Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2020

Oẳn-Tù-Tì


Mùa hè đã sắp qua, nhưng trời vẫn còn vương những giải nắng cháy da, vào những buổi trưa vắng gió, ngàn cây im lìm, như trưa hôm nay chẳng hạn.

Đồng hồ điểm 12 tiếng nặng nề mệt nhọc... trời nóng dễ sợ. Ba má và cả nhà đã ngủ trưa từ lâu.

Thu và Ban ngồi chơi "ca-rô" dưới sân nhà, nóng quá, chả đứa nào "nhắm mắt" được nên "hè" nhau chơi ca-rô.

Đang quạt phành phạch dưới nền xi-măng bỗng nghe có tiếng gọi ngoài cửa, choàng dậy, Thu chạy bay ra.

- A ha! Có báo Tuổi Hoa nè Ban ơi!

- Hay quá! Đưa em đi chị Thu!

- Thôi mày! Để tao đọc trước chứ. Công người ta ra lấy mà.

- Không được, em cơ, em cơ!

Thế là hai đứa lại cãi nhau...

Má mua cho hai đứa báo năm ở Tòa soạn những khốn nỗi mỗi kỳ chỉ được có một số thôi, mà nhà thì có đến hai mạng lận.

Mỗi lần có báo là "i-sì"  hai đứa giở "chưởng" ra, cãi nhau "loạn xà ngầu" lên.

Khổ ơi là khổ!

Bao nhiêu lần ba đã dặn:

- Coi từng đứa một, đứa nào coi xong thì đưa cho đứa khác coi, chứ cứ cãi nhau um sùm thế hả?

Chị Nga cũng chêm vào:

- Bộ tụi nó không coi mau thì chữ trong báo nó biến mất chắc. Có hai đứa thì bảo nhau mà coi chứ.

Thế nhưng lúc ba má vắng thì chứng nào tật ấy, "ông tám lạng thì bà nửa cân" chả đứa nào chịu đứa nào. Mong bắt "rụng tim" í chứ! Ai mà chả ưng coi trước, không coi lẹ lẹ chịu sao nổi.

Thấy cứ giành nhau "tay đôi" thế này thì "rốt cuộc" chả đứa nào coi cho "sướng mắt" được cả, nên Thu đề nghị:

- Thôi, bây giờ mình "oẳn tù tì"! Đứa nào "ăn" thì được coi trước, đứa nào thua phải chịu coi sau. Chịu hông?

- Chịu liền! Đâu có ngán!

Hai đứa nắm chặt bàn tay lại, vung qua vung về chuẩn bị...

Thu lên tiếng:

- Nào, lẹ lên ông nội!

- Rồi! Một, hai ai... ai... ba! Oẳn tù tì chị ra cái gì em ra cái này.

Bỗng Thu ré lên mừng rỡ:

- A, tao ăn rồi! Nhào!

Hai ngón tay ngoác ra làm kéo của Thu đã cặp cứng bàn tay làm giấy của Ban.

Cu cậu "tiếc của" mặt "ngẩn tò te", trông buồn cười tệ! Nhưng, nó vụt đổi mặt:

- Thôi đi! Chị ăn gian! Ăn gian!

Vừa nói nó vừa rút phắt bàn tay ra, Thu trợn mắt:

- Hứ! Mày bảo tao ăn gian cái chỗ nào? Mày ăn gian thì có, rõ ràng tao ra kéo mày ra giấy mà!

Thấy mình bí, Ban vội chống chế:

- Thôi, như vậy là huề, huề cả làng!

Thu tức tối:

- Huề đâu có được! Tao ăn rồi! Đưa Tuổi Hoa đây!

- Thôi mà! Huề, oẳn lại!

- Thằng ranh, đồ ăn gian!

- Rồi! Dân "chì" mà! Đâu có ngán! Lần này em không thèm ăn gian nữa đâu!

- Tao chịu mày ăn gian lần này thôi đấy, lần sau thì đừng có hòng! Nào, lại!

Thấy Thu chiều ý, Ban nở mũi:

- Thấy chưa, rứa mí "năm-bờ-oăn" chứ bộ!

Thu quắc mắt:

-  Láo toét vừa chứ! Mặt mày ăn gian người ta tha cho còn làm tàng! Nhanh lên! Một, hai, ba, mày ra cái gì tao ra cái này!

Thu ré lên:

- Đó! Thấy chưa, ăn gian nó giàn ra đấy! Đằng nào tao cũng ăn!

Lần này cu Ban ra kéo mà Thu lại nhè ra búa! "Chịu chơi" không!

Thu liếc mắt thật nhanh lên tờ lịch, ồ! Ngày 23! Sao hên dữ vậy ta?

Được cuốn Tuổi Hoa Thu ung dung lên ghế bố nằm dài ra nghiền ngẫm. Thỉnh thoảng, Thu lại liếc nhìn cu Ban một cái cho nó thêm lộn ruột chơi.

Tức đến "hộc phở tái" luôn nhưng Ban cũng đành "chịu phép" lôi mấy cuốn truyện tranh dưới gầm tủ ra xem, đỡ mà!

Hai đứa đang hầm hè nhau, thì chị Nga từ trên nhà xuống, chị la:

- Tụi mày nãy giờ làm gì mà cãi nhau om sòm thế hả? Cái gì mà "oẳn với ủng" um sùm làm tao chịu hổng nổi à!

Thu leo lẻo:

- Có báo Tuổi Hoa rồi nè chị Nga! Em "oẳn tù tì" mí thằng Ban mà em được coi trước, sướng hông?

- Gớm, trong đó không biết có những gì mà tụi mày hám như mèo hám mỡ vậy?

Ban le te giới thiệu:

- Úi giùi ui! Chị mà đọc là chị cũng mê "tít thò lò" luôn đó!

- Thiệt hông? Đưa chị coi thử coi!

Thu hãnh diện đưa liền:

- Nè, chị đọc coi xem em có nói sai không.

Chị Nga cầm quyển báo nhỏ nhắn trong tay, chị khen:

- Ờ, trông "dễ thương" đó chứ! Để chị đọc truyện trong ni cho mà nghe, chứ làm gì mà nhộn vậy.

Thu đổ thừa:

- Tại Ban nó giành đó!

Ban cũng không kèm:

- Thôi đi! Chị giành với em thì có!

Chị Nga lại phải la lên:

- Thôi thôi! Xin "các ông các bà"! Các ông các bà ngồi xuống đây rồi tôi đọc cho các ông các bà nghe! Chịu chưa?

- Chịu liền à!

- Hoan hô chị Nga!

- Chị Nga muôn năm!

Chị Nga xua tay lia lịa:

- Ối giời ơi, đủ rồi, đủ rồi! À, chị đọc truyện "THẾ GIỚI HỌC TRÒ trước nhé.

- Dạ! Mà của ai đó chị?

- Ờ... ờ... của Văn Hương em ạ!

Ban vỗ tay:

- Chắc "ông" ni viết hay lắm chị nhỉ?

- Rồi, im đi chị đọc cho mà nghe, rồi hay hay không mới biết chứ.

Giọng chị trầm trầm:

- Thầy giáo Phúc đến lớp thì đã thấy...

Thu và Ban chăm chú nghe, không nhúc nhích... đến chỗ: "Thầy giáo gọi Nguyễn văn Thành, năm cánh tay cùng giơ lên"... chúng cười ầm ĩ. Chị Nga cũng phì cười luôn, thật là vui vẻ cả làng...

Nghe chị Nga đọc, nét mặt đứa nào cũng hân hoan, sung sướng vì từ nay, chúng đã có chị Nga, mỗi lần báo về là chị sẽ đọc chung cho cả 2 đứa nghe... Và Thu nghĩ chắc chắn rằng chị Nga lại cũng sẽ "mê mẩn" với những quyển báo bé bé, xinh xinh mang 2 chữ "TUỔI HOA" mà lâu nay chị không quen biết...


MAI ANH NƯƠNG     
(Đà Nẵng)            

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 53, ra ngày 15-9-1966)


oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>