Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

Nhân gặp tai nạn, xin cảm ơn Thượng Đế, cảm ơn đời và cảm ơn người.


Kỳ này, chị kể lại với các em một câu chuyện đã xẩy ra cho chính chị. Câu chuyện chung quanh một tai nạn.

Tai nạn này thật là quá nhỏ bé, không đáng kể, so với biết bao tai nạn to lớn  khác của nhân loại, của đồng bào chúng ta.

Chuyện xẩy ra cho chị thì lại càng không đáng kể, để khỏi phạm phải tội mù quáng, cứ tưởng cái "tôi" là quan trọng.

Nhưng sở dĩ chị kể cho các em nghe, vì chị muốn nói với các em rằng: "Các em ơi, Thượng Đế còn cho chị được sống mà nhỏ to tâm sự với các em, đời còn quá đẹp với bao nhiêu công việc tốt đẹp, với bao nhiêu tấm gương tốt đẹp, và người còn đầy dẫy những tấm lòng nhân ái yêu thương. Cho nên, chúng ta đừng vội chán đời. Và chị mong các em sẽ cảm thông cùng chị nỗi niềm yêu thương dào dạt với đời."

Chuyến xe chở chú Nhật Tiến và chị bị xe lửa đụng phải. Nhưng một sự may mắn không ngờ đã xui khiến cho chú Nhật Tiến và chị kịp thoát ra khỏi xe, trước khi chiếc xe bị lôi đi gần trăm thước đến nát bấy. Chú N.T. vô sự, chị bị thương nhẹ.

Ngay sau khi tai nạn xẩy ra, tất cả bà con quanh vùng đều ùa lại hốt hoảng hỏi han rối rít, người nâng chị lên, người đi tìm dầu, tìm thuốc, người lo dìu vào ghế, biết bao ánh mắt xót xa thương cảm. Rồi mọi người xúm nhau nhặt nhạnh giúp chị từng món đồ nhỏ nhặt văng khắp đường. Bà con góp nhặt cho chị đầy đủ. Cả đến những mảnh xe hơi vương vãi khắp nơi cũng được bà con gom góp nhét vào xe để: "Nếu mai mốt có sửa xe thì cũng đỡ được đồng nào hay đồng nấy!"

Ôi! Cảm ơn tấm lòng chu đáo thiết tha của những bà con dù xa lạ biết là bao!

Bạn bè thân tộc nghe tin đổ xô đến, rồi lớp thì lặn lội tìm thầy chạy thuốc, lớp thì lo lắng săn sóc chị thật vô cùng ân cần. Chị quên làm sao được những giọt nước mắt mừng tủi, những lời ngọt ngào an ủi của bạn hữu, thân tộc, của các em đến thăm mừng cho chị đã thoát chết.

Tạ ơn Thượng Đế, tạ ơn đời và tạ ơn người.

Chị muốn nói với các em rằng trong một số thư các em gửi tới chị, các em đã tỏ ý bi quan, chán đời. Trong một số lời tâm sự với chị, các em có nói về những người xấu, việc xấu trong xã hội. Thì hôm nay đây, chị muốn nói rằng không phải trên đời chỉ có toàn người xấu, mà trái lại có quá nhiều người tốt, nhưng chúng ta đã không lưu ý tới hoặc không có dịp để chúng ta biết tới. Một rừng hoa thơm ngào ngạt, chỉ vì một con chuột chết xông mùi lên làm át hết hương thơm. Đem xác con chuột đi, hương thơm lại ngào ngạt. Đời cũng thế. Một vài phần tử xấu, quấy đảo lung tung, tạo cho chúng ta ấn tượng rằng cả xã hội đều xấu. Nhưng thực tế, cả xã hội không xấu, các em ạ.

Trái lại, hầu hết mọi người trong xã hội đều tốt lành, nhân ái, vô vị lợi.

Suy trong việc xẩy ra riêng cho chị, chị thấy những điều mọi người làm cho chị, đều vô vị lợi, đều chỉ vì chị mà thôi. Những ánh mắt băn khoăn ưu tư thương cảm ấy chiếu tới chị vì nghĩ tới chị. Dĩ nhiên rằng như chị đã nói cũng có những ánh mắt giá băng chỉ nhìn chị vì tò mò, nhưng không bao giờ chúng ta căn cứ vào thiểu số để xét đoán tấm lòng cả mọi người, phải không các em.

Cho nên, xin các em nghe chị đi, đời vẫn đẹp và người vẫn tốt. Hãy tin tưởng và yêu đời.

Đời như tấm gương trong vắt. Hãy cười lên, đời sẽ cười với các em.

Hãy giơ tay ra, đời sẽ đầy âu yếm với các em. Đừng nghi kỵ, thắc mắc và xa lánh. Làm như thế là chúng ta đã tự rào một vòng kẽm gai quanh mình. Rồi ở trong đó, chúng ta vùng vẫy than khóc đau đớn một mình, than rằng đã bị cô đơn!


Chị ĐỖ PHƯƠNG KHANH    


(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 126, ra ngày 1-7-1974) 
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>