Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2016

CHƯƠNG IX_ĐỜI PHIÊU LƯU CỦA TUẤN


ĐOẠN KẾT
 
 
Về đến Sàigòn, Tuấn kín đáo mở chiếc bánh ra xem : bà Ích-miên đã nhét vào ruột bánh một gói hột xoàn. Tuấn đếm được 20 cặp lớn nhỏ. Bấy giờ Tuấn mới hiểu lời nói úp mở của bà trước khi từ giã :
 
- Bà cầu chúc cháu chóng đạt được những điều cháu mơ ước !
 
Tuấn cảm động hết sức vì cử chỉ ưu ái rất chu đáo của ông bà. Tuấn chọn riêng ra một cặp để biếu bác gái Thái Phong. Cậu định bụng sẽ nói với bác :
 
- Gặp dịp may, cháu mua được giá rẻ ở Marát để biếu bác !
 
Thu xếp xong công việc, Tuấn xin phép hai bác cho về thăm má. Ông Thái Phong cho xe nhà đưa Tuấn về, nhưng Tuấn tỏ vẻ ngần ngại nên ông bảo :
 
- Nếu con sợ bà con lối xóm dị nghị, thì con cứ đi xe về đến chợ, rồi cho xe trở lui, con đi bộ vô nhà. Như vậy cũng tiện.
 
Tuấn vui vẻ làm theo ý cha nuôi. Trên đường về, Tuấn thấy hồi hộp, vui vui. Kể từ khi bỏ nhà ra đi lần thứ nhất đến nay, trên quãng đường này, cậu đã đi về nhiều lần. Nhưng lần này, sau năm tháng xa cách, Tuấn thấy cảnh vật như lạ hẳn !
 
Đến chợ, cậu cám ơn bác tài, rồi xuống xe đi bộ về nhà. Hôm nay, Tuấn vẫn như độ nào, ăn mặc bình thường, tay xách cặp nhỏ. Cậu vừa bước chân vào nhà, thì em Hiền đã reo lên :
 
- Anh Hai về ! Anh Hai về !
 
Rồi cô bé a lại ôm chặt lấy anh, Tuấn bỏ cặp xuống ghế, vuốt tóc em :
 
- Má đâu em ?
 
- Má đi chợ, chắc sắp về rồi ! Má nhớ anh, khóc hoài à !
 
Tuấn cười :
 
- Chớ em Hiền không nhớ anh à ?
 
Hiền xịu mặt nhõng nhẽo :
 
- Em cũng nhớ anh như má vậy, chớ bộ !
 
Nói rồi, Hiền chạy vào trong kéo ra một cô gái cùng trạc tuổi với Hiền. Cô này ngồi ở phía trong mà hồi nãy Tuấn không để ý. Hiền chỉ cô gái, nói với anh :
 
- Đây là cô bạn cùng lớp với em, đố anh biết ai ?
 
Tuấn thấy cô bé quen quen, cố nhớ mà không nhớ ra :
 
- Ai đó em ?
 
Hiền đập vào cánh tay anh, cười :
 
- Anh không nhớ ra ai à ? Chị Thu Dung đó !
 
- A, em Thu Dung ! Chao ôi ! Bây giờ em lớn quá, anh nhận không ra !
 
Thu Dung trách nhẹ :
 
- Mới mấy năm mà anh đã quên em rồi ! Anh ít khi về nên em không gặp, chớ tuần nào em cũng xuống đây hết á !
 
Tuấn tươi cười giải thích :
 
- Tên Thu Dung thì anh không bao giờ quên đâu ! Có điều là anh không còn nhớ nét mặt. Hồi đó, em là bé Thu Dung 10 tuổi, nay thì 15, 16 tuổi, thành cô nữ sinh Thu Dung xinh đẹp, làm sao anh nhận ra được?
 
Thu Dung mắc cỡ, hai má ửng hồng :
 
- Anh cứ ngạo em hoài à !
 
Tuấn nheo mắt :
 
- Anh nói thiệt mà, Thu Dung ! À quên, hai bác có khoẻ không em ?
 
Rồi Tuấn cười :
 
- Mà bác trai còn giận anh nữa không, Thu Dung ?
 
Thu Dung thấy Tuấn nhắc đến chuyện cũ, cô xịu mặt xấu hổ :
 
- Lúc đầu, ba em lầm, nhưng sau nghe má em cho biết đầu đuôi câu chuyện, ba em hối hận và cảm phục anh hết lòng. Ba em tức tốc lên Sàigòn để xin lỗi anh, mà anh đi vắng không gặp. Hình như ba em có viết thư gởi lại cho anh mà ?
 
Tuấn định nói đùa chơi mà thấy Thu Dung tưởng thật, vội vàng ngắt lời :
 
- Anh nói đùa cho vui vậy thôi, Thu Dung à ! Thật ra, anh đã nhận được thư bác và anh cũng viết thư lại cho bác từ lâu rồi ! Chu yến này, thế nào anh cũng sẽ lên nhà thăm hai bác. Anh có một món quà Ấn Độ tặng bác, chắc bác sẽ thích lắm !
 
Tuấn hỏi thêm :
 
- Thế em Vinh nay học lớp mấy, em học ở trường Quận hay ở Sàigòn ?
 
Thu Dung tươi nét mặt :
 
- Em Vinh nay học Đệ Lục ở trường Quận. Khi tụi em học hết lớp nhất, thì có xe đò chạy thường xuyên lên trường Quận, nên khỏi phải đi học xa.
 
Bỗng Tuấn sực nhớ ra, cậu vội lôi trong túi áo ra hai chiếc vòng đeo tay :
 
- Nói chuyện mãi, anh quên món quà tặng hai em. Đây là hai chiếc vòng bằng ngọc huyền rất quý của Ấn Độ, anh sẽ kể lai lịch của nó cho hai em nghe sau. Nào em Hiền đưa tay đây anh mang thử có vừa không !
 
Hiền nhanh nhẹn giơ bàn tay mặt ra, Tuấn xỏ chiếc vòng vào cổ tay em. Tay Hiền gầy mang vào hơi lỏng lẻo. Đến lượt Thu Dung rụt rè đưa bàn tay cho Tuấn. Tay Thu Dung mập hơn, mang chiếc vòng vừa khéo.
 
Anh em đang hàn huyên, bỗng nghe tiếng gọi ngoài sân :
 
- Con về rồi đó a Tuấn ?
 
Tuấn nghe tiếng má, vội chạy ra :
 
- Má ! Má !
 
Bà Hai bỏ rổ đồ ăn xuống đất, ôm choàng lấy con, nghẹn ngào nức nở :
 
- Con ! Con trai của má ! Từ ngày con ở lại bên đó đến nay, má đêm ngày không ăn ngủ được, chỉ nhớ con !
 
Tuấn dìu má vào nhà. Hiền và Thu Dung chạy ra bưng rổ đồ ăn xuống bếp. Bà Hai vuốt tóc con :
 
- Mới có 5, 6 tháng mà má thấy con thay đổi quá hà ! Con đen và lớn hơn nhiều !
 
Tuấn cười :
 
- Ở Ấn Độ gần đường xích đạo mà không đen sao được, má ? Má à, chuyến này con không đi đâu xa nữa, con ở nhà với má luôn !
 
Bà hai mở tròn đôi mắt nhìn con, ngạc nhiên :
 
- Con định về ở với má luôn thiệt à ?
 
Tuấn nghiêm trang :
 
- Vâng, má cũng biết ước vọng của con là được ở cạnh má suốt đời, trong miếng vườn trồng cây ăn quả và vài mẫu ruộng cấy lúa. Hơn một năm nay, nhờ Trời thương, con dành dụm được số tiền có lẽ đủ mua vườn, ruộng như má con mình ao ước !
 
Bà Hai cảm động, sung sướng ôm choàng lấy con, nước mắt bà trào ra ướt cả áo Tuấn.
 
Tuấn khoe với má :
 
- Má à, thời gian con ở Ấn Độ, con đã học được cách bào chế thuốc trị rắn độc cắn. Con sẽ cho bà con lối xóm biết, nếu có ai bị rắn độc cắn, con sẽ biếu thuốc để cứu họ.
 
Nghe nói đến thuốc trị rắn độc cắn, bà Hai nhìn lên ảnh chồng rồi oà khóc :
 
- Con ôi ! Phải chi con kiếm được thuốc nầy sớm, thì ba con đâu có chết !
 
Tuấn vuốt ve bàn tay khô khẳng của má an ủi :
 
- Má đừng buồn nữa ! Trời bắt ba con số kiếp vắn vỏi, nhưng Trời thương cho ba con phù hộ cho má, cho các con, mới được như ngày nay ! Con nghĩ phần riêng con được gặp nhiều may mắn, chính là nhờ ba con phù hộ. Má không nghĩ như vậy sao ?
 
Bà Hai lặng thinh một lúc, rồi lau nước mắt, bảo con :
 
- Con nói đúng, má cũng nghĩ như vậy, con à !
 
 
SAIGON, Hè 1971 
NHẬT LỆ GIANG 
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>