Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

Khu Vườn Hạnh Phúc (XII)



12/ Đừng liều lĩnh.

Có bốn đôi bồ câu đang tập bay. Chúng được Bồ Câu Tuyền huấn luyện.

Xã hội bồ câu thật đáng khen ở tinh thần tự lập. Trong thời kỳ mới chào đời, bồ câu con được cha mẹ nâng niu, mớm thóc thật chu đáo. Nhưng khi bồ câu con đã bắt đầu rời khỏi tổ, và cha mẹ chúng thấy chúng đã cứng cáp, có thể tự kiếm mồi được thì tức khắc, cha mẹ chúng chấm dứt sự chăm sóc. Do đó, không lạ gì khi người ta thấy cảnh những cô chú bồ câu nhỏ bị cha mẹ mổ đuổi tới tấp vì cứ rề rà theo đòi mớm thóc.

Bốn đôi bồ câu kia đã chấm dứt thời kỳ lệ thuộc vào cha mẹ, chúng đã nhiều lần bị đánh đòn và có khi, bị đuổi đến độ trượt chân ngã nhào xuống dưới sân. Chưa bay được, chúng phải tìm cách để trở lên chuồng tít trên cao. Chúng bắt đầu tập nhảy và vỗ cánh. Lúc đầu thì chỉ được một khoảng ngắn, sau đó, tăng dần lên theo mạch sống ngày một căng tràn của cơ thể chúng. Không lâu lắm, chúng đã biết bay.

Bồ Câu Tuyền là một tay bay lượn khá nhất chuồng bồ câu. Chú bồ câu này rất thương yêu trẻ nít nên luôn luôn sẵn sàng chỉ dẫn chúng những mánh lới. Một trong bốn đôi bồ câu kia là con của chú. Vì thế, Bồ Câu Tuyền dạy cả bọn tám đứa tập bay.

Buổi chiều hôm ấy, sau khi dạy tám đứa bồ câu trẻ bí quyết bay lâu không mỏi cánh và cho chúng tập luyện xong, Bồ Câu Tuyền trở về chuồng nghỉ ngơi. Tám đứa bồ câu trẻ thì chưa về chuồng vội, chúng xúm quanh nhau trên ngọn cây vú sữa trò chuyện.

Bồ câu Khoang, đứa trẻ nhất, bảo các bạn:

- Bài học hôm nay thật hữu ích cho chúng ta, tụi mày nhỉ?

Bồ câu Mắt Hồng, con của Bồ câu Tuyền vênh mặt lên:

- Chứ sao! Bố tao có bao giờ dạy những bài vô ích đâu.

Bồ câu Đuôi Trắng nói:

- Nhưng ít ra cũng phải một thời gian khá lâu bọn mình mới có cơ hội thử sức… Tụi mày có để ý không : ở tít đằng xa kia có một cái tháp cao vút, bố mẹ tao bảo đấy là tháp chuông nhà thờ, xa nơi mình ở đến cả cây số. Giá tụi mình bay được một mạch đến đấy thì quả là phi thường, tụi mày nhỉ?

Bồ câu Khoang:

- Còn phải hỏi nữa! Bay một mạch mà đến được nơi ấy thì nhất rồi còn gì nữa.

Bồ câu Mắt Hồng:

- Hay là tụi mình bay thử một chuyến xem sao?

Bồ câu Lực Lưỡng lắc đầu:

- Thôi, cho tao can đi, đừng liều lĩnh.

Bồ câu Mắt Hồng bĩu môi:

- Gớm! Con trai khỏe mạnh như mày mà sao nhút nhát thế? Mày không sợ thua kém tao là phận nhi nữ à?

Bị nói khích, Bồ câu Lực Lưỡng trợn mắt lên mà rằng:

- Tao mà kém mày sao? Đấy là tao lo xa vậy chứ. Nào! Tụi mày muốn bay đến tháp chuông nhà thờ thì cứ sửa soạn đi, tao thì tao sẵn sàng rồi đấy!

Bồ câu Khoang, Bồ câu Đuôi Trắng cũng nói:

- Tụi tao cũng đã sẵn sàng, còn bốn đứa kia thì sao? Chúng mày có dám bay không?

Bốn đứa kia nhìn nhau dò ý. Một đứa nói:

- Tao nghĩ rằng mình không nên bay xa quá vì hai lẽ : Bố mẹ mình chưa cho phép và nãy giờ tập dượt, mình đã mệt lắm rồi, không nên phí sức.

Lập tức nó bị Bồ câu Mắt Hồng xí một tiếng rồi nói:

- Mày rõ là đứa nhát gan!

Cuối cùng, bọn Bồ câu Mắt Hồng cũng dụ thêm được một đứa nhập bọn, đó là Bồ câu Trắng trẻo, đứa yếu đuối nhất bọn nhưng lại tự ái không bao giờ nhận mình là yếu đuối cả.

Năm đứa sửa soạn tung cánh lên đường. Ba đứa kia cản ngăn:

- Tụi mày nên ở lại thì hơn…

- Tụi mày đừng liều lĩnh…

- Tương lai chúng ta còn dài, tụi mày nên nghĩ lại…

Gốc vú sữa cũng góp tiếng:

- Bọn chim non háo thắng kia, chúng mày nên nghe lời khuyên hợp lý của các bạn tốt…

Nhưng năm đứa háo thắng vẫn không xiêu lòng. Chúng hè nhau tung mình vào không gian và bắt đầu đập cánh hướng về phía tháp chuông nhà thờ. Bài học bay lâu không mỏi cánh được áp dụng ngay.

Ba đứa còn lại và gốc vú sữa chỉ còn biết nhìn theo mà chắc lưỡi than thầm. Mãi đến khi bóng năm đứa kia khuất dần trên nền trời, chúng mới nhớ đến việc cần kíp là phải báo ngay cho người lớn biết câu chuyện để liệu bề đối phó.

Bồ câu Tuyền và các bồ câu lớn biết tin chỉ còn biết kêu trời. Bồ câu Bạch, gia trưởng đàn bồ câu cấp tốc bay lên cao theo dõi năm đứa bồ câu trẻ thì thấy chúng đã tiến gần đến tháp chuông nhà thờ. Tuy nhiên, chỉ có bốn đứa bay gần nhau. Một đứa bị bỏ rơi khá xa và dường như đã đuối sức.

Bồ câu Bạch vội vàng ra lệnh:

- Bồ câu Tuyền! Bạn hướng dẫn hai bạn khác theo dõi đứa bé đuối sức để cứu nó. Hai bạn khác xin theo tôi đi gọi bốn đứa kia về gấp mới được.

Bồ câu Tuyền vội vàng cùng hai bồ câu bạn khỏe mạnh bay vụt đi. Bồ câu Bạch cũng lên đường. Sáu cánh chim chia làm hai toán bay hết tốc lực đuổi theo năm đứa bồ câu trẻ.

Bồ câu Bạch vượt đi trước. Bồ câu Tuyền không cần vội vã lắm vì chú ta đã đến gần đứa bồ câu yếu đuối. Nó chính là Bồ câu Trắng trẻo. Tội nghiệp đứa bé, nó quả là tự ái hão, mệt gần đứt hơi mà vẫn làm ra vẻ ta đây. Nghe tiếng đập cánh, nó tưởng là các bạn bay trở lại để đợi. Nó nói:

- Chúng mày cứ kệ tao, tao làm cách nào tới nơi được thì thôi.

Vừa nói, nó vừa nhìn lại và phải một phen điếng hồn khi nhận ra những kẻ vừa tới là Bồ câu Tuyền và hai bồ câu lớn hàng cha chú. Bồ câu Tuyền quát lên:

- Ranh con! Mày lẩm nhẩm gì thế? Ai cho phép mày bay xa thế này?

Bồ câu Trắng Trẻo không dám thốt một tiếng trả lời. Bồ câu Tuyền nói:

- Có đáp xuống mái nhà kia mà nghỉ ngơi không thì bảo?

Bồ câu Trắng Trẻo không dám cãi, vả, nó cũng đã mệt lắm rồi. Đáp xuống bình yên nơi một mái nhà rồi, nó mới thở lấy thở để. Đã hết đâu, bên tai còn phải nghe những lời sỉ vả của Bồ câu Tuyền nữa chứ! Rõ đáng đời!

Trong lúc đó, Bồ câu Bạch đuổi theo bốn đứa bồ câu kia. Đang ngon trớn, Bồ câu Mắt Hồng bỗng nhớ đến Bồ câu Trắng Trẻo, nó vội quay lại phía sau ngó chừng bạn, và nó trông thấy Bồ câu Bạch cùng hai bồ câu nữa bay đuổi theo. Hoảng hốt, nó chỉ kịp kêu lên:

- Chết rồi tụi mày ơi!

Rồi đập cánh bay trối chết. Bọn Bồ câu Khoang nhìn lại thì cũng chẳng còn chút hồn vía nào nữa, chẳng đứa nào bảo đứa nào, tất cả cùng ra sức bay thật mau để chạy trốn. Chúng nó nghĩ đến hình phạt của người trên hơn là nghĩ đến sự nguy hiểm cho chính mình!

Thấy bọn trẻ đột nhiên gia tăng tốc lực, Bồ câu Bạch hiểu ngay tâm trạng của chúng, nó vội kêu lên:

- Chúng mày trở lại ngay thì tao tha tội cho!

Nhưng bốn đứa kia đang cơn hoảng sợ, lại nhằm lúc gió mạnh nên tiếng nói của Bồ câu Bạch bị át đi, chúng không nghe rõ. Chúng cứ mải miết bay. Bồ câu Bạch ra sức đuổi theo mà vẫn không kịp.

Đằng trước, bỗng nhiên Bồ câu Đuôi Trắng bị hạt bụi bay vào mắt làm nhức nhối bay chậm lại. Bồ câu Lực Lưỡng từ phía sau không tránh kịp, đâm sầm vào mình bạn khiến cả hai lăn nhào từ trên cao xuống. Bồ câu Bạch kêu lên một tiếng thất thanh rồi bay vội xuống vùng hai đứa trẻ vừa bị rơi xuống. Nhưng đó là một vùng nhà cửa san sát, thật khó cho cuộc tìm kiếm. Thừa cơ hội, Bồ câu Mắt Hồng và Bồ câu Khoang rủ nhau trốn dưới một mái nhà.

Bồ câu Bạch và hai bạn đảo quanh khu nhà cố gắng tìm kiếm hai đứa trẻ. Nhưng cả ba hoài công. Một lúc lâu, cả ba đành phải trở về.

Một lúc lâu sau, Bồ câu Lực Lưỡng mới từ dưới một chuồng gà lấp ló ra. Và Bồ câu Đuôi Trắng bị rơi vào một cái lu nước đầy ướt đẫm người nhưng vẫn phải cố chịu đựng, bấy giờ mới lóp ngóp leo lên nơi khô ráo. Bồ câu Mắt Hồng và Bồ câu Khoang vừa tìm đến, bốn đứa gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Đứng bên nhau trên nóc chuồng gà của một căn nhà xa lạ, nghĩ tới việc làm rồ dại của mình, tự dưng cả bốn đứa cùng bật khóc nức nở vì hối hận.

Đột nhiên có tiếng gầm gừ của một chú chó, rồi liền đó, tiếng kêu của một gã mào. Bốn đứa bồ câu hoảng vía rủ nhau bỏ chạy. Tội nghiệp Bồ câu Đuôi Trắng vì bị ướt mình mẩy, không bay được vẫn phải gắng sức nhảy từng bước một đến chỗ an toàn. Lúc ấy, trời cũng vừa tối.

Tối đến, bốn đứa phải lên nóc nhà ngủ tạm. Nhưng không đứa nào yên giấc được. Phần vì hối hận, phần vì lo sợ những gã mèo, phần vì ngủ ngoài trời sương gió lạnh. Bồ câu Lực Lưỡng khóc nhiều hơn cả. Nó nói:

- Nếu tụi mày nghe lời tao thì đâu nên nỗi.

Bồ câu Mắt Hồng cãi:

- Thế ai bảo mày theo chúng tao làm gì?

Bồ câu Khoang quắc mắt:

- Bây giờ không phải là lúc cãi nhau. Có giỏi thì để sáng mai về nhà rồi mày hãy cãi tội với bố mẹ và các bồ câu gia trưởng.

Bồ câu Mắt Hồng đành nín khe.

*

Sáng sớm hôm sau, vừa khi thấy bóng của Bồ câu Bạch và Bồ câu Tuyền lượn trên không trung, bốn đứa bồ câu trẻ chẳng bảo nhau, cùng bay vụt lên. Gặp mặt người lớn, đứa nào cũng khóc ròng và xin tha tội rối rít. Bồ câu Bạch và Bồ câu Tuyền vừa giận vừa mừng. Giận vì thấy mặt lũ tội phạm, nhưng mừng vì đã tìm được bọn trẻ. Bồ câu Bạch nạt:

- Còn ở đấy mà khóc lóc nữa. Có bay về nhà ngay không thì bảo?

Bốn đứa bồ câu trẻ thấy không bị mắng chửi thì tươi hẳn nét mặt bay một mạch về nhà.

*

Bồ câu Bạch xử tội thật nghiêm minh. Bồ câu Trắng Trẻo không trốn chạy nên tội nhẹ hơn, chỉ bị phạt nhịn đói một ngày. Bốn đứa kia thì bị phạt thêm hình phạt quét chuồng cho sạch sẽ. cả bọn thi hành hình phạt mà không dám kêu ca một tiếng vì biết lỗi của mình. Kể thì cũng đáng, nhưng nghĩ lại thì cũng thật tội nghiệp năm đứa trẻ háo thắng.

*

Tối đến, Bồ câu Bạch đem chuyện kể lại đầu đuôi cho các thú cùng nghe. Năm đứa bồ câu trẻ phạm lỗi được đưa ra trình diện. Mi Lu Anh, Mi Lu Em, cô Miu Miu, vợ chồng chú thím gà, mỗi thú khuyên chúng một câu. Riêng ông Lu Lu, ông khuyên năm đứa:

- Các cháu hãy ghi nhớ : đừng liều lĩnh!


NGUYỄN THÁI HẢI   


(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 200, ra ngày 1-5-1973)


oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>