CHƯƠNG II
Sau khi bốn gã săn người đi khuất, thằng bé cựa quậy
trong bùn, ngoi lên. Cũng may cho nó, chỗ ấy không sâu lắm và vốn lanh
trí, khi cảm thấy chân mình bị lún nó liền giang thẳng hai cánh tay và
cố gắng không nhúc nhích tí nào : thân hình nó từ từ bị ngập sâu, xuống
cho đến tận cằm rồi đất cứng lại. Mấy bận, nó định bò lên nhưng bọn săn
người hờm sẵn trên bờ nên nó đành ngồi im, gần như tê liệt vì sợ; nó tin
rằng cặp mắt cú vọ của tên Khâm sẽ nhận ra cái đầu nổi trên mặt bùn của mình và lúc ấy thì…
Sinh quên một sinh vật đáng sợ hơn: loài sấu ! Trong lúc hoảng hốt, nó không hề để tai nghe tiếng lao xao báo hiệu một con sấu đang bơi lại gần nó. Trời thương làm sao, viên đạn đồng của Giang Khâm đã cứu nó thoát khỏi mõm con vật quái ác. Nhờ phát súng tóe lửa, Sinh trông thấy rõ ràng con sấu vùng lên rồi rơi xuống cách nó cỡ sải tay người lớn. Đó là giây phút hãi hùng nhất của đời Sinh.
Thoát chết, cậu bé bò lên bờ rồi cứ ngồi đó mà run lập cập không thiết gì nữa. Khá lâu sau đó, Sinh hoàn hồn, lo lắng cho số phận mình, cho tính mệnh ông chủ mà cũng là ân nhân của mình. Làm sao đây ? Sinh còn nhỏ quá, chuyện lại xảy ra trong rừng đêm, muốn tìm về một làng gần nhất cũng mất mấy ngày đường mà rủi bị Giang Khâm hay được, đuổi kịp thì chắc chắn hắn không do dự chút nào trong việc thủ tiêu nhân chứng độc nhất để giữ kín tội ác trong vòng bí mật.
Đột nhiên, một tiếng loạt xoạt trong bụi rậm gần đó làm Sinh giật mình toan vùng chạy. Liền đó, có tiếng rên rỉ đáng thương của con Bốp trung thành làm Sinh vô cùng phấn khởi. Con vật tìm ra vết bạn, nó đứng bằng hai chân sau, hai chân trước thì bám vào vai, vào sườn Sinh, liếm tay, liếm mặt, liếm cổ Sinh một cách âu yếm và mừng rỡ. Sinh đứng lên, dịu dàng nói :
- Bốp giỏi lắm ! Tao biết mày là chó săn hạng nhất. Giỏi lắm ! Nhưng không phải lúc vui mừng đâu, phải làm cách gì chớ ? Ông chủ của mình...
Nước mắt trào ra ràn rụa và cậu bé lại ngã quị xuống nghẹn ngào vì đau đớn và thất vọng. Con vật khôn ngoan, can đảm liền an ủi và khuyến khích tiểu chủ bằng cách cọ chiếc đầu lông xù của nó vào mình Sinh và kêu lên mấy tiếng nhỏ như có ý bảo "Đừng sợ ! Tôi sẽ giúp anh cứu chủ mình". Sinh hỉ mũi trên lưng bàn tay rồi đưa mấy ngón tay dính bùn nhớp nháp quẹt nước mắt, rồi lại rưng rưng khóc...
Khổ thân thằng bé ! Thằng bé không còn nơi nào để nương tựa, ngoài ông Ngọc Sơn. Một ngày kia, cha mẹ nó và nhiều người làng cùng tử nạn về vuốt cọp. Dân làng kéo nhau đến cầu cứu với người Anh. Ông Ngọc Sơn mang súng đến, đuổi được cọp dữ nhưng chỉ cứu sống được Sinh và một số người khác. Thương xót cậu bé mồ côi, ông đã mang theo nuôi và đối xử rất tử tế. Sinh sẽ ra sao ? Sẽ trôi giạt về đâu khi lại mồ côi lần nữa đây?
Bốp có vẻ hết kiên nhẫn vì tiểu chủ cứ ti tỉ khóc hoài. Cơn vật kêu ăng ẳng đứng lên, cắn quần Sinh lôi đi. Dáng chừng chú chó cho là khóc vô ích, mất thì giờ mà thôi. Sinh quẹt nước mắt lần nữa, vừa vuốt ve con vật vừa thì thào với nó :
- Được rồi ! Tao đi đây mà ! Nhưng im đi nghe không?
Sinh giang rộng hai tay ôm con vật vào lòng, lấy tay bịt mõm nó lại. Cậu bé bắt chước ông Ngọc Sơn khi ông rình một con nai. Cử chỉ đó có nghĩa là "Bốp ! Đừng nên gây lên một tiếng động nào cả". Bốp hiểu ý tiểu chủ, lặng thinh. Nó nằm phục xuống ngay gót chân Sinh như biểu tỏ sự vâng lời và sẵn sàng đương đầu cùng mọi bất trắc hiểm nguy.
Thần kinh căng thẳng, Sinh biết người làng mình không một ai dám vào rừng già trong đêm hôm khuya khoắt thế này. Trường hợp bắt buộc, họ đi từng đoàn đôi ba chục mạng, mang theo khí giới đầy đủ và thắp đèn đuốc sáng rực cả một vùng: họ cố làm ồn càng nhiều càng tốt để thú dữ lảng xa. Còn mình – Sinh lẩm bẩm trong miệng – mình là đứa bé và chỉ có một mình, mình biết làm gì để đối phó đây? Nhưng rồi Sinh vững tâm một chút, nói với con vật : "Quên đi chớ ! Tao còn có mày. Hễ đánh hơi có người lạ hay thú dữ thì báo cho tao hay liền nhưng đừng có làm ồn lên, nghe Bốp !”
Rất thận trọng và chậm rãi, người và vật lần mò về trại. Lửa cháy to thêm, sáng rực cho nên cả hai phải đi vòng hơi xa kẻo bọn gian trông thấy. Sau cùng, Sinh và Bốp đến nấp dưới một gốc cây to cành lá um tùm, buông rũ tận đất.
Giang Khâm ngồi dưới đất hút thuốc và trò chuyện với tụi kia. Ông Ngọc Sơn vẫn nằm giữa khu rừng thưa nhưng một chi tiết khiến tia hy vọng lóe sáng trong tim thằng bé: nạn nhân đã đổi thế nằm. Sinh thì thào trong tai Bốp.
- Chắc chúng chưa xê dịch ông chủ, ông nhúc nhích một mình đó. Bốp ! Tao tin là chủ mình chưa chết đâu, phải không ?
Bốp rên lên một tiếng nhỏ vẻ đồng ý với Sinh. Cậu bé yên lòng, người và vật nằm sát bên nhau nhìn ngọn lửa tàn dần.
Gần nửa giờ sau Khâm đứng lên, ba tên đồng bọn làm theo. Sinh hồi hộp nhìn chúng tiến lại gần ông Ngọc Sơn. Lông trên lưng Bốp dựng đứng lên khi tên độc ác lấy chân đá hất cánh tay cứng ngắc của ông, nó như muốn vùng lên, Sinh hốt hoảng vội vàng đặt tay lên đầu con vật ra hiệu bảo nên im lặng. Bốp hiểu ngay là không phải lúc phản kháng nên thôi, không hục hặc nữa, ngoan ngoãn tức thì.
Cả bọn thì thầm bàn tán một lúc rồi phân tán : Tư Gấc, Hiếu, Kha trở về chỗ ngủ dưới tàng cây, ngoài bìa rừng thưa. Tên Khâm thì thay vì ngủ như cả bọn lại vào lều ông chủ, đốt đèn lên. Sinh hậm hực nói với Bốp : "Cha chả ! Nó muốn thay ông chủ, thấy không ? Bốp ? Quá rồi ! Đồ ăn cướp thật mà !"
Sinh đinh ninh là tên cướp lục lọi cái gì, nhưng không, vài phút sau đèn tắt, Sinh chợt hiểu: tên khốn muốn hưởng tiện nghi của cái giường êm và cái mùng tuyn như kiểu người da trắng đấy!
Khu rừng thưa lặng lẽ như cũ. Những tàn lửa cuối cùng cũng sắp tắt hết. Bốp đưa mắt nhìn Sinh dò hỏi, nó sốt ruột vì trong lúc hai chúng nó nằm yên tại đây thì cách đó vài thước, chủ chúng đang đau đớn hay sắp chết cũng chưa biết chừng. Năm phút rồi mười phút trôi qua. Sinh biết rằng Bốp không kiên nhẫn nổi nữa, ngay cả nó cũng vậy. Nó dỗ dành con vật:
- Tao biết mày thương chủ, tao cũng vậy, nhưng thằng khốn Giang Khâm là loài hổ đói, nó ngủ có một mắt, còn một mắt vẫn mở để rình, hai tai thì dỏng lên nghe ngóng... Mình làm sao đây?
Trả lời tiểu chủ, con vật không lên tiếng, chỉ lấy chân cào cào đất, bộ dạng nóng nảy, mắt nhìn chăm chăm vào mặt Sinh: nó chỉ mong được đến gần chủ tức thì.
Sinh quyết định thăm dò xem sao. Nó đi vòng ven rừng tiến về hướng lều xanh của chủ. Bốp hăng hái chạy theo, mõm đưa ra trước, đuôi thẳng như những bận chuẩn bị vồ mồi. Đến gần lều, Sinh dừng lại, đứng lặng, cậu bé chỉ nghe tiếng ngáy đều đặn của Giang Khâm. À! Nó ngủ say rồi ! Dáng bộ quả quyết, Sinh rời chỗ nấp đi đến chỗ chủ nằm. Con Bốp mừng quýnh, kêu thành tiếng nho nhỏ, vượt qua mặt Sinh, phóng nhanh đến bên nạn nhân, liếm mặt ông chủ một cách trìu mến, sung sướng. Sinh nhón gót chạy theo, tim đập thình thịch vì sợ con chó kêu to thì hỏng bét.
Quì cạnh chủ, nhìn kỹ, Sinh thấy ông mở to mắt, cậu bé mừng quá sức, cậu vùi đầu vào ngực chủ để che giấu tiếng nấc sắp phát ra. Ông Ngọc Sơn sờ soạng đưa bàn tay to lớn đặt lên vai cậu bé, vuốt mớ tóc bù xù của cậu và sau cùng một tiếng nói quen thuộc, thân yêu nghe như gió thoảng, vang đến tai Sinh.
- Đừng khóc, con ! Chúng ta sẽ chóng thoát, không sao, đừng sợ, Sinh !
Bốp xẩn vẩn, đuôi ve vẩy không rời chủ. Ông Ngọc Sơn ra lệnh :
- Nằm yên, Bốp ! Chóng ngoan nào !
Bốp buồn bã nằm xuống. Giọng ông chủ cất lên :
- Con có thể đi cầu cứu không ? Ta bị thương nặng lắm, Sinh ạ! Giang Khâm đâm một nhát dao vào lưng ta, ta mất nhiều máu lắm.
Sinh nghẹn ngào, xúc động, cố gắng trả lời:
- Thưa ông chủ, con không thể bỏ ông ở đây một mình, chúng sẽ giết ông mất ! Con đã nghe chúng bàn tính với nhau lúc nãy...
- Con rất tốt, tốt quá, Sinh ạ. Ta sung sướng mà thấy con trung thành và hãnh điện về sự can đảm của con.
Cậu bé Ấn mỉm cười qua màn nước mắt trong khi bàn tay run run của chủ vuốt ve vai cậu. Những lời đó còn quí hơn những tờ bạc giấy mà ông thưởng cho Sinh mỗi lần Sinh tỏ ra sạch sẽ, ngoan ngoãn. Sinh chậm rãi kể lại dự tính của bọn sát nhân : chúng sẽ mang ông vào tòa lâu đài hoang dằn đá lên mình ông. Giọng nức nở, Sinh nói tiếp :
- Tụi nó nói sẽ có cả trăm con chuột, cả ngàn con kiến ăn thịt ông, ông sẽ chỉ còn có bộ xương không ai nhận ra. Rồi lũ quạ...
Ngọc Sơn hiểu rằng khó lòng thoát khỏi tay quân độc ác nếu không trốn ngay tức khắc. Mà làm sao trốn ? Ông yếu quá, không đứng lên nổi.
- Sinh ! Con có thể kéo ta đi không ? Nếu con kéo ta đến được tòa lâu đài hoang thì may ra…
Sinh không trả lời, dùng hai cánh tay gầy guộc, khẳng khiu như hai cái que ra xốc nách chủ, cố sức bình sinh kéo ông đi. Thân hình nặng gần 80 ký lô chỉ nhích được độ 15 phân, rồi thôi. Sinh thất vọng quá đỗi, nó buông vai chủ, rưng rức khóc, nói như rên :
- Làm sao đây, ông chủ ? Con vác ông không nổi...
Hai cánh tay gầy của Sinh rã rời, tê liệt vì đã rán sức quá. Sinh há hốc miệng để thở, hai đầu gối va vào nhau, nó phải ngồi xuống để lấy sức. Con vật thì chỉ biết nhìn, nó rất sung sướng: chủ còn sống và Sinh đang tìm cách cứu ông. Ông Ngọc Sơn thì thầm :
- Còn có một cách...
Sinh sáng ngời mắt vì hy vọng vào lời chủ, ngẩng đầu lên, lắng tai:
- Con xin nghe ông ! Ông chỉ cho con đi !
- Nhưng khá nguy hiểm; ta không muốn buộc con, nếu con thấy không thể làm thì ta cũng cam, ta không trách con đâu. Con nhỏ quá, không thể làm những việc quá sức con...
Tuy không tìm được cách nào khác, ông Ngọc Sơn vẫn do dự vì không nỡ bắt Sinh phải đem mạng sống của nó đưa vào tay tên Giang Khâm độc ác. Sinh giục :
- Ông chủ nói đi ! Ông vẫn bảo con là trí khôn ở trong đầu óc, không ở cánh tay mà ! Ông không tin con sao ?
Ông Ngọc Sơn tặc lưỡi một cái rồi nói :
- Con biết cái áo săn của ta không nào ? Nhớ nó không ?
- Dạ, biết, dạ, nhớ chớ...
- Trong túi áo có cái súng lục, biết không ?
- Dạ, cũng biết nữa.
Lần này nó trả lời hơi run, vì nó biết ông không mặc áo đó trong mình, tức là nó trong trại, chỗ thằng ăn cướp nằm ngủ. Dễ sợ quá! Nạn nhân tiếp :
- Lấy được khẩu súng đó rồi con chĩa ngay vào thằng Khâm, kêu nó dậy và nói : "Giang Khâm, hãy nghe lệnh tôi đây : anh phải dậy ngay, vác ông Ngọc Sơn vô tòa lâu đài hoang. Nếu không nghe tôi bắn anh tức thì !” Nó sẽ sợ hãi và tuân theo lời con.
Lần thứ nhất, Sinh tức mình sao không được to lớn như ông chủ hay ít ra cũng bằng tên Hiếu nhỏ con. Cổ Sinh nghẹn cứng, khô khốc, nhưng Sinh vẫn trả lời dứt khoát :
- Dạ, con sẽ làm chuyện đó, ông chủ !
Trả lời dõng dạc xong, Sinh lại sợ, căn lều tối thui. Lại nữa, rủi mà trước khi Sinh mò lấy được súng, tên Khâm tỉnh dậy thì ôi thôi ! Còn tệ hơn đưa đầu vào miệng sấu ! Tội ác thứ hai này xóa mất tội ác thứ nhất. Chắc chắn là sống sang giàu với hai tội ác thì hơn là sống cực khổ với cái cùm và nhà tù. Thằng Giang Khâm mà biết thương ai, dù ai đây là đứa nhỏ còm nhom đi nữa !
Tiếng ông chủ lại vang lên :
- Ta nói dự tính liều lĩnh đó vì cùng đường rồi, Sinh ạ! Nhưng ta không bắt buộc con...
Ông dừng, thở dốc, rồi nói lại, rõ từng tiếng.
- Nhớ ! Ta không bao giờ bắt buộc con, tùy con định đoạt, con có quyền... Hãy suy nghĩ chín chắn !
- Con nghĩ kỹ rồi, ông chủ ơi ! Con sẽ... Con sẽ làm mà !
- Cảm ơn con ! Nhưng chớ vội vàng... Bốp nằm yên .
Bốp buồn bã nằm xuống theo lịnh chủ.
Sinh lặng lẽ tiến về căn lều xanh, Bốp liếc nhìn ông Ngọc Sơn rồi nhìn Sinh, không biết mình nên làm gì. Sau cùng nó quyết định ngồi canh chừng người bị thương.
Căn lều hiện ra lờ mờ trong bóng đêm, làm bằng vải bố dày, không thấm mưa, căng thẳng nhờ những cái cọc thẳng đứng. Sinh đứng lại để nhớ kỹ vị trí các vật trong lều : cái giường chiếm phân nửa lều bên phải, giữa hai cọc lều, cọc chính và cọc bên phải. Giang Khâm chắc đang ngáy đều trong đó, đầu quay về cuối lều, buông mùng tuyn trắng đàng hoàng. Cái áo săn chắc là treo trên cái móc sắt đóng ở cây đinh cuối lều, gần mặt người đang ngủ.
Hơi thở đều đặn của tên này làm Sinh vững lòng một chút, nhẹ nhàng cậu chui tọt vô lều như một chiếc bóng, không tiếng động. Sinh bước lên bốn bước, quơ tay ra sờ soạng tìm cái áo... Ngay lúc đó, Giang Khâm cựa mình. Sinh hoảng hồn, rụt tay lại đứng im như pho tượng, không cả thở! Tên cướp mớ ngủ, nói rì rầm gì đó rồi xoay qua phải, phía Sinh đang đứng. Song may quá: chỉ một giây sau hắn lại đổi thế nằm, quay mặt vào trong và thở đều như trước.
Sinh không bỏ mất thì giờ, hành động liền: cậu nắm lấy cái áo săn rồi lục túi lấy súng ra. Bất ngờ, túi áo, phía có súng bên trong va vào cọc lều bật lên một tiếng cạch khô, ngắn, làm kẻ đang ngủ tức thì tỉnh dậy. Sinh biết thế vì tiếng thở đều chợt ngưng lại. Sinh tại nín thở, ngừng tay tưởng chừng dây thần kinh mình sắp đứt bung ra.
Rất nhạy cảm, tên sát nhân hiểu rằng không phải trong lều chỉ có mình mình thôi. Cha chả ! Hắn tự nhủ: chắc là thằng mập động lòng tham vô ăn cắp hay giết mình đây ? Rồi hắn lại cười thầm mà cho rằng chuyện đó hão huyền, thằng mập là thằng thỏ đế, cho gì nhận nấy, không dám làm chuyện động trời đâu ! Ừ ! mà cũng không nên cả tin, biết chừng hai thằng kia lẻn vô ? Hay là tụi nó đồng lòng... biết đâu được ?... Vàng làm mờ mắt mà lại !
Hắn im lìm không cựa quậy, lắng tai, chỉ có tiếng ếch nhái vọng lại từ xa, xa lắm.
Đằng này, Sinh bỗng sợ điếng khi nghĩ rằng tiếng tim cậu đập to quá, thằng khốn dám nghe lắm chứ không chơi. Phải hành động gấp, tức thì, không nên chậm trễ, nguy hiểm lắm. Thế là Sinh lại thò tay lục túi, lôi súng ra; cùng lúc đó, Giang Khâm bật dựng lên như cái lò xo, giơ hai cánh tay rắn rỏi, lực lưởng ra định chộp kẻ gian. Một bàn tay hắn quơ đụng vào mình Sinh, tiếc cho hắn: hắn bị vướng trong cái mùng tuyn chắc chắn. Vả lại, trước khi ngủ, hắn đã cẩn thận nhét kỹ mùng xuống nệm. Cái lưới này vô tình, đã che chở cho Sinh.
Ban đầu, hồn bất phụ thể, Sinh hét ngược lên, song rồi cậu bình tĩnh lại chĩa mũi súng ngay vào Giang Khâm, không cho hắn vạch mùng chui ra, truyền lệnh trong bóng tối lờ mờ, giọng hơi run :
- Nằm yên ! Nằm yên ! Tôi bắn đa !
Nếu lúc đó mà ban ngày ban mặt thì Sinh đỡ sợ hơn mà Giang Khâm cũng dễ hành động, hắn sẽ không chịu thua thằng oắt đâu. Nhưng hiện, hắn sợ thật tình vì hắn biết là thằng bé sợ quá hóa liều, dám lẩy cò bất tử chớ không phải dọa suông đâu. Hắn sẽ theo ông bà về cõi khác, bỏ vàng lại cho tụi vô tích sự hưởng, uổng quá đi !
Hắn suy nghĩ thật lâu, hai tay đã đặt lên lưới mùng, đành hạ xuống. Hắn ngả lưng xuống giường làm lò xo kêu ken két.
Chuyện xảy ra không đến nỗi kinh động rừng già, nhưng cũng đủ đánh thức tên Hiếu vốn tỉnh ngủ. Hắn hơi ngại và muốn biết việc gì xảy ra. Hắn hỏi chõ vào:
- Chuyện gì đó ? Giang Khâm ?
Sinh lại một phen kinh hoàng nghĩ đến chuyện Giang Khâm kêu đồng bọn tiếp cứu. Cũng may là ngay lúc đó cậu bé được tiếp viện : Bốp, bạn tốt của Sinh đã có mặt tự hồi nào ! Con vật gầm gừ như muốn chứng tỏ cho kẻ cướp kia biết rằng hắn cử động hay kêu cứu với tên Hiếu là Bốp trị tội tức thì. Giang Khâm do dự. Con vật đáng sợ kia – dù bị hắn đánh cho suýt phọt óc – há đã không từng can đảm cắn hắn một cái đau điếng nơi gót chân sao ? Lần này, nó dám chồm lên vồ tận cổ hắn chứ không phải lơ mơ đâu, cái mùng không che chở cho hắn nổi, hắn biết vậy.
- Giang Khâm ! Có gì đó ?
Vẫn không có tiếng trả lời. Im lặng trở lại rồi Sinh nghe có tiếng Kha và cả tiếng Tư Gấc lao xao, tên nào cũng muốn biết nguyên nhân gây tiếng động trong lều xanh. Sinh không cần nghe chúng nói gì, Sinh cần suy nghĩ kỹ để đi đến quyết định. Cậu rời chiếc giường đến cạnh cửa lều và hạ lệnh :
- Giang Khâm ! Hãy nói to cho chúng biết rằng không có gì cả, nếu không tôi bắn anh cho coi ! Nói mau. Ông Ngọc Sơn bảo tôi cứ việc bắn chết anh nếu anh cãi lại tôi.
Tuy là một tên hung tợn và bướng bỉnh nhưng trong tình trạng này, hắn còn biết làm gì, cái mùng mỏng mà chắc gói trọn hắn bên trong, nếu hắn cố giở lên cho bằng được hay xé ra thì chưa kịp đã bị đạn rồi. Hắn không muốn chết hay bị thương một cách lãng nhách do tay thằng ranh như vậy. Hắn biết, Sinh bình thường vốn nhát gan và rất sợ hắn, thấy hắn đâu là ưa lảng xa ra, nhưng đã đến cái mức cầm súng dọa hắn thì có thể nó đã hết sợ hóa ra liều lĩnh, không kể chi hậu quả việc làm, một kẻ liều lĩnh mà trêu gan nó là dại, là chuốc nguy hiểm vào mình. Hắn lên tiếng ngay :
- Không, ngủ đi ! Chẳng có chuyện gì cả. Tôi trở mình bị té xuống đất đó thôi, cái giường quỉ này hẹp quá. Chừng nào có gì tôi sẽ kêu các anh tiếp cứu.Yên bụng đi!
Ba tên đồng bọn càu nhàu nho nhỏ đàng xa. Vậy là cậu bé thắng một keo, chiến thắng nhỏ đó giúp cậu tự tin thêm một chút. Lệnh thứ ba :
- Lấy diêm quẹt lên, mở mùng ra rồi thắp đèn cho sáng, mau !...
Giang Khâm riu ríu tuân lời, làm theo lịnh Sinh trong lúc mắt hắn gườm gườm như muốn nuốt tươi cả thằng bé lẫn con vật tinh khôn. Sinh làm như không thấy nét mặt hầm hầm của tên cướp, truyền lệnh tiếp :
- Bây giờ ngồi xuống, ngồi yên !
Khâm tức lộn ruột mà không dám cãi. Hắn ngồi thụp xuống theo ý Sinh, đoạn nói :
- Tội nghiệp cho mày quá, Sinh ạ ! Mày tưởng mày ghê gớm lắm vì có khẩu súng lục tí tẹo đó trong tay, hả ? Đã được lắp đạn chưa ? Đã mở khóa an toàn chưa ? Hà hà !…
Sinh suýt bị lừa bởi mấy lời tên gian hùng vừa phỉnh, nếu cậu nhìn xuống cái súng hay rút tay ra khỏi cò súng là hắn nhào đến bóp cổ cậu liền, tựa như con cọp đói vồ mồi; nhưng Sinh khôn ngoan, suy nghĩ trước khi nghe lời hắn. Bề trên phò hộ cậu, xui khiến cậu thốt những lời làm tên gian ác hết sức ngạc nhiên và phải gờm mặt:
- Dễ quá mà ! Cần gì phải hỏi tôi ? Anh cứ hỏi thẳng cái súng, nó trả lời anh tức thì !
Giang Khâm cười gằn :
- Thứ đồ súng nhỏ xíu, tao biết quá mà ! Nghĩa lý gì...
- Thì nhỏ xíu chớ sao ! Vậy mà nó hạ được beo đó, nói cho anh biết ! Đừng khinh thường, nếu không tin, tôi thử anh coi, ngay bây giờ đây, không có lâu lắc gì đâu mà anh sốt ruột.
- Tao ghét những lời huênh hoang của cái miệng nhỏ xíu còn hôi sữa mẹ !
Khâm vừa chế giễu vừa liếc nhanh ra cửa lều vì thoáng thấy có bóng ai lấp ló bên ngoài. Đáng ra, Sinh không thấy cái liếc đó nhưng cậu theo dõi thái độ hắn và cũng liếc ra ngoài một cái, cũng thấy bóng người. Đúng là ba tên kia, không sai chệch đi đâu cả : Chúng thắc thỏm không ngủ được, lại nhờ ánh sáng đèn, chúng nhìn thấy Sinh. Giang Khâm lại cười ngạo nghễ :
- Sao ? Mày tính cách nào đây : một mình chống bốn người mà lại là người lớn bằng cha mày ?
Cậu bé giận sôi, quát to lên :
- Đừng nói bậy ! Cha tao sao được ? Tụi bất lương giết người, cướp của mà dám so sánh với cha tao ư ?
- Thì cũng được đi ! Tụi này không xứng đáng làm cha mày, nhưng còn vụ kia : mày tính đối phó cách nào đây ? Mày không phải con tụi này, đúng lắm ! Và vì vậy không đứa nào trong bọn tao tiếc xót mạng mày đâu !
- Đừng lo vụ đó ! Nghe đây : đầu tiên tôi bắn ngay vô đầu anh, sau đó sẽ hay... Anh cứ cãi tôi coi, tôi bắn liền. Anh phải biểu tụi nó làm theo lời tôi như anh vậy, không thì tôi bắn anh, được không ?
Nụ cười ngạo nghễ tắt hẳn trên môi tên khát máu. Hắn biết thằng nhỏ nói là làm. Hắn thấp giọng hỏi :
- Mày ưng biểu tụi nó làm gì, nào ?
Sinh gằn từng tiếng :
- Trước hết là anh bảo tụi nó đừng nhúc nhích gì hết, cứ đứng yên ngoài đó, còn anh thì cầm ngọn đèn lên tay rồi ra khỏi lều, rồi ngồi phệch xuống đất kia, rồi bảo chúng làm tất cả những gì tôi ra lệnh...
Cứ như thế, hết lệnh này đến lệnh kia. Sinh bắt bọn chúng khiêng ông chủ lại đặt vào một tư thế dễ chịu, bắt chúng nhóm bếp, nấu nước, pha trà, rửa vết thương.
Vốn là người có sức khỏe dồi dào, do đó, tách trà làm ông Ngọc Sơn tỉnh táo lại và sau khi vết thương được rửa sạch, ông sai chúng đi lấy hộp đồ cứu thương. Một lát sau, vết thương được đắp lại bằng miếng băng đã thanh trùng và dán kỹ bằng keo vải.
Trong lúc ba tên kia làm việc theo lời chỉ dẫn của ông Ngọc Sơn, Sinh quì gối ngay sau lưng tên đầu đảng, lăm lăm khẩu súng, chốc lại dí mũi súng lạnh ngắt đen ngòm vào cổ hắn như muốn nhắc hắn đừng quên rằng hắn bây giờ dưới quyền điều khiển của mình, và hắn phải ra lệnh cho ba tên kia theo ý mình, không được sai suyển một ly con !
Cuối cùng, ba tên kia mang đến cái băng ca, đỡ ông Ngọc Sơn lên, đặt nằm trên ấy.
Giang Khâm cũng đang làm việc – làm việc bằng trí óc – hắn vừa tìm ra một mưu kế để đối phó với thầy trò thằng bé. Hắn bảo Sinh :
- Nghe đây Sinh ! Em biết rằng dân Bản Thượng rất khâm phục và kính nể sự can trường của bất cứ ai, dù cho kẻ đó là quân thù hay bằng hữu. Em vừa chứng tỏ rằng em là một người can đảm hiếm có, em phải được đền bù, anh muốn vậy ! Và anh biết rằng điều em ao ước nhất hiện giờ là cứu mạng ông Sơn, phải không ?
Sinh gật đầu, chứ không nói gì. Hắn ung dung tiếp :
- Mà ông thì bị thương nặng lắm, anh nói thiệt cho em hay : ổng sẽ chết nội trong vài ngày sắp tới đây nếu không được thầy thuốc săn sóc, cứu chữa kịp thời. Anh tính như vầy : anh và các bạn anh sẽ giúp em đem ổng tới làng gần nhất, cỡ hai ngày đường. Rồi mình nhờ một người đến trạm điện thoại kêu bác sĩ, như vậy chắc chắn là ổng thoát chết… Ưng không ?
Sinh nghe kỹ đề nghị vả suy nghĩ kỹ hơn. Thừa biết tên lưu manh không tốt bụng muốn cứu ông chủ mình, chắc là nó muốn đánh đổi cái gì hay là âm mưu gì đây. Sinh chặn lại hỏi :
- Tại sao anh lại muốn chủ tôi sống sau khi giết ổng ? Tôi không tin là anh có lòng tốt đâu. Đừng hòng bịt mắt tôi, anh muốn gì phải nói thật ra, tôi mới chịu.
Giang Khâm lại cười nịnh :
- Cha mẹ ơi t Em còn nhỏ tuổi mà khôn ngoan như ông cụ, anh thật phục em ! Em hiểu ý anh rồi đó. Vầy nè: anh mua sự im lặng của em đó, chỉ vậy thôi ? Anh muốn em đừng nhắc đến mũi dao do cơn nóng giận gây ra, trước khi anh có thì giờ trốn đi nơi khác, tu tỉnh làm ăn...
Tu tỉnh ! Sinh muốn cười to khi nghe hai tiếng đó. Cái mặt quân sát nhân mà dám nói đến hai tiếng tu tỉnh ! Sinh tự nhủ thầm. Nhưng cậu bé vẫn giữ nét mặt thản nhiên để nghe tiếp:
- Em thấy chưa ? Điều kiện của anh rẻ mạt ! Sự sống của một người chủ da trắng đổi bằng vài ngày im lặng của em! Giá rẻ mạt ! Nhưng anh nói thật : anh không tiếc, vì anh rất quí mến em !
Sinh không do dự. Trên đời này đối với một thằng bé mồ côi như nó, không có gì đáng quí, đáng trọng, đáng được bảo toàn hơn sinh mệnh người chủ mà nó yêu quí, coi như thể cha ruột nó. Sinh sắp gật đầu và nói: "Tôi bằng lòng" thì nó chợt nhớ một câu châm ngôn thường được mọi người nhắc nhở: "Tin một tên Bản Thượng hay đánh một con cọp bị thương, kết quả hai việc đều tai hại như nhau" Phải ! Không ai dám đến gần một con hổ bị thương, có họa là điên mới làm như vậy. Mà nếu người ta đã ví ai với con hổ bị thương tức người đó cũng nguy hiểm như nó. Thế là Sinh nuốt tiếng "Bằng lòng" đang chực tuôn ra khỏi miệng mình.
Giang Khâm sốt tiết vì không thấy Sinh trả lời. Hắn hỏi dồn :
-Thế nào ? Em bằng lòng chớ ! Giá rẻ mạt mà ?
Sinh liếc nhìn ba tên đồng bọn của Giang Khâm : chả tên nào dám nhìn cả, chúng cúi gầm mặt xuống. Sinh kết luận rằng đề nghị của Giang Khâm là một quỉ kế chứ không phải thực lòng. Cậu dõng dạc bảo :
- Không ! Ông Ngọc Sơn muốn mấy người đưa ông vô tòa lâu đài hoang kia, không cần đi xa đâu hết !
Tên gian phải cố hết sức để che giấu được sự mừng rỡ hiện lên mặt hắn. Ý muốn của ông Ngọc Sơn là một sự rồ dại, hắn còn ao ước gì hơn, chủ tớ họ sẽ bị giam lỏng trong đó cho đến chết, đừng hòng ra thoát. Hắn buông xõng :
- Được ! Tùy em !
Giang Khâm hăng hái giúp đồng bọn, mỗi tên khiêng một góc băng ca. Cả đoàn người di chuyển về hướng tòa lâu đài hoang phế, tòa lâu đài này chắc khi xưa rất đẹp đẽ.
Một cây bồ đề khổng lồ chằng chịt những rễ dây và cành lá xum xuê rậm rạp che khuất tòa nhà, trông như một con bạch tuộc với vô số cái vòi tua tủa xung quanh. Nhờ thế, nó nằm kín đáo không bị ai khám phá từ mấy thế kỷ nay. Mùa nắng vừa qua, mặt trời đã thiêu rụi một số cành lá khiến bày ra vài mảng vách trần trụi.
Sinh đi đầu, một tay bưng đèn, tay kia cầm súng. Bốp theo kế bên như để bảo vệ cho tiểu chủ. Cả đoàn sau khi vất vả trèo qua nhiều tảng đá, đến trước một cánh cửa to lớn chạm trổ thật cầu kỳ, mỹ thuật; họ tiến sâu vào trong một dãy hành lang rực rỡ.
Chỗ này là những hàng tượng vũ nữ xinh xinh, chỗ kia, một số hình voi và hổ chạm nổi tinh vi. Sinh tiến vào một gian nhỏ hơn. Đoạn cậu ra lệnh cho cả bọn hạ băng ca xuống rồi lui ra. Giang Khâm tính mang theo cây đèn bão, song Sinh ngăn lại :
- Để đèn đó cho chúng tôi !
- Ấy ! Giỡn hoài... chú nhỏ ! Để đèn lại làm sao tụi này thấy đường trở về ? Tối thui như mực bên ngoài...
- Mặc kệ các người. Chỉ biết rằng ở đây chúng tôi cần đèn.
- Xin tuân lệnh ngài ! Ngài-Chúa-Tể-Rừng-Già-Tí-Hon! Chúng tôi xin tuân theo ý Ngài !
Vừa đặt chiếc đèn lại chỗ cũ theo lời Sinh, tên Khâm vừa nói bằng giọng chế giễu. Rồi hắn quì mọp trước mặt Sinh, mặt mày nhăn nhó trông phát tởm trước khi lui ra. Tiếng bước chân xa dần ngoài hành lang vắng. Giọng Khâm vang lên trong bóng tối đầy dọa dẫm.
- Sinh ! Tao cho mày hay : dân Bản Thượng chúng ta lấy máu rửa nhục. Mày đã sỉ nhục tao quá mức ! Ngày mai tao sẽ trở lại khi ánh sáng đủ rõ cho tao sử dụng súng.
Một chốc sau, im lặng trở lại bao trùm tòa lâu đài cổ. Bốp đến bên chủ, lưng quay về phía ngọn đèn, bóng con vật in trên vách nom to lớn quái dị. Cảnh tượng đó làm Sinh khiếp sợ: nó chưa bao giờ cắp sách đến trường cho nên không thể phân biệt được những hiểm nguy thật sự như cọp, rắn, sấu, báo, trăn với những hiểm nguy do trí tưởng tượng như yêu ma, quỉ quái mà tất cả dân làng đều kinh hãi về đêm !
Tuy vậy, cậu cũng theo con chó đến bên chủ thăm dò sức khỏe ông và cậu hết sức bằng lòng khi thấy ông mở mắt, tay run run vuốt ve con vật bên mình. Tự nhiên, Sinh thấy vững lòng lại, quì bên băng ca, úp mặt vào ngực chủ, thì thào:
- Ông chủ ơi ! Đừng chết ! Đừng chết ! Ông đừng bỏ con nữa... hu, hu, hu...
Nước mắt thằng bé làm ướt ngực áo sơ mi ông Ngọc Sơn. Ông an ủi nó bằng giọng dịu dàng :
- Đừng khóc con ! Không sao đâu ! Chỉ vài bữa là yên ổn trở lại mà ! Ủa, mà ta đang ở đâu đây ? Giang Khâm đâu rồi ?
Giọng ngắt quãng vì tiếng nức nở tuôn ra, thằng bé kể lại mọi việc và cũng không quên nhắc lại lời đe dọa cuối cùng của tên Khâm gian ác. Ông Ngọc Sơn có vẻ nghĩ ngợi. Tuy không rõ vết thương mình nặng nhẹ thế nào nhưng ông cảm thấy mình rất yếu, mỗi cử động làm ông nhức nhối quá thể.
Im lặng một lát, ông đặt tay lên vai Sinh, cất tiếng :
- Con hành động như một người lớn, một người tự tin và can đảm nhất ! Không ai có thể làm hơn con, nhưng con hãy nghe ta: đừng ở đây lâu. Hãy đứng lên tìm đường trở về làng ngay ! Ta chắc con sẽ tìm thấy đường đi, đến đó gặp cảnh binh kể rõ chuyện này. Họ sẽ tóm tên Khâm độc ác và ba tên đồng lõa.
Ông cố gắng một cách khó nhọc mới tháo được cái đồng hồ tay trao cho Sinh, ông tiếp, giọng vô cùng âu yếm :
- Cầm lấy đi con ! Ta tặng cho con đó ! Quả là một phần thưởng quá ít, quá nhỏ so với sự tận tâm của con, nhưng tiếc rằng ta không làm gì được hơn. Bây giờ hãy đi ngay ! Xin Chúa từ tâm che chở cho con !
Sinh cầm lấy chiếc đồng hồ chủ trao cho, bỡ ngỡ một giây, mắt tròn xoe, nó không bao giờ dám mơ tưởng sẽ làm chủ một báu vật như thế. Nó do dự :
- Con không thể bỏ ông ở đây. Tên ăn cướp đó sẽ trở lại giết ông, thật mà, hắn sẽ giết ông nếu con đi vắng…
- Thì đã hẳn, nhưng ở lại đây thì được gì ? Hắn sẽ giết nốt con mà thôi, vô ích. Ta không muốn thấy con chết oan uổng như vậy. Hãy trở về làng, con không thể làm gì hơn, con đã giúp ta nhiều quá rồi, ta có chết cũng cam...
Sinh bật khóc to :
- Không ! Con không thể bỏ ông chủ một mình đâu.
Rồi nó nén khóc suy tính. Thình lình nó reo lên vui vẻ:
- Không sợ nữa, con đã nghĩ ra cách giết thằng Khâm, con sẽ giết nó cho ông xem !
- Cách gì ? Làm sao con giết được hắn ?
- Ông quên khẩu súng sao ? Đây này, thưa ông chủ ! Bằng cách này này : con núp sau một tảng đá khuất, rình nó vô đây, con nã vô đầu nó một phát là xong, tụi kia sẽ chạy trốn hết. Đó, ông nghĩ coi: không phải là nhờ khẩu súng này mà còn bắt tụi nó làm đủ chuyện đó sao ? Con còn giữ súng đây này !
Ông Ngọc Sơn bật cười làm Sinh ngơ ngác : có gì vui trong tình thế này đâu, kia chớ ? Nhưng nét mặt chủ đăm chiêu trở lại tức thì, ông ngắm nghía rất lâu khẩu súng tự động của ông. Phải ! Nó là một khí giới toàn hảo, nhưng Sinh không ngờ khuyết điểm của nó nên mới đưa ra kế hoạch vừa rồi. Ông nghiêm giọng :
- Con không giết hắn được đâu, ta rất tiếc nhưng sự thực là thế, Sinh ạ !
- Ông không tin con ư ? Ông tưởng con sợ nó ư ? Ông tưởng con không dám giết nó ư ? Rồi ông xem, con sẽ làm được tất cả, miễn cứu mạng ông...
- Phải ! Con đã chứng tỏ như thế, nhưng con không biết điều này: súng không có đạn bên trong !
Sinh há hốc miệng, sững sờ kêu to một tiếng vì kinh ngạc. Vậy mà với cái súng vô dụng đó, nó đã bắt được tụi cướp tuân lời răm rắp. Chủ nó buồn bã tiếp :
- Hôm kia ta mở súng ra lau và chưa kịp lắp đạn vô lại . Con thử đi thì biết.
Sinh nhắm ngay cửa sổ bóp cò, chỉ một tiếng "tạch" khô khan vang lên mà thôi, không tóe lửa, không nổ to, không gì cả...
Sinh quên một sinh vật đáng sợ hơn: loài sấu ! Trong lúc hoảng hốt, nó không hề để tai nghe tiếng lao xao báo hiệu một con sấu đang bơi lại gần nó. Trời thương làm sao, viên đạn đồng của Giang Khâm đã cứu nó thoát khỏi mõm con vật quái ác. Nhờ phát súng tóe lửa, Sinh trông thấy rõ ràng con sấu vùng lên rồi rơi xuống cách nó cỡ sải tay người lớn. Đó là giây phút hãi hùng nhất của đời Sinh.
Thoát chết, cậu bé bò lên bờ rồi cứ ngồi đó mà run lập cập không thiết gì nữa. Khá lâu sau đó, Sinh hoàn hồn, lo lắng cho số phận mình, cho tính mệnh ông chủ mà cũng là ân nhân của mình. Làm sao đây ? Sinh còn nhỏ quá, chuyện lại xảy ra trong rừng đêm, muốn tìm về một làng gần nhất cũng mất mấy ngày đường mà rủi bị Giang Khâm hay được, đuổi kịp thì chắc chắn hắn không do dự chút nào trong việc thủ tiêu nhân chứng độc nhất để giữ kín tội ác trong vòng bí mật.
Đột nhiên, một tiếng loạt xoạt trong bụi rậm gần đó làm Sinh giật mình toan vùng chạy. Liền đó, có tiếng rên rỉ đáng thương của con Bốp trung thành làm Sinh vô cùng phấn khởi. Con vật tìm ra vết bạn, nó đứng bằng hai chân sau, hai chân trước thì bám vào vai, vào sườn Sinh, liếm tay, liếm mặt, liếm cổ Sinh một cách âu yếm và mừng rỡ. Sinh đứng lên, dịu dàng nói :
- Bốp giỏi lắm ! Tao biết mày là chó săn hạng nhất. Giỏi lắm ! Nhưng không phải lúc vui mừng đâu, phải làm cách gì chớ ? Ông chủ của mình...
Nước mắt trào ra ràn rụa và cậu bé lại ngã quị xuống nghẹn ngào vì đau đớn và thất vọng. Con vật khôn ngoan, can đảm liền an ủi và khuyến khích tiểu chủ bằng cách cọ chiếc đầu lông xù của nó vào mình Sinh và kêu lên mấy tiếng nhỏ như có ý bảo "Đừng sợ ! Tôi sẽ giúp anh cứu chủ mình". Sinh hỉ mũi trên lưng bàn tay rồi đưa mấy ngón tay dính bùn nhớp nháp quẹt nước mắt, rồi lại rưng rưng khóc...
Khổ thân thằng bé ! Thằng bé không còn nơi nào để nương tựa, ngoài ông Ngọc Sơn. Một ngày kia, cha mẹ nó và nhiều người làng cùng tử nạn về vuốt cọp. Dân làng kéo nhau đến cầu cứu với người Anh. Ông Ngọc Sơn mang súng đến, đuổi được cọp dữ nhưng chỉ cứu sống được Sinh và một số người khác. Thương xót cậu bé mồ côi, ông đã mang theo nuôi và đối xử rất tử tế. Sinh sẽ ra sao ? Sẽ trôi giạt về đâu khi lại mồ côi lần nữa đây?
Bốp có vẻ hết kiên nhẫn vì tiểu chủ cứ ti tỉ khóc hoài. Cơn vật kêu ăng ẳng đứng lên, cắn quần Sinh lôi đi. Dáng chừng chú chó cho là khóc vô ích, mất thì giờ mà thôi. Sinh quẹt nước mắt lần nữa, vừa vuốt ve con vật vừa thì thào với nó :
- Được rồi ! Tao đi đây mà ! Nhưng im đi nghe không?
Sinh giang rộng hai tay ôm con vật vào lòng, lấy tay bịt mõm nó lại. Cậu bé bắt chước ông Ngọc Sơn khi ông rình một con nai. Cử chỉ đó có nghĩa là "Bốp ! Đừng nên gây lên một tiếng động nào cả". Bốp hiểu ý tiểu chủ, lặng thinh. Nó nằm phục xuống ngay gót chân Sinh như biểu tỏ sự vâng lời và sẵn sàng đương đầu cùng mọi bất trắc hiểm nguy.
Thần kinh căng thẳng, Sinh biết người làng mình không một ai dám vào rừng già trong đêm hôm khuya khoắt thế này. Trường hợp bắt buộc, họ đi từng đoàn đôi ba chục mạng, mang theo khí giới đầy đủ và thắp đèn đuốc sáng rực cả một vùng: họ cố làm ồn càng nhiều càng tốt để thú dữ lảng xa. Còn mình – Sinh lẩm bẩm trong miệng – mình là đứa bé và chỉ có một mình, mình biết làm gì để đối phó đây? Nhưng rồi Sinh vững tâm một chút, nói với con vật : "Quên đi chớ ! Tao còn có mày. Hễ đánh hơi có người lạ hay thú dữ thì báo cho tao hay liền nhưng đừng có làm ồn lên, nghe Bốp !”
Rất thận trọng và chậm rãi, người và vật lần mò về trại. Lửa cháy to thêm, sáng rực cho nên cả hai phải đi vòng hơi xa kẻo bọn gian trông thấy. Sau cùng, Sinh và Bốp đến nấp dưới một gốc cây to cành lá um tùm, buông rũ tận đất.
Giang Khâm ngồi dưới đất hút thuốc và trò chuyện với tụi kia. Ông Ngọc Sơn vẫn nằm giữa khu rừng thưa nhưng một chi tiết khiến tia hy vọng lóe sáng trong tim thằng bé: nạn nhân đã đổi thế nằm. Sinh thì thào trong tai Bốp.
- Chắc chúng chưa xê dịch ông chủ, ông nhúc nhích một mình đó. Bốp ! Tao tin là chủ mình chưa chết đâu, phải không ?
Bốp rên lên một tiếng nhỏ vẻ đồng ý với Sinh. Cậu bé yên lòng, người và vật nằm sát bên nhau nhìn ngọn lửa tàn dần.
Gần nửa giờ sau Khâm đứng lên, ba tên đồng bọn làm theo. Sinh hồi hộp nhìn chúng tiến lại gần ông Ngọc Sơn. Lông trên lưng Bốp dựng đứng lên khi tên độc ác lấy chân đá hất cánh tay cứng ngắc của ông, nó như muốn vùng lên, Sinh hốt hoảng vội vàng đặt tay lên đầu con vật ra hiệu bảo nên im lặng. Bốp hiểu ngay là không phải lúc phản kháng nên thôi, không hục hặc nữa, ngoan ngoãn tức thì.
Cả bọn thì thầm bàn tán một lúc rồi phân tán : Tư Gấc, Hiếu, Kha trở về chỗ ngủ dưới tàng cây, ngoài bìa rừng thưa. Tên Khâm thì thay vì ngủ như cả bọn lại vào lều ông chủ, đốt đèn lên. Sinh hậm hực nói với Bốp : "Cha chả ! Nó muốn thay ông chủ, thấy không ? Bốp ? Quá rồi ! Đồ ăn cướp thật mà !"
Sinh đinh ninh là tên cướp lục lọi cái gì, nhưng không, vài phút sau đèn tắt, Sinh chợt hiểu: tên khốn muốn hưởng tiện nghi của cái giường êm và cái mùng tuyn như kiểu người da trắng đấy!
Khu rừng thưa lặng lẽ như cũ. Những tàn lửa cuối cùng cũng sắp tắt hết. Bốp đưa mắt nhìn Sinh dò hỏi, nó sốt ruột vì trong lúc hai chúng nó nằm yên tại đây thì cách đó vài thước, chủ chúng đang đau đớn hay sắp chết cũng chưa biết chừng. Năm phút rồi mười phút trôi qua. Sinh biết rằng Bốp không kiên nhẫn nổi nữa, ngay cả nó cũng vậy. Nó dỗ dành con vật:
- Tao biết mày thương chủ, tao cũng vậy, nhưng thằng khốn Giang Khâm là loài hổ đói, nó ngủ có một mắt, còn một mắt vẫn mở để rình, hai tai thì dỏng lên nghe ngóng... Mình làm sao đây?
Trả lời tiểu chủ, con vật không lên tiếng, chỉ lấy chân cào cào đất, bộ dạng nóng nảy, mắt nhìn chăm chăm vào mặt Sinh: nó chỉ mong được đến gần chủ tức thì.
Sinh quyết định thăm dò xem sao. Nó đi vòng ven rừng tiến về hướng lều xanh của chủ. Bốp hăng hái chạy theo, mõm đưa ra trước, đuôi thẳng như những bận chuẩn bị vồ mồi. Đến gần lều, Sinh dừng lại, đứng lặng, cậu bé chỉ nghe tiếng ngáy đều đặn của Giang Khâm. À! Nó ngủ say rồi ! Dáng bộ quả quyết, Sinh rời chỗ nấp đi đến chỗ chủ nằm. Con Bốp mừng quýnh, kêu thành tiếng nho nhỏ, vượt qua mặt Sinh, phóng nhanh đến bên nạn nhân, liếm mặt ông chủ một cách trìu mến, sung sướng. Sinh nhón gót chạy theo, tim đập thình thịch vì sợ con chó kêu to thì hỏng bét.
Quì cạnh chủ, nhìn kỹ, Sinh thấy ông mở to mắt, cậu bé mừng quá sức, cậu vùi đầu vào ngực chủ để che giấu tiếng nấc sắp phát ra. Ông Ngọc Sơn sờ soạng đưa bàn tay to lớn đặt lên vai cậu bé, vuốt mớ tóc bù xù của cậu và sau cùng một tiếng nói quen thuộc, thân yêu nghe như gió thoảng, vang đến tai Sinh.
- Đừng khóc, con ! Chúng ta sẽ chóng thoát, không sao, đừng sợ, Sinh !
Bốp xẩn vẩn, đuôi ve vẩy không rời chủ. Ông Ngọc Sơn ra lệnh :
- Nằm yên, Bốp ! Chóng ngoan nào !
Bốp buồn bã nằm xuống. Giọng ông chủ cất lên :
- Con có thể đi cầu cứu không ? Ta bị thương nặng lắm, Sinh ạ! Giang Khâm đâm một nhát dao vào lưng ta, ta mất nhiều máu lắm.
Sinh nghẹn ngào, xúc động, cố gắng trả lời:
- Thưa ông chủ, con không thể bỏ ông ở đây một mình, chúng sẽ giết ông mất ! Con đã nghe chúng bàn tính với nhau lúc nãy...
- Con rất tốt, tốt quá, Sinh ạ. Ta sung sướng mà thấy con trung thành và hãnh điện về sự can đảm của con.
Cậu bé Ấn mỉm cười qua màn nước mắt trong khi bàn tay run run của chủ vuốt ve vai cậu. Những lời đó còn quí hơn những tờ bạc giấy mà ông thưởng cho Sinh mỗi lần Sinh tỏ ra sạch sẽ, ngoan ngoãn. Sinh chậm rãi kể lại dự tính của bọn sát nhân : chúng sẽ mang ông vào tòa lâu đài hoang dằn đá lên mình ông. Giọng nức nở, Sinh nói tiếp :
- Tụi nó nói sẽ có cả trăm con chuột, cả ngàn con kiến ăn thịt ông, ông sẽ chỉ còn có bộ xương không ai nhận ra. Rồi lũ quạ...
Ngọc Sơn hiểu rằng khó lòng thoát khỏi tay quân độc ác nếu không trốn ngay tức khắc. Mà làm sao trốn ? Ông yếu quá, không đứng lên nổi.
- Sinh ! Con có thể kéo ta đi không ? Nếu con kéo ta đến được tòa lâu đài hoang thì may ra…
Sinh không trả lời, dùng hai cánh tay gầy guộc, khẳng khiu như hai cái que ra xốc nách chủ, cố sức bình sinh kéo ông đi. Thân hình nặng gần 80 ký lô chỉ nhích được độ 15 phân, rồi thôi. Sinh thất vọng quá đỗi, nó buông vai chủ, rưng rức khóc, nói như rên :
- Làm sao đây, ông chủ ? Con vác ông không nổi...
Hai cánh tay gầy của Sinh rã rời, tê liệt vì đã rán sức quá. Sinh há hốc miệng để thở, hai đầu gối va vào nhau, nó phải ngồi xuống để lấy sức. Con vật thì chỉ biết nhìn, nó rất sung sướng: chủ còn sống và Sinh đang tìm cách cứu ông. Ông Ngọc Sơn thì thầm :
- Còn có một cách...
Sinh sáng ngời mắt vì hy vọng vào lời chủ, ngẩng đầu lên, lắng tai:
- Con xin nghe ông ! Ông chỉ cho con đi !
- Nhưng khá nguy hiểm; ta không muốn buộc con, nếu con thấy không thể làm thì ta cũng cam, ta không trách con đâu. Con nhỏ quá, không thể làm những việc quá sức con...
Tuy không tìm được cách nào khác, ông Ngọc Sơn vẫn do dự vì không nỡ bắt Sinh phải đem mạng sống của nó đưa vào tay tên Giang Khâm độc ác. Sinh giục :
- Ông chủ nói đi ! Ông vẫn bảo con là trí khôn ở trong đầu óc, không ở cánh tay mà ! Ông không tin con sao ?
Ông Ngọc Sơn tặc lưỡi một cái rồi nói :
- Con biết cái áo săn của ta không nào ? Nhớ nó không ?
- Dạ, biết, dạ, nhớ chớ...
- Trong túi áo có cái súng lục, biết không ?
- Dạ, cũng biết nữa.
Lần này nó trả lời hơi run, vì nó biết ông không mặc áo đó trong mình, tức là nó trong trại, chỗ thằng ăn cướp nằm ngủ. Dễ sợ quá! Nạn nhân tiếp :
- Lấy được khẩu súng đó rồi con chĩa ngay vào thằng Khâm, kêu nó dậy và nói : "Giang Khâm, hãy nghe lệnh tôi đây : anh phải dậy ngay, vác ông Ngọc Sơn vô tòa lâu đài hoang. Nếu không nghe tôi bắn anh tức thì !” Nó sẽ sợ hãi và tuân theo lời con.
Lần thứ nhất, Sinh tức mình sao không được to lớn như ông chủ hay ít ra cũng bằng tên Hiếu nhỏ con. Cổ Sinh nghẹn cứng, khô khốc, nhưng Sinh vẫn trả lời dứt khoát :
- Dạ, con sẽ làm chuyện đó, ông chủ !
Trả lời dõng dạc xong, Sinh lại sợ, căn lều tối thui. Lại nữa, rủi mà trước khi Sinh mò lấy được súng, tên Khâm tỉnh dậy thì ôi thôi ! Còn tệ hơn đưa đầu vào miệng sấu ! Tội ác thứ hai này xóa mất tội ác thứ nhất. Chắc chắn là sống sang giàu với hai tội ác thì hơn là sống cực khổ với cái cùm và nhà tù. Thằng Giang Khâm mà biết thương ai, dù ai đây là đứa nhỏ còm nhom đi nữa !
Tiếng ông chủ lại vang lên :
- Ta nói dự tính liều lĩnh đó vì cùng đường rồi, Sinh ạ! Nhưng ta không bắt buộc con...
Ông dừng, thở dốc, rồi nói lại, rõ từng tiếng.
- Nhớ ! Ta không bao giờ bắt buộc con, tùy con định đoạt, con có quyền... Hãy suy nghĩ chín chắn !
- Con nghĩ kỹ rồi, ông chủ ơi ! Con sẽ... Con sẽ làm mà !
- Cảm ơn con ! Nhưng chớ vội vàng... Bốp nằm yên .
Bốp buồn bã nằm xuống theo lịnh chủ.
Sinh lặng lẽ tiến về căn lều xanh, Bốp liếc nhìn ông Ngọc Sơn rồi nhìn Sinh, không biết mình nên làm gì. Sau cùng nó quyết định ngồi canh chừng người bị thương.
Căn lều hiện ra lờ mờ trong bóng đêm, làm bằng vải bố dày, không thấm mưa, căng thẳng nhờ những cái cọc thẳng đứng. Sinh đứng lại để nhớ kỹ vị trí các vật trong lều : cái giường chiếm phân nửa lều bên phải, giữa hai cọc lều, cọc chính và cọc bên phải. Giang Khâm chắc đang ngáy đều trong đó, đầu quay về cuối lều, buông mùng tuyn trắng đàng hoàng. Cái áo săn chắc là treo trên cái móc sắt đóng ở cây đinh cuối lều, gần mặt người đang ngủ.
Hơi thở đều đặn của tên này làm Sinh vững lòng một chút, nhẹ nhàng cậu chui tọt vô lều như một chiếc bóng, không tiếng động. Sinh bước lên bốn bước, quơ tay ra sờ soạng tìm cái áo... Ngay lúc đó, Giang Khâm cựa mình. Sinh hoảng hồn, rụt tay lại đứng im như pho tượng, không cả thở! Tên cướp mớ ngủ, nói rì rầm gì đó rồi xoay qua phải, phía Sinh đang đứng. Song may quá: chỉ một giây sau hắn lại đổi thế nằm, quay mặt vào trong và thở đều như trước.
Sinh không bỏ mất thì giờ, hành động liền: cậu nắm lấy cái áo săn rồi lục túi lấy súng ra. Bất ngờ, túi áo, phía có súng bên trong va vào cọc lều bật lên một tiếng cạch khô, ngắn, làm kẻ đang ngủ tức thì tỉnh dậy. Sinh biết thế vì tiếng thở đều chợt ngưng lại. Sinh tại nín thở, ngừng tay tưởng chừng dây thần kinh mình sắp đứt bung ra.
Rất nhạy cảm, tên sát nhân hiểu rằng không phải trong lều chỉ có mình mình thôi. Cha chả ! Hắn tự nhủ: chắc là thằng mập động lòng tham vô ăn cắp hay giết mình đây ? Rồi hắn lại cười thầm mà cho rằng chuyện đó hão huyền, thằng mập là thằng thỏ đế, cho gì nhận nấy, không dám làm chuyện động trời đâu ! Ừ ! mà cũng không nên cả tin, biết chừng hai thằng kia lẻn vô ? Hay là tụi nó đồng lòng... biết đâu được ?... Vàng làm mờ mắt mà lại !
Hắn im lìm không cựa quậy, lắng tai, chỉ có tiếng ếch nhái vọng lại từ xa, xa lắm.
Đằng này, Sinh bỗng sợ điếng khi nghĩ rằng tiếng tim cậu đập to quá, thằng khốn dám nghe lắm chứ không chơi. Phải hành động gấp, tức thì, không nên chậm trễ, nguy hiểm lắm. Thế là Sinh lại thò tay lục túi, lôi súng ra; cùng lúc đó, Giang Khâm bật dựng lên như cái lò xo, giơ hai cánh tay rắn rỏi, lực lưởng ra định chộp kẻ gian. Một bàn tay hắn quơ đụng vào mình Sinh, tiếc cho hắn: hắn bị vướng trong cái mùng tuyn chắc chắn. Vả lại, trước khi ngủ, hắn đã cẩn thận nhét kỹ mùng xuống nệm. Cái lưới này vô tình, đã che chở cho Sinh.
Ban đầu, hồn bất phụ thể, Sinh hét ngược lên, song rồi cậu bình tĩnh lại chĩa mũi súng ngay vào Giang Khâm, không cho hắn vạch mùng chui ra, truyền lệnh trong bóng tối lờ mờ, giọng hơi run :
- Nằm yên ! Nằm yên ! Tôi bắn đa !
Nếu lúc đó mà ban ngày ban mặt thì Sinh đỡ sợ hơn mà Giang Khâm cũng dễ hành động, hắn sẽ không chịu thua thằng oắt đâu. Nhưng hiện, hắn sợ thật tình vì hắn biết là thằng bé sợ quá hóa liều, dám lẩy cò bất tử chớ không phải dọa suông đâu. Hắn sẽ theo ông bà về cõi khác, bỏ vàng lại cho tụi vô tích sự hưởng, uổng quá đi !
Hắn suy nghĩ thật lâu, hai tay đã đặt lên lưới mùng, đành hạ xuống. Hắn ngả lưng xuống giường làm lò xo kêu ken két.
Chuyện xảy ra không đến nỗi kinh động rừng già, nhưng cũng đủ đánh thức tên Hiếu vốn tỉnh ngủ. Hắn hơi ngại và muốn biết việc gì xảy ra. Hắn hỏi chõ vào:
- Chuyện gì đó ? Giang Khâm ?
Sinh lại một phen kinh hoàng nghĩ đến chuyện Giang Khâm kêu đồng bọn tiếp cứu. Cũng may là ngay lúc đó cậu bé được tiếp viện : Bốp, bạn tốt của Sinh đã có mặt tự hồi nào ! Con vật gầm gừ như muốn chứng tỏ cho kẻ cướp kia biết rằng hắn cử động hay kêu cứu với tên Hiếu là Bốp trị tội tức thì. Giang Khâm do dự. Con vật đáng sợ kia – dù bị hắn đánh cho suýt phọt óc – há đã không từng can đảm cắn hắn một cái đau điếng nơi gót chân sao ? Lần này, nó dám chồm lên vồ tận cổ hắn chứ không phải lơ mơ đâu, cái mùng không che chở cho hắn nổi, hắn biết vậy.
- Giang Khâm ! Có gì đó ?
Vẫn không có tiếng trả lời. Im lặng trở lại rồi Sinh nghe có tiếng Kha và cả tiếng Tư Gấc lao xao, tên nào cũng muốn biết nguyên nhân gây tiếng động trong lều xanh. Sinh không cần nghe chúng nói gì, Sinh cần suy nghĩ kỹ để đi đến quyết định. Cậu rời chiếc giường đến cạnh cửa lều và hạ lệnh :
- Giang Khâm ! Hãy nói to cho chúng biết rằng không có gì cả, nếu không tôi bắn anh cho coi ! Nói mau. Ông Ngọc Sơn bảo tôi cứ việc bắn chết anh nếu anh cãi lại tôi.
Tuy là một tên hung tợn và bướng bỉnh nhưng trong tình trạng này, hắn còn biết làm gì, cái mùng mỏng mà chắc gói trọn hắn bên trong, nếu hắn cố giở lên cho bằng được hay xé ra thì chưa kịp đã bị đạn rồi. Hắn không muốn chết hay bị thương một cách lãng nhách do tay thằng ranh như vậy. Hắn biết, Sinh bình thường vốn nhát gan và rất sợ hắn, thấy hắn đâu là ưa lảng xa ra, nhưng đã đến cái mức cầm súng dọa hắn thì có thể nó đã hết sợ hóa ra liều lĩnh, không kể chi hậu quả việc làm, một kẻ liều lĩnh mà trêu gan nó là dại, là chuốc nguy hiểm vào mình. Hắn lên tiếng ngay :
- Không, ngủ đi ! Chẳng có chuyện gì cả. Tôi trở mình bị té xuống đất đó thôi, cái giường quỉ này hẹp quá. Chừng nào có gì tôi sẽ kêu các anh tiếp cứu.Yên bụng đi!
Ba tên đồng bọn càu nhàu nho nhỏ đàng xa. Vậy là cậu bé thắng một keo, chiến thắng nhỏ đó giúp cậu tự tin thêm một chút. Lệnh thứ ba :
- Lấy diêm quẹt lên, mở mùng ra rồi thắp đèn cho sáng, mau !...
Giang Khâm riu ríu tuân lời, làm theo lịnh Sinh trong lúc mắt hắn gườm gườm như muốn nuốt tươi cả thằng bé lẫn con vật tinh khôn. Sinh làm như không thấy nét mặt hầm hầm của tên cướp, truyền lệnh tiếp :
- Bây giờ ngồi xuống, ngồi yên !
Khâm tức lộn ruột mà không dám cãi. Hắn ngồi thụp xuống theo ý Sinh, đoạn nói :
- Tội nghiệp cho mày quá, Sinh ạ ! Mày tưởng mày ghê gớm lắm vì có khẩu súng lục tí tẹo đó trong tay, hả ? Đã được lắp đạn chưa ? Đã mở khóa an toàn chưa ? Hà hà !…
Sinh suýt bị lừa bởi mấy lời tên gian hùng vừa phỉnh, nếu cậu nhìn xuống cái súng hay rút tay ra khỏi cò súng là hắn nhào đến bóp cổ cậu liền, tựa như con cọp đói vồ mồi; nhưng Sinh khôn ngoan, suy nghĩ trước khi nghe lời hắn. Bề trên phò hộ cậu, xui khiến cậu thốt những lời làm tên gian ác hết sức ngạc nhiên và phải gờm mặt:
- Dễ quá mà ! Cần gì phải hỏi tôi ? Anh cứ hỏi thẳng cái súng, nó trả lời anh tức thì !
Giang Khâm cười gằn :
- Thứ đồ súng nhỏ xíu, tao biết quá mà ! Nghĩa lý gì...
- Thì nhỏ xíu chớ sao ! Vậy mà nó hạ được beo đó, nói cho anh biết ! Đừng khinh thường, nếu không tin, tôi thử anh coi, ngay bây giờ đây, không có lâu lắc gì đâu mà anh sốt ruột.
- Tao ghét những lời huênh hoang của cái miệng nhỏ xíu còn hôi sữa mẹ !
Khâm vừa chế giễu vừa liếc nhanh ra cửa lều vì thoáng thấy có bóng ai lấp ló bên ngoài. Đáng ra, Sinh không thấy cái liếc đó nhưng cậu theo dõi thái độ hắn và cũng liếc ra ngoài một cái, cũng thấy bóng người. Đúng là ba tên kia, không sai chệch đi đâu cả : Chúng thắc thỏm không ngủ được, lại nhờ ánh sáng đèn, chúng nhìn thấy Sinh. Giang Khâm lại cười ngạo nghễ :
- Sao ? Mày tính cách nào đây : một mình chống bốn người mà lại là người lớn bằng cha mày ?
Cậu bé giận sôi, quát to lên :
- Đừng nói bậy ! Cha tao sao được ? Tụi bất lương giết người, cướp của mà dám so sánh với cha tao ư ?
- Thì cũng được đi ! Tụi này không xứng đáng làm cha mày, nhưng còn vụ kia : mày tính đối phó cách nào đây ? Mày không phải con tụi này, đúng lắm ! Và vì vậy không đứa nào trong bọn tao tiếc xót mạng mày đâu !
- Đừng lo vụ đó ! Nghe đây : đầu tiên tôi bắn ngay vô đầu anh, sau đó sẽ hay... Anh cứ cãi tôi coi, tôi bắn liền. Anh phải biểu tụi nó làm theo lời tôi như anh vậy, không thì tôi bắn anh, được không ?
Nụ cười ngạo nghễ tắt hẳn trên môi tên khát máu. Hắn biết thằng nhỏ nói là làm. Hắn thấp giọng hỏi :
- Mày ưng biểu tụi nó làm gì, nào ?
Sinh gằn từng tiếng :
- Trước hết là anh bảo tụi nó đừng nhúc nhích gì hết, cứ đứng yên ngoài đó, còn anh thì cầm ngọn đèn lên tay rồi ra khỏi lều, rồi ngồi phệch xuống đất kia, rồi bảo chúng làm tất cả những gì tôi ra lệnh...
Cứ như thế, hết lệnh này đến lệnh kia. Sinh bắt bọn chúng khiêng ông chủ lại đặt vào một tư thế dễ chịu, bắt chúng nhóm bếp, nấu nước, pha trà, rửa vết thương.
Vốn là người có sức khỏe dồi dào, do đó, tách trà làm ông Ngọc Sơn tỉnh táo lại và sau khi vết thương được rửa sạch, ông sai chúng đi lấy hộp đồ cứu thương. Một lát sau, vết thương được đắp lại bằng miếng băng đã thanh trùng và dán kỹ bằng keo vải.
Trong lúc ba tên kia làm việc theo lời chỉ dẫn của ông Ngọc Sơn, Sinh quì gối ngay sau lưng tên đầu đảng, lăm lăm khẩu súng, chốc lại dí mũi súng lạnh ngắt đen ngòm vào cổ hắn như muốn nhắc hắn đừng quên rằng hắn bây giờ dưới quyền điều khiển của mình, và hắn phải ra lệnh cho ba tên kia theo ý mình, không được sai suyển một ly con !
Cuối cùng, ba tên kia mang đến cái băng ca, đỡ ông Ngọc Sơn lên, đặt nằm trên ấy.
Giang Khâm cũng đang làm việc – làm việc bằng trí óc – hắn vừa tìm ra một mưu kế để đối phó với thầy trò thằng bé. Hắn bảo Sinh :
- Nghe đây Sinh ! Em biết rằng dân Bản Thượng rất khâm phục và kính nể sự can trường của bất cứ ai, dù cho kẻ đó là quân thù hay bằng hữu. Em vừa chứng tỏ rằng em là một người can đảm hiếm có, em phải được đền bù, anh muốn vậy ! Và anh biết rằng điều em ao ước nhất hiện giờ là cứu mạng ông Sơn, phải không ?
Sinh gật đầu, chứ không nói gì. Hắn ung dung tiếp :
- Mà ông thì bị thương nặng lắm, anh nói thiệt cho em hay : ổng sẽ chết nội trong vài ngày sắp tới đây nếu không được thầy thuốc săn sóc, cứu chữa kịp thời. Anh tính như vầy : anh và các bạn anh sẽ giúp em đem ổng tới làng gần nhất, cỡ hai ngày đường. Rồi mình nhờ một người đến trạm điện thoại kêu bác sĩ, như vậy chắc chắn là ổng thoát chết… Ưng không ?
Sinh nghe kỹ đề nghị vả suy nghĩ kỹ hơn. Thừa biết tên lưu manh không tốt bụng muốn cứu ông chủ mình, chắc là nó muốn đánh đổi cái gì hay là âm mưu gì đây. Sinh chặn lại hỏi :
- Tại sao anh lại muốn chủ tôi sống sau khi giết ổng ? Tôi không tin là anh có lòng tốt đâu. Đừng hòng bịt mắt tôi, anh muốn gì phải nói thật ra, tôi mới chịu.
Giang Khâm lại cười nịnh :
- Cha mẹ ơi t Em còn nhỏ tuổi mà khôn ngoan như ông cụ, anh thật phục em ! Em hiểu ý anh rồi đó. Vầy nè: anh mua sự im lặng của em đó, chỉ vậy thôi ? Anh muốn em đừng nhắc đến mũi dao do cơn nóng giận gây ra, trước khi anh có thì giờ trốn đi nơi khác, tu tỉnh làm ăn...
Tu tỉnh ! Sinh muốn cười to khi nghe hai tiếng đó. Cái mặt quân sát nhân mà dám nói đến hai tiếng tu tỉnh ! Sinh tự nhủ thầm. Nhưng cậu bé vẫn giữ nét mặt thản nhiên để nghe tiếp:
- Em thấy chưa ? Điều kiện của anh rẻ mạt ! Sự sống của một người chủ da trắng đổi bằng vài ngày im lặng của em! Giá rẻ mạt ! Nhưng anh nói thật : anh không tiếc, vì anh rất quí mến em !
Sinh không do dự. Trên đời này đối với một thằng bé mồ côi như nó, không có gì đáng quí, đáng trọng, đáng được bảo toàn hơn sinh mệnh người chủ mà nó yêu quí, coi như thể cha ruột nó. Sinh sắp gật đầu và nói: "Tôi bằng lòng" thì nó chợt nhớ một câu châm ngôn thường được mọi người nhắc nhở: "Tin một tên Bản Thượng hay đánh một con cọp bị thương, kết quả hai việc đều tai hại như nhau" Phải ! Không ai dám đến gần một con hổ bị thương, có họa là điên mới làm như vậy. Mà nếu người ta đã ví ai với con hổ bị thương tức người đó cũng nguy hiểm như nó. Thế là Sinh nuốt tiếng "Bằng lòng" đang chực tuôn ra khỏi miệng mình.
Giang Khâm sốt tiết vì không thấy Sinh trả lời. Hắn hỏi dồn :
-Thế nào ? Em bằng lòng chớ ! Giá rẻ mạt mà ?
Sinh liếc nhìn ba tên đồng bọn của Giang Khâm : chả tên nào dám nhìn cả, chúng cúi gầm mặt xuống. Sinh kết luận rằng đề nghị của Giang Khâm là một quỉ kế chứ không phải thực lòng. Cậu dõng dạc bảo :
- Không ! Ông Ngọc Sơn muốn mấy người đưa ông vô tòa lâu đài hoang kia, không cần đi xa đâu hết !
Tên gian phải cố hết sức để che giấu được sự mừng rỡ hiện lên mặt hắn. Ý muốn của ông Ngọc Sơn là một sự rồ dại, hắn còn ao ước gì hơn, chủ tớ họ sẽ bị giam lỏng trong đó cho đến chết, đừng hòng ra thoát. Hắn buông xõng :
- Được ! Tùy em !
Giang Khâm hăng hái giúp đồng bọn, mỗi tên khiêng một góc băng ca. Cả đoàn người di chuyển về hướng tòa lâu đài hoang phế, tòa lâu đài này chắc khi xưa rất đẹp đẽ.
Một cây bồ đề khổng lồ chằng chịt những rễ dây và cành lá xum xuê rậm rạp che khuất tòa nhà, trông như một con bạch tuộc với vô số cái vòi tua tủa xung quanh. Nhờ thế, nó nằm kín đáo không bị ai khám phá từ mấy thế kỷ nay. Mùa nắng vừa qua, mặt trời đã thiêu rụi một số cành lá khiến bày ra vài mảng vách trần trụi.
Sinh đi đầu, một tay bưng đèn, tay kia cầm súng. Bốp theo kế bên như để bảo vệ cho tiểu chủ. Cả đoàn sau khi vất vả trèo qua nhiều tảng đá, đến trước một cánh cửa to lớn chạm trổ thật cầu kỳ, mỹ thuật; họ tiến sâu vào trong một dãy hành lang rực rỡ.
Chỗ này là những hàng tượng vũ nữ xinh xinh, chỗ kia, một số hình voi và hổ chạm nổi tinh vi. Sinh tiến vào một gian nhỏ hơn. Đoạn cậu ra lệnh cho cả bọn hạ băng ca xuống rồi lui ra. Giang Khâm tính mang theo cây đèn bão, song Sinh ngăn lại :
- Để đèn đó cho chúng tôi !
- Ấy ! Giỡn hoài... chú nhỏ ! Để đèn lại làm sao tụi này thấy đường trở về ? Tối thui như mực bên ngoài...
- Mặc kệ các người. Chỉ biết rằng ở đây chúng tôi cần đèn.
- Xin tuân lệnh ngài ! Ngài-Chúa-Tể-Rừng-Già-Tí-Hon! Chúng tôi xin tuân theo ý Ngài !
Vừa đặt chiếc đèn lại chỗ cũ theo lời Sinh, tên Khâm vừa nói bằng giọng chế giễu. Rồi hắn quì mọp trước mặt Sinh, mặt mày nhăn nhó trông phát tởm trước khi lui ra. Tiếng bước chân xa dần ngoài hành lang vắng. Giọng Khâm vang lên trong bóng tối đầy dọa dẫm.
- Sinh ! Tao cho mày hay : dân Bản Thượng chúng ta lấy máu rửa nhục. Mày đã sỉ nhục tao quá mức ! Ngày mai tao sẽ trở lại khi ánh sáng đủ rõ cho tao sử dụng súng.
Một chốc sau, im lặng trở lại bao trùm tòa lâu đài cổ. Bốp đến bên chủ, lưng quay về phía ngọn đèn, bóng con vật in trên vách nom to lớn quái dị. Cảnh tượng đó làm Sinh khiếp sợ: nó chưa bao giờ cắp sách đến trường cho nên không thể phân biệt được những hiểm nguy thật sự như cọp, rắn, sấu, báo, trăn với những hiểm nguy do trí tưởng tượng như yêu ma, quỉ quái mà tất cả dân làng đều kinh hãi về đêm !
Tuy vậy, cậu cũng theo con chó đến bên chủ thăm dò sức khỏe ông và cậu hết sức bằng lòng khi thấy ông mở mắt, tay run run vuốt ve con vật bên mình. Tự nhiên, Sinh thấy vững lòng lại, quì bên băng ca, úp mặt vào ngực chủ, thì thào:
- Ông chủ ơi ! Đừng chết ! Đừng chết ! Ông đừng bỏ con nữa... hu, hu, hu...
Nước mắt thằng bé làm ướt ngực áo sơ mi ông Ngọc Sơn. Ông an ủi nó bằng giọng dịu dàng :
- Đừng khóc con ! Không sao đâu ! Chỉ vài bữa là yên ổn trở lại mà ! Ủa, mà ta đang ở đâu đây ? Giang Khâm đâu rồi ?
Giọng ngắt quãng vì tiếng nức nở tuôn ra, thằng bé kể lại mọi việc và cũng không quên nhắc lại lời đe dọa cuối cùng của tên Khâm gian ác. Ông Ngọc Sơn có vẻ nghĩ ngợi. Tuy không rõ vết thương mình nặng nhẹ thế nào nhưng ông cảm thấy mình rất yếu, mỗi cử động làm ông nhức nhối quá thể.
Im lặng một lát, ông đặt tay lên vai Sinh, cất tiếng :
- Con hành động như một người lớn, một người tự tin và can đảm nhất ! Không ai có thể làm hơn con, nhưng con hãy nghe ta: đừng ở đây lâu. Hãy đứng lên tìm đường trở về làng ngay ! Ta chắc con sẽ tìm thấy đường đi, đến đó gặp cảnh binh kể rõ chuyện này. Họ sẽ tóm tên Khâm độc ác và ba tên đồng lõa.
Ông cố gắng một cách khó nhọc mới tháo được cái đồng hồ tay trao cho Sinh, ông tiếp, giọng vô cùng âu yếm :
- Cầm lấy đi con ! Ta tặng cho con đó ! Quả là một phần thưởng quá ít, quá nhỏ so với sự tận tâm của con, nhưng tiếc rằng ta không làm gì được hơn. Bây giờ hãy đi ngay ! Xin Chúa từ tâm che chở cho con !
Sinh cầm lấy chiếc đồng hồ chủ trao cho, bỡ ngỡ một giây, mắt tròn xoe, nó không bao giờ dám mơ tưởng sẽ làm chủ một báu vật như thế. Nó do dự :
- Con không thể bỏ ông ở đây. Tên ăn cướp đó sẽ trở lại giết ông, thật mà, hắn sẽ giết ông nếu con đi vắng…
- Thì đã hẳn, nhưng ở lại đây thì được gì ? Hắn sẽ giết nốt con mà thôi, vô ích. Ta không muốn thấy con chết oan uổng như vậy. Hãy trở về làng, con không thể làm gì hơn, con đã giúp ta nhiều quá rồi, ta có chết cũng cam...
Sinh bật khóc to :
- Không ! Con không thể bỏ ông chủ một mình đâu.
Rồi nó nén khóc suy tính. Thình lình nó reo lên vui vẻ:
- Không sợ nữa, con đã nghĩ ra cách giết thằng Khâm, con sẽ giết nó cho ông xem !
- Cách gì ? Làm sao con giết được hắn ?
- Ông quên khẩu súng sao ? Đây này, thưa ông chủ ! Bằng cách này này : con núp sau một tảng đá khuất, rình nó vô đây, con nã vô đầu nó một phát là xong, tụi kia sẽ chạy trốn hết. Đó, ông nghĩ coi: không phải là nhờ khẩu súng này mà còn bắt tụi nó làm đủ chuyện đó sao ? Con còn giữ súng đây này !
Ông Ngọc Sơn bật cười làm Sinh ngơ ngác : có gì vui trong tình thế này đâu, kia chớ ? Nhưng nét mặt chủ đăm chiêu trở lại tức thì, ông ngắm nghía rất lâu khẩu súng tự động của ông. Phải ! Nó là một khí giới toàn hảo, nhưng Sinh không ngờ khuyết điểm của nó nên mới đưa ra kế hoạch vừa rồi. Ông nghiêm giọng :
- Con không giết hắn được đâu, ta rất tiếc nhưng sự thực là thế, Sinh ạ !
- Ông không tin con ư ? Ông tưởng con sợ nó ư ? Ông tưởng con không dám giết nó ư ? Rồi ông xem, con sẽ làm được tất cả, miễn cứu mạng ông...
- Phải ! Con đã chứng tỏ như thế, nhưng con không biết điều này: súng không có đạn bên trong !
Sinh há hốc miệng, sững sờ kêu to một tiếng vì kinh ngạc. Vậy mà với cái súng vô dụng đó, nó đã bắt được tụi cướp tuân lời răm rắp. Chủ nó buồn bã tiếp :
- Hôm kia ta mở súng ra lau và chưa kịp lắp đạn vô lại . Con thử đi thì biết.
Sinh nhắm ngay cửa sổ bóp cò, chỉ một tiếng "tạch" khô khan vang lên mà thôi, không tóe lửa, không nổ to, không gì cả...
______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG III