Một
Lợi
dụng mười phút ra chơi, tôi đi tìm cô giáo Vinh. Tôi đến phòng nghỉ của các
giáo sư và thấy cô Vinh đang ngồi chuyện trò với thầy Cơ dạy Lý Hóa. Tách nước
trà nhỏ xíu chắc chưa được cô đụng tới. Giữa những khuôn mặt mô phạm nghiêm
trang, cô Vinh nổi bật như một khác biệt xa vời. Không phải vì cô đẹp. Cái đẹp
đôi lúc cũng không làm người ta nổi bật. Ở đây, là vẻ tươi trẻ, thuần hậu toát
ra từ ánh mắt, từ nụ cười của người đàn bà ngoài ba mươi. Cái hấp lực đó, không
biết có đủ sức cuốn hút người khác không. Nhưng với tôi là một tình thương mến
vô cùng dành cho cô. Tình thương duy nhất mà tôi dành cho một người đàn bà từ
sau ngày mẹ yêu quý của tôi qua đời.
Cô
Vinh cũng rất mến tôi. Cô biểu lộ bằng những ánh mắt trìu mến, những nụ cười
trọn vẹn tươi hồng. Tình cảm đó làm cho những giờ học cô dạy trở nên là những
giờ phút hạnh phúc đối với tôi.
-
Vào đây, Hà Lan. Có chuyện gì đấy cưng?
Cô
Vinh nói với nụ cười trên môi. Tiếng “cưng” dường như cô chỉ duy nhất dành để
gọi tôi trong hơn năm mươi đứa học sinh của lớp đệ nhị C2 trường Mai Khôi. Tôi
đến cạnh cô Vinh, ngập ngừng:
-
Thưa… chiều nay cô có bận gì không ạ?
Cô
Vinh nheo mắt:
-
Bận thì không. Nhưng chuyện gì mà cô bé quan trọng thế?
Tôi
nói nhỏ:
-
Em mời cô dùng cơm chiều nay.
-
Nữa. Lại mời cô. Sao Hà Lan mời cô hoài vậy?
Tôi
nắm cánh tay cô nũng nịu:
-
Thôi mà, cô nhận lời đi cho Lan vui mà. Chiều nay vú Sáu hứa sẽ làm món tôm hùm
đặc biệt. Lan muốn cô ăn món đó. Những con tôm đặt hàng chứ không phải mua ở
chợ đâu.
-Thế
cơ à. Nghe Lan diễn tả cô đã thấy đói rồi đấy. Thôi được, chiều cô sang nghe.
-
Cô về một lượt với em luôn đi.
Tôi
đòi hỏi. Vì chỉ sợ một việc bất trắc nào đó cô Vinh sẽ không đến được, như vậy
bữa cơm sẽ mất vui. Nhưng cô Vinh đưa lý do:
-
Lan phải để cô về tắm rửa thay đồ chứ. Không lẽ đến nhà em dùng cơm lại mặc
chiếc áo dài đã nhàu sau một buổi dạy hay sao?
Tôi
ngần ngừ rồi đành phải chấp nhận cái lý do chính đáng của cô. Lý do giản dị
nhưng quan trọng của một người đàn bà : Làm đẹp. Vả lại tôi không muốn cô Vinh
xấu đi dưới bất cứ khía cạnh nào.
Trở
về lớp học tiếp hai giờ, tôi cảm thấy vui vui. Tôi nghĩ đến bữa cơm chiều nay
với sự hiện diện của cô Vinh chắc sẽ trở nên đầm ấm, không như những buổi cơm
thường lệ chỉ có hai cha con tôi. Sự có mặt của một người đàn bà bao giờ cũng
cần thiết cho không khí gia đình.
Mất
mẹ từ năm lên mười, tôi sống với cha đã tám năm nay. Ba tôi, với tình yêu tha
thiết đối với mẹ, với tình thương bao la dành cho tôi, người đã chịu đựng được
sự cô đơn của một người đàn ông đang ở vào lứa tuổi đẹp: Bốn mươi hai. Mặc dù ở
địa vị của ba, ở sản nghiệp tương đối lớn đủ bảo đảm tương lai cho một đại gia
đình, và nhất là vẻ đẹp nghiêm nghị, quý phái của người, không khó gì trong
việc tìm kiếm một người đàn bà để tục huyền.
Thế
nhưng ba không làm. Tôi hiểu, chỉ vì ba thương tôi.
Ba
thường nói với tôi về mẹ. Người đàn bà tuyệt diệu nhất đời. Mẹ như hiện thân
của một sự dịu dàng nhất, một sự chịu đựng dễ thương đến tội nghiệp. Ba kể lại
cuộc sống hàn vi ngày ba mới cưới mẹ: Hai vợ chồng trẻ trắng tay. Rồi chiến
tranh đẩy đưa lưu lạc, rời quê hương để tìm kế sống. Mẹ ở cạnh ba như hình với
bóng. Mẹ chịu đựng những cơn bệnh trầm kha của ba một cách trìu mến, thiết tha.
Mẹ an ủi ba những lúc thất bại chua cay. Nếu không có mẹ lúc đó chắc ba đã quị
vì không đủ kiên nhẫn và tin tưởng. Ngày tôi ra đời là lúc ba quyết định đưa mẹ
lên thành phố. Mẹ sinh tôi trong ánh nắng chan hòa của bầu trời phương nam,
nhưng cũng chưa phải là lúc ba hết vất vả. Có thêm đứa con, gánh gia đình càng
nặng. Một đứa bé nặng gấp hai người lớn, bởi những nhu cầu cần thiết vô tình.
Ba cắn răng xông xáo vào guồng máy xã hội để giành một chỗ đứng bé nhỏ cho cái
xã hội ba người. Số phận mong manh, đôi tay yếu đuối, nhưng niềm tin vững mạnh,
ba đưa mẹ con tôi vượt qua những cuồng sóng dữ của cuộc đời. Vậy mà đến khi ba
tạo lập được sự nghiệp thì mẹ lại vĩnh viễn ra đi sau một cơn bạo bịnh, kết quả
của những chuỗi ngày hy sinh lao khổ.Tôi lên mười. Chưa thấu hiểu niềm đau mất
mẹ, chưa thấu hiểu nỗi đau đớn của ba, nhưng tôi khóc vì lần đầu tiên thấy ba
khóc. Tôi linh cảm giấc ngủ của mẹ không phải là điều lành và lần đầu tiên, ba
bế tôi dang xa vòng tay mẹ.
Tôi
lớn dần. Ngày mưa tháng nắng tạo thành hình hài một đứa con gái dậy thì. Bạn bè
khen tôi đẹp. Gương mặt tôi hao hao Romy ngày xưa khi đóng vai Hoàng Hậu Sissi.
Ba bảo tôi giống mẹ thuở nào.Và dù trí nhớ ngày mẹ mất thật non nớt, tôi vẫn
thấy rằng mẹ đẹp.
Mẹ
mất đi trong ngôi biệt thự này. Ngôi biệt thự nhỏ, xinh xắn nằm trên một ngọn
đồi thấp, ba đã mua lại của người bạn để mẹ “dưỡng bệnh”. Và mẹ đã muôn đời ở
lại trong tòa nhà mà những ngày hạnh phúc sau cuối đã bao phủ lấy người thật
trọn vẹn.
-
Ê, Hà Lan, cuốn Vacances Romaine mày đọc hết chưa?
Thúy
khều vai tôi hỏi nhỏ. Tôi hơi ngả người ra sau để trả lời nó, tránh tia mắt tò
mò của giáo sư:
-
Gần xong. Chi vậy?
-
Tao mượn.
-
Đọc xong tao đưa nghe.
Thúy
nao nức:
-
Hay không mày? Tao nghe nói đó là một thiên tình sử cảm động lắm phải không?
Mỹ
Hòa ngồi cạnh tôi góp ý:
-
Cuốn đó quay thành phim rồi mà.
Thúy
lắc đầu:
-
Tao chưa coi. Nhưng chắc hay phải biết.
Tôi
cười:
-
Hay không cũng không chắc lắm. Có điều chắc chắn là dễ thương, hợp với lứa tuổi
tụi mình. Chuyện nàng công chúa du hành qua La Mã rồi trốn khỏi tòa Đại Sứ.
Trong lốt thường dân nàng đã sống qua những giờ phút thoải mái thích thú và có
một mối tình tuyệt đẹp…
Thúy
mơ mộng:
-
Diễm lệ quá. Tao thích những tình yêu chớm nở trong hoàn cảnh như vậy.
Mỹ
Hòa trêu:
-
Như mối tình của cô Thúy và chàng Duy Sang chứ gì.
Thúy
đỏ mặt:
-
Mày đoảng. Cứ chọc tao hoài.
Tôi
“báo động”:
-
Ê, im kìa. Coi đôi mắt “cú vọ” của ổng đang chiếu tướng tụi mình đó. Tụi mày
làm bài tập hết chưa? Ổng kêu lên bảng lớ ngớ thì vỡ mặt à.
Mỹ
Hà vênh mặt:
-
Suya là xong rồi. Tao mà. Đâu có ngán.
-
Được, vậy mày có quyền phây phây chọc tức cho “ổng” kêu lên lấy điểm. Bài tao
chưa làm, tao… rút lui.
Tôi
“quay về vị trí cũ”, ngồi yên, mắt liếc chừng thầy Cơ đang nhìn xuống các bàn
kêu bài kiểm. Thúy hiền lành cắm cúi làm bài tập. Nếu tôi không ưa Mỹ Hà bởi
tánh kênh kiệu thì Thúy trái lại, tôi thương thật nhiều bởi nét thùy mị của nó.
*
Đi
học về tôi chạy ngay vào bếp. Vú sáu đang lui hui với chiếc lò và những son
chảo lẩm cẩm. Mùi thơm của món “sốt” làm tôi thấy đói. Những búp sà lách mơn
mởn và trong lò nướng, mấy con tôm hùm cứng vỏ đỏ hồng.
-
Xong chưa hả vú?
Vú
Sáu nhìn tôi hóm hỉnh:
-
Gần xong. Làm gì mà hối dữ vậy con?
Vú
vẫn gọi tôi bằng con từ bé, và đối với tôi, vú là người đàn bà duy nhất có thể
tín cẩn.
-
Tối nay mình có thêm một người ăn nghe vú.
-
Ai vậy? Sao không cho vú biết để làm thêm phần ăn.
-
Người này họ ăn ít lắm vú ạ. Miễn đồ ăn ngon là được. Con đố vú đoán xem là ai?
Vú
nheo mắt:
-
Bạn của con hay của ông đã nào?
-
Của cả con lẫn ba.
Suy
nghĩ một lát rồi vú Sáu reo lên:
-
Thôi vú biết rồi, cô giáo Vinh phải không?
Tôi
vỗ tay:
-
Vú giỏi. Sao vú đoán hay thế?
-
Có gì đâu. Ở nhà vẫn có lệ hoặc bạn ông, là mấy ông bạn lớn tuổi, hoặc bạn con
là mấy cô Thúy, Mai Yên… còn bạn của ông lẫn con thì vú thấy chỉ có cô giáo
Vinh.
-
Vú tuyệt. Vú làm thám tử… đoán mò được rồi đấy. Thế giờ vú lo thêm phần cô giáo
nghe.
-
Được. Có cô Vinh bữa ăn sẽ thêm vui.
Chính
vú sáu cũng nhận biết điều đó. Tôi sung sướng đi thay quần áo. Tôi lựa bộ
pyjama vải bông viền trắng, bộ này hợp với nước da trắng của tôi. Tôi cũng muốn
cô Vinh thấy tôi đẹp.
Tôi
đón ba ở cửa và nói cho ba biết tối nay có cô Vinh dùng cơm. Ba xoa đầu tôi:
-
Tùy con. Miễn con vui là ba bằng lòng.
Tôi
phụng phịu:
-
Nhưng ba có vui không đã?
Ba
gật đầu:
-
Có chứ. Ba vui. Cô Vinh là người tốt.
Tôi
lắc lắc mái tóc Franҫoise Hardy:
-
Con muốn ba nhìn thấy cô Vinh là người đàn bà đẹp, và đối xử như một người bạn
của ba, chứ không phải cô giáo của con.
Ba
nhìn tôi đăm đăm:
-
Con nói sao, Hà Lan? Từ lâu nay con không bằng lòng cách ba đối xử với cô giáo
Vinh sao?
Tôi
buồn buồn:
-
Con không dám trách ba. Vì ba đối xử rất tốt với cô giáo. Nhưng con còn ước
muốn một điều nữa là ba coi cô giáo như là người bạn thân của ba. Ba cởi mở
hơn…
Ba
bật cười:
-
À, con muốn ba phải thật vui chứ gì? Nhưng con quên rằng không ai có thể làm ba
vui ngoài mẹ.
Tôi
xúc động và sung sướng bởi tình yêu ba dành cho mẹ. Ba nhìn lên tấm ảnh mẹ treo
ở phòng khách:
-
Nhìn xem Hà Lan. Mẹ đang cười với con đó.
- Con biết rồi. Và con còn biết rằng
nếu mẹ có thể nói, mẹ sẽ nói với ba chìu ý con cho mà xem…
Ba dịu dàng:
- Đồng ý. Ba sẽ cố gắng.
Tôi sung sướng thấy ba nhận lời. Tôi
nhìn đồng hồ và nôn nóng lạ thường. Tôi chờ nghe tiếng chuông reo ngoài cổng.
*
Cô Vinh đến bằng cyclo. Đứng trong
vườn tôi đã nhìn thấy cô xuống xe, trả tiền. Rồi cô đi chầm chậm theo con đường
trải sỏi lên nhà tôi. Ba chân bốn cẳng, tôi chạy ra đón cô.
- Em chỉ sợ cô không đến.
- Hứa với Lan cô đâu dám quên. Nhất là
món tôm nướng đã được Lan tận tình quảng cáo.
Tôi cười, nắm tay cô dắt vào phòng
khách. Hôm nay cô giáo thật đẹp trong chiếc áo dài xanh màu biển thêu hoa vàng.
Tôi tấm tắc:
- Cô đẹp ghê.
Cô nhìn tôi:
- Cám ơn Lan. Em thương cô quá.
Những món ăn của vú Sáu thật tuyệt
nhưng không làm tôi vui bằng những câu chuyện khôi hài tế nhị của ba và những
nụ cười tươi tắn của cô Vinh. Buổi ăn tối thân mật. Lần đầu tiên từ ngày mẹ
mất, tôi thấy ba tỏ ra chú ý đến một người đàn bà.
Cô Vinh kể với ba về lớp học, về tôi.
“Hà Lan nó ngoan lắm. Nó được giáo sư lẫn bạn bè thương mến”. Ba nhìn tôi đầy
âu yếm:
- Tôi chỉ có mình cháu. Nó là nguồn an
ủi cho tuổi già của tôi đấy cô Vinh…
Tôi chen vô:
- Ba cứ nói ba già hoài. Ba đâu có
già.
Tôi nhìn cô giáo:
- Tuổi bốn mươi hai đối với người đàn
ông đâu có già phải không cô?
Cô giáo có vẻ ngập ngừng. Nhưng rồi cô
cũng trả lời:
- Theo tôi đó là tuổi đáng ngại nhất
đối với một người đàn bà thôi.
Ba cười. Tôi cười. Tôi ngạc nhiên thấy
ba hài lòng về một nhận xét tầm thường như vậy. Nhưng tôi đang mong ba hài
lòng. Tôi nói:
- Ba biết không, ở trường con, cô Vinh
đẹp nhất đó.
Sau lớp phấn hồng, tôi thấy má cô Vinh
như hồng thêm. Cô chớp đôi mi đẹp:
- Lan chỉ nói thế. Thương cô thành ra
Lan bất công với những người khác.
Tôi không nói, gắp bỏ cho cô một miếng
thịt tôm trắng hồng. Thốt nhiên tôi thấy rõ sự thiếu thốn một người đàn bà,
thiếu thốn sự ấm áp trong ngôi nhà quá rộng.
*
Ba nghĩ sao về cô giáo Vinh hả ba?
Buông tờ báo, ba nhìn tôi:
- Con muốn hỏi ba về khía cạnh nào?
Một người bạn của ba hay một cô giáo của con?
Tôi nói thật mau:
- Dạ không. Con muốn hỏi ý nghĩ thuần
túy của một người đàn ông dành cho một người đàn bà.
Câu hỏi có vẻ bất ngờ làm ba bối rối.
Chắc ông không sửa soạn một câu trả lời theo chiều hướng của tôi. Tôi bắt kịp
cái nhíu mày của ba nhưng rồi ông lại điềm tĩnh ngay.
- Câu hỏi của con hơi rắc rối đó nghe.
Tôi chẩu môi:
- Ba quên con gái ba đã lớn rồi sao?
Ba gật gù:
- Chỉ khi nhìn con ba mới thấy con
lớn. Còn trong ý nghĩ của ba con vẫn cứ là Hà Lan bé tí tẹo.
Tôi dẫy nẩy:
- Con không chịu đâu. Con sắp mừng
sinh nhật thứ 18 rồi đấy.
- Thế con định tổ chức gì nào? Tiệc
hay mở bal?
Tôi biết ba muốn lảng tránh một câu
trả lời khó. Tôi nhất định lôi ba trở lại vấn đề:
- Ba chưa trả lời câu hỏi của con mà.
Trong cương vị của một người đàn ông, ba nghĩ sao về người đàn bà như cô Vinh.
- Đó là một người đàn bà có nhiều điểm
khiến đàn ông dễ yêu.
Tôi sáng mắt:
- Thật hả ba?
Không hiểu ý tôi, ba gật đầu thành
thật:
- Cô ta có thể là người bạn đời khả ái
và tốt. Ba chắc chung quanh cô không thiếu gì những người theo đuổi.
Tự dưng tôi bênh vực cô giáo:
- Không, ba. Con biết chắc rằng cô
không hề có bạn trai. Cô sống có một mình. Con dạo phố hoài và hay gặp cô nhưng
bao giờ cô cũng đi “solo”. Ba cứ tin con đi.
Nhìn mắt ba hơi lạ, tôi hiểu mình hớ
hênh, đã để lộ sự nhiệt thành của tôi dành cho cô Vinh quá nhiều. Ba nói:
- Con có vẻ mến cô giáo hơi kỹ nghe
Lan. Điều đó làm ba vui lòng. Nhất là cô Vinh cũng tỏ ra thương con lắm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là yên. Tôi
cứ sợ ba nghi ngờ về việc tôi bênh vực cô Vinh quá nhiều. Thật ra, không hiểu
sao tôi không muốn ba có ý nghĩ xấu về cô.
Tôi nhìn lên ảnh mẹ, mẹ vẫn tươi cười,
nụ cười bao dung và ánh mắt đầy tình thương mến. Chắc mẹ không giận tôi về việc
dành mến thương cho một người đàn bà khác. Nếu mẹ còn, mẹ cũng sẽ mến cô giáo
như tôi. Chắc chắn, hơn ai hết, mẹ hiểu tôi đang thiếu tình mẫu tử, và tôi quí
những săn sóc dịu dàng của một người đàn bà. Cô giáo thương tôi và tôi thương
cô là điều hẳn nhiên, như thế không có nghĩa là tôi quên mẹ. Không tình thương
nào lấp được hình ảnh mẹ trong tâm hồn tôi.
Đột nhiên tôi hỏi ba với một vẻ nghiêm
trọng của một người bạn:
- Ba này. Có bao giờ ba thấy cô đơn
không hở ba?
Lần này ba buông hẳn tờ báo xuống ghế,
nhìn tôi ngạc nhiên:
- Có chuyện gì xảy đến với con vậy
Lan?
- Thưa không.
- Thế sao con hỏi ba những câu có vẻ
kỳ lạ thế?
Tôi hơi cúi mặt:
- Tại vì… nhà chỉ có hai cha con. Con
tự thấy mình cũng nên thông cảm ba. Con không muốn như những đứa con gái khác,
chỉ gần gũi được mẹ trong vấn đề tâm tình. Con không có mẹ, con muốn gần gũi ba
hơn. Con muốn ba là một người bạn lớn chân thành, gần gũi chứ không muốn đứng
xa nhìn ba như một thần tượng xa vời.
Ba vuốt mái tóc lòa xòa nghệ sĩ về một
bên trán. Giọng ba thật trầm:
- Con nói đúng lắm. Hãy xem ba như ý
con muốn. Ba cũng muốn được nghe con tâm sự. Ba cũng muốn được hòa đồng cảm
nghĩ với con.
Ba đặt tay lên vai tôi:
- Nào, hãy nói những gì con thắc mắc,
con gái cưng của ba.
Giọng ba nghèn nghẹn. Tôi hiểu ba xúc
động nhiều trước khung cảnh đầm ấm đầy tình thương của hai cha con.
Tôi cũng xúc động không kém. Tiếng tôi
như lạc đi:
- Không ba. Con chỉ hỏi về tâm tình
của ba. Vì con biết ba thiệt thòi nhiều, từ ngày mẹ mất ba đã chịu đựng những
năm cô đơn đằng đẵng. Còn con, có thiếu thốn gì đâu.
Ba nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn:
- Ba thấy không người đàn bà nào hơn
được mẹ. Tuy nhiên, bao giờ ba cảm thấy thân với một người nào, con sẽ là người
biết đầu tiên. Nhưng tốt hơn con đừng quan tâm điều đó. Hãy xây những giấc mộng
đẹp cho tuổi trẻ của con.
*
Cô giáo Vinh ở một căn phòng nhỏ trong
một tòa nhà hai từng. Đây là loại apartment người ta cất cho ngoại kiều thuê
lúc trước. Cô Vinh nói cô đã sang căn phòng lại của một cô gái bán bar khi anh
chồng cô này về Mỹ. Căn phòng tư vuông 6x6, khang trang, gọn và đẹp, lại được
bàn tay dịu dàng của cô Vinh sắp đặt, tôi cảm thấy yêu thích cái vẻ riêng tư
của một người đàn bà.
Tôi ngồi trước tấm gương lớn của bàn
trang điểm. Chiếc bàn nhỏ đánh vẹc-ni bóng loáng. Trên bàn, hộp phấn Maxfactor,
chai sữa Lait de lanoline, mấy ống son môi Revlon, Elizabeth đủ màu, mấy cây bút
chì vẽ mắt màu xanh, màu đen. Tôi mở hộp phấn, mở ống son môi… Tôi đánh một lớp
son nhẹ lên môi, chút phấn hồng lên má. Tôi nhìn mình với một chút đổi thay sắc
diện trong gương và mỉm cười.
Loay hoay cạnh lò nướng bánh, cô giáo
quay nhìn tôi:
- Thử trang điểm một chút xem sao, Hà
lan? Em sẽ thấy sự kỳ diệu của mỹ phẩm.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghe một
giáo sư khuyến khích nữ sinh trang điểm. Hầu hết những nhà mô phạm, nhất là
những bà giáo già lại càng nghiêm khắc trong vấn đề ăn diện của nữ sinh. Họ coi
trang điểm gần như một tội lỗi. Cô Vinh, trái lại, cô biết giá trị của dung
nhan và không hạn hẹp sắc đẹp trong những danh từ giáo học.
Tôi hít hà:
- Cha, nghe mùi kem hột gà em bủn rủn
cả tay chân, chả còn cầm nổi thỏi son nữa.
- Gần xong rồi. Chỉ tí nữa là bánh
chin. Chả biết có hấp sẫn như sự mong ước của cô bé không đây.
Cô Vinh đến cạnh tôi:
- Xem nào. Gương mặt em dễ trang điểm
lắm nghe. Chỉ một chút thôi là xinh phải biết.
Tôi sung sướng trước lời khen tặng:
- Em thấy vụng về khi trang điểm cô ạ.
Ở nhà, em cũng được ba sắm cho một bàn trang điểm với đầy đủ mọi thứ mỹ phẩm,
nhưng em…ngượng tay ghê đi.
- Rồi sẽ quen đi. Lan lớn rồi, phải
biết trang điểm chứ. Dung nhan rất cần cho người con gái. Cô thấy Lan đã đẹp
sẵn. Nhưng trang điểm để tạo lộng lẫy thêm cho nhan sắc đâu có hại gì. Khi đi
học thì chưa cần nhưng trong những tiệc tùng, bắt buộc…
Cô Vinh nhìn bóng mình trong gương:
- Cô ước ao trở lại tuổi mười tám của
Lan. Tuổi của những mộng mơ, tuyệt vời.
Tôi tò mò:
- Năm bằng Lan, cô… ra sao nhỉ?
Giọng cô chân thành:
- Cô trẻ hơn bây giờ.
- Nhưng em chắc cô không đẹp hơn. Theo
em, năm nay cô duyên dáng hơn năm ngoái.
Cô Vinh thở ra:
- Nếu mọi người đều nhận xét như Lan
chắc cô sung sướng lắm.
Tôi cả quyết:
- Em tin nhận xét của em là nhận xét
chân phương nhất.
- Ít ra, cô cũng đã ngoài ba mươi.
- Ba mươi mới là tuổi đẹp của một
người đàn bà mà cô.
Cô Vinh không nói gì thêm. Cô vuốt nhẹ
tóc tôi rồi trở lại lò bánh. Mùi thơm ngát mũi. Chất kem sữa ngọt dịu dàng. Cô
bưng ổ bánh nướng vàng ươm đưa lên:
- Hà Lan xem này, cả một công trình
đấy nhé.
Tôi vịn thành ghế đứng lên. Một chân
bị tê điếng, tôi nhảy lò cò đến bên cô:
- Ui cha. Hết xẩy cô há.
Tôi nhìn cô giáo:
- Bao giờ cô định khai mạc?
- Lúc nào Hà Lan muốn. Cô làm cho Lan
đấy.
Mắt tôi long lanh, niềm hạnh phúc vì
được săn sóc chìu chuộng làm tôi như ngộp. Tôi nắm tay cô giáo:
- Lan cám ơn cô. Nhưng Lan muốn đề
nghị với cô điều này.
- Gì đây cưng?
- Lan sẽ mang bánh về nói với ba rằng
cô biếu.
Cô Vinh giật mình:
- Không được đâu Lan ạ. Đừng làm thế.
- Sao vậy cô? Em muốn ba có cảm tưởng
được săn sóc như em đã cảm thấy như vậy.
Cô Vinh mỉm cười:
- Lẽ thứ nhất là chỉ một ổ bánh nhỏ,
không đáng để ba Lan phải bận tâm. Lẽ thứ hai là cô làm cho Lan. Đặc biệt cho Lan
chứ không phải cho ba.
Tôi bướng bỉnh:
- Nhưng nhân danh cô, em biếu lại ba
mà.
- Thôi, để lần khác cô làm cho ba món
tráng miệng đi, nghe, giờ thì Lan…
Tôi nhất định phải biếu ba ổ bánh, một
công trình của cô giáo, dù không đáng gì nó vẫn biểu lộ được sự khéo léo đảm
đang của bàn tay người nội trợ. Tôi nài nỉ:
- Nhưng Lan muốn. Bộ cô không chìu Lan
hả? Lan sẽ nói với ba là cô không dự định làm cho ba, mà là một món ăn vặt dành
cho Lan thôi, làm vội và bất ngờ, nhưng khéo và ngon như thế này thì… ba lé mắt
luôn.
Nụ cười làm lõm hai lúm đồng tiền trên
má cô giáo:
- Sao em không nghĩ rằng ba sẽ chê?
Tại vì, hơn ai hết, cô biết cô không có tài làm bánh.
Tôi chu môi:
- Hơn ai hết, Lan lại biết rằng chiếc
bánh này rất ngon.
Tồi tôi mơ màng:
- Ngày mẹ Lan còn sống, ba và Lan được
ăn những món tráng miệng tuyệt hảo do mẹ làm. Mẹ Lan săn sóc cha con Lan từng
ly từng tý. Hồi đó Lan còn bé nhưng vẫn cảm thấy được mình lãnh nhận tất cả
hạnh phúc cuộc đời trong tình thương của mẹ.
Dường như buồn lây nỗi buồn của tôi,
cô Vinh nói dịu dàng:
- Cô hiểu sự thiếu thốn tình mẹ Lan à.
Ngày xưa cô cũng thế. Mẹ cô mất, khi cô mới tám tuổi cơ. Và từ đó, cô biết thế
nào là sự bất hạnh của một đứa trẻ mồ côi mẹ. Hơn nữa ba cô lại không ở vậy như
ba của Lan, ông cưới một người đàn bà trẻ hơn mẹ cô thật nhiều. Và từ khi có
người đàn bà đó ngự trị trong gia đình, cô khốn khổ hơn bao giờ hết.
Tôi tò mò:
- Người mẹ kế không thương cô?
Cô Vinh lắc đầu:
- Thương sao được. Bà ta còn có con
riêng. Còn tình thương nào dành cho con chồng nữa.
- Có chuyện mẹ ghẻ con chồng như trong
cổ tích nữa sao cô?
Tôi băn khoăn hỏi. Cô Vinh thoáng vẻ
trầm ngâm:
- Cô nghĩ bao giờ cũng có luật thừa
trừ. Chắc rằng không thiếu những người mẹ kế yêu thương con chồng thật sự, vì
những đứa bé vô tội, chúng cần được tấm lòng bao dung và bàn tay săn sóc của
người mẹ. Nhưng cô bất hạnh không gặp được người hiểu biết như thế.
Tôi hỏi đột ngột:
- Ví dụ cô ở trong hoàn cảnh một người
mẹ kế, cô sẽ đối với con chồng ra sao?
Cô Vinh nhìn tôi bằng ánh mắt hơi lạ.
Dường như cô muốn dò xét tại sao tôi lại hỏi câu đó. Nhưng rồi cô cũng trả lời:
- Cô không dám tự hào, nhưng có lẽ cô
đủ lý trí và lương tâm để phán đoán hành động của mình. Nếu người ta khắt khe
hành hạ con chồng chỉ vì lòng ích kỷ mù quáng, không ai nỡ ác với những đứa trẻ
vô tội đang khát khao chờ đợi tình thương của mình.
Tôi buột miệng:
- Ai được cô làm kế mẫu thật diễm
phúc.
Cô Vinh vô tình:
- Nếu được đứa con chồng như Hà lan
chắc cô cưng không để đâu cho hết.
Như chợt nhận thấy sự hớ hênh của
mình, cô im bặt. Tôi nhìn gương mặt thoáng đỏ lên vì thẹn của cô giáo và thấy
yêu mến cô lạ lùng. Tôi ôm lấy vai cô, ghì cô xuống hôn lên má:
- Lan thương cô ghê vậy đó.
Cô Vinh lảng sang chuyện khác:
- Hồi ở tuổi Lan cô cũng nhiều mơ
mộng. Lan thường dệt những giấc mộng ra sao?
Tôi liếc nhìn mình trong gương:
- Lan nghĩ một ngày nào đó, sẽ có một
người thương Lan và Lan cũng thương người ta… có vậy thôi à.
Cô Vinh nói nhỏ:
- Giấc mộng yêu đương đầu đời bao giờ
cũng tuyệt diễm.
Tôi chợt muốn khơi tâm sự của cô:
- Cô cũng có một tình yêu đẹp?
Đôi mắt biêng biếc của người đàn bà
chợt dưng như thăm thẳm hơn, như xa xăm hơn. Cô Vinh đang đến với một hồi tưởng
viết bằng chữ xanh màu hy vọng trên nền mây hồng của tuổi mười tám. Giọng cô
đầm ấm, vời vợi:
- Năm vừa lấy xong tú tài cô ghi tên
học Luật. Rồi cô quen với một sinh viên năm thứ ba Khoa Học. Thời gian hai đứa
yêu nhau dự định đi đến hôn nhân bị cản trở vì anh nghèo, không đủ tiền làm đám
cưới dù một đám cưới đơn sơ. Anh ta mồ côi, sống nhờ người chú nên đâu thể làm
phiền người ta về một món tiền lớn để lo việc riêng tư. Đã vậy bà mẹ kế của cô
lại khắc nghiệt đòi hỏi phải làm nở mặt nở mày đàng gái bằng một tiệc cưới linh
đình mới chịu gả cô. Hai đứa buồn nhưng không nản chí. Cô khuyên anh gắng học
để tạo dựng tương lai rồi sẽ tính chuyện lâu dài khi hai đứa đã đủ phương tiện
làm vừa lòng ba mẹ và đủ sức bảo đảm cuộc sống gia đình. Anh nghe lời cô, nhưng
dường như sự bi quan thái quá làm anh không còn tâm trí để học, và năm đó anh
không lấy được chứng chỉ thứ ba.
Cô Vinh ngừng lại. Tôi thấy mắt cô mờ
đi như nhòa nhạt lệ. Giọng cô cũng nghẹn lại trong một xúc cảm vô cùng:
- Không lấy được chứng chỉ anh phải đi
lính, tương lai hai đứa hầu như tan vỡ nhưng tình yêu vẫn kết chặt đôi tâm hồn.
Cô đi thăm anh thường xuyên ở quân trường. Và sau chín tháng học anh ra Chuẩn
úy, về đơn vị ở vùng bốn.
Tôi nôn nóng:
- Như vậy tình yêu cũng đâu có gì trở
ngại phải không cô?
- Không. Tình yêu không gặp trở ngại
mà là cắt đứt vĩnh viễn.
Tôi thảng thốt:
- Chúa ơi, sao vậy cô?
Cô Vinh lạc giọng:
- Vì anh ta không bao giờ về nữa.
Tiếng cô như ngập nước mắt:
- Anh tử trận khi mới ra trường được
bốn tháng. Niềm đau đớn làm cho cô tê dại mất đi tri giác trong gần nửa năm
trời. Cô bỏ học Luật, ghi tên vào Sư Phạm. Chính cô không hiểu tại sao lại chọn
nghề dạy học. Có lẽ đó chỉ là một thay đổi để… có thay đổi, cho khỏi bị bức
bách trong những ám ảnh điên người mà thôi. Từ đó cô sống với nấm mồ hoang
trong tim và nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ hết khổ.
- Rồi cô có quên không?
Cô VInh thở dài:
- Nhớ thương rồi cũng phôi pha dần.
Mình không thể sống mãi với người chết.
- Bao nhiêu năm rồi cô nhỉ?
- Tám năm.
Tôi cười buồn:
- Khoảng thời gian cô mất người tình
bằng khoảng thời gian em mất mẹ. Nhưng sau đó không có một mối tình nào đến với
cô nữa sao?
- Cũng có những người đến với cô,
nhưng tình cảm cô dành cho họ chưa đủ để tiến tới hôn nhân.
Tôi hỏi một câu rất hợp và thật:
- Không lẽ rồi cô cứ ở mãi vậy sao?
Và câu trả lời của cô Vinh cũng thật
đến ngỡ ngàng:
- Làm sao hơn. Hiện tại những người
theo cô thì cô không vừa ý. Còn những người cô nghĩ có thể tiến đến hôn nhân
thì họ lại không nghĩ đến cô. Họ theo đuổi những cô gái trẻ đẹp hơn trong khi
cô đã ở vào lứa tuổi hơi muộn cho một cô dâu.
Tôi thoáng nghe một xót xa len lén
chiếm ngự tâm hồn. Tôi ngước nhìn cô giáo và nghĩ không phải cô khó khăn trong
việc chọn lựa một đối tượng mới mà vì chưa ai có thể là một ánh nắng hồng đánh
tan lớp băng giá đang vây phủ quanh nấm mồ kỷ niệm.
*
- Hà Lan.
Tôi quay lại, bắt gặp Thúy đang đi
tới. Tôi dừng, chờ bạn. Thúy mặc đầm, tươi trẻ và giản dị. Trong số bạn bè ở
lớp tôi mến Thúy nhất. Nó hiền và rất chìu bạn. Nhược điểm của tôi là rất thích
ai chìu.
- Mày đi đâu đấy?
Thúy nhìn tôi chăm chăm:
- Tao đi mua đôi giày. Có loại mới ra
coi được ghê. Còn mày? Cha, mặc quần patte màu tím áo trắng gien hay à Lan.
- Tao thích xin ba tiền may quần nhung
đen nè. Có điều ghét nó hay bị chai, lỳ mặt hết. Mà đã mặc không lẽ mình đứng
hoài… không ngồi.
Hai đứa song song trên con đường lớn
của thành phố. Những tiệm may, tiệm vải làm chóa mắt những đứa con gái ham thời
trang ăn diện, trong đó có tôi, có Thúy. Thành phố nhỏ nên hay gặp người quen.
Thúy kéo tôi vào một tiệm kem vừa ăn vừa nghe nhạc.
Như chợt nhớ điều gì Thúy hỏi:
- In là mày nhờ cô Vinh kèm riêng Pháp
Văn phải không?
Tôi gật:
- Sao mày biết?
- Có chuyện gì thoát được sự tò mò của
thiên hạ đâu. Tao nghe nói từ hôm cô Vinh chưa về dạy cho mày kia.
- Tao kém sinh ngữ nên xin ba tao cho
học thêm.
Thúy thành thật:
- Cô Vinh dễ thương đấy chứ nhỉ. Tao
ít thấy bà giáo nào lại thân mật với học trò được như cô ấy.
- Trông cô ấy tươi trẻ chứ hả? Khác
với bà giáo Sử Địa, lúc nào cũng khó đăm đăm thấy mà ớn. Bà ấy coi học trò gần
như kẻ thù.
- Bộ mày không biết mấy bà gái già
không chồng à, khó ai chịu cho nổi. Chả trách tụi nó gọi bà ấy là Ác Tiên. Sao
không ông nào làm phúc rước phứt bà ta cho được việc, may ra có tình yêu, có
hạnh phúc con người sẽ dễ dàng thông cảm hơn.
Tôi trề môi:
- Sợ cũng còn khuya mới có người rước
bà ta. Gần năm mươi rồi còn gì. Dường như bà ta cáu kỉnh thêm mỗi khi nhìn về
tuổi trẻ của chúng mình.
- Mặc cảm mà. Bà ấy thèm muốn tuổi trẻ
nên thế. Tao thấy bà ấy thích hợp với vai trò những mụ phù thủy trong truyện cổ
tích.
Thúy gạt đi:
- Mày nói ác, nên thông cảm nỗi khổ
của bà ấy mới phải.
Tôi thầm công nhận mình không được cái
nhân hậu như Thúy. Thỉnh thoảng tôi có những ý tưởng thật tàn nhẫn. Đồng ý đó
là con người, nhưng con người tôi Chúa đã cho một bản năng gần như cứng cỏi, tàn ác hơn nét dịu
dàng trên mặt.
Thúy bỗng tủm tỉm cười:
- Mày biết tụi nó đồn gì không Hà lan?
- Về việc gì?
- Chuyện cô Vinh về kèm riêng cho mày
đó.
Tôi chú ý:
- Sao? Có chuyện gì nữa?
- Tao nói mày đừng giận nghe.
Tôi gật. Thúy ngập ngừng:
- Tụi nó nói sở dĩ cô Vinh nhận lời
đến kèm riêng Pháp Văn cho mày là vì ba
mày.
Mắt tôi tròn lên:
- Vì ba tao?
- Ừ. Vì ba mày có địa vị và lại… bô
trai, nên cô giáo Vinh hy vọng chiếm cảm tình.
Tôi nghe nóng hai bên má. Lời đồn như
một sự mạ lỵ cô Vinh tôi quí mến. Tôi rất muốn cô thương ba tôi nhưng không
muốn ai nghĩ rằng việc cô đến với tôi là để lợi dụng dịp thuận tiện chen chân
vào gia đình tôi. Không, cô Vinh tốt vô cùng. Không bao giờ trong đôi mắt dịu
hiền của cô có những tia nhìn độc ác thì không bao giờ tâm hồn cô lại tính
chuyện mờ ám. Người ta ác miệng đặt điều. Người ta ganh tị với nhan sắc của cô
nên dèm pha. Chính tôi đang muốn cô đến với gia đình tôi mà còn phải khó khăn,
miệng đời thật ghê gớm.
Thúy chờ đợi phản ứng của tôi, chắc nó
đoán tôi phải giận dữ lắm nhưng nó chỉ thấy tôi cười:
- Mặc thiên hạ muốn nói sao thì nói.
Tao hiểu cô Vinh là đủ. Nói thật với mày, nhiều khi tao nghĩ giá cô Vinh chịu
lấy ba tao thì chắc tao sẽ thêm một lần có mẹ. Dù không được như mẹ tao nhưng
cô cũng là người sẵn sàng để thông cảm và săn sóc cho tao. Cô thương tao lắm.
Tao cũng thương cô mà không biết làm cách nào. Cô luôn luôn giữ một mức thân
mật… vừa phải.
Thúy gật gù:
- Chuyện gia đình mày tao không hiểu
nhưng tao thấy giá trong nhà có thêm một người đàn bà quán xuyến thì hơn. Căn
nhà rộng quá mà chỉ có bác, mày và vú Sáu. Một người đàn bà khéo léo thường làm
ấm không khí gia đình. Nhưng thường tao thấy những đứa con ít khi muốn cha hay
mẹ bước thêm bước nữa.
- Nếu một người khác chưa chắc tao tán
thành. Nhưng với cô Vinh thì lại khác. Nếu cô không được như một người mẹ thì
cũng là một người bạn. Tình thương tao dành cho cô và ngược lại đủ khỏa lấp
thành kiến không đẹp về “mẹ ghẻ con chồng”.
*
Tôi chỉ cô Vinh tấm ảnh ba mẹ chụp lúc
mới cưới:
- Cô thấy Lan giống mẹ không?
Cô Vinh gật đầu:
- Giống lắm. Mẹ Lan đẹp quá. Sắc đẹp
tự nhiên không cần đến son phấn.
Tôi hãnh diện:
- Cô biết không, mẹ còn hiền hơn Lan
nữa. Đôi khi Lan thấy tánh Lan không được dịu dàng, đáng yêu như mẹ. Ba vẫn bảo
không người nào thay thế được hình bóng mẹ trong tim ba.
Giọng cô Vinh buồn buồn:
- Phải. Đôi khi một chuỗi hạnh phúc
quá thần tiên người ta không thể nào quên nổi. Không ai xứng đáng để thay thế
mẹ Lan.
Tôi định nói: “Nếu có một người, thì
người đó phải là cô”, nhưng tôi dằn kịp. Tôi không thể để cô Vinh biết được
dụng ý của mình. Phải để cho cả ba lẫn cô nghĩ rằng tự họ tìm đến với nhau chứ
không phải qua sự sắp đặt của tôi.
Là vì, ngoài tình thương đậm đà dành
cho cô Vinh, tôi còn cảm thấy thương những chuỗi ngày cô đơn của ba. Tôi thấy
rõ tuổi trẻ của ba không còn bao lâu, nhiệt huyết của ba không còn lâu dài nữa.
Tôi muốn ba được hưởng những ngày hạnh phúc bên cạnh một người đàn bà trong
khoảng thời gian còn lại của cuộc đời. Tôi thấy mình không nên ích kỷ níu kéo
mãi những kỷ niệm về mẹ để buộc ràng ba trong đó. Mẹ đã chết. Mẹ đã yên rồi.
Chắc chắn mẹ cũng không muốn ba phải kéo dài chuỗi ngày hoang vắng của một
người đàn ông ở lứa tuổi còn tràn trề ý sống. Ba đã hy sinh cho tôi quá lâu,
quá nhiều. Tôi biết nhiều khi ba cảm thấy đơn độc, nhiều khi ba thèm thuồng cái
hạnh phúc bình thường của một con người nhưng ba dằn lại. Ba viện trợ đến hình
ảnh mẹ, đến những kỷ niệm sung sướng lẫn đau buồn để quên khoảng trống hiện
tại. Và ba uống rượu để quên. Tôi đã đến tuổi đủ để hiểu biết những uẩn khúc
đó. Vì tôi, ba đã quên ba. Vì tôi, ba đã tạo chung quanh ba một sự già nua cằn
cỗi. Tôi thương ba và không muốn ích kỷ. Không. Ba còn trẻ. Ba mới bốn mươi
hai. Tuổi này nhiều người đàn ông mới bắt đầu nghĩ đến việc lấy vợ, thì tại sao
ba lại không? Cô Vinh là một người đàn ba tôi tin sẽ mang hạnh phúc lại cho ba.
Cô xinh đẹp và tế nhị. Một người đàn bà trong ý tưởng hôn nhân của những người
đàn ông.
Cô Vinh dạy kèm cho tôi gần bốn tháng
rồi. Khoảng thời gian cô hầu như có mặt thường xuyên trong gia đình tôi. Thỉnh
thoảng cô dùng cơm gia đình, và vú Sáu cũng biết thêm nhiều món ăn mới do cô
chỉ.
Sự đồn đãi của dư luận rồi cũng lắng
dịu. Cô Vinh nghiễm nhiên là người của gia đình tôi. Vả lại ba tôi có vẻ yêu cô
thì cũng không có gì đáng nói: một người đàn ông góa vợ không có quyền yêu hay
sao?
Tôi cảm thấy sung sướng trong tình
thương của ba và cô giáo. Dường như trong niềm hạnh phúc mới chớm nở, ba thương
tôi hơn lên. Ba chìu tôi mọi sở thích, dĩ nhiên là sự chìu chuộng đó có sự biểu
đồng tình của cô Vinh. Muốn gì tôi không nói với ba mà nói với cô. Thế là tôi
toại nguyện. Ban đầu cả cô giáo lẫn ba đều có vẻ dè dặt trong tình cảm riêng tư
của họ, nhưng những tia mắt trao đổi lén lút dần dần trở nên công khai. Bởi sự
tán trợ của tôi làm dễ dàng cho mọi vấn đề nên tôi trở thành một “bà mai” thật
độc đáo.
Càng gần cô Vinh tôi càng thấy cô cần
cho cha con tôi. Ngoài tình thương cô còn là một người đàn bà khéo léo sắp đặt
mọi việc trong nhà. Đôi khi suy nghĩ lẩn thẩn, tôi thấy tức dùm người tình xưa
của cô Vinh, không sống để hưởng những ngày hạnh phúc bên người vợ tuyệt vời
như cô giáo.
Vú Sáu bưng lên cho tôi ly kem hột gà.
Tôi reo lên:
- Thích quá, con đang thèm ăn ngọt.
Cám ơn vú.
Vú đưa mắt nhìn cô giáo đang xếp lại
mấy chai rượu trong tù búp phê:
- Của cô giáo làm đấy, không phải vú
đâu. Vú tính mua chè cho con nhưng cô giáo bảo chè thạch không có nhiều chất bổ
bằng kem hột gà. Con đang học thi, mất sức cần phải tẩm bổ.
Vú đi xuống. Tôi chạy đến bên cô giáo,
ôm lấy cánh tay cô:
- Cô thương Lan quá.
Cô Vinh ngẩng mặt mỉm cười:
- Hồi này Lan hơi gầy đi đấy. Đừng
thức khuya quá, sức học của Lan cô tin rằng em sẽ không đến nỗi thất vọng. Còn
mấy món ăn rất có lợi cho sức khỏe, cô mong em sẽ vừa miệng.
Chưa bao giờ, từ ngày mẹ mất, tôi được
săn sóc đến thế. Tôi cảm động run giọng:
- Có lẽ cô là phần thưởng Chúa dành
cho Lan trong nỗi bất hạnh mất mẹ.
Cô Vinh chợt hỏi:
- Hôm trước nghe ba nói Lan sẽ tổ chức
sinh nhật thứ 18. Bao giờ hở cưng?
Tôi sang mắt:
- Chỉ hơn tuần nữa thôi cô. Lan đã xin
phép ba mở bal, mời… đông đông bạn bè một tí. Dù sao 18 tuổi cũng đánh dấu sự
khôn lớn của mình chứ cô nhỉ.
- Sinh nhật 18 đẹp nhất Lan ạ.
Tôi bá vai cô:
- Cô giúp em tổ chức nhé. Cả ba nữa.
Ba cũng phải giúp em. Có ba và cô, sinh nhật của em sẽ là một dạ vũ huy hoàng.
Cô Vinh khiêm tốn:
- Lan nên tin tưởng ở ba nhiều hơn. Cô
chỉ phụ giúp một vài ý kiến nhỏ.
- Nhưng không có cô, có lẽ ba sẽ chả
giúp được gì cho Lan đâu.
Ánh mắt người đàn bà như cám ơn lời
nói của tôi. Cô đề nghị:
- Chiều mai cô mời Lan đi phố. Cô muốn
tặng em bộ y phục sinh nhật.
Tôi reo:
- Thật hở cô? Thích quá. Chiều mai cô
sang nhé.
- Ừ. Nhưng Lan phải giữ bí mật, đừng
cho ba biết. Như thế ba cũng sẽ may cho lan một bộ và… em “lời” đấy.
Tôi gật đầu:
- Vậy là nhất cô rồi. Lan chả thích gì
hơn là áo mới. mà Lan muốn cô cũng phải may áo mới cơ, nhé cô nhé.
Chìu ý tôi, cô Vinh đồng ý. Tôi chợt
nghĩ nếu một mai cô Vinh trở thành mẹ kế của tôi, chắc chắn cuộc sống của chúng
tôi sẽ làm ngạc nhiên dân chúng trong tỉnh, vốn là những kẻ ưa tò mò và thích
nhảy chồm vào đời tư thiên hạ. Họ sẽ chờ đợi những màn lủng củng trong gia đình
tôi, họ sẽ chờ nhìn thấy ba tôi thỉnh thoảng đóng sầm cửa cổng ra lái xe đi đến
tiệm ăn nhậu cho quên nỗi bực tức vì sự xích mích giữa con riêng và vợ. Họ sẽ
chờ nghe tôi nói xấu mẹ kế, xiên xỏ đủ điều về cô giáo cũ và ngược lại. Nhưng
rất tiếc, họ sẽ không bao giờ được chứng kiến cảnh đó. Họ sẽ phải mím môi căm
tức trước hạnh phúc đầm ấm của “bộ ba” chúng tôi chứ không thể nào cười đắc
thắng được.
*
Lần đầu tiên, sinh nhật của tôi được
tổ chức với sự góp mặt của những “người lớn” ngang hàng với ba. Ba giáo sư của
tôi, trong đó có cô Vinh. Hai người bạn làm việc ở tòa Hành Chánh với ba. Và ba
mươi đứa bạn học của tôi, nam lẫn nữ, với partenair của tụi nó. Tổng cộng tới
một trăm người.
Ba, cô Vinh, vú sáu và mấy đứa bạn
thân của tôi bận rộn suốt ngày để lo cho buổi dạ vũ được hoàn toàn. Những bóng
đèn màu được giăng khắp các bụi cây trong vườn. Trên cổ con nai bằng cây được
cắt xén công phu giữa vườn là một vòng đèn đủ màu chớp tắt rực rỡ. Đó là ý kiến
của cô Vinh. Chiếc bánh sinh nhật của tôi còn được giữ bí mật vì là của cô Vinh
mang đến.
Tôi nôn nao chờ đợi. Tôi muốn mặc
chiếc áo sinh nhật để ngắm nghía xem nhưng cô Vinh cản lại. Để trước giờ khai
mạc và sau khi trang điểm xong tôi sẽ mặc để tránh một vài nếp gấp do bất cẩn.
Tôi ngoan ngoãn vâng lời cô như một đứa trẻ. Cô Vinh nhìn vẻ nôn nao của tôi
phải bật cười.
7 giờ 30… Đèn mờ và tiếng nhạc. Khách
chật cả căn phòng khách và một khoảng sân rộng. Ba đứng lên giới thiệu tôi –
Trịnh thị Hà Lan – hôm nay vừa đúng 18 tuổi.
Tôi bước lên micro – Chiếc soirée hồng
viền cổ và tay trắng, với hàng nút bạc chạy dài đến gót, ôm gọn lấy thân mình
mảnh mai của tuổi mới lớn. Chiếc áo, cả một công trình chọn lựa của cô Vinh. Và
gương mặt tôi, lần đầu được trang điểm kỹ. Tóc chải gọn với vương miện lóng lánh
trên tóc. Trước tấm gương soi tôi đã sung sướng trước sự đổi thay của mình: Tôi
đẹp hơn, đẹp hơn nhiều lắm, đến nỗi cô Vinh phải bật kêu thảng thốt:
- Em xinh quá Lan ơi. Cứ như một nàng
công chúa, lộng lẫy, quí phái lạ lùng.
Tôi sung sướng khen lại chiếc áo dài
màu hồ thủy của cô đẹp. Và cô cười vuốt sống áo tôi, vừa như ôm choàng lấy tôi.
Tôi đứng cạnh ba. Ba cao lớn và che
chở. Ba trìu mến và yêu thương. Tôi nhìn quanh, thấy nụ cười và ánh mắt long
lanh của cô Vinh. Giọng tôi run run:
- Hà Lan xin cảm ơn ba đã cho phép Lan
tổ chức cuộc vui hôm nay. Cả cô giáo Vinh và vú Sáu của lan, đã giúp Lan hoàn
tất trang trí. Lan cũng cám ơn cô giáo về bộ y phục sinh nhật – Và tôi nhìn về
phía chiếc bánh sinh nhật hai tầng lộng lẫy được tô điểm bằng những bông hồng
và giòng chữ “Mừng tuổi 18 tuyệt đẹp của Trịnh thị Hà Lan” màu xanh thẫm. Chiếc
bánh sinh nhật, một công trình của cô. Mọi người vỗ tay, tôi tiếp:
- Lan cũng vô cùng xúc động được sự
tham dự của các chú, các thầy. Và các bạn Lan đã đến chung vui hôm nay.
Nhạc bắt đầu chuyển sang điệu
Pa-sô-đốp để khai mạc dạ vũ. Tôi nói lớn vào micro:
- Lẽ ra Hà Lan phải khiêu vũ với ba để
mở đầu dạ vũ. Nhưng Lan xin nhường ba lại cho một người – Lan xin tuyên bố cô
giáo Vinh sẽ cùng ba Lan ra piste để khai mạc – Lan xin mời.
Tôi bước khỏi micro nhưng cũng đủ nhìn
thấy vẻ ngỡ ngàng trong mắt cô Vinh. Ba đứng lên đến mời cô giáo. Tôi khẽ mỉm
cười khi đáng dấp mảnh mai của cô khép nép bên cạnh vẻ cao lớn của ba trong
những bước nhảy thật tình tứ, điêu luyện.
_____________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG HAI