Con Thúy cứ đứng nhìn mãi con ngựa gỗ mà mẹ nó mới mua ở chợ về. Mình nó đầy những đốm đen, đốm đỏ. Bốn vó của nó thẳng băng, mà lại cụt ngủn thành ra trông nó lùn tịt. Bên dưới được nối liền với hai đường cong làm cho con ngựa nhún nha nhún nhẩy.
Con ngựa nầy tuy giống con ngựa thật lắm, nhưng đặc biệt là hai lỗ tai của nó được thay thế bằng hai khúc cây dùng làm tay cầm. Lần đầu tiên ngồi lên nó, con Thúy chưa biết gì nên sợ hãi. Nó nắm hai cái tay cầm đẩy tới trước, tưởng đâu chạy như ngựa thật chẳng ngờ... con ngựa chúi đầu xuống đất rồi lại ngửng đầu lên hất nó xuống đất. Nó nhìn lại con ngựa với sự bực tức không ít. Nó đứng dậy, kéo lỗ tai con ngựa xuống, định cho con ngựa chúi nhủi. Bất thình lình, con ngựa hất cái đầu lên làm cho nó lại một phen hoảng sợ, nó bỏ vào nhà mách mẹ:
- Thôi mẹ ơi, con hỏng thèm chơi với con ngựa mất dạy đó đâu, con đánh nó, nó hỏng té, mà làm cho con sợ nữa mẹ à!
Mẹ nó mỉm cười:
- Thế làm sao con đánh nó?
Con Thúy ra chiều nũng nịu:
- Con ngồi lên nó, đẩy cho nó chạy nó lì quá hỏng thèm chạy, hất con xuống đất!
Mẹ nó vuốt đầu nó, dịu dàng bảo:
- Nó là ngựa gỗ, làm sao chạy được? Nó chỉ biết nhún tới nhún lui thôi con à!
- Vậy hả má! Ngộ quá hén?
- Ờ!
Nó buông tay mẹ nó ra, chạy lại chỗ để con ngựa gỗ. Nó cẩn thận leo lên lưng ngựa, nắm lấy tay cầm và đẩy mạnh. Theo đà tay nó con ngựa lắc đều làm nó thích chí:
- Mẹ ơi ra mà coi con cỡi ngựa nè!
Mẹ nó đang nấu cơm, nghe gọi chạy ra:
- Đó! Con thấy chưa! Ấy coi chừng té!
- Gió mát quá, con thích ghê! Thế nầy con chấp tụi con Lệ, con Thu nghỉ chơi với con đó!
Hai mẹ con nó cất tiếng cười vang...
*
Từ hôm có con ngựa gỗ con Thúy chẳng thèm ra khỏi nhà. Tối ngày nó cứ giữ khư khư con ngựa gỗ bên cạnh chẳng lúc nào rời, ngay cả lúc ngủ cũng vậy...
Một hôm nó đang cưỡi con ngựa gỗ thì mẹ nó gọi vào dùng cơm.
Nó leo xuống đất, lôi con ngựa vào nhà, rồi một tay bưng cơm, một tay giữ ngựa, nó vừa ăn vừa cưỡi ra chiều thích thú lắm. Có lẽ vì con ngựa, mà tụi con Thu, con Lệ ghét nó. Tụi nầy lợi dụng nó không đề phòng liền ném một cục gạch vào chân con ngựa. Khi con ngựa đạp nhằm, tay cầm chén của nó bị lỏng, thế là cái chén rơi xuống đất vỡ tan. Con Thúy tức giận nhặt ngay cục gạch ấy ném vào đầu con Thu, phun máu. Và chúng bắt đầu nghỉ chơi với nhau.
Lần lần, sự ghen ghét nầy đi đến ghen ghét khác, con Lệ, con Thu rắp tâm trả thù con Thúy...
*
Hôm nay con Thúy và chị Hai đi xem lễ 20-7, chỉ có mình mẹ nó ở nhà.
Đang lui cui thổi cơm, mẹ nó bỗng nghe tiếng gỗ bị đập chan chát ở trên phòng con Thúy:
- Biết đâu chừng con ngựa của nó bị...
Bà nghĩ như thế và vội vã chạy lên nhà. Cửa phòng con Thúy vỡ toang, bóng con Lệ và con Thu vụt qua khiến mẹ nó chú ý.
- Hình như tay tụi nó cầm búa thì phải?
Bà lẩm bẩm bước vào phòng con: trên mặt đất con ngựa gỗ đang nằm dài, bốn chân của nó đứt tiện nằm lăn trên mặt đất. Lặng yên trong giây lát, mẹ nó mới hoàn hồn quay trở xuống bếp.
Nồi cơm vừa được thổi xong, mẹ nó vội vã rời bếp, lấy búa và đinh vào phòng con để đóng lại con ngựa. Bốn chân gỗ được gắn vào và khoảng chừng ba mươi phút sau, con ngựa gỗ đã được như cũ. Tuy nhiên, lớp sơn bên ngoài đã bị tróc đi quá nửa.
Không muốn con mình buồn, bà lấy sơn ra, sơn lại, con ngựa gỗ đã hoàn toàn đổi sắc. Mẹ nó xoa tay đứng lên, nhìn con ngựa, gật gù ra vẻ hài lòng lắm.
*
Đi xem lễ về, con Thúy chưa kịp thay áo, chạy ngay vào phòng kéo con ngựa gỗ ra. Nó ngạc nhiên không ít khi thấy con ngựa của nó đã hóa thành màu xanh đậm. Nó leo lên cỡi thử thì thấy chân ngựa hơi yếu. Nỗi lo lắng đã tăng lên tột độ trong lòng nó, nó chạy xuống bếp để hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Sao hôm nay con ngựa của con nó đổi màu và yếu chân thế hở mẹ?
- Mẹ không...
Mẹ nó định nói "không biết" nhưng thương hại con, bà thuật lại đầu đuôi tự sự. Từ chuyện con Lệ, con Thu đập chân ngựa đến chuyện bà sơn lại màu, nhất nhất bà chẳng giấu điều gì.
Nghe xong con Thúy khẽ nhăn mặt, nó mở rào và chạy nhanh qua nhà con Lệ, con Thu.
*
Khi nghe mẹ con Thúy nói về những hành động xấu xa của con mình, bà Tám liền lôi hai con Lệ và Thu ra để trị tội.
Trước mặt mẹ Thúy, hai đứa nó chẳng dám giấu chuyện gì, bèn khai ra tất cả chuyện mà chúng đã làm. Bà Tám nghe xon liền căng hai đứa nó ra đánh cho mấy cái. Mẹ của Thúy phải năn nỉ mãi, bà ta mới thôi đánh. Bà Tám cũng ngỏ ý mua đền con ngựa khác, nhưng mẹ của Thúy không chịu. Lúc mẹ của Thúy đã ra về, bà Tám mới gọi con lại và khuyên nhủ vài điều. Tụi con Lệ, con Thu bỗng cảm thấy hối hận, hai đứa nó chạy sang nhà con Thúy để xin lỗi...
*
Từ hôm ấy, mỗi lần cỡi ngựa, con Thúy thường gọi Lệ và Thu sang chơi chung. Sự yêu thương nhau đã bắt đầu nẩy nở trong cõi lòng của ba đứa con gái ấy...
Nguyễn-Minh-Duệ
(Nhóm Hướng Mới)
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 55, ra ngày 15-10-1966)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.