Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

Mùa Hoa Phượng


Em và con Thanh ra bờ sông. Hai đứa ngồi gọn lỏn ở băng đá. Gió từ bờ sông thổi vào, tung mái tóc dài dễ thương của con Thanh. Hoa phượng nở nhiều và nắng hè thêm gay gắt. Em và Thanh cứ cầu mong cho hoa phượng rơi nhiều. Cái màu đỏ chói của hoa phượng sao mà xinh thế! Cứ nhìn cành phượng đầy hoa đỏ chói, lưa thưa mấy cánh lá nhỏ và xinh, cành xây bàn thang giữa từng không là hai đứa cũng đủ mê đi rồi. Có một cánh hoa phượng bị gió sông thổi rơi, bay xuống bãi phù sa, cùng một loạt em, rồi con Thanh chạy như bay ra, nhỏ Thanh giành của em, em định giành lại, nhưng rồi nghĩ sao, em lại thôi. Vẻ mặt thật là vui, và hồng hào, Thanh hồn nhiên tự gài vào chiếc kẹp trên tóc nó, mặt nó rạng rỡ lấm tấm mồ hôi vì nắng gắt. Trông thật là xinh! Em hơi buồn buồn, mới có cánh hoa phượng rơi lần đầu tiên hẳn chắc là đầu tiên mà Thanh lại giành mất rồi. Nhưng không sao, chắc rồi hai, ba ngày, nó lại rơi ngay đấy mà, em nhủ thầm như vậy. Trời xanh, và nắng gắt, tuy rằng gió ngoài sông vẫn lồng lộng thổi vào.

*

Mưa rơi, thổi tạt về qua bãi vắng. Ở trong nhà, em cứ lo, mà ngồi lặt rau cũng không xong, lẩm bẩm "hoa nó bị mưa làm dập thì tội nghiệp, rồi còn hoa đâu mà mình chưng, mình cắm? Rồi hoa để ép nữa chứ?" Chị Thu ngồi bóc vỏ trứng luộc nhìn em cười mủm mỉm. Chắc em nói to quá. Mưa vừa tạnh, em múc nước rửa rau, gác lên thành phi, xách nón lá, chạy qua nhà con Thanh, rủ nó đi. Hai đứa lần ra bờ sông, đúng như em nghĩ, hoa phượng rơi nhiều ghê cơ! Em và con Thanh tranh nhau nhặt những đóa hoa phượng bị mưa tạt ướt, đẫm những hạt nước trong. Những cánh hoa tuy hơi dính bùn, nhưng không sao, về nhà em rửa đi thì sạch ngay đấy mà! Hoa rơi nhiều ghê cơ, hai đứa lúi húi thật lâu mà chưa nhặt hết. Nhưng trên cành hãy còn nhiều. Em và con Thanh ra đứng vẩn vơ ở bãi phù sa. Hôm nay nước lớn, nhất là mới mưa xong sông động mạnh, lúc bình trôi ra xa hết, không còn một chòm nào ở gần bờ nữa. Em với con Thanh đứng cười vu vơ.

- Thanh à! Mày ôn lại bài chưa? Sắp hết hè rồi đó.

- Chưa! Chỉ mới đọc vui mồm mấy bài ám đọc thôi.

- Chị Thu dạy mày thêm toán phải không?

- Ừ, sao mày biết?

- Con Hiền nói.

- A! Cái con ấy lẻo mép nhỉ? Nhưng mày muốn học không? Tao nói chị ấy cho mày học, lên lớp nhì thì tha hồ hai đứa mình giỏi.

- Sợ mẹ tao không cho, tao còn mắc luộc khoai cho mẹ tao đem ra chợ.

- Ừ nhỉ, nhưng rồi mày cũng rán qua nhé! Được ngày nào hay ngày nấy, Thanh ạ!

- Trời tối rồi, về thôi Hương ơi!

- Ừ.

Hai cánh áo len trắng, nâu của hai đứa em in giữa triền con đường mấp mô. Vài cánh diều lộng gió giữa bầu trời xanh thẳm. Ễnh ương kêu ran ngoài ao ruộng. Em vội đi về nhà. Trời tối thêm, làm em sợ ma ghê.

*

Càng ngày càng gần ngày nhập học, hai đứa em lo lắng ghê lắm! Không biết lên lớp nhì có học giỏi như lớp ba không? Bài ám đọc có vẽ hình đẹp đẹp không? Nhưng không hôm nào là hai đứa em không rủ nhau ra sông chơi, lượm hoa phượng làm bánh phở, để ép, và để cắm hoa nữa cơ. Hoa phượng càng ngày càng rơi nhiều, chắc là để kịp qua mùa thu, bù lại những hôm đầu mùa hè rơi chậm, ít. Hoa rơi có lúc có cả cành nữa cơ, em đem tặng chị Thu. Chị cười hiền:

- Chắc cô bé "hối lộ" chị để dạy thêm toán chứ gì? Chết nhá cô bé! Hư lắm cơ đấy và rồi thêm một câu tặng hoa để vòi lại kẹo chứ gì?

Em ngúng nguẩy...

Con Thanh hỏi một câu làm em giật mình:

- Hoa rơi nhiều quá mày ạ! Ép cho tụi nó ngày tựu trường nhé! Chắc tụi nó không có hoa đẹp như mình đâu.

Em như mơ màng, chặc chặc lưỡi:

- Hoa rơi nhiều quá! Rơi nhiều đem về vất đi uổng.

Gió sông lồng lộng thổi vào. Hai đứa vừa nhặt hoa vừa reo.


TRẦN THỊ PHƯƠNG LAN   


(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 154, ra ngày 1-8-1971)
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>