Thứ Hai, 20 tháng 4, 2020

Cho Môi Nở Nụ Hồng


Gió thổi lồng lộng làm tóc Nga bay cuống quít. Thằng Thi hỏi vu vơ:

- Tóc làm đau mặt không hở chị Nga?

- Không. Thi hái cho chị cọng cỏ may đi.

Nga dùng cọng cỏ cột đuôi tóc lại. Thi nhìn chị cười khoe răng khểnh:

- Chị Nga hay ghê, chị làm cho em với.

- Làm gì hở Thi?

Thằng Thi kề tai Nga:

- Cột tóc cho em với.

- Eo ơi! Thi không sợ thằng Thuận cười hở, con trai không cột tóc được đâu, xem nào! Tóc Thi ngắn thế kia làm sao cột được.

- Thế con gái mới cột được sao?

- Ờ con gái tóc dài.

Thằng Thi thôi hỏi chuyện Nga nữa, nó quay sang ngắt cỏ sâu. Nga biết nó sắp sửa đan cỏ làm máy bay nữa rồi đấy. Lúc đó Nga sẽ vểnh tai lên nghe nó kể: Bố lái máy bay nhá. Mẹ ngồi ôm Thi vào lòng này, còn chị Nga ngồi gần bố nhá và ; chị ơi! Sao bố đi lâu về thế... Nga sẽ không biết trả lời sao nữa. Thôi thì đừng cho thằng bé hỏi nữa cho xong. Nghĩ vậy, Nga đứng dậy. Thi ngơ ngác:

- Chị về đấy hở chị Nga?

- Ờ. Thi chơi một mình nhá!

Thằng Thi lúc lắc mái tóc vàng cháy vì nắng. Nó buông mấy cọng cỏ sâu ra, nhón lên tai Nga thì thầm:

- Chị giận Thi hở?

- Không, lại đàng kia chơi đi Thi.

Thằng Thi cười với Nga, băng cỏ chạy xuống từng mô đất con con. Nga dừng lại, gió làm bóng thằng em phất phơ trong cỏ. Nga ngồi thụp xuống ngắt vu vơ cọng cỏ đưa lên miệng. Có chiếc máy bay quân sự bay trên đọt ô môi. Nga chợt nghĩ đến bố, ờ nhỉ, sao bố lâu về thăm Nga ghê nơi. Thảo nào thằng Thi cứ nhắc bố mãi. Nga nhớ lần bố về, bố mua cho Nga cặp sách này, áo quần này, con búp bê tóc vàng mắt xanh. Bây giờ những đồ chơi ấy đã cũ mất rồi mà bố vẫn chưa về thăm Nga.

Thằng Thi chạy đến bên Nga hờn dỗi:

- Chị dối em, chị bảo xuống kia chơi, sao chị ngồi đây?

- Thôi thì bây giờ chị em mình chơi rượt bắt nhá!

Thi mỉm cười chịu cho Nga chạy trước để nó rượt bắt. Thằng bé chạy thật lanh lẹ, Nga cuống quít, bỗng nghe té đau dưới chân, Nga thụp xuống, có máu loang ra mấy cọng cỏ xanh. Thằng Thi chạy đến bên Nga cười vang:

- Chị Nga thua nhé, em chạy thì phải biết.

Thấy Nga cúi xuống chân, Thi nhìn theo:

- Eo ơi chị Nga sao thế?

Một miểng mảnh sành ghim dưới lòng chân, thằng Thi nhai vội vàng mấy cọng cỏ nhổ phì phèo vào chân Nga. Nga nhăn mặt:

- Đau, Thi dẫn chị về ngay đi, đau quá.

- Khoan đã, để hết máu đã, hôm nọ thằng Thuận cũng chảy máu chân, em đắp cỏ ngày mai là lành ngay.

Nga lắc đầu dợm đứng lên. Thằng Thi đỡ chị:

- Thế bây giờ về ngay hở chị Nga?

- Ừ chị đau quá.

Hai chị em dìu nhau về, thỉnh thoảng Nga dừng lại xuýt xoa:

- Chậm lại Thi ơi, đau quá nè.

Thằng Thi dừng lại, mắt dõi cuối xóm, rồi nhìn ra đầu ngõ có hàng tre xa mút. Thi bỗng mở to mắt, bóng người lính đầu đường mòn nhìn nó vẫy tay:

- Ơ, bố về, chị Nga ơi bố về.

Thằng Thi cắm đầu chạy. Nga gượng đứng lên, bố đang hỏi thằng Thi, thằng Thi chỉ Nga cho bố thấy. Nga thấy rõ ràng bố về, bố mỉm cười với Nga. Nga reo lên trong nỗi vui sướng tột cùng:

- Bố ơi!

Bố bồng Nga lên hổng đất, chúi mũi vào tóc Nga:

- Nga đạp miểng chai hở?

- Dạ, bố mới về hở bố.

- Ừ! Kỳ này bố ở nhà với Nga một tuần, chịu không hở con gái cưng?

Nga mỉm cười, bố dìu Nga về. Thằng Thi đang nặng nhọc khênh chiếc ba lô cho bố, tíu tít hỏi chuyện:

- Sao bố lâu về thế hở bố?

- Ừ, bố bận đánh nhau. Thi ở nhà đừng buồn nhá, lâu lâu bố về bố thương bố mua kẹo cho.

- Thế bây giờ bố về bố có kẹo không?

Bố xoa đầu thằng Thi:

- Kẹo cho Thi nhiều lắm, còn ô mai cho chị Nga nữa chứ.

Nga nghe chân mình hết đau, nụ cười ánh mắt của bố đã làm Nga xóa hết mọi ưu phiền. Nga chỉ biết bố với chị em Nga đang về nhà, con đường đất mọi hôm nay dễ thương hơn nhiều. Nga thấy thế.

Bố trìu mến hỏi Nga:

- Nga học ra sao rồi?

- Năm nay Nga được lên lớp nhất, em Thi lớp ba.

Thằng Thi kể cho bố nghe kỳ bãi trường năm ngoái nó được lãnh thưởng mấy cuốn tập bao bìa màu xanh, một hộp bút màu, mấy cuốn truyện nhi đồng tranh màu rực rỡ. Bố yên lặng nghe Thi kể rồi bố mỉm cười khi thấy thấp thoáng cái cổng nhà.

Thằng Thi chạy về trước gọi mẹ, Nga thấy mẹ mỉm cười. Thi xổ tung ba lô bố ra, Nga khập khễnh lấy được gói ô mai ôm vào lòng. Thằng Thi mừng tíu tít với mấy gói kẹo ngon. Nga thấy bố mẹ nhìn chị em nó rạng ngời...


PHẠM THỊ KIM PHƯỢNG     

(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 35, ra ngày 7-10-1972)
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>