Đêm
nay là đêm trung thu. Trăng lên từ lúc nãy, tròn vành vạnh trông dễ thương ác.
Hình như chị Hằng mắc cỡ lắm, nên tí xíu lại trốn vô mây. Nhưng ngại chi, miễn
có chị là sướng rồi. Năm ngoái chị bị tụi con nít chọc quá trời nên thẹn thò ẩn
mặt luôn. Báo hại bé chờ cả buổi rồi sùng chị quá vứt cả đèn chui vô mùng khóc.
Năm ni hẳn chị ấy sợ bé rươm rướm giọt lệ nữa nên mới có 7 giờ đã vội vàng lên.
Bé vui kinh khủng, mặc áo đầm hồng, đầu thắt nơ con bướm và chiếc lồng đèn cũng
con bướm nốt. Ngoài sân nhà bé thì khỏi chê luôn, đèn màu buông lòa xòa trên
các cành bông xanh, nhấp nháy xuống mặt bàn phủ vải hoa đầy bánh trung thu,
bánh dẻo, kẹo sô cô la, kẹo trái cây vừa dòm vào đã thèm chảy nước miếng. Nhà
bé trừ chị Hoa và anh Tâm ra, còn từ anh Thành trở xuống chị Tuyết chị Yến đều
có lồng đèn hết. Đáng lẽ anh Thành bị miễn vì bị má gán cho cái danh là… to
đầu. Má nói:
-
Thằng Thành lớn rồi, 14 tuổi chứ nhỏ nhít gì mà đòi lồng đèn, từ con Tuyết trở
xuống mới được.
Song
nhờ ba xin cho mãi mới được đó. Lúc chiều, tụi bé đã xếp đặt một chương trình
đêm nay rất vui. Hồi nãy, có một lũ nhóc con cầm lồng đèn đi qua nhà, toàn là
đèn xếp, đèn bánh ú thôi chứ không có cái đèn nào như đèn bé. Bé nôn lắm, đòi
đốt đèn lên ngay, song bị anh Thành nạt cho một cái mất hồn luôn. Đáng lẽ bé…
nhe huyền rồi đó, may nhờ ba dỗ hông thôi…
-
Thu ơi Thu. Đưa đèn đây anh thắp lên cho. Mau lên.
Tiếng
anh Thành hối làm bé giật mình tỉnh… ngộ, vội xách lồng đèn chạy ra. Đèn ba
người đã thắp sáng trưng treo lủng lẳng trên tường, thấy bé ra anh Thành cằn
nhằn:
-
Nãy thì nói, bây giờ cứ ở mãi trong đó gọi không ra.
Tính
anh Thành vậy đó, khó chịu một cây, nhưng bé không giận tí nào hết, còn cười
tươi như hoa nở trao đèn ra. Chị Hoa đi vào nói:
-
Mau lên kìa, ba hối ngoài đó.
Bé,
chị Yến, chị Tuyết tung chân chạy thi ra. Nhờ nhỏ, nên bé lách qua mấy cái ghế
dễ dàng, chạy ra trước đến bên ba, được ba cho một viên sô cô la thơm phức. Ba
nói:
-
Bé vô kêu má ra đây. Còn anh Tâm nữa không biết đi đâu rồi.
Bé
cứ loay hoay quanh bàn làm ba ngạc nhiên. Song ba chưa kịp nói gì bé đã cuỗm
một viên kẹo trái cây bỏ chạy vào nhà. Suýt tí nữa đụng anh Thành đang cầm lồng
đèn đi ra. Anh quát:
-
Chạy gì mau vậy, tí nữa cháy đèn rồi.
Bé
chu môi:
-
Ba kêu kìa. Ở đó mà nói.
Xong
bé chạy vụt vô nhà. Lát sau, nhà bé đã đầy đủ người trước sân. 4 cái lồng đèn
treo lủng lẳng trước ngõ. Anh Thành bày tụi bé hát: “ánh trăng trắng ngà, có
cây đa to, có thằng cuội già, ôm một mối mơ…” ba má ngồi cười tủm tỉm, chị Hoa
vừa khẽ hát theo vừa đưa tay vuốt tóc bé, êm ái ghê á. Sau đó, anh Thành đề
nghị treo đèn lên bông sứ cho nó có vẻ… Trung thu. Ba vốn cưng anh – con trai
út mà – nên bằng lòng gấp. Thế là anh Thành leo lên cây, còn chị Tuyết ở dưới
trao đèn lên. Đèn tàu bay của anh Thành cao nhất, đến đèn cá của chị Tuyết, đèn
hoa sen của chi6 Yến, tời đèn bướm, bé nhắc:
-
Khéo cháy của em đó.
Chị
Tuyết đưa đèn lên. Anh Thành đỡ lấy loay hoay tìm chỗ treo. Bé hơi yên lòng
quay lại cầm một miếng bánh trung thu đưa lên miệng. Bỗng anh Thành hét lên một
tiếng như bị rắn cắn, buông chiếc đèn bướm xuống đất. Chị Tuyết lính quính đưa
tay lên đỡ, hụt. Xoạch, lửa bén vào thân bướm một cách mau chóng. Bé sững sờ 1
phút rồi òa lên khóc nức nở, miếng bánh vừa đưa lên tới miệng đã nhả ra. Chị
Tuyết lại quính quíu thổi song thổi chừng nào lửa lại bén ra mau chừng đó. Ba và
anh Tâm rời bàn một loạt chạy lại. Anh Tâm chu môi thổi phù một cái, tắt phụp.
Anh Thành mặt tái mét leo xuống, tay vẫn còn run rẩy. Ba cười hỏi:
-
Cái gì vậy Thành?
Anh
Thành lấp vấp:
-
Con… sâu. Nó… bò trên tay con.
Ba,
má, anh Tâm, chị Hoa phá lên cười rũ rượi. Nhưng bé không cười nổi, bé khóc nức
nở, tay giật cái nơ con bướm trên đầu miệng mếu máo:
-
Hông biết… Đền đèn cho con, hu hu. Má ơi. Anh Thành… đền em nhanh lên, hu hu.
Đèn con bướm của người ta… hu hu!...
Ba
cố nén cười, xoay sang anh tâm:
-
Đi mua. Tâm. Tao với mày đi mua con khác đền cho nó. Rõ xui xẻo.
Rồi
ba đứng dậy, anh Tâm tìm chiếc chìa khóa xe Suzuki, khi tiếng máy xe đã xa, bé
rời bàn chạy lại. Chị Yến xách cái lồng đèn cháy đưa lên cao. Bé giựt lấy,
miệng vẫn mếu máo khóc, mắt nhìn chiếc lồng đèn bướm yêu quí, rồi vùng quăng nó
ra xa, bù lu bù loa:
-
Hông biết… cái đèn bướm của người ta… hu hu… Anh Thành đền em mau lên… hu hu…
bướm ơi hu hu…
THƯƠNG VŨ MINH
(Trích
từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 114, ra ngày 15-9-1969)