Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2020

Con Thằn Lằn

 
Trong đời nầy, có lẽ bé sợ nhất là con thằn lằn hay thạch sùng cũng thế. Eo ôi! Trông phát khiếp đi thôi. Nhất là sờ vào làn da mềm của nó bé mọc ốc cùng mình.

Trưa nay. ba mẹ đã đi xi nê với bé Thạnh rồi. Chỉ còn bé, anh Khải và cu Tý ở nhà thôi. Buồn quá, bé lấy viết vẽ "chấm phá" vài nét. Cu Tý nhìn thấy, nó ngỡ là bé viết bài đăng báo nên lại lấy giọng "oanh vàng" ca lên "Em mới mười hai chưa biết mộng mơ". Bé nạt nó: "Xí, rồi tức không?" Anh Khải lại xuất hiện: "Chuyện chi thế?". Bé im lặng. Bé biết anh em nhà :hắn" tức bé lắm. Lần trước, né bắt chước chị Phương Vy "tả thực" chuyện của hai anh em, làm thế mà may thay cũng được đăng báo khiến nhà "hắn" bị "quê" một bữa... Nên bây giờ, mỗi lần thấy bé sáng tác là anh Khải lại tìm cách "phá đám".

Bỗng cu Tý kéo anh Khải xuống nhà dưới. Ý hẳn muốn "đại náo" garde manger đây mà. Nhưng thôi Bé không thèm rình vì Bé còn đợi ông phát thơ. Một tây rồi, lát nữa sẽ có Tuổi Hoa. Có tiếng "cót két" của chiếc xe đạp, ông phát thơ tiến đến nhà bé rồi ngừng hẳn. Thế là Bé "chộp" được Tuổi Hoa.

Tha hồ mà xem. Cha, hôm nay lại có mục "Đồng cỏ non" nữa chớ. Bé phải đi thăm mới được.

Bé chưa đọc xong bài nào thì tiếng cu Tý đã vang lên:

- Anh Khải ơi! Có báo Tuổi Hoa rồi nè.

Bé giật mình. Giọng anh Khải "dịu dàng":

- Nầy, Bé cho anh xem tí nào.

Bé quên không nói là nhà Bé, ai cũng mê Tuổi Hoa hết á. Mỗi lần có báo thì anh Khải xem trước, đến Bé, em Tý rồi đến bé Thạnh.

Nhưng lần nầy... Bé vẫn còn ấm ức chuyện anh Khải ăn hiếp khi nãy nên trả lời:

- Bé không biết mộng mơ thì Bé xem Tuổi Hoa chớ gì.

- Thôi mà, cho anh mượn tí đi. Chóng ngoan...

Bé không nói gì, đôi mắt và đôi tay nắm chặt quyển Tuổi Hoa vì Bé sợ mục "giựt đại rồi ra sao thì ra" của anh Khải. Đã có một lần anh Khải giựt rách của Bé một quyển Tuổi Hoa. Thế là... phải đền.

Dùng chiến thuật "dụ khị" không được, anh Khải và cu Tý thì thầm to nhỏ rồi hai anh em chạy ra nhà sau. Muốn nhát ma Bé đây mà. Bé không sợ đâu!

Thế rồi Bé lại say sưa theo dõi mục "Đồng cỏ non". Tiếng cu Tý vang lên:

- Này, chị Kim xem cái này nè. Xinh lắm.

Bé quay đầu lại. Eo ôi! Con thằn lằn!

- Anh Khải bảo đem con nầy cho chị Kim đó.

Bé hét to:

- Cu Tý có quăng đi không?

Cu Tý cười. Anh Khải lên tiếng:

- Thì Bé đưa Tuổi Hoa cho anh đi.

Bé tức đến ứa nước mắt. Vừa tức, vừa sợ nhưng Bé gan lì, không thèm nói gì.

Anh Khải dọa:

- Bé không đưa thiệt há.

- Thiệt, ai biểu anh...

- Cu Tý, thi hành đi.

Cu Tý chậm chạp tiến đến Bé, con thằn lằn trong tay nó còn ngo ngoe trông khủng khiếp. Bé hét to:

- Cu Tý...

Anh Khải hối thúc:

- Cứ việc xông tới đi. Có anh đây đừng sợ chi cả cu Tý.

Người Bé nóng lên. Mồ hôi tuôn ướt áo. Cu Tý vẫn tiến bước và thình lình nó quăng mạnh con thằn lằn vào mình Bé. Bé chỉ kêu lên một tiếng "oái" rồi không biết gì nữa.

Khi mở mắt ra, Bé bắt gặp khuôn mặt lo lắng của me:

- Bé có sao không? Me lo quá.

Tủi thân, nước mắt Bé tuôn như mưa. Me dỗ dành:

- Thôi, nín đi con. Cu Tý bị ba phạt kia kìa.

Bé liếc mắt quanh phòng thấy cu Tý đang quỳ gối, miệng mếu máo. Còn anh Khải thì đang nghe ba giảng "luân lý".

Bỗng nhiên Bé cảm thấy tội nghiệp cho cu Tý quá. Bé muốn lại năn nỉ ba tha tội cho cu Tý ghê cơ. Nhưng trông gương mặt giận dữ của ba, Bé sợ sợ là.


Trang Thy      

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 79, ra ngày 15-10-1967)
 

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>