Thứ Ba, 22 tháng 8, 2017

CHƯƠNG VIII_CON RẮN CỦA LÃO TÙ TRƯỞNG


CHƯƠNG VIII

LỘT MẶT NẠ


Những bóng đen nhẹ nhàng cầm khí giới từ sông nước bò lên, đi lần về hướng trú ngụ của bộ lạc Nữ Chúa. Nấp ở đây, mọi người có thể quan sát được nhất cử nhất động của đối phương. Nữ Chúa nóng nảy, toan mở miệng hét lệnh truyền cho các chiến sĩ của cô chặn đánh. Ngọc vội bịt miệng cô ta lại, giải thích sơ lược ý định của mình. Nữ Chúa... ngoan hiền như con cừu, vâng theo sự chỉ huy của Ngọc ngay.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua, Ngọc đoán thế vì chiếc Seiko của Ngọc văng mất từ lúc nào. Chân anh hơi tê đi, Ngọc hoảng sợ tưởng cơn đau ở chân trở lại. Chân anh vừa khỏi được từ hôm qua. Nhưng may quá, cơn tê nhức biến mất sau vài phút, Ngọc thở phào trút gánh nặng.
Hùng và Hồng Liên có sẵn một kế hoạch riêng của chúng. Kế hoạch hòa bình cho hai bộ lạc. Anh Ngọc chẳng kể cho chúng nghe Nữ Chúa có một người yêu ở bộ lạc bên kia là gì? Nếu cuộc hôn nhân thành tựu, hai bộ lạc sẽ trở thành tình anh em.
Ngọc hỏi Nữ Chúa:
- Ai bảo Nữ Chúa là có Quỷ Vương xuất hiện cách đây... đã lâu?
- Cha tôi bảo rằng lão tù trưởng nói với ông như thế. Hồi đó tôi chưa sinh ra và hai bộ lạc của chúng tôi còn thân thiện. Lão tù trưởng được cha tôi quý lắm.
Lại cũng lão già ấy. Ngọc đoán không sai chút nào. Anh quả quyết với Nữ Chúa:
- Chính lão ta đã làm ra Quỷ Vương đấy. Không có Quỷ Vương nào cả, lão tìm cách dọa nạt mọi người để làm việc ám muội chi đó.
Tiếng reo hò vang dậy từ hướng hang đá của Nữ Chúa. Có nhiều giọng líu lo lộ vẻ tức giận, quát tháo om sòm. Hùng nghĩ ra mối nguy, bảo Ngọc:
- Anh coi chừng chúng đốt hang đá... Lão tù trưởng ghê gớm lắm.
Ngọc gật đầu:
- Em nói phải. Vả lại chúng đến được thì ta cũng đến được. Những hang đá đã hết hương mê.
Quân Nữ Chúa kéo ầm ầm trở về bao vây bọn người kia. Tiếng động và sự xuất hiện thình lình như ma quỷ làm những người bán khai đột nhập nhốn nháo. Lão tù trưởng ra lệnh xáp chiến. Nhưng Hùng đã hét lớn:
- U.
Ngọc vội vàng ra lệnh tiếp cho họ đứng yên một chỗ. Không hiểu tiếng "U" có quyền năng gì khiến tất cả bối rối, khó xử, nửa muốn theo lệnh lão tù trưởng, nửa lộ vẻ sợ hãi lấm lét nhìn Ngọc và Hùng. Anh bảo lão già:
- Bạn bị lột mặt nạ rồi. Chúng tôi đã biết bạn vào đây để tìm kim cương và... trốn thiên hạ chứ nào phải thích ngôi tù trưởng. Không phải người bộ lạc, bạn phải trả ngôi tù trưởng lại cho họ chứ.
Liên láu táu:
- Con rắn của ông già bị giết rồi. Ông sai rắn cắn chết chúng tôi thì giờ đây lọt vào tay chúng tôi, ông... sẽ bị nướng chả.
Chỉ có bốn người hiểu chuyện bằng tiếng Việt. Hùng nghĩ đến lúc bị giam trong nhà đá vẫn ức:
- Tại sao ông giam cầm chúng tôi? Chúng tôi có tội tình gì?
Lão cười lạnh:
- Chúng bay xen vào việc làm của tao, chúng bay phải chết.
Chiếc đai buộc khố của lão bỗng rời ra, phóng tới mổ vào Ngọc. Thì ra đó là một con rắn dẹp thứ hai lão đeo ngang lưng. Rắn luôn luôn bất động, người ngoài nhìn vào tưởng sợi dây to. Ngọc vội nhảy tới một bước, ôm chầm lấy lão vật xuống.
Hai người lăn tròn lông lóc như quả bóng. Con rắn mấy lần toan mổ Ngọc nhưng thân hình lão tù trưởng lại tràn đến, nó đành lùi lại. Nó đứng yên, cuộn tròn một chỗ rình rập. Hùng cầm khúc cây dài đập xuống.
Rắn đứt làm hai khúc, miệng rít rợn người. Khúc đuôi giãy giụa, khúc đầu vẫn ngỏng cao. Hùng toan đập thêm một cây nữa thì lão tù trưởng bị Ngọc đè chặt xuống mặt đất gần nghẹt thở, quờ quạng tìm thế chống tay vùng lên, vô tình bốc phải đầu con rắn.
- A... a... a..
Tiếng rú khủng khiếp kéo dài. Con rắn đã mổ vào bàn tay lão già. Có lẽ nó bị thương nặng nên không đủ sáng suốt nhận ra ai là chủ nữa. Và chất thuốc bôi trên thân thể lão chỉ chống được sự thâm nhập của nọc rắn từ ngoài da và không hiệu quả khi chất độc vào máu.
Lão xuôi tay bất động, nước da dần sạm đen, mắt trợn toàn lòng trắng. Lão nói, giọng ngọng dính, lưỡi đã cứng với Ngọc:
- Tôi chết... các bạn tha thứ cho tôi...
- Chúng tôi không để ý gì nữa đâu. Ông có cần trối lại điều gì không, chúng tôi sẽ cố giúp.
Giọng lão thấp dần. Ngọc phải ghé sát tai vào miệng lão mới nghe rõ. Lão dặn anh địa chỉ của người con trai, địa chỉ từ hai mươi năm trước và nhờ mang về số kim cương trong hộp sắt.
Lão không nói được nữa nhưng thần trí vẫn tỉnh táo. Ngọc hỏi cho rõ:
- Số kim cương chưa mài?
Lão không trả lời vì lưỡi đã trơ như đá. Ngọc bảo:
- Nếu ông bằng lòng thì chớp mi mắt, không thì thôi. Bây giờ tôi hỏi: số kim cương chưa mài đem về trao cho con ông phải không?
Lão chớp mắt. Ngọc tiếp:
- Còn số đã mài? Ông lấy của người ta chứ gì?
Lão lại chớp mắt.
- Vậy trả lại cho họ nhé?
Lão chớp mắt một cách khó nhọc. Lần sau cùng Ngọc thấy đôi mắt của lão rực lên một cách kỳ lạ. Đôi mắt của người sắp lìa cõi thế, có một vẻ u uẩn thế nào khiến anh bứt rứt không nguôi.
Ngọc nhớ ra, anh lay mạnh vai lão:
- Ông còn điều gì muốn nói?
Lão xác nhận bằng ánh mắt vì bây giờ đôi rèm mi cũng đã cứng lại mất rồi. Nhưng vĩnh viễn lão không thể tiết lộ thêm gì được nữa. Một linh hồn bay vút lên cao, về bên kia thế giới.

_______________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG IX
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>