăn tủ hồ
sơ và một tủ sắt đựng bạc.
Ông
Thuận ngồi xuống trước tủ sắt, xoay chữ, mở tủ rồi thò tay lôi ra một chiếc hộp
giấy. Ông lấy chuỗi ngọc ra đặt trên tờ giấy thấm xanh đậm, chuỗi ngọc nổi bật
lên với tất cả vẻ đẹp riêng của nó.
Cảnh
và Phúc cúi xuống để ngắm nghía, Châu cũng làm theo.
Những
viên ngọc tuy lớn nhưng không tròn đều, và mang một mầu sắc xám mờ rất kỳ lạ.
Nó không giống như những viên ngọc tròn đều, sáng bóng, hồng hồng như má cậu
Cảnh thường vẫn đeo.
-
Ngọc gì mà mầu sắc lạ vậy? Phúc hỏi.
-
Lạ thật đó! – ông Thuận đáp – Loại ngọc này đã tìm được ở một vùng nhỏ thuộc Ấn
Độ Dương và bây giờ thì cũng hết rồi, nên nó thành vô giá. Người Á Đông chúng
ta chuộng những viên ngọc có hình dáng và mầu sắc như thế này, tôi cũng không
hiểu sao. Bây giờ chuỗi ngọc này cũng đáng giá hàng nửa tỷ bạc.
-
Vậy thưa chú – Châu nói – bà Ngọc Sương sẽ có thể trả hết nợ nần và giữ lại cái
đồn điền này ạ?
-
Điều đó chưa lấy gì làm chắc. Bởi vì cụ Trịnh Thường đã tặng chuỗi ngọc này cho
cụ bà. Vậy người thừa kế chuỗi ngọc phải là thân nhân gần nhất của cụ ông.
-
Nhưng, thưa chú, cụ bà đã bị gia đình từ bỏ rồi kia mà? Vả lại, tất cả những
nhà quý tộc Trung Hoa đã bị sát hại hết trong cuộc cách mạng Tân Hợi (1911) tại
Trung Quốc.
-
Có thể còn một số nào đó đã trốn được ra ngoại quốc. Dù sao, chú mới nhận được
của một đồng nghiệp trạng sư ở Sàigòn một văn thư cho biết ông có thân chủ là
thân nhân của cụ bà Trịnh Thường muốn đòi lấy chuỗi ngọc. Như vậy là mình phải
đi theo kiện và chưa biết đến bao giờ tòa án mới có thể xác định ai là người
được quyền thụ hưởng chuỗi ngọc này.
Châu
sầm mặt lại và đang sắp muốn nói thì có tiếng gõ cửa.
-
Cứ vào – ông Thuận đáp.
Cửa
mở ra. Một người đàn ông đứng tuổi, to lớn, da đen sạm và đôi mắt thật sắc,
bước vào, vừa thở hồng hộc vừa nói:
-
Thưa luật sư, có ba người cai vừa trông thấy bóng ma ở kho số 1. Sự kinh khủng đã
lan tràn trong đồn điền.
-
Trời ơi! Chết thật thôi! Tôi tới ngay bây giờ, bác Ngưu!
Dứt
lời, ông Thuận cất chuỗi ngọc vào tủ sắt, đóng cửa tủ lại và chạy ra ngoài cùng
ba cậu học sinh. Một chiếc jeep đậu trước thềm. Tất cả nhẩy lên xe. Cảnh phải
ngồi lên đùi Phúc. Bác Ngưu cầm lái, quay xe ra và lao như gió vào đêm tối.
Cảnh
và Phúc còn lo ngồi cho khỏi ngã, nên không còn thời giờ đâu mà ngắm nhìn cảnh
vật chung quanh. Chiếc Jeep nhẩy chồm chồm trên khúc đường gồ ghề sống trâu
chạy ngang con đường đất. Bỗng xe dừng lại trước một căn nhà kho, đèn pha chiếu
sáng những bức tường mới xây.
Mọi
người nhẩy xuống. Hương trà từ trong kho bốc ra thơm ngào ngạt.
-
Bác Ngưu là quản lý đồn điền – Châu nói với hai bạn – Bác chỉ huy công việc
khai thác trà.
Quản
lý tắt đèn pha. Bỗng một công nhân quần áo lam lũ tiến lại.
-
Thế nào, Minh? – Bác Ngưu hỏi với giọng nạt nộ – Có ai trông thấy ma sau khi ta
đi khỏi đây không?
-
Thưa ông quản lý, không ạ.
-
Ba người cai đâu?
-
Thưa ông, con không rõ. Các bác ấy đi khỏi rồi, có lẽ qua làng bên kia để uống
cà phê và đang kể lể cho mọi người nghe họ đã trông thấy bóng ma.
-
Chính là cái điều cần phải tránh. Sao anh không cản họ lại?
-
Thưa ông, con đã cố nói phải trái, nhưng họ vẫn có vẻ sợ hãi lắm.
-
Bây giờ – ông Thuận nói – tốt hơn hết là bác quản lý nên chạy ngay tới làng bên
kia và nói cho họ yên dạ.
-
Thưa Luật sư, vâng. Bây giờ tôi hãy đưa ông về nhà trước đã?
-
Được.
Bỗng
ông Thuận vỗ trán kêu lên:
-
Trời ơi! Châu, cháu có nhớ là chú đã khóa tủ sắt cẩn thận sau khi cất chuỗi
ngọc không?
-
Thưa chú, cháu không rõ vì lúc đó chú ngồi che khuất cửa tủ, cháu không nom
thấy gì cả.
-
Cháu thấy – Phúc kêu lên – Lúc đó ông đóng cửa rồi ông vặn quả nắm.
-
Phải, phải, nhưng tôi có xoay chữ để khóa không?
Phúc
suy nghĩ một lát rồi đáp:
-
Thưa, có lẽ không xoay chữ.
-
Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Lúc đó vội đi nên tôi đã để chuỗi ngọc trong tủ sắt
không khóa. Bác Ngưu ơi, đưa tôi về nhà gấp. Lát nữa bác sẽ quay lại đây đón
các cậu.
-
Vâng. Cậu Châu! Cậu giữ lấy chiếc đèn bấm này.
Chiếc
xe khởi hành và biến vào bóng tối.
-
Kỳ lạ thật! – Cảnh nói – Con ma này ở khắp mọi nơi. Nhưng anh Châu cho tôi biết
tại sao mọi người lại sợ thiên hạ bàn tán đến thế.
Ba
cậu học sinh đứng chụm vào nhau trong đêm tối. Không khí im lặng, chỉ có tiếng
côn trùng rên rỉ.
-
Lý do vì mùa trà đã tới – Châu đáp – Chúng tôi cần phải hái búp và phơi sấy
trong những ngày sắp tới. Trà để già quá không được. Nhân công phải mướn trong
vùng này. Họ nghèo khó, ít học, lại mê tín dị đoan.
Mấy
ngày nay, họ tỏ vẻ lo sợ khi được tin một hồn ma của gia đình này đã hiện lên
tại biệt thự Phú Lâm. Nhưng bây giờ thì họ sợ quá đến nỗi họ sẽ bỏ việc. Trong
khi đó thì không mướn được nhân công khác nên mùa trà này sẽ mất. Đó là một tai
họa lớn, vì bà cô tôi đã nợ nần đến tận cổ rồi.
-
Quả thật anh thiếu may mắn – Phúc nói với giọng ái ngại – Khánh tận vì lỗi của
một con ma!
-
Không – Châu đáp – tôi không muốn tin điều đó. Hương hồn của cụ nội tôi chắc
không bao giờ muốn làm hại con cháu. Có lẽ đây là một con quỷ nó muốn làm hại
chúng tôi.
Châu
nói với một giọng đầy tin tưởng nên Cảnh cũng muốn tin như thế. Nhưng nếu ai
trông thấy bóng ma lờ mờ bận một chiếc áo xanh dài rộng thì tất phải tin rằng
ông Trịnh Thường đã hiện về để quấy nhiễu những người sống.
Rồi
Cảnh nói:
-
Vì mấy người cai đã trông thấy bóng ma ở đây thì chúng ta thử tìm kiếm xem nó
đâu.
-
Tôi thấy chẳng ích lợi gì mấy – Phúc đáp – Dầu sao mình cũng đã trông thấy nó
rồi. Cậu muốn bắt nó chăng?
Vừa
lúc đó, ánh đèn pha xuyên thủng màn đêm và chiếc Jeep đã chạy tới đậu cạnh ba
cậu học sinh.
-
Lên nhanh đi các cậu – bác Ngưu mời – Tôi đưa các cậu về nhà rồi tôi phải qua
làng bên kia để kiếm ba anh cai.
-
Cám ơn bác Ngưu – Châu đáp – Thôi để chúng tôi đi bộ cũng được, có non hai cây
số ấy mà. Đây, trả lại bác chiếc đèn bấm. Trăng đang lên, chúng tôi thấy đường
rõ lắm.
-
Vâng, xin tùy ý các cậu. Tôi mong rằng sự kinh dị chưa lan tràn mọi chỗ, nếu
không thì sáng mai sẽ chẳng còn mống công nhân nào tới làm nữa.
Rồi
chiếc Jeep gầm lên, vọt về phía làng xóm có vài ánh sáng lập lòe.
Ba
cậu học sinh bèn tiến vào con đường đất, mầu trắng lờ mờ dưới ánh trăng. Mùi
hương trà bốc lên tứ phía. Châu im lặng.
Một lát sau cậu mới nói:
-
Xin lỗi đã để các anh buồn tẻ. Vừa rồi tôi nghĩ đến bà cô tôi. Cái đồn điền
này, công việc khai thác này đối với bà cô tôi rất lưu luyến! Bà cụ thân mẫu và
bà cô tôi đã dành tất cả cuộc đời để gây dựng nó lên. Và ngày nay, tất cả cơ
nghiệp này có thể bị mang đoạn mại để trả nợ. Chỉ còn một hy vọng duy nhất : Chứng
minh rằng chuỗi ngọc huyền diệu là thuộc quyền sở hữu của chúng tôi và bán nó
đi để trả nợ.
-
Tôi chắc rằng anh sẽ đạt được ước nguyện – Phúc khuyến khích – Nhưng anh Châu,
có thật anh tin là một con quỷ đã cải trang thành bóng ma của ông cụ nội hay
không?
-
Tôi dám tin chắc. Bên Tàu, người nào cũng tin có quỷ, nhưng có quỷ thiện và quỷ
ác. Con quỷ này chắc nó ác lắm.
Ba
cậu đã về tới nhà. Ánh đèn còn sáng ở nơi phòng khách vắng vẻ.
-
Gia nhân đã đi ngủ cả rồi – Châu nói – Nhưng không hiểu sao chú Thuận lại không
đợi chúng ta. Chú muốn đặt với các anh vài câu hỏi, chắc chú đang ở trong phòng
làm việc.
Ba
cậu đi qua hành lang tới gõ cửa phòng làm việc. Bỗng họ nghe thấy tiếng rên rỉ
bên trong.
Châu
vừa mở cửa ra thì mọi người trông thấy ông Thuận bị trói chân tay nằm dưới đất,
đầu phủ một cái túi giấy.
-
Chú Thuận! – Châu kêu lên.
Rồi
cậu chạy tới giựt cái túi ra. Bộ mặt nhăn nhó của ông Luật sư lộ ra, nhưng ông
không nói lên được vì miệng bị bịt kín bằng chiếc khăn.
Châu
bèn rút con dao trong túi ra cắt đôi cái khăn bịt miệng của ông. Rồi trong khi
ông Thuận đang thở, cậu cắt luôn dây trói ở chân tay. Ông Thuận ngồi lên và bóp
cổ tay cho máu chạy đều.
-
Thưa ông, chuyện gì đã xảy ra? – Phúc hỏi.
-
Khi tôi vừa bước vào phòng này, một tên gian phi nấp sau cánh cửa nhẩy ra nắm
lấy tôi, trong khi một tên khác bịt miệng và trói chân tay tôi lại. Rồi chúng
đặt tôi nằm xuống đất và trùm cái túi này lên đầu tôi. Sau đó, tôi nghe cánh
cửa tủ sắt mở và…
Như
đoán biết sự gì đã xảy ra, ông Thuận vội chạy tới chiếc tủ sắt hé cánh, mở rộng
thêm, thò tay vào rồi rút tay ra…
-
Trống rỗng!
Nỗi
thất vọng hiện trên nét mặt, ông than thở:
-
Những viên ngọc huyền diệu đã bị chúng lấy mất rồi!
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VII