2. – ĐỪNG Ỷ TÀI
Trong số bạn bè của các thú ở KHU VƯỜN HẠNH PHÚC, có lẽ chỉ có đàn sẻ là thường xuyên ghé lại. Và trong đàn sẻ đó, chú sẻ được cảm tình nhiều nhất là Sẻ Nâu, một chú sẻ vui vẻ, yêu đời và dễ thương.
Mười hai tuổi, mười hai năm dài đăng đẵng đã qua trong đời, nhưng quãng thời gian đó chỉ cho ông Lu Lu một sự hiểu biết cùng mớ kinh nghiệm thu hẹp trong phạm vi khu vườn, chứ không thể cho ông được cái kiến thức muôn phương như của đàn sẻ, mà đại diện là Sẻ Nâu. Đi đây đi đó nhiều, tầm hiểu biết của Sẻ Nâu rất rộng. Những câu chuyện phương xa của Sẻ Nâu vẫn thường làm say mê ông Lu Lu và anh em Mi Lu.
Cả tuần nay, Sẻ Nâu không ghé chơi, ông Lu Lu đang đợi thì Sẻ Nâu đến với một chú sẻ lạ. Sẻ nâu đáp xuống một cành nhãn đối diện với ông Lu Lu và lên tiếng :
- Kính chào ông Lu Lu !
- Chào Sẻ Nâu ! Sao lâu quá không thấy chú ghé chơi ? Đi du lịch ở đâu đấy ?
Sẻ Nâu :
- Mới có một tuần mà lâu gì ông Lu Lu.
- Sao không lâu ! Ta thèm nghe chuyện phương xa của chú rồi đó… Sao ? Kỳ này chú sẽ kể cho ta nghe chuyện gì nào ?
Sẻ Nâu quay sang chú sẻ bạn :
- Trước hết, tôi xin giới thiệu với ông Lu Lu anh bạn mới của tôi : Sẻ Bạc Má ! Một kẻ tài cao trí giỏi mà tôi vừa được hân hạnh kết thân…
Quay sang Sẻ Bạc Má, Sẻ Nâu nói :
- Và xin giới thiệu với bạn, ông Lu Lu, một người bạn vong niên của tôi…
Sẻ Bạc Má và ông Lu Lu cùng lên tiếng chào hỏi nhau. Tiếc rằng giống sẻ chỉ có hai chân, chứ không, ông Lu Lu đã đưa tay bắt cho ra vẻ lịch sự rồi. Mi Lu Anh và Mi Lu Em chạy tới, ông Lu Lu bắt cả hai khoanh tay chào Sẻ Nâu và Sẻ Bạc Má. Sau đó, câu chuyện giữa bộ năm thật vui vẻ, ròn rã như pháo tết.
Sẻ Bạc Má có vẻ như rất tự hào về tài năng, trí lực của mình. Giọng nói của chú ta đầy tự phụ. Điều đó làm ông Lu Lu hơi bực mình. Mi Lu Anh, Mi Lu Em cũng nhận thấy vậy. Một vài lần, thấy Sẻ Bạc Má tự hào quá lố, Mi Lu Anh lên tiếng chỉnh liền. Chẳng hạn, Sẻ Bạc Má khoe :
- Tôi bay cao cả ngàn thước là thường… Chỉ vài cái vỗ cánh là tôi đã bay xa được hàng trăm thước… Bọn bồ câu đằng góc sân kia đấy à, cứ thử rủ một đứa nào ra bay thi với tôi thì biết… Tôi bỏ xa…
Mi Lu Anh nửa đùa nửa thực :
- Nhưng chắc anh bạn chẳng thể nào bay cao hơn được mấy chiếc phi cơ của loài người, anh bạn nhỉ ?
Ông Lu Lu nghe hả dạ lắm, nhưng ngoài miệng vẫn phải nạt Mi Lu Anh, bảo không được hỗn, để giữ phép lịch sự với Sẻ Bạc Má.
Sẻ Bạc Má cũng không để ý gì lắm đến chuyện đó. Một lúc, chú tình nguyện biểu diễn cho ông Lu Lu và anh em Mi Lu xem vài kiểu lượn nghệ thuật của chú. Ông cháu Mi Lu vỗ tay khích lệ. Thế là Sẻ Bạc Má tung mình lên không bay một vòng, sau đó, trình bày những kiểu lượn rất ngoạn mục. Ông Lu Lu nói nhỏ với Sẻ Nâu :
- Ta nói thật điều này, chú đừng buồn nghe. Theo ta nhận xét, Sẻ Bạc Má quả là kẻ có tài, nhưng phải cái hơi tự phụ, ta không ưa lắm…
Sẻ Nâu gật đầu :
- Ông nói phải lắm… Chính tôi cũng nhận thấy điều đó nên tôi mới dẫn hắn tới đây để may ra, ông có thể chỉnh cho hắn bớt cậy mình được phần nào…
Ông Lu Lu lắc đầu, rồi tiếp tục đưa mắt theo dõi những pha bay lượn tuyệt vời của Sẻ Bạc Má.
Một lúc, Sẻ Bạc Má lượn gần chuồng bồ câu. Một vài con bồ câu ra xem. Sẻ Bạc Má muốn trổ tài cho bọn bồ câu phục một phen, đang từ trên cao, đâm sầm xuống dưới sâu rồi vút lên, lúc đó, nơi mỏ chú đã ngậm một hột thóc vàng. Bọn bồ câu vỗ cánh khen không tiếc lời.
Nhưng ngay lúc ấy, cô Miu Miu xuất hiện. Gì chứ đối với bọn sẻ, cô Miu Miu ghét nhất hạng. Thấy chúng ở đâu là cô đuổi bắt cho bằng được, ít lắm cũng được bữa chén !
Nghe tiếng meo meo quen thuộc, Sẻ Nâu vội gọi bạn :
- Thôi, mình từ giã ông Lu Lu đi nơi khác thôi, Sẻ Bạc Má à.
Nhưng Sẻ Bạc Má đang đà hứng chí, đâu chịu bỏ cuộc :
- Để tôi biểu diễn vài pha nữa cho mấy bạn bồ câu thưởng thức…
Sẻ Nâu :
- Không được đâu… Mụ Miu Miu ra tới rồi kìa…
Sẻ Bạc Má vừa lượn vừa cười nói :
- Sao ? Anh sợ mụ ta hả ? Có mụ ta ra thì cành thích chứ sao. Anh cứ ở đấy mà xem, tôi sẽ trêu mụ ta một phen cho bỏ ghét…
Rồi Sẻ Bạc Má quay sang bọn bồ câu :
- Các bạn thích xem pha “giỡn với mụ mèo” mà tôi sắp biểu diễn không nào ?
Bọn bồ câu khoái chí hoan hô Sẻ Bạc Má vang rân. Thế là chú sẻ lượn sà xuống, bay vụt qua mình cô Miu Miu vừa ra tới giữa sân xi măng. Cô Miu Miu vừa thấy con sẻ bay tới, chưa kịp hành động gì, đã nghe ngang tai vù một tiếng, rồi tiếng cười khanh khách của chú ta sau lưng. Cô giận quá, duỗi hai chân trước sát mặt đất trong thế tấn công, mắt theo dõi đường bay của Sẻ Bạc Má.
Sẻ Nâu, ông Lu Lu cũng thấy trò chơi của Sẻ Bạc Má là nguy hiểm, hết lời khuyên can, nhưng Sẻ Bạc Má nhất định không nghe. Cả hai cùng lắc đầu ngán ngẩm. Đằng sân xi măng, Sẻ Bạc Má cứ tiếp tục trêu ghẹo cô Miu Miu. Cô Miu Miu đổ mồ hôi, mỗi lần Sẻ Bạc Má bay vụt xuống, là chồm lên vồ, nhưng đều… vồ không khí cả.
Giận quá, cô cau có trông thật buồn cười. Bọn bồ câu cười hinh hích bảo nhau :
- Lâu lắm mới được dịp xem cô Miu Miu trổ tài bắt mồi… Thật là tuyệt.
Cô Miu Miu nghe lọt, càng căm giận hơn. Cô nhắm chừng kỹ hơn. Thêm một lần vồ hụt. Lần thứ hai. Rồi lần thứ ba. Lần thứ tư… Và lần thứ năm, cô mới toại ý. Sẻ Bạc Má giãy giụa nhưng làm sao thoát được những cái móng, cái vuốt sắc như dao của cô Miu Miu.
Cô Miu Miu kêu meo meo đắc chí trong lúc Sẻ Bạc Má chết đứng. Phen này, cuộc đời chú đành chấm dứt rồi… Chú nhắm mắt buông xuôi chờ chết…
Nhưng ngay lúc đó, Mi Lu Em chạy lại. Chú chó nhỏ này được lệnh ông Lu Lu phải cứu Sẻ Bạc Má, đã khôn ngoan đến gần cô Miu Miu rồi giả vờ giẫm vào đuôi cô một cái mạnh. Cô kêu meo một tiếng rồi quay phắt lại. Thừa cơ hội, Sẻ Bạc Má vùng vẫy mạnh và bay thoát. Cô Miu Miu giận quá, thuận tay tát cho Mi Lu Em một cái, nhưng chú chó nhỏ đã nhanh chân chạy thoát, vừa nói vọng lại : “Xin lỗi cô Miu Miu nghe, cháu lỡ… chân”.
Nơi sân cỏ, Sẻ Bạc Má nằm im để Sẻ Nâu săn sóc vết thương nơi cánh do cái móng quá bén của cô Miu Miu gây ra. Ông Lu Lu đứng chắn ngang căn nhà gỗ để phòng cô Miu Miu trở lại.
Mi Lu Em trở lại. Sẻ Bạc Má rơm rớm mắt mà rằng :
- Ơn này suốt đời tôi ghi tạc. Mi Lu Em, bạn quả là một anh hùng !
Mi Lu Em xua tay :
- Bạn đừng để ý đến việc ơn nghĩa làm gì… Hãy lo cho vết thương nơi cánh…
Tối đến, trong cuộc họp các thú, Sẻ Bạc Má xin phép được ngụ tạm nơi căn nhà gỗ của ông Lu Lu để trị thương và xin các thú bảo vệ dùm. Ông Lu Lu nhắc lại câu chuyện vừa xảy ra và nói :
- Đừng ỷ tài, chỉ hại thân mà thôi !
NGUYỄN THÁI HẢI
(Trích bán nguyệt san Tuổi Hoa số 188, ra ngày 1-11-1972)