Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2020

Chuyện Thằn Lằn và Bé

 

Nhiều lúc bé suy nghĩ vẩn vơ về... con thằn lằn, (các bạn đừng cười bé nha).

Không biết tại sao bé lại mơ con thằn lằn thành... Hoàng Tử, giá có phép mầu nhiệm nào nhỉ. Bé xin kể hết "chuyện lòng" của bé mí con thằn lằn cho các bạn nghe nhá.

Bé tạm gọi thằn lằn là anh ta cho tiện. Anh ta cứ nhìn bé hoài, nhìn không chớp mắt, bé không tin vì tự kỷ ám thị, tại ngày nào cũng như ngày nào, không hẹn mà gặp, đôi lúc miệng anh ta mấp máy định nói gì với bé, khổ một nỗi chả nghe được gì. Bé phục anh ta kinh khủng, đớp mồi lia lịa, giá anh ta ăn ô mai hoặc me được, bé cũng cho anh ta ăn từ khuya rồi. Các bạn biết không, cứ mỗi lần xuống bếp là thấy anh ta lù lù bò ra và nhìn bé trân trồi, làm bé cũng... mắc cỡ chứ bộ.

Hôm kể cho Thoại Lan nghe, nhỏ ấy phát cười như điên dại. Nó bảo:

- Lâu lâu nhà ngươi cho ta một trận cười đã đời quá.

Bé tức nhỏ ấy ghê, đem hết tài biện luận để bênh vực lý lẽ của bé. Sau cùng nhỏ ấy nói:

- Thế thì mơ rắn biến thành Hoàng Tử dễ hơn (vì chuyện ấy có thật).

- Ở giữa thành phố này tìm đâu ra rắn mà mong, vả lại mới nhìn thấy đã chạy vắt giò lên cổ rồi còn đâu.

- Vậy chọn chim khuyên của nhà mi đó, được lắm đấy.

- Không, chim khuyên là con gái, chim khuyên biến thành công chúa.

- Ờ nhỉ!

Hôm sau, chuyện bé mơ thằn lằn biến thành Hoàng Tử được phổ biến rộng rãi trong tầng lớp dân... kịp tóc. Bé quê quá đi thôi, lúc nào cũng bị chọc ghẹo. Rồi tự cảm thấy mình kỳ kỳ, có ai giống bé đâu, mắc cỡ ghê nơi.

*

Bé đem tập ra làm toán, cầm bóp viết trên tay ngắm nghía, cô bé sao dễ thương ghê nơi, đôi mắt đen láy thật to, bé hôn lên mắt cô ấy. Ủa! Có cái gì nhúc nhích trong ấy vậy, bé mở vội ra xem:

- Ái! Trời ơi! Mẹ ơi! Mẹ...

Thật là bất ngờ, con thằn lằn nhảy vọt ra ngay dưới chân, bé cuống quýt nhảy tránh suýt té. Vừa lúc đó, có tiếng cười của ông Duy, chú thằn lằn bò đâu mất. Mẹ lên:

- Gì thế Duy, Thu sao đó?

Bé lập bập chả nói được.

Ông Duy cười một lúc rồi nói:

- Con không biết! Vừa vào đây thấy mặt nó xám ngắt, run bây bẩy, miệng thì bải hải như khi gặp... thằn lằn.

Bé tức quá, òa khóc và nói:

- Mẹ, anh Duy bắt thằn lằn bỏ vào bóp viết con...

Có lẽ mẹ đã hiểu tự sự.

- Thằng Duy lúc nào cũng vậy, thôi nín đi, để mẹ vào làm bánh Flan cho con ăn.

- Đừng cho anh Duy ăn nghe mẹ.

Mẹ vào bếp, còn mỗi ông Duy nhe răng nhìn bé cười, tức kinh khủng là tức, bé nhất định trả thù:

- Chiều nay, gặp chị Thảo em méc cho coi, đã bốn mắt mà còn lộn xộn, rồi biết tay chị Thảo.

Dĩ nhiên là màn năn nỉ, ỉ ôi được diễn ra và phần lợi về bé. Một chầu bò bía, ciné chiều thứ bảy.

Thỉnh thoảng nhắc lại chuyện đó, anh Duy lại nói: "Hoàng Tử của nhà mi mà mi không thương à!" Bé thấy thẹn thùng làm sao.

*

Đến nay anh ta vẫn còn hay nhìn bé như ngày trước (anh ta không phải là chú ở bóp viết nhảy ra đâu nha).

Đôi lúc bé nghĩ: Nếu anh ta biến thành người thật. Rồi một ngày nào đó, một "đấng con trai" gặp bé. Bé sẽ hỏi:

- Anh thoát xác thằn lằn rồi à, bao giờ thế?

"Đấng con trai" kinh ngạc:

- Cái chi kỳ cục vậy! Tôi có là thằn lằn bao giờ đâu, có lẽ cô bé nhầm cũng có phần đúng vì kiếp trước tôi là... thằn lằn...

*

Nhỏ Thoại Lan không tin có chuyện thần thoại xảy ra ở thời đại này, mỗi lần gặp là nhỏ ấy đem chuyện thằn lằn ra nói:

- Ai đời sợ thằn lằn mà lại mơ tưởng đến... thằn lằn.

Bé cãi hắn kịch liệt. Sắp sửa giận nhau nếu không có ông Duy.

Bé vẫn chờ ngày thằn lằn biến thành Hoàng Tử. Bé vẫn tin có thật để trong giấc mơ bé thấy Hoàng Tử đến với bé rồi bé kêu "Hoàng Tử ơi"...


NHẠN VĨ ANH      

(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 11, ra ngày 3-10-1971)
 

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>