6
Trưa hôm nay tôi ngủ dậy muộn, bởi vì tối hôm qua, Ngạn đưa tôi về thì
đã khuya. Mãi đến bốn giờ chiều tôi mới thức dậy. Không khí về chiều
ngầy ngật. Tôi rửa mặt bằng những tia nước lạnh mát săn da thịt. Đứng
trước gương, tôi vừa chải lại mái tóc vừa hát nho nhỏ một đoạn trong bài
ca thời trang. Viễn tượng một ngày mai làm tôi cảm thấy yêu đời và
không gian như hồng lên.
Có tiếng chuông. Tôi chạy nhanh ra mở cổng. Người khách mới đến làm tôi khựng lại sửng sốt. Tiếng dì Thương vang lên :
- Chào Thúy Vi.
Tôi lùi từng bước. Dì Thương đến đây làm gì? Còn chú Ngọc, chú Ngọc đâu ? Dì Thương mặc áo dài mầu đen thật buồn, dì nói :
- Vi không mời tôi vào nhà sao ?
Tôi lí nhí mấy câu, bước vào trước. Dì Thương ngồi trên chiếc canapé đỏ thẫm, mầu da dì trắng xanh. Giọng dì khàn đục :
- Tôi có chuyện riêng cần nói với Vi. Vi có rảnh không ?
Hai bàn tay tôi run run đặt trên đầu gối. Mồ hôi ra ướt đẫm chân tóc trán. Tôi có cảm tưởng một việc gì sắp xảy ra cho tôi và có thể nó sẽ đảo lộn hết những dự tính tôi vừa bắt gặp.
- Vi không bận gì cả, dì có thể nói chuyện tại đây và bây giờ được.
Dì Thương gật đầu :
- Trước hết tôi muốn nhận được nơi Vi một sự thông cảm. Giữa tôi và Vi mặc dầu không có một liên hệ nào hết, nhưng giữa chúng ta lại có một gạch nối rất đậm đà và bất ngờ, là nhà tôi. Chưa bao giờ gia đình chúng tôi lại bị rơi vào một tình trạng bi đát như hôm nay. Thúy có khi nào nói với Vi không ?
Tôi gật đầu :
- Có dì ạ. Thúy nói hình như giữa dì và chú Ngọc vừa có một rạn vỡ.
Dì Thương gật đầu :
- Phải, và chính vì rạn vỡ đó mà hôm nay tôi đến đây. Tôi sẽ nói với Vi những điều mà đáng lý ra phải giấu kín vì nó như một sự sỉ nhục cho tôi nói riêng và hạnh phúc gia đình tôi nói chung. Nhà tôi bắt gặp một chuyện không hay nơi tôi. Nhưng thú thật với Vi, đời người ai không một lần lầm lỗi. Tôi đã nghĩ rằng bây giờ tôi ăn năn và quay lại thì chắc nhà tôi sẽ tha thứ hết. Nhưng có một điều nhỏ mà tôi không hề ngờ đến và mãi tới khuya hôm qua tôi mới biết được. Tối hôm qua nhà tôi về, say khướt và trong cơn mê anh luôn gọi tên cô. Tôi hiểu có thể nhà tôi yêu cô. Cô Vi, và đó là một trở lực quá lớn cho sự tìm về của tôi. Tôi hiểu mình chỉ là một người đàn bà không ra gì. Hạnh phúc đời tôi không phải là điều cần thiết, nhưng tôi còn hai đứa con. Hai đứa bé ngây thơ vô tội bắt buộc phải được dưỡng nuôi trong sự giáo dục của cha và tình thương của mẹ. Tôi mong nơi cô một sự cộng tác. Vi hãy vì hạnh phúc mà chúng tôi sẽ tạo được trong tương lai mà bước đi trên một con đường tương lai khác đẹp hơn. Vi còn nhỏ quá và ở tuổi Vi mọi quyết định đều không được coi là chín chắn.
Tôi nghe tai mình lùng bùng. Cảm giác kỳ lạ đến làm tôi chới với. Chỉ mới tối hôm qua tôi ngủ một giấc ngủ yên tâm vì tôi nắm được trong tay một yếu tố giúp tôi thành công trong dự tính. Tôi sắp được tình thương, thì sáng hôm sau tỉnh giấc tôi đã phải trả lại cho thực tại tất cả rồi sao. Còn gì đau đớn hơn ! Tôi có nên nghe lời dì Thương không? Dì có phải là một người đàn bà đáng khinh và không xứng đáng hưởng hạnh phúc? Nhưng dì đã viện dẫn đến tương lai của hai đứa bé thì tôi thấy mình không có quyền đứng lại nữa. Tôi đã tưởng từ nay mình sẽ thoát được những cô đơn lạc lõng, nhưng hôm nay mới chính thật là giờ phút tôi rơi vào cùng tận của miền cô đơn. Bằng tất cả cố gắng, tôi nói với dì Thương :
- Vi hứa, dì Thương. Vi xin hứa.
Đúng lúc đó mẹ tôi bước ra. Tôi ngỡ là sẽ được nghe những lời khiển trách của mẹ. Nhưng không ! Mẹ tôi đến cạnh tôi và bằng một cử chỉ mà từ trước đến giờ chưa bao giờ bà biểu lộ với tôi, mẹ tôi dang hai tay ôm tôi vào lòng. Mẹ nói với dì Thương :
- Bà hãy yên tâm ra về. Thúy Vi sẽ giữ đúng lời hứa. Nó cũng không bao giờ còn có một liên lạc nào với ông nhà nữa đâu.
Dì Thương cám ơn mẹ tôi và bước ra. Mẹ tôi ôm siết tôi vào lòng. Nước mắt tôi rơi nhòa nhạt ngực áo bà. Mẹ tôi ! Bà đã không còn là bà nữa sao ? Giọng mẹ ấm dịu :
- Thúy Vi, mẹ đã nghe hết, mẹ đã hiểu hết. Mẹ hiểu cả nỗi buồn, nỗi lạc lõng của con nữa. Vi ạ, từ nay lúc nào, mẹ cũng sẽ ở bên con.
Tôi vòng hai tay sau lưng áo mẹ. Có lẽ đây mới chính là điều duy nhất mà tôi cần tìm đến chứ không phải là những tình cảm giả tạo lâu nay. Tất cả chỉ bởi sự xa cách nơi mẹ, sự cô đơn nơi tôi. Có lẽ điều tôi cần nhất chính là vòng tay mẹ và những lời nói vừa thốt ra, những lời nói biểu lộ một tình cảm thiêng liêng mà bất cứ người đàn bà nào cũng có : TÌNH MẪU TỬ.
Hai mẹ con tôi đứng như thế rất lâu. Bên ngoài đêm thật đen …
Có tiếng chuông. Tôi chạy nhanh ra mở cổng. Người khách mới đến làm tôi khựng lại sửng sốt. Tiếng dì Thương vang lên :
- Chào Thúy Vi.
Tôi lùi từng bước. Dì Thương đến đây làm gì? Còn chú Ngọc, chú Ngọc đâu ? Dì Thương mặc áo dài mầu đen thật buồn, dì nói :
- Vi không mời tôi vào nhà sao ?
Tôi lí nhí mấy câu, bước vào trước. Dì Thương ngồi trên chiếc canapé đỏ thẫm, mầu da dì trắng xanh. Giọng dì khàn đục :
- Tôi có chuyện riêng cần nói với Vi. Vi có rảnh không ?
Hai bàn tay tôi run run đặt trên đầu gối. Mồ hôi ra ướt đẫm chân tóc trán. Tôi có cảm tưởng một việc gì sắp xảy ra cho tôi và có thể nó sẽ đảo lộn hết những dự tính tôi vừa bắt gặp.
- Vi không bận gì cả, dì có thể nói chuyện tại đây và bây giờ được.
Dì Thương gật đầu :
- Trước hết tôi muốn nhận được nơi Vi một sự thông cảm. Giữa tôi và Vi mặc dầu không có một liên hệ nào hết, nhưng giữa chúng ta lại có một gạch nối rất đậm đà và bất ngờ, là nhà tôi. Chưa bao giờ gia đình chúng tôi lại bị rơi vào một tình trạng bi đát như hôm nay. Thúy có khi nào nói với Vi không ?
Tôi gật đầu :
- Có dì ạ. Thúy nói hình như giữa dì và chú Ngọc vừa có một rạn vỡ.
Dì Thương gật đầu :
- Phải, và chính vì rạn vỡ đó mà hôm nay tôi đến đây. Tôi sẽ nói với Vi những điều mà đáng lý ra phải giấu kín vì nó như một sự sỉ nhục cho tôi nói riêng và hạnh phúc gia đình tôi nói chung. Nhà tôi bắt gặp một chuyện không hay nơi tôi. Nhưng thú thật với Vi, đời người ai không một lần lầm lỗi. Tôi đã nghĩ rằng bây giờ tôi ăn năn và quay lại thì chắc nhà tôi sẽ tha thứ hết. Nhưng có một điều nhỏ mà tôi không hề ngờ đến và mãi tới khuya hôm qua tôi mới biết được. Tối hôm qua nhà tôi về, say khướt và trong cơn mê anh luôn gọi tên cô. Tôi hiểu có thể nhà tôi yêu cô. Cô Vi, và đó là một trở lực quá lớn cho sự tìm về của tôi. Tôi hiểu mình chỉ là một người đàn bà không ra gì. Hạnh phúc đời tôi không phải là điều cần thiết, nhưng tôi còn hai đứa con. Hai đứa bé ngây thơ vô tội bắt buộc phải được dưỡng nuôi trong sự giáo dục của cha và tình thương của mẹ. Tôi mong nơi cô một sự cộng tác. Vi hãy vì hạnh phúc mà chúng tôi sẽ tạo được trong tương lai mà bước đi trên một con đường tương lai khác đẹp hơn. Vi còn nhỏ quá và ở tuổi Vi mọi quyết định đều không được coi là chín chắn.
Tôi nghe tai mình lùng bùng. Cảm giác kỳ lạ đến làm tôi chới với. Chỉ mới tối hôm qua tôi ngủ một giấc ngủ yên tâm vì tôi nắm được trong tay một yếu tố giúp tôi thành công trong dự tính. Tôi sắp được tình thương, thì sáng hôm sau tỉnh giấc tôi đã phải trả lại cho thực tại tất cả rồi sao. Còn gì đau đớn hơn ! Tôi có nên nghe lời dì Thương không? Dì có phải là một người đàn bà đáng khinh và không xứng đáng hưởng hạnh phúc? Nhưng dì đã viện dẫn đến tương lai của hai đứa bé thì tôi thấy mình không có quyền đứng lại nữa. Tôi đã tưởng từ nay mình sẽ thoát được những cô đơn lạc lõng, nhưng hôm nay mới chính thật là giờ phút tôi rơi vào cùng tận của miền cô đơn. Bằng tất cả cố gắng, tôi nói với dì Thương :
- Vi hứa, dì Thương. Vi xin hứa.
Đúng lúc đó mẹ tôi bước ra. Tôi ngỡ là sẽ được nghe những lời khiển trách của mẹ. Nhưng không ! Mẹ tôi đến cạnh tôi và bằng một cử chỉ mà từ trước đến giờ chưa bao giờ bà biểu lộ với tôi, mẹ tôi dang hai tay ôm tôi vào lòng. Mẹ nói với dì Thương :
- Bà hãy yên tâm ra về. Thúy Vi sẽ giữ đúng lời hứa. Nó cũng không bao giờ còn có một liên lạc nào với ông nhà nữa đâu.
Dì Thương cám ơn mẹ tôi và bước ra. Mẹ tôi ôm siết tôi vào lòng. Nước mắt tôi rơi nhòa nhạt ngực áo bà. Mẹ tôi ! Bà đã không còn là bà nữa sao ? Giọng mẹ ấm dịu :
- Thúy Vi, mẹ đã nghe hết, mẹ đã hiểu hết. Mẹ hiểu cả nỗi buồn, nỗi lạc lõng của con nữa. Vi ạ, từ nay lúc nào, mẹ cũng sẽ ở bên con.
Tôi vòng hai tay sau lưng áo mẹ. Có lẽ đây mới chính là điều duy nhất mà tôi cần tìm đến chứ không phải là những tình cảm giả tạo lâu nay. Tất cả chỉ bởi sự xa cách nơi mẹ, sự cô đơn nơi tôi. Có lẽ điều tôi cần nhất chính là vòng tay mẹ và những lời nói vừa thốt ra, những lời nói biểu lộ một tình cảm thiêng liêng mà bất cứ người đàn bà nào cũng có : TÌNH MẪU TỬ.
Hai mẹ con tôi đứng như thế rất lâu. Bên ngoài đêm thật đen …
Ý YÊN
Nguồn : http://tuoihoa.hatnang.com