Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

CHƯƠNG HAI_NHỮNG CUỘC SĂN RÙNG RỢN


CHƯƠNG HAI


San tưởng chừng như thời gian chạy trốn kéo dài vô tận, không phải là thời gian tính bằng tuần, bằng ngày hay đêm như những người không bị rình rập, săn đuổi không ngừng.
 
Thoạt đầu, cha con cậu sang Đức. Trên những chuyến xe tốc hành, San luôn luôn thấy cha nhìn đăm đắm về phía cửa kính mở ra dọc hành lang, hành khách hay qua lại. Cậu cũng nơm nớp sợ, nhất là mỗi lần nghĩ đến việc đã xảy ra, son rồi cậu thiếp đi vì quá mệt mỏi. Trong cơn mơ, cậu thấy mình bị rượt trên cánh đồng băng giá, máu kẻ thù và máu của cha con cậu loang loáng trên mặt tuyết, và cậu tỉnh giấc tức thì.
 
Trên giường ngủ của toa tàu, qua ngọn đèn xanh nhỏ, San nhìn thấy đôi mắt cha sáng quắc, ông không ngủ vì ông phải thức canh chừng tất cả những người qua lại ngoài hành lang. Biết đâu trong số đó lại không có kẻ đang rình rập tìm kiếm cha con ông !
 
- Ngủ đi con !
 
Giọng người cha trầm trầm âu yếm, nhưng cậu con trai đang sợ hãi vì cuộc rượt đuổi rùng rợn trong mơ.
 
Trời mưa khi tàu đến Bá Linh. Bác sĩ Vệ nắm tay con trai bước mau qua những con đường tối mịt – không, phải nói là ông lôi tuột cậu đi mới đúng. Đến một hiệu may, cha con cậu cởi bỏ áo choàng lông thú, ủng và mặc một thứ y phục khác, sang hơn. Họ cũng giữ một phòng tại khách sạn.
 
Và rồi, San ngạc nhiên thấy cha lại lôi mình đi hết trạm này đến trạm khác, nhiều lần thay đổi hướng đi trong hầm tàu điện ngầm, sau cùng họ đến ngủ ở một khách sạn khác. Tuy nhiên, San không dám hỏi cha.
 
Tại biên giới Pháp-Đức, trời cũng mưa tầm tã khi nhà Đoan khám xét hành lý hai cha con. Mưa vẫn rơi đều trên những cánh đồng và những khu rừng trọc dọc theo thiết lộ, con tàu ngừng lại hầu hết các ga nhỏ giây lát rồi lại đi, tiếng còi rít lên như một quái vật lạc trong sương đang dò dẫm tìm đường giữa những làng mạc thưa thớt của đồng quê xứ Pháp.
 
San không biết tên thành phố cha con cậu đặt chân xuống. Những mái nhà lợp bằng đá xanh, lấp lánh dưới cơn mưa.
 
Từ nhà ga đến thành phố phải đi ngang một cái đập nước, qua một con kinh nhỏ, mầu nước vàng đục, chạy suốt ngoại ô, vài chiếc thuyền máy đậu trên bến vắng. Ông Vệ phải dừng lại vài bận để hỏi thăm đường. Đến một con hẻm hẹp phía sau nhà thờ, có khu vườn, ông đến trước một cửa hàng bán đổ cổ và đẩy cửa bước vào. Cái chuông cửa reo lên. Một ông lão nhỏ bé, lưng còng tiến lại mở cửa. Trong kho ngổn ngang những thứ nhập nhằng không tên tuổi. Dưới cái mũ nồi cũ kỹ, nom ông ta cũng phong trần như mớ đồ cổ chất trong phòng. Bộ râu thưa và cặp mắt thì, chao ơi ! Thoạt nhìn, San chợt nhớ đến đôi mắt sắc lạnh của bác Minh Sơn khi ra lệnh cho cha cậu ra roi. Nắm chặt tay cha San, ông lão nói :
 
- Rất khó nhận ra anh, Vệ ạ ! Hãy coi nhà Lê Đích này như là nhà của chính anh, tôi rất mừng được tiếp cha con anh.
 
- Tôi sẽ không ở đây lâu.
 
- Thì đã hẳn…
 
- Bác có nhận được điện tôi gửi từ Bá Linh chớ ?
 
- Có, có ! Và tôi đã cố gắng hết sức mình, tuy thì giờ rất hạn hẹp. Anh yên tâm đi ! Mọi việc đậu vào đấy như ý anh, Vệ ạ !
 
- Lê Đích này, anh biết chớ, tôi không quan tâm đến mạng sống tôi nhưng…
 
- Dĩ nhiên…
 
- … Anh biết chớ ? Tôi không có quyền tiêu hủy công trình nghiên cứu của tôi, tôi sẵn sàng chết nếu biết rằng kết quả công trình đó không lọt vào tay bọn Quốc Xã khát máu.
 
- Làm sao chúng dò biết được công việc của anh ?
 
- Làm sao à ? Màn lưới gián điệp của chúng giăng khắp Âu Châu… và còn xa hơn nữa. Lê Đích ơi ! Rồi anh xem, chiến tranh sắp bùng nổ nay mai.
 
- Chiến tranh ?
 
Giọng ông già hơi run. Bác sĩ Vệ gằn từng tiếng :
 
- Phải ! Ba Lan yêu quí của chúng ta sẽ là nước đầu tiên bị chiếm…
 
- Còn những bí mật của anh ? Anh chưa cho tôi biết chi hết ?
 
- Những nhà bác học khác đang cố gắng trong phạm vi mỗi người để tìm tòi… nghiên cứu. Rồi đây, khoa học nguyên tử sẽ phát giác nhiều điều làm đảo lộn thế giới. Còn tôi thì… tôi đã tìm thấy rồi, tôi sắp đến đích, tôi đi trước họ. Nhưng tôi không bán công trình nghiên cứu của tôi cho bọn phi nhân, dù là chúng đã đề nghị trả cho tôi rất nhiều vàng. Vì vậy, chúng đã lẻn đến lục tìm trong phòng giấy tôi để ăn cắp tài liệu mật ấy, chúng đã phá đập của tôi nhiều thứ - sau khi không thuyết phục tôi sang Bá Linh để làm việc cho chúng được. Anh ngạc nhiên hả ? Chưa hết đâu : chúng còn âm mưu bắt cóc thằng San khi nó cỡi ngựa dạo trong rừng…
 
- Chúa ơi !
 
- Chúng không từ một hành động ghê tởm nào. Đáng ra, tôi phải rời Ba Lan sớm hơn…
 
- Thế giờ anh định ở đâu đây ? Ở đâu cha con anh khỏi bị đe dọa, hả Vệ ?
 
- Tôi đã suy tính kỹ và bây giờ chỉ còn một chỗ : Phi Châu !
 
- Nhưng anh có quen ai không đã chứ ?
 
- Trước đây, mỗi năm tôi đều có nghỉ hè ở Soudan, Lobi và quen với những tay săn bắn ở đó…
 
- Ờ, tôi quên anh là tay thiện xạ. Thế thì yên tâm lắm. Này, tôi đưa giấy tờ cho anh ngay chứ ?
 
Vừa nói, ông ta vừa kéo một cái ngăn tủ lấy giấy tờ căn cước giả cho cha San. Ghé mắt nhìn vào một lúc, cha San gật gù :
 
- Được quá đi chớ, chỉ thiếu hình ảnh và con dấu.
 
- Anh đưa ảnh anh đây cho tôi dán vào, còn con dấu thì khỏi lo, ngay đêm nay tôi sẽ khắc xong. Anh đừng nghi ngờ những ngón tay nhà nghề của tôi, dù rằng thú thật với anh, chúng có hơi run…
 
- Tôi biết… tôi biết mà Lê Đích, làm sao tôi lại không nhớ anh là thợ khắc con dấu tại Ngân Hàng Quốc Gia Vạt-xô-vi chớ ! Nhờ anh, cha con tôi sẽ là dân Pháp, tôi có thể qua mặt bọn chó săn một cách dễ dàng. À, Lê Đích, anh đặt cho con tôi tên mới là gì đấy ? Tên thật nó là San, Hoàng Đình San đó nghe !
 
- Hoàng Đình San ! Tên tốt đấy, nhưng từ nay nó sẽ là Lê Hữu Hà, chịu không ?
 
Thế là lần đầu tiên, San bị đổi tên, dùng thông hành giả mạo để tránh con mắt bọn gián điệp Quốc Xã theo dõi cha con cậu từ đầu cuộc hành trình.
 
Mặc dù trời chưa hết mưa, vẫn có những cô cậu ngụy trang đi ngang phố vừa hát vừa thổi sáo. San dán mắt qua khung kính mờ đục ẩm ướt, cậu thấy họ dừng lại trước mỗi nhà, xin bột, trứng, đường để dùng làm bánh trong đêm Phục Sinh.
 
Chốc chốc, chuông cửa nhà Lê Đích lại reo lên : một khách hàng hỏi thuê thứ y phục dùng để hóa trang làm một tên hề hay vị bá tước chẳng hạn. Lê Đích vui vẻ mở tủ lớn ra, mùi long não thơm ngát ùa ra khỏi cửa kính, ập vào mũi mọi người. Lê Đích cũng đưa cho San một cái mặt nạ, mắt trắng dã, môi dày và tím sẫm, da đen sì. Nhìn vào gương thiếu niên chợt phì cười quên cả lo âu đè nặng trong tim.
 
Cha con cậu dùng cơm tối với Lê Đích nhưng không nghỉ đêm tại nhà này.
 
- Thế là dại dột đấy, Vệ ơi ! Ở đây an toàn mà…
 
- Tôi cảm ơn anh, nhưng không thể chần chờ. Mấy giờ có tàu đêm ?
 
- Có nhiều chuyến tàu đêm và một chuyến tốc hành đi Ba-lê vào nửa đêm.
 
- Tôi sẽ đi chuyến tốc hành đêm nay.
 
- Không nên ! Đừng để chúng được dịp may. Bọn chúng có nhiều tai mắt. Hãy đợi trời thật tối tôi sẽ đóng cửa hiệu rồi đưa cha con anh ra vườn song không phải để đến nhà ga…
 
- Anh nói gì vậy ? Tôi không hiểu nổi, nói rõ xem, nào !
 
- Nghe đây, Vệ ! Những người bị săn đuổi luôn luôn vội vàng nóng nảy : tìm cho bằng được mọi cách để thoát hiểm, thế là lao đầu vào bẫy. Phải bình tĩnh : phải tránh những chuyến tàu tốc hành, những nhà ga… Khi con mồi chạy sau con chó săn thì ít nguy hiểm hơn, anh hiểu ý tôi chưa ?
 
- Hiểu ! Nhưng tôi hỏi anh, chả lẽ cha con tôi cuốc bộ giữa quốc lộ ?
 
- Không ! Đừng dùng đường bộ, những cái xuồng máy chậm chạp dọc theo các con kênh, theo sông…
 
Ông ngừng nói vì một chú bé vào hỏi mua mặt nạ, ông già chộp lấy cơ hội tốt :
 
- Tao sắp đóng cửa không buôn bán gì nữa, nhưng tao có thể cho mày cái mặt nạ với điều kiện mày giúp tao một việc nhỏ, rất dễ dàng. Nghe đây ! Đạp xe xuống kênh xem chiếc Ngọc Mai còn đó hay đã nhổ neo.
 
- Tưởng gì, thế thì khỏi phải đi, vì chính tôi ở gần đập nước, khi đến đây tôi trông thấy nó còn buông neo chỗ mỏm đất đen.
 
- Tốt quá, thôi ! Cháu chọn mặt nạ đi ! (và đợi cho chú bé chọn mặt nạ xong, đi về rồi, ông ta bảo bạn) May cho anh biết ngần nào : tôi quen người chủ cái thuyền máy này, anh ta tốt lắm và sẽ không từ chối gì đối với tôi. Đợi đó nhé : Tôi sẽ trở về ngay, tôi cần thu xếp với anh ta trước.
 
Quả vậy, 15 phút sau, ông ta trở về, vứt cái áo choàng ướt sũng trên ghế dựa, giọng vui vẻ :
 
- Mọi sự êm xuôi. Thuyền trưởng Dũng sẽ cho anh quá giang, nhưng đợi chút nữa, anh có tiền Pháp chứ ?
 
- Không, nhưng tôi có vàng…
 
- Không nên, để tôi đổi cho anh ít tiền quan cho tiện.
 
Cha San tháo cái thắt lưng da ra. Lê Đích kêu lên :
 
- Anh có cả một gia tài nhỏ, nhưng tôi không có đủ số tiền quan đổi cho anh đâu. Tôi có ít thôi.
 
- Không sao, anh có thể giữ hết, tôi không cần phải mang theo nhiều làm gì.
 
- Tại sao lại tôi giữ ? Anh phải mang theo chứ ? Ai biết cái gì xảy ra ngày mai ? Anh không định tiếp tục việc nghiên cứu sao ?
 
- Tôi nghĩ đến điều này luôn đấy chứ, nhưng mà… không rõ mình có tiếp tục được chăng nếu chiến tranh bùng nổ nay mai.
 
- Anh thì chỉ nghĩ đến chiến tranh…
 
- Nhưng nó sẽ là sự thật, ta không nên trốn tránh sự thật, ta phải đối mặt với nó, Lê Đích ạ !
 
Mưa dứt hạt, Lê Đích đưa cha con bác sĩ ra vườn. Ở khu công viên người ta nhảy múa vui vẻ, vô tư và những chùm đèn sáng rực cũng đong đưa theo gió. Cha con cậu nhập vào đám đông và được đưa theo một hình vòng tròn. Dù sao, San vẫn còn bé quá, cho nên chỉ lát sau, cậu cũng vui vẻ nhảy múa, hát reo, quên phắt mình là kẻ đang bị săn đuổi, đang trên đường trốn chạy.
 
San như bị vùi trong rừng hoa giấy và công-phét-ti đủ mầu. Khỏi công viên một quãng, trời trở thành tối om, những ngọn đèn đường vàng vọt cách khoảng nhau rất xa, thuận tiện cho cha con San hơn, và đưa họ về phía ngoại ô vắng vẻ.
 
Bờ kênh hiu quạnh, chỉ duy một chiếc thuyền thả neo xa đập, đợi chờ.
 
*
 
Thuyền trưởng Hồ Minh Dũng không có thủy thủ, ông kiêm nhiệm đủ việc trên thuyền : điều khiển máy, nấu ăn, rửa sàn tàu. San được ru ngủ bởi tiếng động cơ đều đặn. Họ trải qua ba ngày liên tiếp như thế. Ông ta rất ít lời, chỉ trao đổi những câu cần thiết với khách hàng. Đôi khi, ông trò chuyện với con mèo đực của ông, một con mèo rất lớn cứ mỗi tối, sau bữa ăn lại giương cặp mắt xanh nhìn chằm chằm vào những quân cờ của chủ (thuyền trưởng đánh cờ một mình, không có đối thủ : khi thì ông đi nước cờ trắng, khi ông đi những quân cờ đen).
 
Ông ta đổ cha con San tại Ba-lê, bến chỗ cạnh nhà thờ Đức Bà. Cha con San lên bộ, nghỉ đêm tại một khách sạn khu sinh viên.
 
Cha San dùng điện thoại giữ chỗ tại hãng Hàng không Pháp để hôm sau đi Dakar. Và sáng hôm sau, cha con cậu từ biệt Ba-lê, lên tàu tại phi trường Orly.
 
Với cậu bé thì những lo âu trong quá khứ như tuồng được chấm dứt và cuộc du lịch thích thú bắt đầu : Casablanca, Dakar… rồi một cuộc đổ bộ ngắn ở phi cảng để chờ máy bay nhỏ đi Bamako. Tại nơi này, máy bay lại hạ cánh giây lát rồi cất cánh một cách khó nhọc trên những ngọn đồi mầu sét rỉ vùng Koulouba, lắm lúc San như nghẹn thở vì tưởng máy bay đâm sầm vào sườn núi.
 
Dòng sông Niger chảy lặng lờ và trải dài như một tấm thảm bạc, rừng núi mầu hung đỏ rồi thì rừng già mênh mông xanh thẳm, đặc nghịt, lùn tịt trên mặt đất bị chia cắt do những nhánh sông, nhỏ như sợi chỉ.
 
Khi máy bay sà thấp, San thấy tấm thảm xanh úp xuống khu rừng nổi lên và lớn dần ra, xao động như sóng bể, vài chỗ đùn cao như những hòn đảo, những cánh đồng cỏ mầu nhạt hơn, những chấm đen của các túp lều trong làng chìm giữa khu đất hoang vu, xa lạ. Rồi thì xa hơn, những túp lều san sát liền nhau ở đáy thung lũng như một đàn voi.
 
- Sắp đến Bobo – Dioulasso rồi đấy, San ạ !
 
San thấy thành phố như một khu vườn được chăm sóc kỹ càng với những con đường bằng đất đỏ, hai bên là những cây sao. Máy bay bay dọc theo một dòng sông cạn nước, hai bên đầy những căn lều bằng đất chen chúc như ổ chuột. Vài đứa trẻ trần như nhộng giơ tay vẫy vẫy con chim sắt khổng lồ.
 
Đó là trạm cuối trước khi cha con San đến Lobi.

________________________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG BA
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>