Thực ra Sylvie còn có cái tên cúng cơm rất Việt Nam do chị Quyên đặt
ra từ lúc Sylvie mới sinh cơ. Chả là vì hồi mới còn bé xíu, Sylvie bị
chuột gặm mất chòm lông trên đầu, chị Quyên mới đặt tên Trọc cho dễ phân
biệt. Tuy thế, cái đầu hói ấy dần dần cũng lô nhô ít sợi lông tơ mịn,
đầy lần. Bây giờ thì Sylvie hết trọc rồi, nhưng chỗ lông ấy mịn và khác
hẳn lông toàn thân. Về sau, lúc được đem về đây, Tỉ Tỉ thấy cái tên ấy
xấu quá mới họp hội đồng đặt tên cho con chó con Nhật Bản lông màu vàng
hung ấy. Hội đồng gồm có bé Hà này, bé Giao
này, cu Huy này, và cả cu Phước nữa. Tỉ Tỉ làm chủ tịch. Hội đồng đồng ý
với nhau là không nên đặt tên cho con chó của mình bằng tên Việt Nam,
không phải vì bọn Tỉ Tỉ sợ xấu mà sợ trùng tên với mấy chú cẩu hàng xóm.
Xóm Tỉ Tỉ ở nhiều chó lắm và đủ tên: Vàng, Vện, Mực v.v… Tên Tây thì có
nào KiKi, Minô v.v… Cuối cùng Tỉ Tỉ đề nghị đặt tên cho con chó mới của
cả bọn là Sylvie nếu là cô chó và Johnny nếu là chú
chó. Chỉ tại bé Hà mê Sylvie Vartan, mà mỗi lần nói đến là bị cả nhà
“bố”. Tỉ Tỉ thấy nếu đặt tên cho chú, à quên bé chó nhà ta là Sylvie thì
ổn nhất. Bé Hà có thể réo tên cô ca sĩ bé yêu suốt ngày cũng chả ai
rầy. Có điều rầy rà là cả hội đồng, không ai biết con chó là cô hay chú
cả. Dốt đặc!
Bé Giao đề nghị – “Mình gọi là con chó thì chắc là cô chó rồi, chị Tỉ Tỉ, đặt tên Sylvie đi.”
Bé Hà cũng sáng mắt lên: “Ừ, phải đấy mình lấy tên Sylvie nhé.”
Tỉ Tỉ tuy lớn những cũng dốt không sao biết được. Bé chó nhà ta bé quá, ai mà biết!
Hội đồng quyết định: “Nhân vật mới của gia đình sẽ được đặt tên là Sylvie, nhũ danh Trọc.”
Thế là Sylvie có một cái tên rất con gái, rất đầm. Cơ khổ, về sau cả
hội đồng mới ngã ngửa ra. Sylvie là một chú chó chính cống, không sai
vào cái ngõ nào. Tuy vậy, cả nhà đều quen với cái tên yểu điệu ấy mất
rồi. Mà ngay chính Slyvie cũng vậy. Mỗi lần nghe gọi đến tên thì cho dù
chú có đang giận dỗi hay ham chơi, chú cũng chịu khó liếc mắt lên một
cái rồi mới ngoảy đi giận tiếp hay chơi tiếp.
Sylvie về với bọn Tỉ Tỉ được 1 tháng thì mèo Mimi của bọn Tỉ Tỉ sinh
ra ba chú mèo con xinh thực xinh. Má cho mất hai con, còn lại một con
mèo tam thể đẹp nhất, Má để lại cho bọn Tỉ Tỉ. Con mèo mới xinh làm sao!
Lông nó trắng điểm vàng, xám. Sau khi đã rắn chắc, đủ để leo trèo lên
chân bàn, nhảy nhót quanh chân mẹ Mimi của nó, hay chạy theo chân bé
Giao, bé Huy, Minette, con mèo con của bọn Tỉ Tỉ cũng bắt đầu quen với
anh Sylvie của nó. Sylvie yêu Minette trông thấy, hai anh em đùa với
nhau suốt ngày. Chú Sylvie cũng bắt chước Mimi, cũng ngoạm cổ chú mèo
con tha đi làm Minette kêu oai oái.
Nhưng Minette không giận Sylvie tí nào. Chúng vẫn đùa giỡn, chạy nhảy
khắp nhà. Bọn Tỉ Tỉ nhiều lúc ngồi ngắm và cười với chúng nữa. Đáng yêu
lắm cơ.
Trong khi Sylvie vẫn lùn tịt với bộ lông vàng óng, bốn chiếc chân cũn
cỡn nhưng chạy nhanh không kém, thì Minette càng lớn trông thấy. Lông
mọc đủ, mướt như tơ, cặp mắt sáng xanh, to như hai viên thủy tinh trong
suốt, đuôi dài thực dài, vẫy mềm mại. Minette bắt đầu theo mẹ đi xa hơn,
trèo cao hơn. Nó đã biết ghen khi thấy mẹ đến gần chú mèo đen to con.
Nó đã biết trèo lên tận mái nhà cao, gầm gừ đuổi theo mấy chú chuột to
gan chả xem nó ra kí-lô nào.
Nhưng cũng tại khôn sớm, ham đi chơi sớm. Một buổi chiều Minette đi
mất tăm không về nữa. Một bàn tay hảo tâm nào đó đã nẫng nhẹ con mèo
cưng của bọn Tỉ Tỉ. Bọn Tỉ Tỉ cố công tìm. Bé Giao buồn, Tỉ Tỉ tiếc.
Nhưng bóng Minette vẫn không trở về.
Sylvie buồn hẳn đi. Đôi tai từng vẫn gập xuống cặp mắt đen tròn dường
như càng gập xuống thấp hơn. Sylvie hay nằm dài trước cửa nghe ngóng
tiếng gọi quen thuộc của cô bé Minette. Nhưng lần nào Sylvie cũng bị
Mimi làm cho xấu hổ. Con Mimi, con mèo mẹ vàng óng ấy coi dữ thế mà lại
ngốc, con đi đâu cũng chả biết, chỉ biết có một điều là gào lớn thôi.
Sylvie không thích Mimi. Mimi chả biết yêu con tí nào. Mấy lần Sylvie
bảo Mimi đi tìm con, Mimi chỉ khinh khỉnh kêu meo meo nho nhỏ, rồi nhắm
mắt, gác đầu lên chân trước, ngủ khoan khoái.
Thế thì ai mà chịu cho nổi!
Sylvie không có bạn, bé Giao, bé Huy đi chơi xa từ mấy hôm nay. Tỉ Tỉ
đi làm, mấy bé Hà, Phước bận học. Sylvie không có người đùa giỡn,
Sylvie buồn quá lắm. Càng cô đơn, càng nhớ Minette, Sylvie nhất quyết đi
tìm cô bạn gái bé bỏng của mình.
Sylvie bắt đầu ra khỏi nhà, chui qua hàng rào và đi lần ra đường. Dĩ
nhiên là Sylvie bỡ ngỡ vô cùng. Trong lúc vừa đi, vừa nghe ngóng Sylvie
bị một cậu bé nâng bổng lên. Và Sylvie bị tròng lại quanh chiếc cột một
căn nhà lạ hoắc. Sylvie mới hối hận làm sao!
Từ sáng đến chiều không hề thấy bóng dáng quen thuộc của con chó thân
yêu bé bỏng, Tỉ Tỉ gọi kêu Sylvie mãi, Má cũng loanh quanh đi hỏi hàng
xóm, bé Hà cũng sục sạo khắp nhà khắp vườn. Mãi đến chiều, biết Sylvie
bị bắt cóc, Má sai bé Hà đi xin lại. Phải nói khó khăn lắm, thằng nhóc
con mới chịu trả Sylvie cho Hà, nó lại còn đe đập chết đứa nào mách nó
bắt con chó. Tỉ Tỉ nghe mà sợ luôn.
Sợ Sylvie còn ham chơi, đi xa lại bị bắt lần nữa – Lần này mà thằng
nhóc con nó bắt được Sylvie nó chả tha đâu, rồi lại mất tăm như Minette
ấy chứ lại – Má cột Syvie lại cạnh chiếc đu, chỉ thả ra khi nào đến bữa
cơm mà thôi. Sylvie bị nhốt, gầy hẳn, lông mượt là thế mà chả mấy chốc
trở nên xác xơ. Trông tội nghiệp. Nhưng bọn Tỉ Tỉ sợ mất Sylvie, nhất
định không thả ra nữa. Làm sao bọn Tỉ Tỉ biết được rằng Sylvie chỉ muốn
đi tìm cô bạn Minette của nó mà thôi.
Từ lúc bị cột lại, Sylvie chả đi đâu được cũng không buồn nghe ngóng
nữa. Với Sylvie, Minette đi là đi mãi rồi. Chả bao giờ Minette còn nhớ
để tìm về với Sylvie nữa đâu.
Rồi bọn Tỉ Tỉ lại thả Sylvie ra, sợ Sylvie ốm thì chết. Sylvie lại
tung tăng chạy nhảy. Tuy buồn hơn trước, nhưng Sylvie lại tìm được những
trò vui khác, đuổi vịt này, đuổi gà này, hay nếu không, loăng quăng đi
theo anh Mực hàng xóm. Còn nếu buồn quá lắm, Sylvie sủa đổng chơi.
Một buổi trưa nóng, Sylvie nằm duỗi dài dài trên bực cửa, ngủ lơ mơ,
chợt Sylvie nghe rõ một giọng mèo con vừa kêu. Không nghi ngờ gì nữa,
Minette đã trở về! Sylvie vẫn còn sợ mình lầm, chú đứng thẳng, nghiêng
đầu nghe ngóng. Lại tiếng meo nho nhỏ nữa. Sylvie vui mừng chạy vụt về
Minette. Rõ ràng tiếng kêu phát ra từ chiếc thùng than đen như… than.
Sylvie ghé đầu vào nhìn.
Ồ, trước mặt Sylvie, không chỉ một con mèo như Sylvie tưởng. Những ba
con mèo cơ, ba con mèo mới sinh còn mềm nhũn, xấu xí, lông cũng loại
tam thể, xinh xắn. Sylvie mỉm cười. Nó biết bọn nhóc con này sẽ lớn, sẽ
đẹp, sẽ lại nghịch ngợm như Minettte. Sylvie chắc chắn sẽ hết buồn.
Tỉ Tỉ
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 93, ra ngày 15-7-1968)