10. – THAM THỰC CỰC THÂN
Một
người bạn ông chủ vừa cho cậu chủ nhỏ một cây bông bụp vàng rất lạ mắt. Tuy gọi
là bông bụp nhưng những đóa hoa màu vàng chỉ có hình dáng loài bụp phân nửa,
nửa còn lại có dáng như hoa hường. Cậu chủ nhỏ thích lắm, nhờ bác làm vườn đi
mua ngay cái chậu sứ rồi chính tay cậu trồng cây bụp vàng vào.
Lúc
ấy, Mi Lu Em đứng bên xem cậu chủ nhỏ làm việc. Một lúc, chú nghe cậu chủ nhỏ
kêu oái lên một tiếng, đoạn, cậu gọi bác làm vườn rối rít. Bác làm vườn chạy vội
ra và cậu chủ nhỏ chỉ cho bác thấy một con vật lạ nằm dưới gốc cây bông. Bác
làm vườn cười nói:
-
A! Con ốc sên đây mà!
Cậu
chủ nhỏ bảo:
-
Bác làm ơn vứt nó đi hộ cháu.
Bác
làm vườn thò tay nắm lấy mình gã ốc sên, dứt gã rời khỏi mặt đất rồi ném vụt gã
ra phía sân cỏ. Mi Lu Em thấy gã sên lăn đi mười mấy vòng, tưởng chừng có thể
gãy xương. Chú chó nhỏ phóng ra sân tìm đến bên gã ốc lạ. Lạ lùng thay, gã đang
thò đầu ra, hai cái râu vươn tới rồi thụt lại, miệng khề khà cười!
Mi
Lu Em hỏi:
-
Kìa… Ông Ốc sên! Ông không bị thương đấy chứ?
Gã
Ốc sên nhìn Mi Lu Em thoáng ngạc nhiên, sau đó, gã mỉm cười mà rằng:
-
Chào chú nhỏ! May lắm, ta không bị thương tích gì cả. Nhưng mà này, chú nhỏ lầm
rồi, ta là một “bà” chứ không phải “ông” đâu nhé!
Ôi
chao ơi, rõ là bé cái lầm! Mi Lu Em thẹn thùng:
-
Tại cháu không biết, xin bà Sên đừng giận nhé!
-
Ồ! Ta đang vui vì vừa thoát khỏi một cái chết hãi hùng thì lòng nào mà giận chú
cho được. Chú nghĩ xem, giá tên làm vườn không ném ta xuống sân cỏ mà ném ta
vào sân xi măng chẳng hạn, có phải là vỏ của ta đã nát tinh tươm ra rồi không?
Mi
Lu Em chắc lưỡi:
-
Ghê rợn thật!
Giọng
bà Sên bỗng buồn buồn:
-
Ta có chết đi thì cũng chẳng lấy làm buồn cho lắm. Chỉ tội nghiệp cho đàn con
trong bụng ta mà thôi, khi đó, không biết rồi số phận chúng ra sao?
Trò
chuyện một lúc, bà Sên hỏi thăm Mi Lu Em về địa thế khu vườn, cuối cùng, bà bò
đến bên gốc xoài trú ngụ. Mi Lu Em thông
báo sự có mặt của bà Sên cho ông Lu Lu biết. Tối đến, ông Lu Lu lại loan
tin cho tất cả các thú trong khu vườn rõ. Tất cả chẳng ích kỷ gì mà không cho
bà Sên trú ngụ, nhưng bà ta phải tuân theo điều kiện sau : phải tôn trọng cây
cối trong khu vườn, không được phá phách gây hư hại, bằng vi phạm, sẽ bị trục
xuất. Bà Sên hứa sẽ tuân theo nhưng xin được dùng ít cỏ để làm bữa. Các đám cỏ
vui vẻ chấp thuận cho bà một khẩu phần vừa đủ. Ông Lu Lu chúc:
-
Ước mong Sên sẽ tham dự sinh hoạt của khu vườn với một tinh thần cởi mở, vui vẻ
và hòa đồng.
Ít
lâu sau, bà Sên khai hoa nở nhụy. Đám sên con đông vô số, lúc nhúc quanh quẩn
bên mẹ. Các thú đem đồ mừng đến chật cả gốc xoài. Bà Sên cảm động khôn xiết. Bà cảm ơn tất cả dành cho bà cảm tình
nồng hậu và tự nhủ mình sẽ cố gắng sống sao cho khỏi phụ lòng các thú trong
vườn.
Nhưng
lũ con của bà Sên ngày một lớn lại không nghe lời mẹ dạy, phá phách cây cối quá
chừng. Cầm đầu lũ phá phách là thằng Sên Sứt. Thằng này thôi thì nghịch còn hơn
quỷ. Chính cái tên Sên Sứt của nó cũng do một vụ leo trèo lên nhánh xoài rồi
ngã xuống đất, va vào đá vỡ một miếng vỏ mà ra.
Gốc
xoài bấy lâu nay vẫn có cảm tình với bà Sên, đã phải bực mình vì lũ trẻ cứng
đầu. Ngày nào cũng vậy, đôi ba lần, Sên Sứt dẫn các anh, em leo lên nhánh xoài
chơi ú tim. Gốc xoài vốn có máu “nhột”, nên lũ sên con làm hắn nhột mình không
ít. Lại nữa, hắn vốn sạch sẽ, thế mà lũ sên con bò tới đâu, nhựa nhớt vung vãi
tới đó. Xoài tức giận, có lần nhờ gió rung thân mình làm đám sên con sợ khiếp
vía, phải bám thật chặt cho khỏi rơi xuống đất. thế mà chúng vẫn không chừa :
lần sau, chúng lại leo lên nghịch phá!
Bà
Sên đâu mà không răn dạy chúng? Tội nghiệp! Bà ốm nặng ít lâu nay. Cũng bởi thế
mà gốc xoài không đem chuyện kể cho bà biết, hắn không muốn kẻ bệnh tật phải lo
nghĩ hại sức khỏe. Cơn bệnh ngày một nặng, rồi một hôm, bà Sên từ trần. Trước
khi nhắm mắt, bà không quên căn dặn các con:
-
Các thú trong vườn đã cho ta sinh sống ở đây, nhờ vậy, các con mới được yên
lành ra đời. Ta chết đi nhưng ta mong các con sẽ noi gương ta, không phá phách
cây cỏ trong khu vườn để làm phiền các thú.
Lũ
sên con khóc như mưa. Đứa nào cũng hứa sẽ nghe lời mẹ.
Nhưng
chỉ được ít đứa ngoan ngoãn. Còn Sên Sứt thì chứng nào tật nấy. Mẹ chết, nó càng
tỏ ra ngang ngược hơn. Sên Sứt bắt đầu đi xa khỏi khu trú ngụ. Trước hết, nó
đến bên gốc táo và định leo lên ăn thử những chiếc lá táo xanh mơn mởn. Gốc táo
xù gai đâm thằng phá phách đau điếng khiến nó phải chạy dài vừa kêu la ầm ĩ.
Đám bông mười giờ cười rộ lên:
-
Hì hì, đáng kiếp nhé!
Sên
Sứt tức giận đôi co ngay:
-
Im cái mồm chúng mày lại, tao lại ăn thịt hết cả bây giờ.
Đám
mười giờ không tin Sên Sứt dám làm điều nó nói, nên trả lời thằng phá phách này
bằng một tràng cười nữa:
-
Chúng tao đố mày dám làm đấy!
Dè
đâu, Sên Sứt quả to gan, nó xông tới bên đám mười giờ, chộp lấy chúng rồi nhai
ngấu nghiến. Đám mười giờ kêu cứu vang lên:
-
Giời đất ơi! Thằng Sên Sứt nó giết chúng tôi đây này.
Mi
Lu Em chạy vội ra, đá một phát vào mình Sên Sứt làm nó văng ra xa đến cả thước.
Sên Sứt trừng mắt nhìn Mi Lu Em, Mi Lu Em cũng trừng mắt nhìn lại. Chú chó nhỏ
quát:
-
Mày mà còn tái phạm, tao đạp chết thì đừng trách.
Sên
Sứt yếu thế đành lẳng lặng bò về đằng gốc xoài.
Tối
hôm ấy, ông Lu Lu đem chuyện ra kể và cảnh báo Sên Sứt. Nó im lặng không nói
gì.
Nhưng
khi về tới gốc xoài đi ngủ, các em nó hỏi:
- Mấy
cây bông mười giờ có ngon lắm không?
Nó
bỗng nghĩ đến một điều : nếu một mình nó phá phách thì có thể nó bị giết chết
thật. Nhưng nếu tất cả đám anh em nó cùng phá phách, chẳng lẽ các thú dám giết
tất cả à? Thế là Sên Sứt tươi ngay nét mặt, nó kể:
-
Còn phải nói, tụi bông mười giờ mập mạp, ngon ngọt biết là dường nào. Chúng mày
có muốn thưởng thức thử một phen không?
Đám
sên nhao nhao lên:
-
Sao lại không…
Vài
con lo sợ:
-
Nhưng còn các thú trong vườn?
- Mặc
kệ chúng, mình số đông mà sợ gì. Với lại, mình lén làm một vố kín đáo thì có
trời mới biết.
Rồi
cả bọn châu đầu vào nhau bàn tính.
Nửa
đêm hôm ấy, có tiếng kêu cứu vang dội của đám bông mười giờ. Ông Lu Lu chạy đến
trước tiên. Ông bắt gặp tại trận bọn sên con đang ăn bông mười giờ. Ông gọi Mi
Lu Anh tới, ra lệnh cho chú chó nhỏ đi gọi tất cả các thú đến chứng kiến. Các
thú căm phẫn vô cùng, tất cả quyết định sẽ trục xuất bọn sên ra khỏi khu vườn.
Quyết định rồi, tất cả chia tay về nghỉ ngơi, đợi sáng hôm sau sẽ thi hành bản
án cho bọn sên con.
Nhưng…
khi nắng hồng rực rỡ trên ngàn cây, các thú không còn thấy bóng của một đứa sên
con nào cả. Mi Lu Anh và Mi Lu Em sục sạo khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng, cả hai
thấy chúng ẩn mình trong những chậu bông. Lập tức, các thú được thông báo. Khổ
nỗi, cả bọn đành bó tay vì không có cách nào bắt được bọn sên con ra khỏi những
chậu bông chi chít cành lá mà không làm hư hại chúng.
Thấy
thế, lũ sên con đắc chí cười rộ lên:
-
Nào! Có giỏi thì trục xuất bọn tao đi.
-
Ối giời! Tưởng chúng mày tài cán gì chứ?
Ẩn
trốn trong các chậu bông, bọn sên con dùng luôn các lá cây bông làm lương thực.
Bọn hoa kiểng bấy lâu nay sống sung sướng, bỗng nhiên bị phá phách, đau đớn không
chịu được kêu khóc um trời. Các thú thấy thế tội nghiệp lắm nhưng khổ nỗi không
sao can thiệp được!
Bọn
sên càng huênh hoang tự đắc hơn. Chúng lấy làm thích chí vì đã có chỗ dung thân
chắc chắn mà còn được thưởng thức đủ loại cao lương mỹ vị. Nhu cầu ăn uống đã
khiến chúng mù quáng và quên hẳn rằng trong khu vườn, ngoài các thú ra, còn có
cậu chủ nhỏ rất thương thú vật và cây cảnh, cùng bác làm vườn luôn luôn chiều
lòng cậu chủ.
Cho
nên các thú không lấy làm lạ khi thấy cậu chủ nhỏ đứng khóc thút thít trước
nhánh hường bị gãy gục vì một đứa sên con. Và các thú cũng không lấy làm lạ gì
khi nghe bác làm vườn lẩm nhẩm : “Quái lạ, chúng nó ở đâu ra mà nhiều thế này
nhỉ?” Vừa nói, bác vừa tóm cổ từng đứa sên con ra khỏi các chậu bông, sau đó,
lấy một đoạn gỗ cứng, đập nát vỏ cả bọn.
Tối
đến, trong cuộc họp mặt nơi sân cỏ, ông Lu Lu thuật lại câu chuyện và kết luận
: “Tham thực cực thân”.
NGUYỄN THÁI HẢI
_____________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XI
(Trích từ bán nguyệt san
Tuổi Hoa số 198, ra ngày 1-4-1973)