11| Hạnh phúc
trong lòng ta.
trong lòng ta.
Một hôm, Gà Tơ – đứa gà mái
con dễ thương nhất của chú thím gà – hỏi mẹ:
- Từ khi con ra đời đến nay,
con đã chứng kiến bao câu chuyện xảy ra trong Khu Vườn Hạnh Phúc. Những chuyện
đó đủ trạng huống khác nhau : buồn, vui, đẹp, xấu… Vậy thưa mẹ, nếu cho những
chuyện vui là hạnh phúc thì những chuyện buồn, những lỗi xấu có phải là bất
hạnh chăng?
Thím gà mỉm cười nhỏ nhẹ
đáp:
- Thắc mắc của con thật hữu
lý. Nhưng quan niệm hạnh phúc như con thì thật là hẹp hòi.
- Thưa mẹ, vậy đúng ra, con
phải nghĩ thế nào về hạnh phúc?
- Để mẹ dẫn con đi dạo một
vòng quanh khu vườn rồi ta sẽ trở lại vấn đề. Khi đó, mẹ tin con sẽ hiểu rõ hơn
mà mẹ không cần giải thích nhiều. Con bằng lòng chứ?
- Thưa mẹ, con xin nghe lời.
Từ chuồng gà, Gà Tơ theo
chân mẹ nhảy xuống sân xi măng. Gốc táo nơi sân xi măng với những cành nặng
trái tươi ngon khẽ rung mình và nói với mẹ con Gà Tơ:
- Chào mẹ con thím gà. Sáng
nay đẹp trời chắc hai mẹ con có một chương trình đi dạo lý thú lắm?
Thím gà đáp lời gốc táo:
- Cám ơn bạn, quả thế, mẹ
con tôi sắp làm một cuộc dạo chơi đây.
- Nếu vậy thì thím làm ơn
cho táo này gởi lời hỏi thăm đứa em ngoài vườn nhé!
- Rất sẵn sàng. Thôi chào
bạn mẹ con tôi đi.
- Vâng, chào thím.
Gió mai đi chơi qua khu vườn
làm mát mẻ, gốc táo cảm thấy hứng khởi liền cất tiếng hát : ta mang oằn những
trái tươi ngon, một ngày mai, chủ ta sẽ ra hái trái, người sẽ sung sướng biết
bao, người sẽ cười vui, lòng ta cũng sẽ vô cùng hãnh diện…
Thím gà bảo Gà Tơ:
- Đó! Con thấy chưa. Một
cuộc sống như gốc táo : làm tròn bổn phận kết trái của mình để đem niềm vui cho
chủ, như thế, có phải là hạnh phúc không?
Gà Tơ ngẫm nghĩ một chút rồi
mới nói:
- Mẹ nói đúng. Gốc táo quả
là có hạnh phúc!
Qua khỏi sân xi măng, mẹ con
thím gà bước xuống sân cỏ xanh mướt. Những ngọn cỏ vươn lên trong nắng mai reo
hát trước gió, tiếng cười rộn rã thật vui. Một ngọn cỏ dưới chân mẹ con thím gà
nói:
- Này mẹ con thím gà, nhớ
bước nhè nhẹ lên mình chúng tôi đấy nhé. Mấy ngày nắng vừa qua làm một số chúng
tôi bệnh hoạn còn chưa bình phục đấy.
Gà Tơ đáp lời ngọn cỏ:
- Mẹ con tôi sẽ thật nhẹ
nhàng, các bạn đừng lo…
Ngọn cỏ cười:
- Nói thế chứ có gì quan
trọng đâu. Sự hợp quần của loài cỏ chúng tôi là một sức mạnh vô địch rồi. Gà Tơ
thấy không : bất cứ nơi nào có đất, có ánh mặt trời là có mặt chúng tôi…
Nói rồi, ngọn cỏ cất tiếng
reo vui cùng các bạn. Xem nó thật thanh thản, vui tươi.
Thím gà nói:
- Con nên ghi nhớ thêm một
điều : cuộc sống vô tư cũng là một cuộc sống hạnh phúc chan hòa nữa! Con thấy
sao?
- Thưa mẹ rất đúng.
Ông Lu Lu ngồi nơi căn nhà
gỗ dưới gốc nhãn đang kể chuyện cổ tích cho anh em Mi Lu Anh, Mi Lu Em nghe. Cạnh
đó là một chú bé bồ câu xinh xắn cũng đang say mê chú ý.
Thím gà dẫn Gà Tơ tránh ra
xa:
- Ta không nên làm cuộc kể
chuyện bị dang dở, vừa mất hứng thú cho người nghe mà cũng làm người kể khó
chịu.
Gà Tơ:
- Ông Lu Lu quả là một cây
cổ tích.
- Nhưng nếu không có ai để
ông kể chuyện cho nghe thì con thấy sao?
- Thưa mẹ, nếu thế thì thật
đáng buồn.
- Như vậy được ngồi kể
chuyện cổ tích như ông Lu Lu, con có thấy sung sướng không?
- Thưa mẹ, quả là sung
sướng.
- Đó là hạnh phúc!
Dưới gốc xoài, Gà Út và Gà
Ngũ sắc đang luyện võ dưới sự trông chừng của Gà Ô. Thấy mẹ đi tới, cả ba cùng
quay lại chào. Thím gà nói:
- Các con cứ luyện tập đi.
Mặc ta.
Anh em Gà Ô xin phép mẹ rồi
tiếp tục luyện võ. Gà Út phạm một lỗi lầm liền bị Gà Ô cảnh cáo, Gà Út xin anh
chỉ dẫn thêm, Gà Ô không nề hà, vạch rõ từng điểm cho em hiểu.
Thím gà nói với Gà Tơ:
- Chăm lo luyện tập, trên
dưới hòa thuận, nhường nhịn, nghe lời chỉ bảo nhau, đó cũng là hạnh phúc!
Đám bông mười giờ đang đợi
nắng lên cao chút nữa sẽ nở rộ. Gà Tơ hỏi:
- Tại sao các bạn không thử
nở sớm một chút coi nào!
Bông mười giờ đáp:
- Làm sao được! Luật tạo hóa
đã định sẵn, bọn này chỉ nở khi nào nắng đã lên cao. Mà tại sao bạn lại hỏi bọn
này như thế? Nở sớm để làm gì?
- Xin lỗi các bạn vậy nhé!
- Ồ! Lỗi phải gì. Mà kìa,
nắng đã bắt đầu lên cao rồi, đã đến lúc bọn này nở rộ rồi đấy.
Những bông mười giờ đỏ rực
hay hồng dịu thi nhau nở khắp vườn. Chúng nắm tay nhau mở một vũ khúc tuyệt
diệu. Thím gà dẫn Gà Tơ đi nơi khác sau khi một cây bông mười giờ có nhã ý tặng
Gà Tơ một đóa hoa đẹp nhất. Gà Tơ nói với mẹ:
- Sống theo lẽ tự nhiên của
trời đất, đó cũng là hạnh phúc phải không mẹ?
- Chính thế!
Vừa đáp, thím gà vừa ngước
lên không. Gà Tơ nhìn theo mẹ. Năm con bồ câu đang tung cánh bay lượn trên đó.
Chúng đảo những vòng bay thật đẹp và nhẹ nhàng. Nhưng nếu nhìn kỹ, người ta sẽ
thấy trong năm con, chỉ một con là vững vàng đôi cánh, bốn con kia chưa thể
điêu luyện bằng. Thím gà giải thích cho Gà Tơ rõ:
- Đó là một cuộc tập luyện
của bốn đứa bồ câu mới lớn với bồ câu trọng tuổi tài ba. Con thấy không : cả
bọn say mê thao dượt như không hề để ý đến mọi việc chung quanh.
Lúc ấy, có lẽ tập dượt đã mệt,
năm con bồ câu rủ nhau đáp xuống ngọn vú sữa nghỉ ngơi, trò chuyện. Thỉnh
thoảng lại có tiếng cười vang. Gà Tơ buột miệng:
- Mệt nhọc mà chúng vẫn vui
cười được!
- Đó là vì trong lòng chúng
thấy sung sướng. Ai mà không vậy : say mê với công việc hàng ngày và làm cho
trọn vẹn, thì dù có nhọc mệt đến đâu trong tâm hồn cũng thấy tràn trề…
- Hạnh phúc!
Gà Tơ nối lời mẹ. Thím gà
nhìn con rồi cả hai cùng mỉm cười.
Chú gà trống và mấy đứa gà
mái con từ xa đi tới. Mấy đứa con bám quanh cha, cười đùa vui vẻ. Trông thấy
mẹ, chúng chạy ồ cả đến bên thím gà bỏ mặc chú gà đứng trơ trọi một mình. Đám
gà mái con ríu rít:
- Mẹ! Mẹ đi dạo chơi mà
không cho chúng con theo với!
- Mẹ thiên vị rồi đấy nhé!
Mẹ cho mỗi mình Gà Tơ theo.
- Mẹ phải bắt đền chúng con!
Thím gà bảo các con:
- Mẹ đâu có thiên vị, các
con trách oan mẹ rồi. Mẹ đi với Gà Tơ là để thực hiện một lời giải thích đấy
chứ!
Chú gà hỏi:
- Lời giải thích về vấn đề
gì vậy?
Gà Tơ đáp:
- Thưa cha, mẹ đang giải
thích cho con hiểu thế nào là hạnh phúc.
- Chắc con đã hiểu rõ?
- Thưa cha, con đã hiểu phần
nào. Tiện đây, con xin thỉnh cha cho một lời giải thích.
- Rất sẵn sàng. Này nhé : lúc
nãy con thấy chứ gì? Cha và các chị em con vừa đi dạo vừa chuyện trò vui vẻ :
đó là hạnh phúc!
- Con xin cảm ơn cha!
Thím gà nói:
- Thôi, bây giờ mình chia
tay nhau được rồi chứ? Cha con ông cứ tiếp tục chuyến đi, mẹ con tôi cũng thế.
Nhé?
Chú gà nghẹo đầu nói:
- Vâng, thì tôi xin nghe
theo lời bà!
Đám gà mái con vỗ tay reo
vui. Gà Tơ nhìn cha mẹ, nó nghĩ thầm trong đầu : “Đây cũng là một niềm hạnh
phúc”.
Có tiếng meo meo quen thuộc
của cô Miu Miu. Gà Tơ nhìn về phía sân xi măng và thấy nơi đó, cậu chủ nhỏ đang
rải thóc, đám bồ câu gọi nhau ơi ới, vỗ cánh bay xuống sân ăn. Cô Miu Miu ngồi
dưới chân cậu chủ lặng lẽ nhìn.
Thím gà nói:
- Cô Miu Miu tuy có nhiều
tính xấu, nhưng cô rất trung thành với chủ, vả, cũng là kẻ biết nghe lời phải.
Một đời sống trung thành, an phận cũng có thể gọi là hạnh phúc rồi.
Ông chủ ra sân tự bao giờ.
Cậu chủ nhỏ nắm tay cha khoe đàn bồ câu:
- Cha xem, đàn bồ câu của con
có ước đến cả tám chín chục con rồi đấy!
Bác làm vườn đứng đằng ngõ
đi cười góp tiếng:
- Cậu mà nuôi chim thì còn
ai hơn được!
Bà chủ và chị bếp nơi hàng
hiên cùng mỉm cười trước câu nói của bác làm vườn. Cậu chủ nhỏ thích chí tung
thêm mấy nắm thóc xuống sân.
Gà Tơ nói với mẹ:
- Gai đình ông chủ thật hạnh
phúc!
Thím gà đến sát bên con, thì
thầm vào tai đứa con gái:
- Mẹ con ta nữa, con quên
rồi sao? Chúng ta cũng hạnh phúc vô cùng đấy chứ! Phải không con? Con gái yêu
của mẹ?
Gà Tơ lim dim đôi mắt. Nó
cảm thấy như có một niềm vui len nhẹ vào hồn. Nó nói với mẹ:
- Mẹ ơi! Con vừa nghĩ được
điều này : mẹ ơi, có phải hạnh phúc đích thực chỉ có được do sự bằng lòng với
những gì mình có, phải không mẹ?
Thím gà nhìn con và đáp thật
âu yếm:
- Con yêu của mẹ, con nói
đúng lắm : hạnh phúc trong lòng ta!
NGUYỄN THÁI HẢI
______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XII
(Trích từ bán nguyệt san
Tuổi Hoa số 199, ra ngày 15-4-1973)