CHƯƠNG
X
Vào
tới bên trong, hang trở nên rộng rãi hơn, rồi tiếp đến một đường hầm sâu hút.
Vài tảng đá nằm ngổn ngang giữa lối đi.
-
Bây giờ, kế hoạch của tôi như thế này – Châu nói – Đây là cả một hệ thống đường
hầm, ăn thông sang sườn núi bên kia, cách nhà ta độ hai cây số.
-
Anh muốn nói là trong khi chúng ta đang len lỏi trong các đường hầm này thì tên
Ngưu vẫn tìm kiếm chúng ta bên ngoài? – Phúc hỏi.
-
Đúng, và trước khi hắn tóm được ta thì ta đã kịp tố cáo hắn rồi. Có một vài
quãng khó vượt qua : chỉ một người nhỏ con hay một đứa trẻ mảnh khảnh có thể
lách qua. Nhưng lần trước cách đây 6 tháng, tôi đã đi rồi và không gặp trở
ngại.
-
Ta có nên đánh dấu lối đi không? – Cảnh vừa hỏi vừa rờ miếng phấn xanh mà cậu
vẫn để trong túi áo – Mình cũng có thể lạc được chớ!
-
Ta sẽ không lạc được đâu – Châu đáp – Nếu ta đánh dấu, tên Ngưu sẽ có thể kiếm
được ta chẳng khó khăn gì.
Châu
có vẻ tự tin lắm. Nhưng Cảnh biết rằng người ta thường bị lạc khi ít ngờ tới.
Phúc cũng vậy.
-
Dấu hiệu mật của ta là một dấu hỏi – Phúc nói – Ta có thể dùng nó để đánh dấu
đường đi, nhưng đồng thời ta sẽ vẽ cả nhũng mũi tên chỗ này chỗ kia để đánh lạc
hướng tên Ngưu nếu hắn đuổi theo chúng ta.
-
Đồng ý – Châu đáp – Nhưng chưa chắc tên Ngưu đã vào đường hầm này vì hắn không
ngờ tới. Vậy ta không nên để dấu tích gì bên ngoài cửa hang để hắn biết, còn
bên trong thì ta có thể trộn cả dấu hỏi lẫn mũi tên.
Rồi
ba cậu tiến vào đường hầm. Nhiều chỗ lối đi thắt nhỏ lại, nhiều chỗ lại có
đường hầm khác chạy sang. Cảnh giữ công việc đánh dấu lối đúng bằng dấu hỏi và
lối sai bằng mũi tên.
Đi
được một lúc lâu, họ tới một chỗ hầm sụt, muốn vượt qua phải bò.
-
Để tôi đi trước cho – Châu nói.
Rồi
cậu đưa cho Phúc chiếc đèn bấm cũ, trong ruột có đựng chuỗi ngọc.
-
Anh cầm hộ tôi cái này, vì nếu tôi phải đào bới đất để mở đường, cái đèn này sẽ
vướng lắm.
-
Được rồi – Phúc vừa đáp vừa gài chiếc đèn quí giá vào thắt lưng – Nó lại không
sáng được, uổng quá đi mất!
-
Uổng thật – Châu đáp – Chúng ta chỉ có hai chiếc đèn. Vậy anh Cảnh đưa chiếc
của anh cho anh Phúc. Tôi sẽ đi đầu với chiếc đèn của tôi. Anh Cảnh theo sát
tôi. Còn anh Phúc sẽ đi đoạn hậu. Như vậy, ba chúng ta đều có ánh sáng.
Trên
một quãng dài tới khoảng một trăm thước, ba cậu, lúc thì phải bò bằng tứ chi,
lúc thì phải bò sát dưới mặt đất. Nhiều chỗ, Châu phải đào bới thêm cho đường
hầm rộng ra mới chui lọt. Có khi, một tảng đá rụng trên lưng Cảnh làm cậu bị
mắc kẹt. Trong khi cậu còn quờ quạng để thoát chỗ kẹt, Phúc ở phía sau phải
giúp cậu để đẩy hòn đá ra.
Quãng
đường hiểm hóc đã vượt qua, các cậu tới chỗ rộng rãi bèn nằm dài trên đá để
nghỉ xả hơi. Trên đầu các cậu, những thanh gỗ trống nằm ngang đã bị võng xuống
dưới sức nặng của quả núi. Các cậu tưởng chừng như nó sắp sụp bất cứ lúc nào,
ấy thế mà nó vẫn đứng nguyên như vậy từ bao nhiêu năm nay.
-
Chúng ta đã vượt qua chặng gay go nhất – Châu nói – Còn một quãng nữa cũng khó
nhưng không mệt bằng. Và có một điều chắc chắn là tên Ngưu không thể đuổi theo
sát ta được vì hắn quá to con.
Rồi
ba người lại tiếp tục cuộc hành trình. Cảnh vẫn đánh dấu lối đi bằng những dấu
hỏi và mũi tên. Một lần, Châu có vẻ do dự trước ba lối đi. Cậu chọn lối bên
phải, nhưng đi được 300 thước thì tới một bức tường chắn ngang.
-
Tôi lầm – Châu nói.
Khi
cậu chiếu đèn vào một góc hầm thì thấy vật gì như một bộ xương người. Nhìn kỹ
lại, các cậu nhận ra nó là bộ xương con lừa. Có lẽ xưa kia người ta mang nó vào
hầm, để chở quặng mỏ uranium,
nhưng vì hầm sụt, nó ra không lọt nên bị chết khô.
Cảnh
rùng mình khi nom thấy cái sọ con lừa, cậu bèn vội vã bước theo Châu.
Đi
một lát nữa, Châu dừng lại nói:
-
Bây giờ ta đã tới Cuống Họng rồi.
-
Cuống họng ai? – Phúc hỏi.
-
Ở đây người ta dùng danh từ đó để chỉ một kẽ nứt của núi đá. Do lối đó ta sẽ có
thể đi thông sang sườn núi bên kia. Lối đi này hẹp và khó qua lắm.
Chiếc
đèn của Châu soi thấy một cái khe nằm giữa hai vách đá mà một người lớn không
thể đi lọt. Một người nhỏ có thể lách qua với điều kiện là phải đi ngang như
cua.
-
Quãng này phải đi ngang! – Châu nói, khi nhận thấy vẻ bán tín bán nghi của hai
bạn.
-
Thế anh có chắc nó dẫn tới đâu không? – Cảnh hỏi.
-
Chắc chứ. Tôi đã đi qua một lần rồi. Anh không thấy luồng gió thổi từ đầu kia
sang hay sao? Chúng mình tiến lên! Tôi sẽ đi trước, tới đầu bên kia tôi sẽ tắt
đèn và bật đèn ba lần. Anh cảnh đi tiếp theo. Khi anh tới nơi thì tôi cũng làm
hiệu như thế. Rồi anh Phúc sẽ đi chót. Đồng ý?
Mọi
người đồng ý. Tay phải cầm đèn, Châu lách vào
Cuống Họng trước. Cậu tiến chậm chạp, chân bước ngang rất cẩn thận, vì sợ một
cử động hấp tấp sẽ có thể làm cho cậu bị mắc kẹt giữa hai vách đá.
Phúc
và Cảnh đứng nhìn chiếc đèn xa dần. Châu tiến cũng khá mau nhưng hai bạn vẫn
tưởng như không bao giờ tới. Sau cùng, ngọn đèn tắt đi và bật lên ba lần.
-
Tốt lắm – Phúc nói – Bây giờ đến lượt Cảnh. Cậu gầy có lẽ đi dễ dàng hơn.
-
Chắc vậy – cảnh đáp – Đây cũng là một trò giải trí chớ sao!
Rồi
cậu nghiêng người lách vào. Cuống Họng, có đèn của Phúc và của Châu soi sáng
hai đầu. Cậu từ từ lách đi, người cậu che lấp khe hở nên Phúc không còn nom
thấy ánh đèn của Châu nữa.
Để
nom mật hiệu cho rõ, Phúc tắt ngọn đèn của mình đi và chờ đợi.
Cậu
đợi một lúc lâu. Bỗng một tiếng hét vọng lại nghe rất kỳ dị, do âm vang của
Cuống Họng truyền tới.
-
Phúc, coi ch…
Rồi
im hẳn, như thể một bàn tay cứng ngắc đã bịt lấy miệng người kêu mà Phúc đã
đoán biết là ai. “Coi chừng”. Châu muốn nói như thế.
Phúc
chau mày, chờ xem biến chuyển ra sao. Rõ ràng cậu trông thấy mật hiệu của ánh
đèn. Ba lần, rồi ba lần nữa.
Nhưng
nhịp độ lại khác trước. Châu không bật đèn và tắt đèn mau như thế lần đầu. Vậy
là không phải Châu đã làm mật hiệu.
Chẳng
cần phải là phù thủy mới đoán biết sự gì đã xảy ra : Châu và Cảnh đã bị đối
phương bắt cầm tù.
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XI