Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2017

CHƯƠNG II_CON RẮN CỦA LÃO TÙ TRƯỞNG


CHƯƠNG II

MỘT BỘ LẠC MAN DI


Hôm nay là ngày thứ sáu kể từ hôm đi chơi thuyền trên sông Răng. Anh Ngọc có một cặp nạng cây vừa theo ý thích nên có thể đi đứng một mình khá gọn gàng. Để chặt cây làm nạng, con dao bấm nhỏ quả thực là vô cùng quý giá trong thực tế cũng chẳng hữu ích bao nhiêu. Vì có một chút gì để tự xoay sở lấy vẫn còn hơn không. 

Buổi chiều xuống thật mau và thật sớm trong rừng. Ba người trẻ đã tìm được một hốc đá nhỏ nằm trên một sườn dốc gần thẳng đứng để làm chỗ trú ẩn tránh mưa nắng và thú dữ trong rừng. Liên và Hùng có thể leo trèo lên xuống như những con vượn đuôi dài trong sở thú, nhanh nhẹn và thích thú nữa là khác. Chúng trở về với bản tính hồn nhiên, không lo nghĩ của tuổi thơ. Buổi trưa nắng, trong lúc anh Ngọc đang nằm ngủ thì người ta có thể nghe tiếng cười đùa của hai đứa trẻ vang lên nếu người ta có thể tiến được đến gần nơi ấy: 

- Anh Hùng ăn gian của em. Miệng anh đếm năm, mười, mười lăm... mà mắt ti hí nhìn trộm. 

- Đâu có Liên. Em... bị bắt thua rồi nhận đi, toan tráo trở với anh hả? Anh không chiều em nữa đâu. 

- Anh... anh xấu lắm nhé.

 Và lát nữa thì: 

- Hay quá! Anh là tay thiện xạ trứ danh. Mũi tên anh vót, bắn rụng toàn... là cây thôi hà. 

- Tại... tại con chim bay nhanh quá. 

- Anh đâu có bắn chim. Anh đang bắn con thỏ rừng... nằm ngủ mà. Nó nằm yên một chỗ, anh bắn làm sao cũng không trúng. 

- Ai bắn thỏ tội nghiệp nó... anh bắn con chim bay là là đằng sau con thỏ đấy chứ. 

Đại khái là như thế. Câu chuyện có thể kéo dài suốt ngày không chán. Chúng cãi vã nhưng một cách êm dịu thôi. Vì chẳng lẽ anh trai lại đánh em gái hay sao? Huống chi Anh Hùng tuy tính khí nóng nảy nhưng rất chiều em gái. 

Anh Ngọc choàng tỉnh giấc. Ngồi và... nằm yên một chỗ anh không chịu được. Anh là thanh niên hoạt động và mang bầu máu nóng trong thân. Nhưng với tình trạng này không chịu được cũng... đành phải chịu. Hùng và Liên đã phải cắt dây leo khô và chắc chắn như sợi dây thừng bện bằng gai ở thành phố để làm thang dây cho anh leo lên lúc dọn "nhà mới". Anh leo lên bằng hai tay không thôi. Ngọc rất mạnh. Và cũng mệt nhọc đến gần thở ra khói mới lên được tới hốc đá. Vết thương làm anh giảm sức mạnh đi nhiều. 

Bữa ăn tối cuối cùng có thịt chó rừng được dọn ra trải trên một tấm lá rừng lớn. Thịt nướng cháy cho thơm món thịt nướng là giản dị nhất, là món duy nhất họ có thể làm được không cần đến nồi niêu soong chảo, béo ngậy nhưng hơi lạt. Ba người không có muối chấm. Liên chê:

 - Ăn thịt nhiều ngán quá anh Ngọc. Em thèm rau sống, trái cây quá đi.

 - Rau sống? Trái cây? Có sẵn trong tủ lạnh đó, Liên cứ mở ra ăn tha hồ. 

Lời nói pha trò xen chút vẻ châm biếm của anh Ngọc làm con bé đỏ mặt. Phải rồi, đây là... rừng hoang chứ đâu phải biệt thự máy lạnh gia đình nó vẫn ở. 

Bỗng anh Ngọc nghiêm mặt hỏi Hùng:

 - Em đi đâu suốt buổi chiều? Anh và em Liên ở nhà đợi mãi, Liên muốn đi tìm em mà anh không cho đó. 

- Bí mật. Em sẽ nói cho anh nghe sớm lắm là sáng ngày mai. Bây giờ thì không. 

- Tại sao? 

- Vì... vì nó phải như thế. 

Anh Ngọc vớ lấy cây nạng giơ lên dọa Hùng: 

- Anh bảo thật: Hùng phải nói ngay đi. Hùng phải nghe lời anh, trong rừng nhiều khi có những cạm bẫy thiên nhiên em không biết hết được... Em không nói hả? Được, cây nạng này sẽ trở thành... một cây roi mây rất lý tưởng. 

Hùng đành giả lả: 

- Đùa anh cho vui chứ em nào định giấu anh bao giờ. Việc thế này nhé... 

Chưa dứt lời thì từ bên ngoài một tiếng hú "U...u...u...u...u" kéo dài nổi lên. Cả ba rùng mình nổi gai ốc. Một luồng khí lạnh lẽo như nước đá chạy dài theo xương sống lưng. Hùng ngây mặt ra theo dõi, có chiều say mê chìm đắm vào một sự suy tư riêng biệt của nó. Tiếng hú chấm dứt. Hùng vẫn ngồi yên.

 - Tiếng hú nghe ghê quá anh Ngọc nhỉ Liên nói Giá anh để em ngồi đây một mình thì chắc em... 

- Em ngất xỉu là cùng chứ gì. Nào Hùng kể tiếp đi chứ.

 - Anh, anh có nghe tiếng hú ấy không? 

- Sao lại không? 

- Đó là câu chuyện em muốn kể với anh. Hồi trưa hôm nay, lúc cũng gần buổi chiều, bỗng nhiên em bắt gặp tiếng hú ban nãy, rất gần tưởng như sát bên tai...

 - Gần hơn bây giờ nữa hả Hùng? 

- Vâng. Gần hơn thế nhiều lắm. Em tò mò leo xuống phía dưới và lần đi vào rừng, hướng về phía có tiếng hú... 

Liên trách:

 - Sao anh không rủ em đi? Em thích... làm việc trinh thám lắm mà. 

Hùng lắc đầu: 

- Rõ con gái vô duyên. Để yên anh kể, đừng ngắt lời... 

Nhưng Hùng lại bị ngắt ngang câu chuyện một lần nữa. Lần này không phải do Liên mà do... tiếng hú nổi lên trở lại. Và rất gần. Hình như tiếng hú có chân biết bò lại hốc đá của ba người thì phải. 

Liên hốt hoảng ôm chặt lấy anh. Hùng gượng làm tỉnh, đằng hắng một tiếng cho trong giọng, tiếp tục kể:

 - Em leo lên một cây to, cây gì em không biết, nhìn xuống một thung lũng rộng, xanh tươi, có ánh mặt trời màu xanh lá cây... thấy một đám người trần truồng, đóng khố, cổ đeo vòng bằng đá và tay cầm lao nhọn cũng có đầu bằng đá mài. 

- Thời đại thạch khí vẫn còn ở thế kỷ hai mươi này sao? Liên phê bình.

 - Đúng thế Liên ạ. Và có một vị tù trưởng, anh trông có vẻ thế lắm đi đi lại lại đốc thúc những người khác làm việc. Họ vừa giã củ... không biết củ khoai hay củ gì nữa... rất to trong những khối đá với chày đá khổng lồ, ba người lực lưỡng nâng một chiếc chày... 

Hùng ngừng lại. Anh Ngọc hỏi: 

- Thế bộ lạc thạch khí có liên quan gì đến tiếng hú quái gở và ghê gớm kia? 

- Em không biết. Nhưng chắc chắn là tiếng hú ấy từ nơi thung lũng bọn họ trú ngụ phát ra. 

Ba bạn trẻ không nói chuyện nữa. Liên mau miệng nhất mà bây giờ cũng yên lặng ngồi như bụt. Anh Ngọc hỏi tiếp: 

- Hùng có thấy gì lạ ở thung lũng ấy nữa không? 

- Ánh nắng mặt trời màu xanh lá cây nhạt, anh ạ. Anh trông cảnh sắc rất đẹp, y hệt như trong những phim xi nê màu đó. Cây cỏ cũng tốt lạ thường. Có một cây như cây xoài của ta thấp chỉ chừng đến đầu gối em mà đã có trái rất lớn.

 - Xoài? Không phải đâu Hùng. Chắc chỉ là một thứ cây lạ nào đó có trái giống trái xoài thôi. 

Hùng tấm tắc: 

- Con chim sẻ ở trong thung lũng bay ra, chui vào trong tổ của nó làm trên cành gần nơi em nấp. Nó chỉ bay vào trong thung lũng gần 15 phút thôi, lúc trở về tổ lớn gấp rưỡi trước. 

- Xạo nữa rồi... có đâu lạ thế... Chắc là loài chim khác đến ở nhờ tổ chim sẻ ấy chứ. Cũng như chim tu hú đó... 

- Không phải anh Ngọc. Em vô tình để ý đúng là con chim sẻ đó vì nó chột một mắt và một chân khập khiễng mà. 

Anh Ngọc vò đầu bứt tai: 

- Trên thế giới có nơi nào điều kiện khí hậu đất đai lại tốt đến thế không? Sức tăng trưởng vượt mức tưởng tượng... đúng là em Hùng... 

- Anh không tin thì thôi Hùng có vẻ giận dỗi  – Thôi em và Liên đi ngủ trước. Chúc anh Ngọc ngủ ngon. 

Ngọc xoay trở mình mãi không tài nào ngủ được. Anh lấy nạng chống đi ra cửa hang nhìn bầu trời đêm lấm tấm sao sáng qua kẽ lá của khu rừng nhiệt đới mà suy nghĩ lan man về tiếng hú, bộ lạc man di sống đời thạch khí, về ánh nắng màu xanh... nhất là con chim sẻ lớn gấp rưỡi trong mười lăm phút. Nếu thung lũng có thật, nơi đây là một thiên đàng hạ giới. 

Ngọc ngồi xuống cho đỡ mỏi chân. Rõ rệt là có sự biến đổi khá rõ ràng về sinh môi học trong khoảng đường vài cây số ở đây. Vì những ngày sống quanh đống lửa chống chó rừng, anh, Hùng, và Liên đã phải... luôn chiến đấu chống với cả những con muỗi nữa. Muỗi rất nhiều và to gần bằng con ruồi. Nọc rất độc, đốt vào nhức như ong chích. Đến nay trên người anh, Hùng, và Liên vẫn còn dấu chưa lặn. 

Và từ ngày dọn về "nhà mới", nơi gần với thung lũng "tưởng tượng" của Hùng thì muỗi biến mất hẳn. Cả đêm khuya cũng thế, sướng như sống bên Châu Âu. Nếu được sống ở hốc đá này suốt đời, chắc Ngọc cũng không cần phải ngủ mùng. 

Có tiếng sột soạt ở đám lá thấp bên dưới. Chắc là con thú ăn đêm hay gió thổi lay ngọn lá cây cỏ tạo ra âm thanh. Hùng và Liên đang ngủ say sưa. Nhìn chúng, Ngọc tự nhiên muốn ngủ theo và anh nằm xuống ngủ ngay, mắt cay xé chỉ chực nhắm lại. Anh thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương là lạ trong giấc ngủ.
_______________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG III

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>