Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

Hạ Sơn


NHÂN VẬT

- Tráng sĩ......trạc 30 tuổi
- Thần Đá......ngoài 80
- Người Máy

Y phục : Tráng sĩ bận quần áo võ sinh, chít khăn đầu rìu thắt lưng bỏ múi, tay cầm kiếm, vai đeo tay nải.

              – Thần Đá bận áo Đạo Sĩ, râu tóc bạc, tay cầm chòm lông bạc gắn trên đầu một cây gậy ngắn.

Thời gian : Đêm trăng của một ngày thuộc hậu bán thế kỷ 20.

Không gian : Cảnh rừng núi u tịch.

Trang trí : Vài phông cảnh rừng núi. Sân khấu trống trơn. Mé bên trái, bên cạnh bụi cây là một tảng đá.


LỚP I

Tráng Sĩ rồi Thần Đá

Tráng sĩ : (Ở trong bước ra, nhìn trời quanh quẩn rồi hạ tay nải xuống) Trời đã về khuya. Đêm trăng lại sáng vằng vặc. Cảnh trí đẹp tuyệt vời. Ta nghỉ chân ở đây rồi mai đi sớm (lại gần tảng đá, xách tay nải để bên cạnh. Trở lại giữa sân khấu, rút kiếm ra khỏi vỏ ngắm nghía rồi cất giọng ngâm):

Trời đất ngủ, nhưng lòng ta không ngủ
Ba mươi năm chờ đợi phút này đây
Ba mươi năm mang nặng nghĩa ơn Thầy
Xin ghi tạc, thề một lòng báo đáp
(lại phiến đá mài kiếm rồi giơ kiếm lên)
Hồn Kiếm ơi, ba mươi năm rằng rặc
Ta cùng mi bầu bạn giữa non cao
Trong rừng sâu, nung nấu chí anh hào
Hồn Kiếm với hồn ta hòa một điệu
Khi thong dong giữa đêm dài huyền diệu
Khi sục sôi giữa gió núi mưa rừng
Khi cô đơn, khi thánh thót vui mừng
Lòng khắc khoải, chờ mong ngày Nhập thế
Ngoài Đại Nghĩa đâu còn gì đáng kể
Kiếm đã reo trên cổ lũ hung tàn...
(có tiếng cười ròn rã ở phía đằng sau, tráng sĩ giật mình quay lại)

Thần Đá : (xuất hiện phía đằng sau tráng sĩ, nhại lại):

Kiếm đã reo trên cổ lũ hung tàn
(lại cất tiếng cười ngạo nghễ)

Tráng Sĩ : Người là ai? Tại hạ có gì thất thố để khiến người riễu cợt?

Thần Đá : (chỉ vào tảng đá) Ta là Thần Đá. Hóa thân của ta là tảng đá. Tráng Sĩ không làm điều gì thất thố cả, nhưng ta cười vì lời tâm sự tráng sĩ vừa thổ lộ đó.

Tráng Sĩ : Tại hạ không hiểu.

Thần Đá : Tráng sĩ hiểu làm sao được sau 30 năm miệt mài tu luyện trên non cao. Phải 30 năm không?

Tráng Sĩ : Vâng. Tại hạ sinh ra mồ côi cả cha lẫn mẹ, được sư phụ nuôi nấng từ thuở lọt lòng. Sau 30 năm dầy công tu luyện, bây giờ sư phụ cho phép hạ sơn nhập thế giúp đời.

Thần Đá : Giúp đời! Hừ... tài năng của tráng sĩ có gì xuất sắc mà muốn hạ sơn giúp đời!

Tráng Sĩ : Tài mọn tuy không thấm vào đâu với những bậc cao minh, tuyệt thế, nhưng ắt cũng không làm hổ danh sư phụ.

Thần Đá : (Cất tiếng cười dài)

Tráng Sĩ : (quắc mắt) Lão Trượng không tin! Lão Trượng chưa bao giờ nghe danh môn phái trên Vô Vi Cốc?

Thần Đá : Vô Vi! Vô Vi!... Hừ, tất cả đã lùi sâu vào dĩ vãng mịt mù của dòng tiến hóa...

Tráng Sĩ : Lão Trượng nói thế có ngụ ý gì?

Thần Đá : Lão thành thực khuyên tráng sĩ hãy trở về đi. Tài năng của tráng sĩ chỉ còn là bóng mờ trước triều sóng cao vòi vọi của Văn Minh Kỹ Thuật.

Tráng Sĩ : Văn Minh Kỹ Thuật? Môn phái nào vậy mà tại hạ chưa bao giờ được nghe nói đến.

Thần Đá : (cười ha hả) Làm sao tráng sĩ nghe nói đến được khi mà tráng sĩ chôn vùi tuổi thanh xuân suốt 30 năm ròng nơi thâm sơn cùng cốc. Cuộc đời cuồn cuộn trôi xuôi, vạn vật sinh hóa vô cùng. Không ra khỏi vỏ ốc, con ốc làm sao nhìn thấy đại dương!

Tráng Sĩ : Không có đạo nào huyền diệu hơn Vô Vi... Không có võ công nào qua được cửa Vô Vi Cốc...

Thần Đá : Thật không?

Tráng Sĩ : (vung gươm lên, hét lớn) Hãy nhìn coi (một ánh kiếm xoẹt lên, tráng sĩ kiêu hãnh, hất hàm) Lão Trượng có nghe thấy gì không?

Thần Đá : Nghe thấy chứ. lão nghe thấy tiếng một con chim cú vừa rơi từ trên cành xuống đất  cách đây hai mươi trượng!

Tráng Sĩ : (mỉm cười kiêu hãnh) Đó là Cách Không Kiếm, một võ công thượng đẳng của Vô Vi Cốc.

Thần Đá : (rút ở bọc ra một khẩu súng) Nhưng còn thua cái này!

Tráng Sĩ : Cái gì vậy?

Thần Đá : Đây là khẩu súng.

Tráng Sĩ : Súng! Súng là cái gì?

Thần Đá : Một võ khí sơ đẳng của hậu bán thế kỷ hai mươi.

Tráng Sĩ : Khả năng của nó thế nào ?

Thần Đá : Nó có thể hạ địch thủ chớp mắt trong vòng 100 trượng.

Tráng Sĩ : (ngạc nhiên) 100 trượng?

Thần Đá : Đó là tầm xa tối thiểu. Cùng loại với nó, còn nhiều khẩu có tác dụng mãnh liệt hơn và xa hơn.

Tráng Sĩ : Những ai sử dụng được ám khí này?

Thần Đá : Tất cả bàn dân thiên hạ. Từ một đứa bé lên sáu đến một cụ già 80, miễn là được chỉ dẫn sơ qua trong vòng nửa khắc.

Tráng Sĩ : Nửa khắc?

Thần Đá : Phải, chỉ nửa khắc thôi cũng đủ chế ngự Cách Không Kiếm mà tráng sĩ phải dầy công tu luyện trong gần 20 năm. Tráng sĩ còn tài ba gì nữa?

Tráng Sĩ : (xuống tấn, nhìn thẳng vào mắt Thần Đá) Xin lão trượng coi kỹ rồi hãy nói lão trượng đã nhìn gì?

Thần Đá : A! Vô Vi Nhỡn, Vô Vi Nhỡn!...

Tráng Sĩ : Biết được Vô Vi Nhỡn thì kiến thức võ công của Lão Trượng quả là uyên thâm.

Thần Đá : Làm sao mà ta không biết được võ công đã thất truyền đó. Kẻ sử dụng Vô Vi Nhỡn có thể phóng hào quang từ mắt mình ra để soi sáng cảnh vật trong vòng 10 trượng.

Tráng Sĩ : Tại hạ thú thật mới chỉ luyện được tới mức 5 trượng thôi. Phải thượng thừa như sư phụ tại hạ thì mới soi sáng được 10 trượng.

Thần Đá : Nếu vậy tráng sĩ coi đây. (móc túi lấy ra một cái đèn pin, bấm sáng lòa).

Tráng Sĩ : (che mắt) Ối cha chả... Lão Trượng dùng ma thuật gì thế?

Thần Đá : (cười ha hả) Có ma thuật gì đâu. Người trần thế gọi cái này là cái đèn pin vì nó chạy bằng pin. Cũng gọi là cái đèn bấm vì chỉ cần bấm một cái là hào quang phóng ra tới 20 trượng.

Tráng Sĩ : Những ai có được bửu bối này?

Thần Đá : Ối chà... nó được bầy bán hà rầm ở kẻ chợ... ai mua cũng được, muốn mua bao nhiêu cũng có, lại giá rẻ không hơn giá một con gà... Lão trượng xin tặng tráng sĩ một cái xài chơi... (đưa đèn pin ra).

Tráng Sĩ : (ngắm nghía bấm thử vài lần rồi cất giọng buồn rầu) Thế là bao công phu luyện tập của tại hạ trong 30 năm đều tan tành ra mây khói. Tại hạ không thích nghi với đời sống của thiên hạ thời nay.

Thần Đá : Chính vì thế mà ta muốn nhắc tráng sĩ hãy thận trọng hơn khi nhập thế...

Tráng Sĩ : Không... tại hạ sẽ quay về... tại hạ đành xin rập đầu tạ lỗi cùng sư phụ...

Thần Đá : Sao?... Đã vội gì. Tráng sĩ còn tài năng gì nữa xin phô ra nốt cho lão được chứng kiến...

Tráng Sĩ : Thôi! Tại hạ đã thấy thế nào là Văn Minh Kỹ Thuật rồi. Võ công của tại hạ không qua nổi trào lưu tiến hóa ấy đâu.

Thần Đá : Đừng vội nản lòng (móc túi lấy ra một viên đá nhỏ ) Tráng sĩ bóp vỡ được hòn đá này chăng?

Tráng Sĩ : Chắc lão trượng muốn riễu cợt tại hạ có phải không?

Thần Đá : Không, ta không rỡn. Ta hỏi tráng sĩ thật đó.

Tráng Sĩ : Đây là trò trẻ... tại hạ có thể làm hơn thế nữa (cầm lấy hòn đá bóp mạnh... hòn đá trong tay tráng sĩ chảy nước).

Thần Đá : (kêu lên) Hỏa Tâm Lực!

Tráng Sĩ : Vâng! Đấy là Hỏa Tâm Lực. Tại hạ sử dụng lửa của trái tim để làm chẩy đá thành nước. Văn Minh Kỹ Thuật có làm hơn thế được chăng?

Thần Đá : Không! Văn Minh Kỹ Thuật không có tim. Văn Minh Kỹ Thuật bóp chết sự rung động trong trái tim mọi người. Văn Minh Kỹ Thuật không có tâm hồn. Nó làm tâm hồn người ta băng giá, nguội lạnh. Văn Minh Kỹ Thuật cũng không có lòng dạ. Nó làm lòng dạ người ta xa rời nhân bản, xa rời ý nghĩa đích thực của con người.

Tráng Sĩ : (vui mừng) Vậy tại hạ có thể làm được gì cho người trần thế?

Thần Đá : Hãy đi truyền thông ngọn lửa nhiệt thành. Hãy làm sống dậy sự rung động của tâm hồn mọi người trước Chân, Thiện, Mỹ. hãy hâm nóng tấm lòng của thiên hạ đang trở thành băng giá trước triền sóng dồn dập của Văn Minh Kỹ Thuật. Phải khuất phục Văn Minh Kỹ Thuật bằng chính Hỏa Tâm Lực (Có tiếng cười ghê rợn xuất phát từ hậu trường Cả hai cùng im bặt, lắng tai nghe Lại một tràng cười nữa cất lên).

Thần Đá : Văn Minh Kỹ Thuật!

Tráng Sĩ : (lùi lại, giơ kiếm lên, nhìn quanh).

Thần Đá : Hãy thử lửa đi! Nếu tráng sĩ thất bại, lão không còn lý do gì kìm giữ tráng sĩ trong ý định trở về Vô Vi Cốc tạ tội với sư phụ và tiêu dao cho hết tuổi thanh xuân.

Tráng sĩ : Tại hạ xin cố gắng.


LỚP II

Thêm người máy

Người Máy : (Khật khưỡng bước ra, vừa đi vừa cười ngạo nghễ) Khuất phục Văn Minh Kỹ Thuật bằng Hỏa Tâm Lực... Hà... hà... Thật là một tham vọng ngông cuồng. Từ xưa tới nay không có một mãnh lực nào có thể khuất phục được sức mạnh vô song của Văn Minh Kỹ Thuật.

Tráng Sĩ : Ngươi đừng lớn lối. Từ xưa tới nay cũng chưa có mãnh lực nào khuất phục được ý chí của con người.

Người Máy : Ý chí là cái gì?

Tráng Sĩ : Là tất cả. Là sức mạnh của tâm hồn, là sự khôn ngoan, là lòng hy sinh, là sự quả cảm, là bền bỉ, là nhẫn nại. Nó được nuôi dưỡng bằng yêu thương rung động.

Người Máy : (ngơ ngác) Ngần ấy thứ có giúp con người lên được mặt trăng không?

Tráng Sĩ : Đi xa hơn nữa. Nó giúp con người hòa đồng vào tận cùng của vũ trụ.

Người Máy : Văn Minh Kỹ Thuật rồi cũng sẽ có ngày đi vào tận cùng của Vũ Trụ.

Thần Đá : Thôi, cãi nhau làm gì mất công. Hãy làm một cuộc so tài.

Người Máy : Phải đó! Hãy làm một cuộc so tài.

Thần Đá : Người Máy! Mi có biết làm tính không?

Người Máy : (cười ha hả) Đó là sở trường của ta.

Thần Đá : Vậy cuộc so tài thứ nhất là giải một bài toán. Mi có phản đối gì không?

Người Máy : Tôi ký cả hai tay!

Thần Đá : Vậy hãy nghe đề thi thứ nhất : "Hai lực lượng chiến đấu chống nhau. Bên xâm lăng là 50 vạn quân tinh nhuệ với võ khí hùng hậu. Bên tự vệ là 1 vạn quân ô hợp với võ khí thô sơ. Bên nào thắng?

Người Máy : Bên 50 vạn quân thắng!

Tráng Sĩ : Không! Bên 1 vạn quân thắng.

Thần Đá : Người Máy! Ngươi thua keo đầu rồi!

Người Máy : Vô lý! Theo sự tính toán của ta thì...

Thần Đá : Mi đã tính toán sai. bài tính của mi thiếu một giả thuyết. Đó là lòng yêu nước!

Người Máy : Hừ! Lòng yêu nước là cái gì?...

Thần Đá : Nếu chưa biết thì mi giở lại hộc ký ức của ngươi coi. Vào năm 1282, năm mươi vạn hùng binh của Vua nhà Nguyên dưới quyền điều khiển của Thái Tử Thoát Hoan qua xâm lăng Việt Nam...

Người Máy : Ta thấy rồi! 50 vạn hùng binh của quân Nguyên tan nát như lá tre trên sông Bạch Đằng. Ta chịu thua keo đầu!

Thần Đá : (vuốt râu) Bây giờ làm một con tính khác.

Người Máy : Dẹp lối tính toán kỳ cục ấy đi! Phải đổi môn thi thì mới gọi là công bình.

Thần Đá : Mi muốn thi cái gì?

Người Máy : Ta muốn đấu sức!

Thần Đá : Được lắm! Đó là ý muốn của ngươi... Nhưng nếu đấu sức nữa mà cũng thua thì mi phải đền bù cái gì?

Người Máy : Tôi sẽ làm nô lệ cho các người đời đời...

Thần Đá : Được lắm! Bây giờ cả hai bên nghe cho rõ bài thi đấu sức đây. Ta có hai tảng đá. Mỗi bên phải giơ tảng đá lên cao khỏi đầu và giơ thế mãi. Bên nào làm rớt đá trước thì thua!

Người Máy : Dễ ợt mà! Ta sẽ cho các ngươi biết cường lực của Văn Minh Kỹ Thuật. Nào, bê lên (cầm tảng đá lên bằng một tay) hì... hì... nó nhẹ như lông hồng.

Thần Đá : Bỏ xuống đã! Chờ hiệu lệnh đàng hoàng kẻo sau này kiện cáo mất công. Nào, cả hai bên nghe ta đếm đây! Một! Hai! Ba!

(Tráng Sĩ và Người Máy cùng nhấc tảng đá lên khỏi đầu).


THỜI GIAN TRÔI QUA

(Nếu là lửa trại mọi người có thể hát một bản đồng ca Nếu là sân khấu, âm nhạc sẽ dồn dập)

Thần Đá : Người Máy, mi sắp thua rồi!

Người Máy : (run run tay rồi rung động cả thân mình).

Thần Đá : Ráng lên! Nếu không mi sẽ chịu cảnh nô lệ đời đời...

Người Máy : (loạng choạng toàn thân, rên rỉ) Ôi! Ta chịu hết nổi rồi... cho ngừng cuộc thi đến ngày mai...

Thần Đá : (cười ròn rã) Ngừng sao được!... Nếu ngươi làm rớt hòn đá là mi thua.

Người Máy : Ta cần mặt trời... Ta cần ánh nắng để nạp vào tế bào quang điện... (loạng choạng suýt té).

Thần Đá : Mặt trời!... Đêm mới về khuya. Trời lại vần vũ chuyển mưa. Ngày mai cũng sẽ không có mặt trời...

Người Máy : (rên rỉ) Ta thua mất... ta sắp quị rồi... (loạng choạng ôm hòn đá đi, mặt ngơ ngác) Mặt trời... Ta cần mặt trời... (Té khụy xuống, tảng đá văng ra xa Nằm bất động).

Tráng Sĩ : Người Máy! Mi thua rồi.

Thần Đá : (vuốt râu) Nói với nó bây giờ vô ích. Nó có còn hiểu gì đâu. Nó không còn khả năng gì nữa. (tiến lại người máy lôi xềnh xệch) Bây giờ nó chỉ là đống sắt vụn vô tri... (đi vào).

Tráng Sĩ : (sửng sốt ngó, rồi cũng đi theo).


MÀN HẠ


NHẬT TIẾN   
11-7-1973     


(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 100, ra ngày 29-7-1973)



oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>