CHƯƠNG BẢY
- Anh đã suy nghĩ thật chín chắn chưa ?
-
Rồi, tôi đã cân nhắc kỹ càng, không phải trong vòng một tuần nay mà từ
lâu rồi, sau khi đặt chân lên đất này tuần lễ đầu. Đến đây, mục đích tôi
chỉ là đánh lạc hướng bọn chó săn Quốc xã, chứ không phải để trốn
tránh, để tìm an toàn.
- Vậy anh nhất định lên đường ngay đêm nay ?
- Phải ! Mong rằng anh hiểu tôi. Trăng thượng tuần đêm nay đủ giúp tôi mà không lộ liễu quá.
Cha San sắp rời Châu Phi, ông còn ở lại đây vài tiếng đồng hồ nữa thôi.
Đồn trưởng Cát cũng có mặt, giọng ông buồn buồn :
- Chiến tranh… chiến tranh không còn đe dọa nữa mà có thực và nước Ba Lan là nước bị xâm lấn trước nhất.
- Phải ! Đáng ra, tôi không chần chờ lâu đến hôm nay, song một lá thư từ Châu Mỹ làm tôi nán lại.
- Bây giờ anh có tin là tôi nói đúng chăng ?
- Tin cái gì kia ?
Cha San lơ đãng hỏi, Mặc Lâm cau mặt :
- Cái gì, cái viên đạn khốn kiếp do tên da trắng chớ cái gì ? Anh còn ngờ là thợ săn bắn lầm không ?
- À ! – cha San mỉm cười – tin anh chứ. Không tin anh thì còn tin ai ?
Mặc Lâm vẫn nghiêm nghị :
-
Dù sao, tôi rất mừng thấy anh quyết định dứt khoát rời xứ này. Thằng bé
cứ để cho tôi. Chừng nào tôi chết thì mới đáng lo về nó. Anh hãy yên
lòng lo tròn sứ mạng anh.
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm, Mặc Lâm ! Tôi phải được rảnh tay để đương đầu với mọi nguy hiểm, có nó sẽ bất tiện…
- Nhưng điều quan trọng là anh liệu có đủ sức khỏe chưa ?
Bác sĩ Viết gặng hỏi. Mặc Lâm cười xòa :
- Anh thật méo mó nghề nghiệp, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sức khỏe của bệnh nhân.
Cha San cười theo :
- Tôi khỏe như voi ấy. Cường tráng như tôi mà còn nằm cả tuần lễ nay…
- Anh quên là anh bị mất máu nhiều…
-
Và đã được bù vào bằng thịt tươi, còn lo chi nữa ? – ông vừa nói vừa cử
động cánh tay cho mọi người vững bụng – các bạn thấy đó, tôi bình phục
sau ba hôm.
-
Phải ! Vết thương đã hàn miệng, nhưng đừng khinh suất – Bác sĩ Viết hơi
ngập ngừng – Kỳ quá : anh là đồng nghiệp tôi, mà tôi cứ quên đi, xin
lỗi anh nhé ?
-
Lại giở giọng khách sáo ra rồi. Thôi ! Bây giờ có lẽ anh Viết nên về vì
tôi biết anh đang bận ở bệnh xá. Còn tôi, tôi sẽ giúp Vệ thu xếp hành
trang.
- Ồ ! Hành trang tôi thì có gì mà phải lo ? Gọn lắm.
- Và anh còn phải từ biệt cháu San.
San
đưa mắt nhìn Mặc Lâm hàm ý cám ơn : từ tối đến giờ nó không được gặp
riêng cha, nó biết là ông sẽ lao mình vào nguy hiểm khi rời nhà Mặc Lâm,
tại châu Mỹ xa xôi mà nó chỉ biết rất mơ hồ trên bản đồ, để đem khả
năng của ông giúp họ và có cơ hội thuận tiện mà tiếp tục công trình
nghiên cứu của ông.
Bác
sĩ Viết bắt tay cha San thật chặt, ra về. Trong góc phòng, con khỉ Niki
đang dùng cái muỗng vét bát súp kêu sột soạt. Mặc Lâm ngẩng đầu lên :
- Anh phải ăn một chút gì cho có sức, để lên đường.
- Cảm ơn anh, tôi được tẩm bổ cả tuần nay…
- Nhưng anh chưa ăn tối, đừng quên.
- Tôi không thấy đói, Mặc Lâm ơi !
Cha San nói, ánh mắt ông hướng về đứa con trai, ông cười gượng và San cũng làm vui lòng cha bằng một nụ cười buồn.
-
Nếu anh không ăn ngay bây giờ thì tôi cho mang theo trong xắc của Niki
chút đỉnh. Đường dài rừng sâu chưa chắc anh thạo đường, có nó cũng đỡ lo
đôi chút. Nó sẽ chỉ cho anh khúc sông cạn nhất dễ lội qua (quay sang
yago). – Yago ! Đem ra cho ta hũ bột trường sinh !
Năm
phút sau, cậu trai da đen mang ra đưa Mặc Lâm một cái hũ da đồng láng
bóng bằng đất nung, đậy kín. Khác hẳn thói quen, Yago hôm nay cũng lây
nỗi buồn ly biệt của cha con San, nét mặt dàu dàu. Mặc Lâm loay hoay mở
nút, đoạn bảo cha San :
-
Nói là bột trường sinh thì quả có hơi phóng đại, song thực ra, nó là
một thứ dược thảo tốt nhất chứa trong một thể tích nhỏ nhất, những người
leo núi Alpes đã biết công dụng của chất này, tôi cho thêm ít hạt kola
và gừng, rất quí đối với bắp thịt và quả tim. Niki đâu ? Lại đây !
Con khỉ khôn ngoan bước lại, Mặc Lâm xoa đầu nó như với đứa con nít :
-
Ta đã thưởng cho con đường thẻ rồi nhé ? Hãy nghe đây : lâu nay mày
không có dịp hoạt động. Vậy nay hãy trổ tài giúp bạn ta ! Yago, giúp nó
một tay, nào !
Mặc
Lâm vẫy yago lại gần và cả hai mắc dây đai lên vai con khỉ rồi ông thân
hành cài nút lại sau khi soát kỹ lần nữa những đồ vật bên trong.
Cha con San cảm động trước sự chu đáo của Mặc Lâm, ông biết thế và lấy làm ngượng, kiếm cách gạt đi :
-
Cho anh hay, tôi nhân dịp này sai Niki tải về một ít thuốc men cho bệnh
viện đấy chứ, một công đôi việc : những ống kháng trùng uốn ván đều hết
tiệt, bác sĩ Viết đang cuống lên từ ba ngày nay. Lại còn những thư từ
của bạn bè…
Cha
San đã sẵn sàng. Lần thứ nhất kể từ khi rời Ba Lan, bây giờ ông lại
mang cái thắt lưng da đầy nhóc đồng vàng, ngoài ra, ông còn nhét thêm
vào đó những giấy tờ quí báu ngang sinh mệnh trong cái ví da màu đỏ.
-
Hai đứa nhỏ ! (ông Mặc Lâm gọi San và Yago) Các con đưa ông ấy ra đến
đầu cầu nghe. Ta phải ở nhà, trong lúc này không nên sơ xuất. Thôi, anh
đi may mắn !
- Cảm ơn anh, Mặc Lâm ! Cảm ơn anh về những gì anh đã làm cho tôi và cháu San.
-
Hãy khoan ! Anh không thể đi với hai tay không. Phải có khí giới phòng
thân ! Yago, khẩu cát bin! (trong nháy mắt, khẩu súng được đưa lại, ông
đón lấy trao cho cha San) Đây ! Thế là đủ. Tôi rất yên lòng. Hãy cho
tôi biết tin tức đều đều.
- Dĩ nhiên.
-
Trước hết, đừng đợi đến tận Mỹ Châu, trước khi rời Niki, anh nên nhét
vào túi con vật một mảnh giấy vắn tắt để chúng tôi yên lòng !
- Vâng ! Anh sẽ được yên lòng !
- Thôi ! Anh đi bình yên !
Hai
người nắm tay nhau thật lâu. Bên ngoài trời đen mầu mực, không một ánh
sao, trăng thượng tuần vào mùa mưa của Phi Châu như thế đó !
Nhưng
rồi phút chia tay cũng đến. Họ rời nhau ra, khi San ngoái lại, nó còn
thấy cái bóng cao sừng sững của Mặc Lâm nơi cửa. Ba người lặng lẽ bước
mau. Đến đầu cầu, cái cầu làm bằng những cành cây ghép lại bắc ngang
sông Bam ba, cha San ôm chặt con trong đôi tay vạm vỡ, giọng ông nghẹn
ngào :
-
Con cũng nhớ biên thư cho ba. Thời gian sẽ trôi mau. Ở đây con có bác
ấy và Yago, một người bạn quí. Ba không muốn xa con, nhưng vì bổn phận…
Ông
lại xoa cái đầu tóc xoăn tít của Yago. Người bạn chí thân của San, bằng
tất cả trịnh trọng, đặt cung tên xuống đất, dâng lên cha bạn lời chúc
tụng thầm lặng và kính cẩn.
Rồi
hai trẻ đứng im như tượng nhìn hai cái bóng – của cha San và của Niki –
xa dần, xa dần. Cha San thì cao lớn, khoan thai, còn nó vừa đi vừa
nhảy, lưng cúi xuống, thỉnh thoảng lại ngẩng lên, cố gắng cho giống như
con người. Trong giây lát, bóng tối xóa mờ hình ảnh người đi.
Tay trong tay, đôi bạn trẻ quay về, lòng chĩu nặng buồn lo. Nếu không có Yago, chắc San đã gục xuống khóc cho bớt khổ.
*
Nhưng
San không khóc được, vì Yago đã tiên liệu, tìm mọi cách cho bạn nguôi
khuây : đi ngang khu vườn, mấy con sơn dương to lớn kinh động vì sự hiện
diện bất ngờ của hai đứa, chạy ào đến, thăm dò. Khi nhận ra người quen
chúng mới trở về chỗ cũ. Con báo Baou cũng thò mặt đến, cô ả đi săn sơn
dương đấy, nhưng là thứ sơn dương hoang trong rừng, chứ không phải của
chủ nuôi. Đàn trâu nghếch mõm lên chờ đợi và mấy cái tổ trong bụi cây,
có tiếng vo vo của những đàn ong mật nổi lên…
- Mình thiếu một con voi, San ạ !
San
ậm ự trong cổ họng. Men ly biệt còn đắng ở miệng San, cậu khó mà vui.
Nhưng Yago không nản. Cậu trai da đen tự hứa sẽ làm cho San nguôi sầu
khổ nay mai.
Mà
không phải chỉ riêng Yago, Mặc Lâm cũng cố gắng bằng mọi cách, giúp San
khuây khỏa : ngay sáng hôm sau, ông ta gọi hai thằng con trai lại, giao
công việc cho chúng : gieo vàng trên sông – Nếu cha San chưa đi, việc
đó chưa thực hiện ngay đâu, San biết thế.
Mọi
người tụm lại đen nghịt ở ven sông. Ngay cả những bô lão cũng có mặt.
Miệng móm mém, họ nhai hột kola hay bập bập ống điếu bằng đất sét, tò mò
chong mắt nhìn hai đứa con trai một đen một trắng sánh vai nhau, đảm
nhận công tác đặc biệt của Mặc Lâm giao, người da trắng khả kính, ông
vua không có ngai vàng của họ !
Hai
đứa con trai mang mỗi đứa một cái túi buộc ngang thắt lưng, chứa hơn
một ký lô vàng thiên nhiên, hột nho nhỏ, tròn tròn, có hột chỉ nhích hơn
hột cát. Dân chúng dè dặt dõi mắt theo từ xa xa, nhìn giòng sông mà họ
cho là thuộc quyền đám hà mã to lớn cai quản, linh thiêng. Trong thâm
tâm, họ hết sức kính phục Mặc Lâm, nhưng họ chưa quên là cách đây mười
năm, chính ông ta đã khuyên họ xâm chiếm vương quốc của hà mã phía trên
cạn để cày cấy. Bây giờ lại thêm lần nữa, xâm phạm đến giòng sông ! Họ
lặng lẽ, không phản đối nhưng lòng đầy sợ sệt, chờ đợi sự phẫn nộ của
giòng sông.
Yago
và San điềm nhiên đi dọc theo bờ sông vãi tung những hạt vàng lấp lánh
vào giòng nước. Mỗi lần thò vào túi bốc một nắm vàng ra, Yago lại giơ
cao lên cho các bô lão và mọi người thấy rõ hạt giống quí báu này. Cậu
ta còn làm như lén lút, trao cho họ mươi hạt để họ có thì giờ quan sát
kỹ hơn. Mọi người xác nhận là thứ hạt giống này khác hẳn thứ hạt giống
Mặc Lâm cho họ gieo ở bờ sông lúc trước, cách mười năm nay, thứ hạt đã
nẩy mầm trên ruộng. Đám bụi vàng từ tay hai đứa trẻ được tung ra, đàn hà
mã trồi lên khỏi mặt nước đục ngầu và nghếch những cái mõm rộng, đỏ
hồng lên, thở phì phò để lộ những cái ngà mầu vàng rồi chỉ chốc lát
chúng chậm
chạp lặn xuống, những cái tai nhỏ xíu, mầu tím thẩm chìm ngập nước sau
cùng. Mọi người nín thở lặng lẽ theo dõi cảnh tượng ấy, thờ phào nhẹ
nhõm, tin là các linh vật không nổi lôi đình, biểu hiện điềm lành.
Xa
xa, giữa giòng sâu, một con hà mã cái quẫy sóng trồi lên như một cái
tiềm thủy đĩnh, mang trên lưng một hà mã con trông xa như cục mỡ thừa,
lóng lánh dưới ánh mặt trời, đôi chân cụt lủn, đôi mắt long lanh, tất cả
đều biểu lộ sự hòa bình, thân thiện. Quả thực Mặc Lâm là một phù thủy
da trắng đại tài khả kính đối với mọi người.
- Gieo xong vàng, chúng ta sẽ có một chuyện hay lắm, hãy theo tôi !
Yago
bảo bạn, giọng bí mật. Rồi nhanh nhẹn cậu trai da đen nắm tay bạn, hai
đứa chạy như điên qua các khu rừng. San kinh ngạc quá, vì dù đã quen tìm
phương hướng sau nhiều bận đi theo Yago săn bắn, mà lần này tuyệt
nhiên, San không nhận biết khu vực này thuộc chỗ nào. Thực ra, Yago cố ý
đánh lạc giác quan của bạn mình, dành sự ngạc nhiên. Đột nhiên Yago kêu
nho nhỏ :
- Heo rừng đó ! Ngon lành không ?
San
chưa kịp trông rõ hình dáng con vật thì mũi tên của yago đã xé gió rít
lên. Con thú rừng vụt chạy mang theo mũi tên xuyên ngang cổ họng. Nhanh
nhẹn, Yago đuổi theo và dùng dao giết con vật. San chạy đến phụ với bạn
mổ xác nó, moi hết ruột gan ra, đoạn dùng một sợi dây rừng thật chắc cột
hai chân sau, treo lên cây.
- Chúng ta sẽ trở lại mang nó về sau. Giờ tiếp tục chuyến đi !
Hai
đứa chạy bay qua các khu rừng lần nữa… San mệt gần đứt hơi. Cho đến khi
Yago buông tay San, khu rừng quang đãng hơn một chút, ánh sáng lọc qua
màn lá, dịu lại, mát mẻ. Cậu trai da đen đào đất dưới một gốc cây to,
chôn hết khí giới của hai đứa, cả con dao cạnh sườn nữa, giọng trang
trọng :
- Dio ! Mày phải nhớ ngày hôm nay nghe !
Khi nào chỉ có hai đứa và rất vui, cậu gọi bạn bằng tên “Dio” có nghĩa là thứ hai đấy ! Đó là cách đếm của dân Kotokro : Yo : một ! Dio : hai ! Tio : Ba ! Muo : bốn ! Vouo : Năm !... Từ
một đến năm, trên năm ngón của hai bàn tay. Như vậy còn có nghĩa là San
thuộc vào hàng thứ hai sau nó : nó là Yago (tức Yo, thứ nhất). San là
Dio, đứa thứ hai, đầu óc đơn giản của cậu trai da đen này mặc nhiên coi
San như em mình !
- Dio ! Tao sẽ cho mày thấy những linh vật mà ngay cả cha nuôi tao cũng chưa từng thấy…
Trong
lúc San náo nức không hiểu đó là con vật gì thì Yago đưa tay chỉ cho
San những con vật cực kỳ to lớn giữa một cái đầm cạn, nước và bùn ngập
cỡ nửa thân chúng. Thoạt tiên San chưa nhận ra nhưng chỉ chốc
lát, cậu biết rõ đó cũng là hà mã, nhưng to lớn hơn đám hà mã trên sông
thập bội. Hai đứa tiến tới, ven hồ thật thoáng, quá một chút phía bên
kia, lau sậy um tùm che kín cả hồ. Giọng kính cẩn, Yago kêu lên sau khi
tháo bùa hộ mệnh ở cổ ra :
- Ma li ! Ma… li !
Một
con lớn nhất, con đầu đàn, lừ lừ tiến lại gần Yago, nom như một tảng đá
lớn lăn đi. Yago tháo trong bọc lấy ra một nắm bắp khô và đợi cho con
vật há rộng cái mõm to như cái đấu ra, cậu vãi vào mõm nó, con vật táp
phập một cái, hí lên và cùng lúc từ dưới đầm cả mấy chục tiếng hí theo.
Rồi nó thư thả trở lại với bầy, Yago cầm tay bạn kéo tới gần con vật,
khom mình, dang tay ra gần như sắp quì xuống trong dáng bộ tôn kính để
giới thiệu bạn thân mình với Ngài hà mã đầu đàn, trước khi thì thầm vào
tai bạn :
- Nhắm mắt lại, Dio !
San
làm theo lời bạn và nghe tiếng thở phì phò của con vật phả trên đầu
mình, sau đó, tiếng chân nó dẫm lên bùn nhão kêu chanh chách, xa dần.
Hãy thề với tôi anh không tiết lộ bí mật này !
- Xin thề !
- Tốt lắm ! Anh sẽ được thần linh phò trợ, cả cha anh nữa, San à !
(Yago
trở lại gọi San bằng anh như cũ ) Sau đó, hai đứa lại nắm tay chạy băng
đến bụi cây ban nãy chôn khí giới, bới lên, rồi leo đồi trở về.
Đột
nhiên, Yago ấn bạn ngồi thấp xuống, vểnh tai nghe ngóng. San không hiểu
gì nhưng sắc mặt Yago lộ vẻ nghi ngờ, cậu phải tuân theo. Yago thì thầm
:
- Cam đoan với anh là có người… nhưng là kẻ gian. Đừng cử động chi hết. Để tôi quan sát xem !
San
cũng lắng tai, một bên má úp sát đất, nhưng cậu chỉ nghe tiếng gió reo
qua kẽ lá. Cậu phì cười toan bảo bạn : “Yago sợ hão” nhưng cậu chưa kịp
mở lời thì nhanh như lằn chớp, Yago quì lên rút một mũi tên lắp vào dây
cung… San còn bàng hoàng thì nghe có tiếng kêu lên, rất nhỏ và theo
hướng tên do bạn vừa bắn San thấy một bóng người chạy vút đi, khẩu cát
bin trên tay rơi xuống cỏ, và San nhận ra đó là một người đồng chủng của
mình. Cậu hốt hoảng la lên :
- Yago ! Anh làm gì vậy ? Vô can mà bắn người ta ư ?
-
Hừ ! Vô can ! Tôi cam đoan là chính hắn đã nã đạn vào người cha anh.
Tôi không giết nó đâu. Tên của chúng ta không có thuốc độc, tôi dành
quyền đó cho ông Mặc Lâm. Nhưng tôi đã đánh dấu nó rồi, để anh xem !
Than
ơi ! San không tài nào hiểu nổi : Yago, bạn thân của nó cũng bí mật, kỳ
dị như Phi Châu. Tim nó đập liên hồi như trống trận, nhiều lần Yago
phải ngừng lại để chờ nó bắt kịp mình.
Cả
hai đến chỗ treo con heo săn được, tháo dây, chặt một cành cây dài làm
cái sào, buộc con vật vào đó, khiêng về. San băn khoăn hỏi :
- Anh sẽ nói sao nếu ông chủ biết anh bắn người ta ?
- Tôi không giải thích gì cả, nhưng linh tính báo cho tôi biết hắn là kẻ gian…
Bữa
ăn hôm ấy, San nuốt không trôi. Mặc Lâm ngỡ là San nhớ cha, tìm lời an
ủi, nhưng kỳ thực, San bị ám ảnh bởi người da trắng lạ mặt, mũi tên xé
gió rít lên… một tiếng kêu khẽ và anh ta buông rơi cây súng, chạy biến
vào rừng. Có lẽ Yago có lý : nếu không phải kẻ gian sao phải chạy thục
mạng như thế chớ ? Lý trí bảo cậu đừng thương xót, nhưng con tim cãi
lại… làm cậu mệt hơn khi lội suối băng rừng…
*
San
không sao chợp mắt được. Cậu nghĩ đến cha, hình dung một bóng người
thui thủi giữa rừng già, không ai bảo vệ, giúp đỡ, săn sóc. Ừ ! Có con
khỉ Niki, nó khôn ngoan đấy, nhưng nó vẫn là con vật, sao bằng người
?... Rồi cậu lại nghĩ đến lúc cha cậu lên tàu điện ngầm, lên máy bay,
lên tàu hỏa, lên tàu thủy, tận dụng những tiện nghi của xã hội văn minh
để lẩn tránh kẻ thù… Mà, than ơi ! Cha cậu nào có làm gì gây nên thù oán
? Những phát minh của ông chỉ nhằm mục đích giúp đỡ loài người. Bóng
tối êm ả phủ che, Yago bên cạnh đã thở đều tự bao giờ, mà san vẫn còn
thao thức. San đưa mắt nhìn ra phòng lớn của Mặc Lâm : ông chưa ngủ, ánh
đèn từ phòng ông tỏa ra tận
phía ngoài. Thốt nhiên, San rùng mình một cái vì thấy từ ngả hành lang
một bóng người dọi lại trên tường. Cậu cố gắng để khỏi kêu lên, ngồi bật
dậy, lay Yago bên cạnh. Cả hai cùng nhận ra đó là tên da trắng bị Yago
bắn lúc ban ngày : với bộ quần áo kaki vàng, với dáng dấp vội vã, lén
lút. Có nên kêu lên để ông Mặc Lâm biết hắn đến chăng ? Hai đứa còn đang
nhìn nhau chưa quyết định thì Mặc Lâm đã xuất hiện, đỡ anh ta, hành
động thì bình tĩnh, nhưng giọng nói không che nổi ngạc nhiên :
- Anh đấy ư ? Lịch ? Tôi ngỡ rằng anh… anh bị thương ư ?
- Không can gì…
Lịch – đúng là anh ta – trả lời bằng giọng thản nhiên, nhưng nom sắc thái, Mặc Lâm biết là sự thật trái lại. Hắn tiếp :
- Không phải tại vết thương, đây là thứ tên săn, không có thuốc độc, nhưng tôi kiệt sức vì cơn sốt dai dẳng mấy hôm nay.
-
À ra thế, nếu không anh chẳng đến đây, phải vậy không ? Nhưng thôi, hãy
khoan ! Anh phải uống cùng một lúc aspirine với quinine ! Uống đi ! Và
nghỉ lại đây ! Anh kiệt sức rồi, đừng cãi tôi, vô ích!
Từ chỗ nằm hai đứa chỉ thấy loáng thoáng nửa căn phòng. Người lạ buông rơi mình xuống ghế vải như một bị thịt, không sinh lực.
- Lịch ơi ! Anh không cần phải băng bó vết thương sao ?
- Không cần thiết, Mặc Lâm ạ ! Tôi cần nghỉ hơn.
- Tắt đèn cho anh nhé ?
- Tùy ông đấy !
Mặc
Lâm yên lặng theo dõi Lịch : chỉ một khắc sau, anh ta đã ngáy đều. Mặc
Lâm khe khẽ vào chỗ hai đứa trẻ, bằng giọng thì thào, ông dặn :
-
Các con phải canh chừng hắn. Ta ra ngoài có việc cần. Nhưng cốt nhất là
đừng cho hắn thấy con, San ạ ! Lạy trời ! Cha con đã rời đây ! Ta biết
hắn muốn gì. Hắn dám làm tất cả… tất cả… Hạng người như hắn, chỉ biết
trung thành và tuân lệnh kẻ nào trả tiền nhiều, thật nhiều thôi.
Nói xong ông khe khẽ đi ra thắng ngựa trong bóng tối, lên yên. Trong giây lát, vó ngựa khua vang, thưa dần rồi tắt hẳn.
Hai
đứa chong mắt, lắng tai. Cạnh chúng, con Baou và con khỉ nhỏ chừng như
cũng hiểu nỗi lo âu đè nặng trong lòng tiểu chủ nên cứ trở mình hoài.
Trong mênh mang của thứ im lặng đầy đe dọa ấy, hơi thở của người và vật
nổi lên rõ mồn một.
Một
giờ trôi qua, hai giờ rồi có lẽ… ba. Tiếng ngáy ngưng bặt và như thể là
có tiếng cử động trên ghế vải. Rồi một bóng người dò dẫm đến chỗ tủ
lạnh, lấy nước. Hắn ta tu từng ngụm nghe thật rõ ràng. Hai cậu con trai
chờ hắn trở lại ghế vải rồi mới nằm, nhưng không, hắn không trở lại, hắn
lần qua phòng bên kia, mở tủ, lục kỹ từng ngăn. Rồi hắn lại mở rương.
Hành động bình tĩnh như một người lục tìm đồ đạc của chính mình. Song
hắn ta tỏ ra hết sức kiên nhẫn, lục xong lại sắp đặt ngăn nắp như cũ.
Bóng
hắn in lên khung cửa. Hắn lại vào hàng lang, dọc theo đó lần đến phòng
đặt cối xay. Không ai bảo ai, hai đứa cùng nhỏm dậy, đi theo. Sau cối,
phía thấp có một lỗ nhỏ dùng để đưa lúa vào, hai đứa thu mình lại, từng
đứa một lách vào trong, leo lên mái, nơi chứa vựa kê. “Đưa tay đây” Yago
thì thầm và thò tay kéo bạn lên mái. Chúng nhẹ nhàng như những con mèo
đêm, bò lại gần chỗ có tấm kính chiếu sáng phòng chứa đồ thờ.
- Đưa cái đèn bấm đây, Dio !
- Chết ! Bấm đèn lên, hắn thấy mình mất !
- Đừng lo ! Hắn không tìm nổi lối sang đây đâu. Mà nếu hắn tìm ra thì hắn tận mạng rồi. Tôi sẽ không đợi ông chủ nữa đâu.
Yago
trấn an bạn và lấy cái đèn bấm, chiếu xuống phòng. Dưới tia sáng, tượng
thần có đôi môi dày như môi khỉ hiện ra, những vết máu sau cuộc tế lễ
đen thẫm lại. Quanh tượng thần, cung tên, dao săn, giáo nhọn treo la
liệt. Tiếng bước chân của Lịch vang lên, nhưng quanh quẩn ở hành lang,
cách bức tường dày, bên dưới. Chao ! giây phút đó mới hồi hộp làm sao :
San không dám thở vì kinh sợ. Song chỉ một khắc sau, tiếng chân xa dần
rồi im bặt.
- Để tôi đi xem, anh cứ đợi ở đây !
Yago
nói và nhanh nhẹn tuột khỏi mái, đoạn rón rén đi dọc theo hành lang.
Chỉ năm phút sau, cậu trở lại cho bạn hay là Lịch đã nằm trên ghế. Đêm
vẫn sâu dày, có tiếng rì rào nho nhỏ, song San khó mà phân biệt được gì
ngoài tiếng chiêm chiếp của đàn dơi và tiếng cánh chúng phần phật bên
tai.
- Gần sáng rồi, san ạ !
Yago
nói và chiếu ánh đèn tận cuối phòng cho San thấy, sau tượng thờ là cả
một kho tàng : những chuỗi ngọc xanh lấp lánh, những vòng đồng dùng làm
vòng đeo tay, hàng đống vải màu sặc sỡ, ngổn ngang những dao săn. Tất cả
những thứ đó Mặc Lâm dùng làm quà biếu xén để duy trì tình thân hữu với
xung quanh. Trên nền đất, một đống vun vàng vụn, thứ này thì ông dự trữ
để đổi gạo, những xe gạo từ Bobo lên, nuôi dân trong những năm đói kém
như năm nay.
- Đúng là một kho tàng !
San kêu lên. Yago giải thích :
-
Tại Lobi này, các bộ lạc có thể sát hại nhau vì một chuyện mất lòng nho
nhỏ, song không ai ăn cắp, ăn trộm của ai. Của cải giao cho thần linh
giữ. Lâu lắm, ta mới có thể bắt gặp một kẻ gian, và kẻ đó liền bị chặt
một ngón tay, không được dung tha. Đó, Dio ! Mày xem đó : cả tấm lắc
biểu hiệu của gia đình mày cũng được ông ấy giao cho thần linh gìn giữ,
thấy không ?
Hai đứa lặng lẽ trở vào phòng. San buồn ngủ đến nỗi không còn đủ sức cố gắng nữa. Yago hiểu bạn, Bảo ngay :
- Bây giờ mày có thể ngủ được ! Mặt nhật sắp lên, tội ác chỉ dễ thực hiện trong bóng tối, vả lại, ông chủ về gần đến rồi.
Che tay ngáp dài, San gặng bạn :
- Làm sao anh biết ông gần về đến :
- Nếu tôi không biết thì sao tôi xứng đáng là một người rừng ?
Quả
thật vậy, con báo ngẩng đầu lên gầm gừ khe khẽ, khỉ A Ta thì làm hiệu
chỉ tay ra ngoài. Chỉ năm phút sau Mặc âm vào nhà, nét mặt vẫn lầm lỳ,
bí mật. San không mong đợi chi hơn : nó thiếp ngủ tức thì.
*
-
Nghe đây Lịch ! Anh đã cãi lời tôi… anh đừng tưởng che được mắt tôi. Sở
dĩ tôi tha anh là vì tôi không phải kẻ vong ơn, nhưng anh đã làm quá…
- Mặc Lâm ! Anh nói như người nằm mơ…
- Anh bị lộ chân tướng rồi, Lịch ạ !
- Mặc Lâm ! Anh tưởng tượng hơi quá. Sự thực…
-
Đừng chối cãi vô ích ! Ngay từ đầu, tôi không muốn tin điều tồi tệ ấy,
song bây giờ, tôi không thể chối bỏ sự thực dù anh đã cứu sống tôi, tôi
không thể vì tình cảm riêng. Này Lịch ! Giả danh là một người buôn thú,
anh đã có những hoạt động khác bí mật và quan trọng tại Châu Phi ! Anh
mang nhiều tên giả : Ngọc Sơn, Kỳ Tâm, Hồ Hải, đều chỉ là một mình anh !
Lịch biến sắc, khuôn mặt mỏi mệt vì cơn sốt hành hạ, xám ngoét thêm. Hắn ấp úng không ra lời trong lúc Mặc Lâm cao giọng :
-
Bây giờ đây, anh đang ở trong tay tôi. Nếu muốn, tôi có thể hạ thủ một
cách dễ dàng, nhưng không : tôi vẫn nhớ là anh cứu tôi khỏi bị đàn trâu
rừng dẫm nát, và như vậy, tôi còn nợ anh…
- Rồi sao nữa đây ?
Giọng Lịch có hơi vững lại. Mặc Lâm cười khẩy :
-
Tôi là người sòng phẳng, tôi phải trả nợ cho anh. Nhưng một lần thôi !
Nghe cho rõ đây : anh phải từ bỏ cái việc đốn mạt mà anh đang đeo đuổi.
Như vậy, anh có hy vọng toàn mạng trở về gia hương, bằng không…
- Mặc Lâm ! Ông hơi quá lố ! Ông dùng quyền gì mà ra lệnh cho tôi ? Nếu tôi không nghe thì sao ?
-
À ! Anh muốn biết ? Rất rõ ràng như bàn tay anh có bao nhiêu ngón vậy :
tên tuổi anh, nhân dạng anh đều được các bộ lạc Châu Phi biết hết rồi.
Họ sẽ nã tên độc vào tim anh, dù tôi có tha anh. Song tôi cố ngăn cản họ
: tôi cho anh một dịp may cuối cùng, ba ngày nữa họ mới xuống tay, nếu
anh cãi lời tôi.
Lịch cúi đầu suy nghĩ. Mặc Lâm im lặng giây lâu đoạn tiếp :
- Anh có đủ tiền lộ phí không ?
- Tôi còn khá tiền.
- Nếu thiếu, tôi có thể giúp anh. Phi Châu không dung chứa hạng người bẩn thỉu như anh đâu, đừng quên điều đó.
Giọng ông thấp xuống, cương quyết :
-
Tôi chỉ giúp anh lần này. Một lần thôi. Nhớ là tôi không bao giờ muốn
gặp anh lần nữa, vì nếu có tôi sẽ không tha anh đâu. Tôi thề như vậy đó.
Trong lúc này, nếu anh còn mệt, cứ nghỉ lại đây cho đến khi bình phục.
Lịch uể oải lắc đầu, mang súng lên vai, không nói nửa lời. Mặc Lâm dặn với theo :
-
Hãy men theo giòng sông, tránh vào làng để người ta khỏi biết anh ghé
lại Kotokro qua đêm ! Tôi hài lòng vì đã trả xong món nợ đối với anh.
Lịch dần khuất dạng. Mặc lâm quay vào, lẩm bẩm một mình :
- Tao tha mày lần này, nhưng nếu mày cãi lời tao, tao sẽ không tha lần nữa đâu, con ạ !
Trông thấy Yago đang thập thò ngoài hành lang, Mặc Lâm ngoắc vào và hỏi :
- Hai đứa bây thức suốt đêm nay hẳn ? Tội nghiệp ! Thôi, ngủ đi một lát, Yago ạ ! Hết nguy hiểm rồi. Ủa, thằng San đâu ?
- Thưa, nó đang ngủ, con vừa bảo nó ngủ vì thấy ông về và gần sáng, hết lo rồi.
- Tốt lắm… ! Ủa ! Có gì vậy ? Sao mày có vẻ…
- Thưa, con nghĩ ông nên giết nó cho xong, sao ông lại tha nó ? Cái tên da…
-
Yago, con biết rất ít về nó. Nó là một người can đảm. Ta không muốn
giết một người can đảm, nhưng ta chỉ cho nó một hy vọng cuối cùng, một
lần này mà thôi. Vả lại, ta còn nợ nó…
- Con không hiểu nổi, con không hiểu nổi…
Giọng Mặc Lâm mơ màng :
- Ta không bao giờ quên nó đã cứu ta : cách đây bốn năm, khi con chưa về với ta kìa, trong một cuộc săn…
- Thưa, săn voi ?
-
Không, săn trâu, Yago ạ ! Ta bị một con bò mộng húc, trong lúc thập tử
nhất sinh như vậy… cả đàn điên cuồng quày lại, tất cả thợ săn da đen đều
hốt hoảng, chỉ duy mình nó là bình tĩnh. Không có nó lần đó, chắc chắn
xác ta đã bị dẫm nát và vùi ngập dưới bùn sâu. Nó lao mình tới trước đàn
thú dữ, tay khư khư khẩu cát bin liên thanh, sự liều lĩnh vượt mức độ
tưởng tượng của ta. Nó đã cứu ta toàn mạng… Yago, con biết không, hồi
còn ít tuổi, ta lao đầu vào những cuộc mạo hiểm y như nó, ta tham lam y
như nó và ta đã làm hỏng cuộc đời ta, song ta sớm tỉnh ngộ và chọn một
lối sống, dù ta không có cái may mắn gặp một người lớn tuổi, có kinh
nghiệm bảo ban cho. Còn
nó, nó được gặp ta nhưng nó lại ngu ngốc không chịu nghe lời phải của
ta… Cho nên, đáng ra thì ta giết nó như giết một con vật xấu xa, phản
trắc, song bởi ta còn nợ nó cái ơn cứu mạng nên ta dung cho nó lần cuối
cùng. Con đã hiểu chưa ?
- Thưa, con hiểu !
- Vậy thì, Yago ơi ! Con đừng thắc mắc. Phi Châu không dung hạng người như nó đâu.
- Nhưng con lo cho bác sĩ Vệ, cha San.
- Không sao ! Giờ này, ta tin là ông ấy đã vượt biên giới khá lâu, và con Niki cũng sắp trở về.
_______________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG TÁM