Mến tặng các bạn Thiếu Nhi
dù đang cài Hoa Hồng hay Hoa Trắng
dù đang cài Hoa Hồng hay Hoa Trắng
Tôi
yêu nhất mùa Thu vì mùa Thu có lễ VU LAN với những kỷ niệm êm đềm của những
ngày tôi còn mẹ. Mỗi lần đến lễ VU LAN, là hình ảnh mẹ sống lại trong tôi thật
đậm đà.
Ngày
ấy mẹ tôi với khăn áo chỉnh tề mang hoa quả, đèn nhang đi lễ Phật. Tôi đi bên
người cũng với chiếc áo dài trắng ủi phẳng phiu, đầu tóc gọn ghẽ, lại cài thêm
cái hoa hồng trên ngực áo. Thuở ấy tôi còn bé quá, chưa hiểu được cái hạnh phúc
của những kẻ còn được cài hoa hồng trên áo, tôi chỉ ngỡ cài nó trông đẹp thế
thôi!
Mẹ
tôi dạy tôi lễ Phật và cầu nguyện. Tôi cũng làm theo người xì xụp lạy và đọc
lầm thầm những câu người dạy cho tôi. Trong không khí ngào ngạt mùi hương, cả
một khối người lao xao cùng với hoa quả, đèn nhang đi lễ Phật. Tôi thắc mắc
không biết bức tượng Phật phết vàng ngồi trong tòa sen kia có cái gì mà mọi
người đều tỏ vẻ cung kính, kể cả mẹ tôi, và tôi tự lấy làm tiếc cái đĩa trái
cây thơm phức của mẹ tôi quá mức! Vì lát nữa đây tôi phải “xa” nó.
Ôi!
Hạnh phúc làm sao cái thuở còn mẹ, vậy mà tôi không hề hay biết, có lần còn
ngây thơ hỏi mẹ : “Mẹ! Con thấy có người họ cài hoa trắng trên áo trông cũng
đẹp lắm, lần sau đến lễ mẹ cài cho con hoa trắng đi”. Khi ấy mẹ tôi đang bận
tay với chảo đồ xào chay nên bà chỉ gắt nhẹ với tôi : “Đừng dại con”. Câu nói
đó bây giờ tôi mới hiểu, vì bây giờ tôi mất mẹ.
Bây
giờ lại một mùa lễ VU LAN tôi đi chùa một mình để cầu nguyện cho mẹ.
“Mẹ
kính yêu! Người ta cài bông hồng vì còn có mẹ, còn con mất mẹ nhưng vẫn cài
bông hồng. Cài bông hồng để nhớ đến mẹ, để thương mẹ và để tự an ủi mình còn có
mẹ!”
HẠNH VI
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 102, ra
ngày 10-8-1973)