Chúng ta không sinh ra cho chúng ta mà cho xứ sở chúng ta. (Platon)
Vào thế kỷ 13 thì đến quốc Mông Cổ phải kể là một đế quốc vô địch. Gengis Khan – Thành Cát Tư Hãn – con cháu của Dòng Sói Xám, đã từ vùng chân núi Bourkhane lần lượt chinh phục các bộ tộc để lên ngôi Đại Hãn. Với những chiến sĩ kỵ mã thạo nghề chinh chiến, Gengis Khan đã đánh chiếm cả vùng Trung Á, Ba Tư, một phần Đông Bắc Âu, rồi kéo xuống Tây hạ, Kim quốc, Triều Tiên và cuối cùng là Trung Hoa. Cuộc thôn tính đang dở dang thì Gengis Khan từ trần, nhưng con cháu của vị Đại Hãn này vẫn tiếp tục bước tiến của cha ông. Nước Trung Hoa bị chiếm trọn, Mông Cổ thống trị và đặt ra nhà Nguyên rồi tiếp tục chinh phục các xứ lân cận trong cuộc trường chinh không ngơi nghỉ.
Bấy giờ, Việt Nam ta dưới quyền cai trị của nhà Trần. Và so với Nguyên quốc thế lực, tưởng chừng như nước ta chỉ như trứng bên đá. Thế mà vua Trần Thái Tôn đã biểu lộ sắc thái ái quốc, anh hùng khi dám bắt giam sứ giả của nhà Nguyên sang khuyến dụ thần phục. Chiến tranh Việt – Nguyên bùng nổ. Quân Nguyên đánh chiếm Thăng Long, giết tất cả mọi người còn có mặt trong thành để trả thù cho sứ thần bị giam và chết trong ngục. Nhưng rồi chiến thắng Đông Bộ Đầu, rồi chiến thắng Quý Hòa đã khiến giặc phải rút lui.
Hai mươi sáu năm sau, dưới đời Trần Nhân Tôn, Thoát Hoan dẫn nửa triệu quân sang xâm lăng nước ta lần thứ nhì. Ta bắn mù mắt Sài Thung. Đầy Trần Di Ái tham quyền và sẵn sàng chống giặc. Tiết chế Trần Quốc Tuấn thống lĩnh quân đội, triệu tập Hội nghị Diên Hồng để tìm hiểu lòng dân rồi truyền hịch khắp nơi hô hào toàn dân quyết tâm bảo vệ đất nước. Giặc mạnh ta lùi, Thăng Long mất, Trần Bình Trọng bỏ mình để thà làm quỷ nước nam còn hơn làm vương đất bắc. Nhưng rồi trận Chương Dương Độ, trận Tây Kết, trận Vạn Kiếp đã đuổi quân Nguyên ra khỏi biên giới, và Thái tử Thoát Hoan, con cưng của vị vua Nguyên với thế lực và đế quốc rộng lớn đã phải chui vào ống đồng thoát thân.
Hai năm sau, Thoát Hoan trở lại lần nữa cũng không chiếm nổi một tấc đất Thăng Long, bị Trần Khánh Dư phá tan thuyền lương tại Vân Đồn, rồi Trần Quốc Tuấn dụng mưu Ngô Vương Quyền trên Bạch Đằng Giang, cuối cùng, Phạm Ngũ Lão đón giặc vùng biên giới, Nguyên quân đành bỏ mộng xâm lăng.
Bảy thế kỷ trước, ta đã có những anh hùng xả thân vì nước. Bảy thế kỷ trước, ta đã có Hội nghị Diên Hồng. Và bảy thế kỷ trước, ta đã từng ba phen chiến thắng Mông Cổ. Thế giới đã coi Gengis Khan như một đại họa giáng xuống nhân loại, thế giới đã khiếp sợ cái đế quốc rộng lớn, hùng mạnh mà tàn bạo Mông Cổ, và thế giới cũng đã khâm phục Việt Nam, dân tộc duy nhất trên thế giới đã chiến thắng Mông Cổ!
Có lẽ rằng chưa hẳn những anh hùng, tướng lãnh... đã đem lại chiến thắng cho Việt Nam, mà hẳn phải kể đến sự đoàn kết một lòng của dân Việt, sự nắm tay bền vững nhất của người dân một tiểu quốc, tuy nghèo nhưng lòng ái quốc thì chất ngất cao vời!
Người Việt ta đã chứng tỏ chí khí anh hùng. Việt Nam ta đã đánh bại cả một đế quốc. Tất cả, do sự đoàn kết. Tuổi trẻ Việt Nam nói riêng, toàn dân ta nói chung, hãy ghi nhớ bài học đoàn kết!