Tơ trời
Hôm ấy, trên vùng Thần Tiên, nàng tiên bé nhỏ Bích Na
vừa ngậm xong một quả mật ngọt. Hương hoa dịu dàng tăng mầu xanh thơ
ngây lên mắt cô bé, và ửng hồng đôi môi nhỏ. Tâm hồn cô bé thanh thản,
trong ngần, trong hơn trời mùa hạ và hơn cả những giọt mưa đông ở thế
giới chúng ta.
Bích Na vươn đôi cánh thiên nga, bay vòng quanh hồ Hư Vô, và bắt đầu ca hát.
Ở đây không có mặt trời, nhưng ánh sáng thì rực rỡ và lung linh ngàn sắc. Chốn này không có chim muông, mà nhạc điệu thì êm ái và trầm bổng không ngừng. Nhưng đương lúc Bích Na lên tiếng hát thiên thần thì tất cả không gian bỗng dưng lắng đọng, yên lặng nghe tâm hồn cô bé kể chuyện. Ừ, chính tâm hồn cô bé hát đấy. Cô bé chả biết hát đâu. Nhưng tâm hồn cô thì thực là thơ ngây, trong như pha lê, mong manh như sương sớm. Tâm hồn cô bé vì thế không biết ca tụng gì đâu, dù chung quanh Bích Na, bao nhiêu là cái đẹp tuyệt vời đang hiện diện. Bích Na làm sao biết được cô đang ở giữa một vườn đẹp, một rừng đẹp. Tại vì ở đấy đâu có gì xấu để cô phải so sánh đâu.
Này nhé, cô bé đang đu mình trên một chiếc võng kết bằng mây trắng, treo giữa hai ngôi sao sáng nhất mà cũng bé nhất. Đầu cô gối trên một dải sương hồng, và chung quanh cô, nào hương, nào nhạc, nào sắc. Trông vào nơi nào, Bích Na cũng thấy bằng lòng hết. Tâm hồn Bích Na, lúc ngân nga chỉ như một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng đuổi nhau mà thôi. Nhưng so với khúc nhạc bổng trầm của không gian thần tiên thì thật là một bài ca lạ.
Lúc Bích Na bắt đầu thấy buồn ngủ, tiếng nhạc không gian lại nổi lên và ánh sáng trở lại rực rỡ, ru Bích Na vào mộng. Bích Na đưa tay lên đầu, tháo bỏ chiếc nơ hồng cô bé vẫn cài lên tóc cho tóc cô bé khỏi rối tung mỗi lần cô nhẩy nhót. Dải nơ hồng của cô bé kết bằng Tơ Trời. Nhẹ và sáng óng ánh, màu hồng nhẹ phớt như má Bích Na, trông ngon và yêu lắm cơ.
Mắt Bích Na nhắm lại khẽ cười, chân thôi đong đưa, và Bích Na bắt đầu cho tâm hồn yên nghỉ.
« A, Thần Gió đi đâu lạc vào đây ? Khu vườn này chỉ dành riêng cho Bích Na, Thần Gió không biết à ? »
Đám mây trắng vừa hỏi vừa ru Bích Na nhè nhẹ. Thần Gió đưa mắt nhìn nàng tiên xinh xắn nằm ngủ say. Tóc Bích Na thả dài đen mượt, uốn lượn làm Thần Gió nhớ dương thế. Bây giờ là mùa hạ ở dưới đó. Khu vực của Thần Gió thuộc vào vùng nhiệt đới. Về mùa này, mặt trời tha hồ hoành hành, và Thần Gió được nghỉ ngơi. Chỉ thỉnh thoảng Thần ra vùng biển xanh, xô sóng vào bờ và đẩy những cánh buồm cho lướt nhanh trên mặt trùng dương.
Vùng Thần Tiên của Bích Na chưa hề có gió bao giờ. Tóc Bích Na dài mượt và mềm thế mà có gió vào hẳn phải đẹp.
Rồi không để cho đám mây trắng kịp ngăn cản, Thần Gió thổi nhẹ vào cô bé. Tấm áo lụa trắng bay phất phơ, tóc cô bé lồng trong gió, uốn như giòng suối huyền ! Thần Gió mỉm cười bỏ đi.
Dải Tơ Trời đang nằm yên lặng trên đầu võng, bỗng nhiên bị gió kéo rơi xuống hồ Hư Vô, và thong thả rơi hoài xuống vùng dương thế. Thần Gió đã làm một việc không ngờ mà không hay. Bích Na từ nay hết còn cột tóc bằng Tơ Trời, và ở dưới dương thế, bắt đầu xuất hiện một đám tơ hồng, óng ánh, nhẹ không gì nhẹ hơn, bay là là giữa bầu không khí xanh ngát của mùa hạ.
Tơ Trời không có chỗ trú ngụ. Mọi cảnh vật quanh Tơ Trời đều lạ lùng. Xưa nay, Tơ Trời vẫn nằm trên mái tóc thoảng hương của nàng Bích Na, có bao giờ phải lang thang như thế này đâu. Chung quanh Tơ Trời thì có gì hơn là một khoảng không gian đun nóng bởi ánh mặt trời. Mầu hồng phớt của Tơ Trời dần phai đi và bây giờ Tơ Trời chỉ còn toàn một màu trắng bạc.
Tơ Trời bay mãi, bay mãi. Dưới kia, nào là núi non trùng điệp, cây cối xanh rờn, lúc thì biển sóng ồ ạt với cát trắng tinh. Có khi Tơ Trời đi qua những vùng lúa non, nhà cửa yên lành ngủ. Có lúc Tơ Trời bay ngang các đô thị, xe cộ dập dìu. Tất cả đều mang cái dáng quyến rũ của riêng chúng. Nhưng Tơ Trời chưa ngừng cánh đâu. Tơ Trời còn muốn phiêu lưu xa hơn, tìm những nét lạ hơn.
Màn đêm dần dần hạ cánh. Mặt trời thôi cười, vẫy tay chào dương thế để trở về nhà. Ngàn sao bắt đầu với các chàng thi sĩ. Bấy giờ Tơ Trời đang bay ngang qua dãy Trường Sơn của Việt Nam. Dãy núi không cao mà sao rậm và huyền bí quá. Đã nói Tơ Trời tò mò lắm cơ. Tơ Trời chỉ thích những gì huyền bí, những gì sâu kín thôi. Vẻ hùng vĩ của Hy Mã Lạp Sơn, cảnh huy hoàng của lâu đài đồ sộ không cột chân Tơ Trời được đâu. Tơ Trời quyết định rồi. Tơ Trời sẽ ngủ đêm lại đây, trên đỉnh núi cao nhất trong tầm mắt của Tơ Trời thôi, chứ Trường Sơn dài lắm, nằm duỗi suốt gần hết chiều dài của Việt Nam. Tơ Trời thì nhỏ bé làm sao Tơ Trời biết đâu là nơi cao nhất bây giờ, Tơ Trời cần nghỉ ngơi một lát. Thân Tơ Trời rát bỏng vì nắng. Tơ Trời tiếc thầm màu hồng phớt của mình và trách mặt trời, nhưng Tơ Trời không dám trách lớn tiếng đâu, vì mặt trời mà nghe được, chắc ông ấy phải giận ghê lắm.
Ánh trăng lên đã cao. Hình lưỡi liềm của trăng làm Tơ Trời nhớ chiếc trâm cài đầu của Bích Na. Trâm Vàng vẫn ganh với Tơ Trời vì Tơ Trời được Bích Na yêu chuộng nhờ vẻ thanh tao và mềm mại. Trâm Vàng tuy sáng, mà sao sáng bằng thứ ánh sáng tự nhiên của vùng thần tiên. Cho nên Trâm Vàng vẫn thường bị Bích Na cất vào trong chiếc hộp pha lê trong suốt. Tơ Trời nhìn trăng mà cười. Trăng giống Trâm Vàng lắm, Trăng biết không? Vậy ban ngày Trăng có bị nhốt vào chiếc hộp Thủy Tinh không hả ?
Trăng không trả lời, chỉ bực mình chiếu thêm ánh sáng xuống vùng Tơ Trời bay. Ánh sáng huyền hoặc làm Tơ Trời mê mẩn. Sao ở đây lại có thể có một màu sắc huyền diệu lạ lùng đến thế nhỉ ?
Ờ, mà lạ chưa. Dưới kia có cái gì lấp lánh thế. Sao lại giống những ngôi sao Bích Na vẫn dùng để treo võng mây thế. Không ngần ngừ, Tơ Trời lướt nhẹ qua những đám cây rừng để lại gần vật lạ.
Tơ Trời đáp xuống một tảng đá nằm bên bờ suối. Vâng, chính là giòng suối nhỏ, phản chiếu ánh trăng, lấp lánh tựa sao. Tơ Trời thích quá, ngắm không chán mắt. Giòng suối róc rách êm ái luồn dưới những thân cây đổ ngang, mơn man những tảng đá vuông vắn, uốn lượn, mềm như Tơ Trời vậy. Giòng suối nhỏ đang hát đấy à ? Suối ca tụng gì thế ? Suối có biết Bích Na không ? Bích Na cũng thích hát lắm cơ.
Suối nhỏ mỉm cười :
- Bích Na à ! Bích Na là ai thế ?
Giọng Tơ Trời thoáng một chút tiếc nuối :
- Ờ, Bích Na là cô bé ở chốn thần tiên. Tôi vẫn thường cột tóc cho cô bé và lắng nghe cô bé hát. Giọng cô bé thanh và trong lắm. Thanh như... như gì nhỉ ?
Tơ Trời nhìn quanh. Ở đây không có gì so sánh được ngoài tiếng róc rách êm ái của suối nhỏ, tiếng rì rào đầy huyền bí của cây rừng và tiếng côn trùng than van. Ờ, Bích Na đâu có biết than van, Bích Na chỉ biết thanh thản. Tơ Trời cũng vậy nữa. Tơ Trời chưa biết thế nào là hung bạo, thế nào là đau thương, thế nào là khổ sở. Vùng Thần Tiên chỉ gồm toàn Nhạc, Hương, Sắc và tâm hồn trong sáng của Bích Na.
Suối nhỏ lại cười nhẹ :
- Ngoài chốn này ra Tơ Trời không tìm được một nơi nào thanh trong nữa đâu.
- Tại sao vậy ?
- Tại vì Việt Nam đang chiến tranh, Việt Nam đang đau thương, Việt Nam đang khốn khổ.
- Chiến tranh ? Đau thương ? Khốn khổ ? Đó là những gì vậy ? Suối có ca tụng chúng không ? Chúng có đẹp như màu trắng bạc của Tơ Trời, có êm như tiếng suối ca hát không ?
Suối nhỏ lắc đầu, giọng bỗng nhiên trầm xuống :
- Được như Tơ Trời thích lắm nhỉ.
- Tại sao vậy?
- Vì Tơ Trời chưa nếm mùi chiến tranh.
- Mùi? Nếm? Vị chiến tranh có ngọt như mật ngọt không? Mùi chiến tranh có thơm như tóc Bích Na không? Tôi muốn thử một lần, suối nhỏ đưa tôi đi tìm chiến tranh nhé.
- Ai lại đi tìm chiến tranh bao giờ. Mà Tơ Trời tìm làm chi. Tơ Trời không cần tìm xa. Tơ Trời đang ở trong vùng chiến. Tơ Trời cứ ở đây đi, một ngày kia Tơ Trời sẽ hiểu chiến tranh là thế nào.
- Không, Tơ Trời không ở đây đâu. Suối nhỏ chẳng bảo đây là chốn thanh trong nhất là gì. Tơ Trời muốn đi, đi hoài cơ.
- Được rồi. Đây là nơi suối nhỏ khơi nguồn. Suối nhỏ sẽ dẫn Tơ Trời đi theo xuôi giòng. Rồi Tơ Trời sẽ biết chiến tranh là gì.
Suối nhỏ lại cất tiếng hát đặc biệt của mình, ca tụng vẻ huyền hoặc của đêm cao nguyên, của thiên nhiên xanh ngắt, vẻ hùng vĩ của ngàn núi và luôn cả vẻ hiền hòa của chính mình.
Tơ Trời thì bay là là, soi mình trên mặt nước. Ánh trăng nhạt dần, một ngày bắt đầu lên.
Rồi ngày, rồi đêm tiếp nhau qua. Tơ Trời theo Suối nhỏ đi từ đỉnh Trường Sơn, len lỏi qua những thung lũng nằm phủ sương mờ, uốn mình qua nhiều khu rừng thâm u ngâm mùa lá úa.
Có khi Tơ Trời thấy dáng những nhà sàn nằm chơ vơ trên một ngọn đồi xa, có khi là một tiền đồn đứng buồn hiu cai quản một vùng. Nhưng đó đâu phải là Chiến Tranh.
Chiều nay Tơ Trời theo Suối nhỏ lại chui mình qua một khu rừng khác. Tơ Trời chưa chán nghe tiếng lá đong đưa, tiếng chim ríu rít, tiếng suối ngọt ngào, nhưng Tơ Trời vẫn ước ao được nhìn thấy một cái gì đó khác hơn, sống động hơn cơ.
Suối nhỏ bây giờ không phải chỉ là một giòng nước mong manh như dải lụa nữa. Nhận thêm nước từ nhiều nguồn khác đổ về, Suối nhỏ bây giờ chảy mạnh hơn, lòng trở nên sâu rộng hơn và mang nhiều nguy hiểm với những đá ngầm, vật độc và luôn cả chông nữa.
Mặt trời chưa tắt, nhưng cây cối đã che bớt ánh sáng. Khu rừng bắt đầu ủ xuống. Chim chóc bỗng nhiên yên lặng. Cả Suối cũng như nín thở. Tơ Trời hỏi nhỏ : Gì vậy ?
Đúng lúc ấy, Tơ Trời nghe tiếng chân đi, rồi một đoàn người hiện ra. Cả đoàn người mỏi mệt, lấm bụi đường, cúi mình trên những chiếc xắc trĩu nặng. Họ ngừng lại bên bờ suối một lúc, rồi theo người dẫn đầu, họ lần lượt băng mình qua giòng nước chảy mạnh. Một người trong bọn họ hãy còn trẻ lắm chợt với tay ngắt một đóa hoa tím mọc bơ vơ bên bờ suối. Mấy người bạn y cất tiếng cười chế nhạo. Một người hát nhỏ :
Những đồi hoa sim, những đồi hoa sim
Tím chiều hoang biền biệt
Nhìn áo rách vai
Anh hát trong mầu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chết sớm, mẹ già chưa khâu.
Giữa tiếng cười chế nhạo của mấy người bạn trẻ, tiếng hát chợt trở nên bâng khuâng. Chiều tím ngắt. Bọn người trở nên yên lặng. Người lính trẻ ngắt hoa trân trọng cài hoa lên mũ sắt đã sẵn lá cây rừng. Đóa hoa nhỏ nhún nhảy như vui mừng.
Đoàn người qua khỏi suối, đi xa dần. Tơ Trời rời khỏi chỗ nấp, bay là là theo giòng suối. Trong không gian, tiếng hát rất ấm của người lính trẻ vẫn như còn vang dội.
Tơ Trời tiếp tục đi. Trời sẫm tối, không có tiếng động nào hơn là tiếng suối, tiếng côn trùng rả rích. Buồn ghê. Đêm nay không có trăng. Vẻ huyền hoặc của đêm nào nhượng lại cho vẻ thâm u, tịch mịch và cả rất nhiều đe dọa.
Lại một nhóm người khác. Đoàn này không nói, không cười. Họ như những chiếc bóng, làm việc trong yên lặng. Những chiếc võng được treo lên giữa 2 thân cây. Chỉ có tiếng xào xạc của những bước chân dẫm nhẹ trên lá khô. Ánh sáng cũng không được thắp lên. Họ để nguyên cho bóng tối phủ trùm lấy khu rừng. Mỗi người thu mình trên chiếc võng cá nhân. Một người trong bọn họ ôm súng đến bờ suối, ngồi xuống một tảng đá lớn, trầm ngâm nhìn nước chảy. Có lẽ anh ta cũng chẳng thấy gì hơn là một màu đen mờ. Nhưng âm thanh của tiếng suối giúp anh ta tưởng tượng rất rõ giòng nước chảy xuôi. Những giòng nước êm ái của quê hương lúc nào cũng ngọt ngào, lúc nào cũng gợi nhớ. Anh không dám cất tiếng hát, ngâm một câu thơ, nhưng anh tiếc nhớ vô cùng.
Giòng suối này sẽ chảy qua làng anh, ở đó mẹ anh vẫn thường dẫn anh ra tắm hồi anh còn bé xíu. Trong lúc anh nghịch đùa với nước, mẹ anh lặng lẽ giặt áo quần cho cả hai mẹ con. Thỉnh thoảng mẹ anh nhìn anh cười âu yếm. Anh cũng đã từng ra đấy đùa với đám bạn trai của mình, tung nước vào nhau, hò hét đến khan cổ, làm thuyền giấy cho chảy về xuôi; và đã có lần bắt chước một nhân vật trong một chuyện phiêu lưu, viết mật thư nhét vào chai, thả trôi theo giòng nước. Anh không hiểu có ai nhặt được bức thư của mình không, nhưng nếu có nhận được chắc họ cũng chỉ cười, bỏ đi. Những trò chơi trẻ con thực dễ thương. Và giòng sông ấy sống trong anh như một phần đời. Vậy mà anh đã xa quê hương thực lâu. Biết mẹ anh có còn sống mà đợi đứa con về hay không ! Hay hàng ngày vẫn ra bờ sông nhỏ, giặt áo quần cho chính mình mà nhớ lại kỷ niệm xưa. Anh thèm về nhìn lại mái nhà tranh nhỏ, nhìn lại những nét nhăn trên vầng trán ưu tư của mẹ, và xem thử đám bạn bè của mình sống còn những ai. Chao ơi, quê hương thực gần mà cũng thực xa.
Người thanh niên gục đầu vào vòng tay dựa trên đầu gối. Anh không nghe tiếng cú rúc lạ lùng phía bên kia bờ suối. Anh không thấy những bóng đen tiến gần. Rồi một tiếng hô lớn, rồi súng nổ vang.
Lần thứ nhất Tơ Trời nghe tiếng nổ kỳ dị. Tiếng nổ liên miên bất tận. Đạn bay như pháo bông đốt lên trong một lễ mừng nào đó. Tiếng người la hét vang cả khu rừng. Tơ Trời hãi sợ, bay cuống quýt, núp sau một cây tràm lớn. Cả một vùng bị thức tỉnh. Chim chóc hoảng hốt gọi nhau bay xa. Cây rừng lo lắng sợ một cuộc tàn phá.
Tiếng động cơ trực thăng mỗi lúc một gần. Tiếng đạn rền hơn bao giờ hết. Hỏa châu vụt sáng trên nền trời nhung đen như những mặt trời con vừa nở hoa.
Và cứ thế, hết đợt này đến đợt khác, súng, hỏa châu thi nhau nổ, thi nhau sáng. Và những thân người thi nhau đổ xuống, nằm yên như ngủ say.
Bích Na vươn đôi cánh thiên nga, bay vòng quanh hồ Hư Vô, và bắt đầu ca hát.
Ở đây không có mặt trời, nhưng ánh sáng thì rực rỡ và lung linh ngàn sắc. Chốn này không có chim muông, mà nhạc điệu thì êm ái và trầm bổng không ngừng. Nhưng đương lúc Bích Na lên tiếng hát thiên thần thì tất cả không gian bỗng dưng lắng đọng, yên lặng nghe tâm hồn cô bé kể chuyện. Ừ, chính tâm hồn cô bé hát đấy. Cô bé chả biết hát đâu. Nhưng tâm hồn cô thì thực là thơ ngây, trong như pha lê, mong manh như sương sớm. Tâm hồn cô bé vì thế không biết ca tụng gì đâu, dù chung quanh Bích Na, bao nhiêu là cái đẹp tuyệt vời đang hiện diện. Bích Na làm sao biết được cô đang ở giữa một vườn đẹp, một rừng đẹp. Tại vì ở đấy đâu có gì xấu để cô phải so sánh đâu.
Này nhé, cô bé đang đu mình trên một chiếc võng kết bằng mây trắng, treo giữa hai ngôi sao sáng nhất mà cũng bé nhất. Đầu cô gối trên một dải sương hồng, và chung quanh cô, nào hương, nào nhạc, nào sắc. Trông vào nơi nào, Bích Na cũng thấy bằng lòng hết. Tâm hồn Bích Na, lúc ngân nga chỉ như một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng đuổi nhau mà thôi. Nhưng so với khúc nhạc bổng trầm của không gian thần tiên thì thật là một bài ca lạ.
Lúc Bích Na bắt đầu thấy buồn ngủ, tiếng nhạc không gian lại nổi lên và ánh sáng trở lại rực rỡ, ru Bích Na vào mộng. Bích Na đưa tay lên đầu, tháo bỏ chiếc nơ hồng cô bé vẫn cài lên tóc cho tóc cô bé khỏi rối tung mỗi lần cô nhẩy nhót. Dải nơ hồng của cô bé kết bằng Tơ Trời. Nhẹ và sáng óng ánh, màu hồng nhẹ phớt như má Bích Na, trông ngon và yêu lắm cơ.
Mắt Bích Na nhắm lại khẽ cười, chân thôi đong đưa, và Bích Na bắt đầu cho tâm hồn yên nghỉ.
« A, Thần Gió đi đâu lạc vào đây ? Khu vườn này chỉ dành riêng cho Bích Na, Thần Gió không biết à ? »
Đám mây trắng vừa hỏi vừa ru Bích Na nhè nhẹ. Thần Gió đưa mắt nhìn nàng tiên xinh xắn nằm ngủ say. Tóc Bích Na thả dài đen mượt, uốn lượn làm Thần Gió nhớ dương thế. Bây giờ là mùa hạ ở dưới đó. Khu vực của Thần Gió thuộc vào vùng nhiệt đới. Về mùa này, mặt trời tha hồ hoành hành, và Thần Gió được nghỉ ngơi. Chỉ thỉnh thoảng Thần ra vùng biển xanh, xô sóng vào bờ và đẩy những cánh buồm cho lướt nhanh trên mặt trùng dương.
Vùng Thần Tiên của Bích Na chưa hề có gió bao giờ. Tóc Bích Na dài mượt và mềm thế mà có gió vào hẳn phải đẹp.
Rồi không để cho đám mây trắng kịp ngăn cản, Thần Gió thổi nhẹ vào cô bé. Tấm áo lụa trắng bay phất phơ, tóc cô bé lồng trong gió, uốn như giòng suối huyền ! Thần Gió mỉm cười bỏ đi.
Dải Tơ Trời đang nằm yên lặng trên đầu võng, bỗng nhiên bị gió kéo rơi xuống hồ Hư Vô, và thong thả rơi hoài xuống vùng dương thế. Thần Gió đã làm một việc không ngờ mà không hay. Bích Na từ nay hết còn cột tóc bằng Tơ Trời, và ở dưới dương thế, bắt đầu xuất hiện một đám tơ hồng, óng ánh, nhẹ không gì nhẹ hơn, bay là là giữa bầu không khí xanh ngát của mùa hạ.
Tơ Trời không có chỗ trú ngụ. Mọi cảnh vật quanh Tơ Trời đều lạ lùng. Xưa nay, Tơ Trời vẫn nằm trên mái tóc thoảng hương của nàng Bích Na, có bao giờ phải lang thang như thế này đâu. Chung quanh Tơ Trời thì có gì hơn là một khoảng không gian đun nóng bởi ánh mặt trời. Mầu hồng phớt của Tơ Trời dần phai đi và bây giờ Tơ Trời chỉ còn toàn một màu trắng bạc.
Tơ Trời bay mãi, bay mãi. Dưới kia, nào là núi non trùng điệp, cây cối xanh rờn, lúc thì biển sóng ồ ạt với cát trắng tinh. Có khi Tơ Trời đi qua những vùng lúa non, nhà cửa yên lành ngủ. Có lúc Tơ Trời bay ngang các đô thị, xe cộ dập dìu. Tất cả đều mang cái dáng quyến rũ của riêng chúng. Nhưng Tơ Trời chưa ngừng cánh đâu. Tơ Trời còn muốn phiêu lưu xa hơn, tìm những nét lạ hơn.
Màn đêm dần dần hạ cánh. Mặt trời thôi cười, vẫy tay chào dương thế để trở về nhà. Ngàn sao bắt đầu với các chàng thi sĩ. Bấy giờ Tơ Trời đang bay ngang qua dãy Trường Sơn của Việt Nam. Dãy núi không cao mà sao rậm và huyền bí quá. Đã nói Tơ Trời tò mò lắm cơ. Tơ Trời chỉ thích những gì huyền bí, những gì sâu kín thôi. Vẻ hùng vĩ của Hy Mã Lạp Sơn, cảnh huy hoàng của lâu đài đồ sộ không cột chân Tơ Trời được đâu. Tơ Trời quyết định rồi. Tơ Trời sẽ ngủ đêm lại đây, trên đỉnh núi cao nhất trong tầm mắt của Tơ Trời thôi, chứ Trường Sơn dài lắm, nằm duỗi suốt gần hết chiều dài của Việt Nam. Tơ Trời thì nhỏ bé làm sao Tơ Trời biết đâu là nơi cao nhất bây giờ, Tơ Trời cần nghỉ ngơi một lát. Thân Tơ Trời rát bỏng vì nắng. Tơ Trời tiếc thầm màu hồng phớt của mình và trách mặt trời, nhưng Tơ Trời không dám trách lớn tiếng đâu, vì mặt trời mà nghe được, chắc ông ấy phải giận ghê lắm.
Ánh trăng lên đã cao. Hình lưỡi liềm của trăng làm Tơ Trời nhớ chiếc trâm cài đầu của Bích Na. Trâm Vàng vẫn ganh với Tơ Trời vì Tơ Trời được Bích Na yêu chuộng nhờ vẻ thanh tao và mềm mại. Trâm Vàng tuy sáng, mà sao sáng bằng thứ ánh sáng tự nhiên của vùng thần tiên. Cho nên Trâm Vàng vẫn thường bị Bích Na cất vào trong chiếc hộp pha lê trong suốt. Tơ Trời nhìn trăng mà cười. Trăng giống Trâm Vàng lắm, Trăng biết không? Vậy ban ngày Trăng có bị nhốt vào chiếc hộp Thủy Tinh không hả ?
Trăng không trả lời, chỉ bực mình chiếu thêm ánh sáng xuống vùng Tơ Trời bay. Ánh sáng huyền hoặc làm Tơ Trời mê mẩn. Sao ở đây lại có thể có một màu sắc huyền diệu lạ lùng đến thế nhỉ ?
Ờ, mà lạ chưa. Dưới kia có cái gì lấp lánh thế. Sao lại giống những ngôi sao Bích Na vẫn dùng để treo võng mây thế. Không ngần ngừ, Tơ Trời lướt nhẹ qua những đám cây rừng để lại gần vật lạ.
Tơ Trời đáp xuống một tảng đá nằm bên bờ suối. Vâng, chính là giòng suối nhỏ, phản chiếu ánh trăng, lấp lánh tựa sao. Tơ Trời thích quá, ngắm không chán mắt. Giòng suối róc rách êm ái luồn dưới những thân cây đổ ngang, mơn man những tảng đá vuông vắn, uốn lượn, mềm như Tơ Trời vậy. Giòng suối nhỏ đang hát đấy à ? Suối ca tụng gì thế ? Suối có biết Bích Na không ? Bích Na cũng thích hát lắm cơ.
Suối nhỏ mỉm cười :
- Bích Na à ! Bích Na là ai thế ?
Giọng Tơ Trời thoáng một chút tiếc nuối :
- Ờ, Bích Na là cô bé ở chốn thần tiên. Tôi vẫn thường cột tóc cho cô bé và lắng nghe cô bé hát. Giọng cô bé thanh và trong lắm. Thanh như... như gì nhỉ ?
Tơ Trời nhìn quanh. Ở đây không có gì so sánh được ngoài tiếng róc rách êm ái của suối nhỏ, tiếng rì rào đầy huyền bí của cây rừng và tiếng côn trùng than van. Ờ, Bích Na đâu có biết than van, Bích Na chỉ biết thanh thản. Tơ Trời cũng vậy nữa. Tơ Trời chưa biết thế nào là hung bạo, thế nào là đau thương, thế nào là khổ sở. Vùng Thần Tiên chỉ gồm toàn Nhạc, Hương, Sắc và tâm hồn trong sáng của Bích Na.
Suối nhỏ lại cười nhẹ :
- Ngoài chốn này ra Tơ Trời không tìm được một nơi nào thanh trong nữa đâu.
- Tại sao vậy ?
- Tại vì Việt Nam đang chiến tranh, Việt Nam đang đau thương, Việt Nam đang khốn khổ.
- Chiến tranh ? Đau thương ? Khốn khổ ? Đó là những gì vậy ? Suối có ca tụng chúng không ? Chúng có đẹp như màu trắng bạc của Tơ Trời, có êm như tiếng suối ca hát không ?
Suối nhỏ lắc đầu, giọng bỗng nhiên trầm xuống :
- Được như Tơ Trời thích lắm nhỉ.
- Tại sao vậy?
- Vì Tơ Trời chưa nếm mùi chiến tranh.
- Mùi? Nếm? Vị chiến tranh có ngọt như mật ngọt không? Mùi chiến tranh có thơm như tóc Bích Na không? Tôi muốn thử một lần, suối nhỏ đưa tôi đi tìm chiến tranh nhé.
- Ai lại đi tìm chiến tranh bao giờ. Mà Tơ Trời tìm làm chi. Tơ Trời không cần tìm xa. Tơ Trời đang ở trong vùng chiến. Tơ Trời cứ ở đây đi, một ngày kia Tơ Trời sẽ hiểu chiến tranh là thế nào.
- Không, Tơ Trời không ở đây đâu. Suối nhỏ chẳng bảo đây là chốn thanh trong nhất là gì. Tơ Trời muốn đi, đi hoài cơ.
- Được rồi. Đây là nơi suối nhỏ khơi nguồn. Suối nhỏ sẽ dẫn Tơ Trời đi theo xuôi giòng. Rồi Tơ Trời sẽ biết chiến tranh là gì.
Suối nhỏ lại cất tiếng hát đặc biệt của mình, ca tụng vẻ huyền hoặc của đêm cao nguyên, của thiên nhiên xanh ngắt, vẻ hùng vĩ của ngàn núi và luôn cả vẻ hiền hòa của chính mình.
Tơ Trời thì bay là là, soi mình trên mặt nước. Ánh trăng nhạt dần, một ngày bắt đầu lên.
Rồi ngày, rồi đêm tiếp nhau qua. Tơ Trời theo Suối nhỏ đi từ đỉnh Trường Sơn, len lỏi qua những thung lũng nằm phủ sương mờ, uốn mình qua nhiều khu rừng thâm u ngâm mùa lá úa.
Có khi Tơ Trời thấy dáng những nhà sàn nằm chơ vơ trên một ngọn đồi xa, có khi là một tiền đồn đứng buồn hiu cai quản một vùng. Nhưng đó đâu phải là Chiến Tranh.
Chiều nay Tơ Trời theo Suối nhỏ lại chui mình qua một khu rừng khác. Tơ Trời chưa chán nghe tiếng lá đong đưa, tiếng chim ríu rít, tiếng suối ngọt ngào, nhưng Tơ Trời vẫn ước ao được nhìn thấy một cái gì đó khác hơn, sống động hơn cơ.
Suối nhỏ bây giờ không phải chỉ là một giòng nước mong manh như dải lụa nữa. Nhận thêm nước từ nhiều nguồn khác đổ về, Suối nhỏ bây giờ chảy mạnh hơn, lòng trở nên sâu rộng hơn và mang nhiều nguy hiểm với những đá ngầm, vật độc và luôn cả chông nữa.
Mặt trời chưa tắt, nhưng cây cối đã che bớt ánh sáng. Khu rừng bắt đầu ủ xuống. Chim chóc bỗng nhiên yên lặng. Cả Suối cũng như nín thở. Tơ Trời hỏi nhỏ : Gì vậy ?
Đúng lúc ấy, Tơ Trời nghe tiếng chân đi, rồi một đoàn người hiện ra. Cả đoàn người mỏi mệt, lấm bụi đường, cúi mình trên những chiếc xắc trĩu nặng. Họ ngừng lại bên bờ suối một lúc, rồi theo người dẫn đầu, họ lần lượt băng mình qua giòng nước chảy mạnh. Một người trong bọn họ hãy còn trẻ lắm chợt với tay ngắt một đóa hoa tím mọc bơ vơ bên bờ suối. Mấy người bạn y cất tiếng cười chế nhạo. Một người hát nhỏ :
Những đồi hoa sim, những đồi hoa sim
Tím chiều hoang biền biệt
Nhìn áo rách vai
Anh hát trong mầu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chết sớm, mẹ già chưa khâu.
Giữa tiếng cười chế nhạo của mấy người bạn trẻ, tiếng hát chợt trở nên bâng khuâng. Chiều tím ngắt. Bọn người trở nên yên lặng. Người lính trẻ ngắt hoa trân trọng cài hoa lên mũ sắt đã sẵn lá cây rừng. Đóa hoa nhỏ nhún nhảy như vui mừng.
Đoàn người qua khỏi suối, đi xa dần. Tơ Trời rời khỏi chỗ nấp, bay là là theo giòng suối. Trong không gian, tiếng hát rất ấm của người lính trẻ vẫn như còn vang dội.
Tơ Trời tiếp tục đi. Trời sẫm tối, không có tiếng động nào hơn là tiếng suối, tiếng côn trùng rả rích. Buồn ghê. Đêm nay không có trăng. Vẻ huyền hoặc của đêm nào nhượng lại cho vẻ thâm u, tịch mịch và cả rất nhiều đe dọa.
Lại một nhóm người khác. Đoàn này không nói, không cười. Họ như những chiếc bóng, làm việc trong yên lặng. Những chiếc võng được treo lên giữa 2 thân cây. Chỉ có tiếng xào xạc của những bước chân dẫm nhẹ trên lá khô. Ánh sáng cũng không được thắp lên. Họ để nguyên cho bóng tối phủ trùm lấy khu rừng. Mỗi người thu mình trên chiếc võng cá nhân. Một người trong bọn họ ôm súng đến bờ suối, ngồi xuống một tảng đá lớn, trầm ngâm nhìn nước chảy. Có lẽ anh ta cũng chẳng thấy gì hơn là một màu đen mờ. Nhưng âm thanh của tiếng suối giúp anh ta tưởng tượng rất rõ giòng nước chảy xuôi. Những giòng nước êm ái của quê hương lúc nào cũng ngọt ngào, lúc nào cũng gợi nhớ. Anh không dám cất tiếng hát, ngâm một câu thơ, nhưng anh tiếc nhớ vô cùng.
Giòng suối này sẽ chảy qua làng anh, ở đó mẹ anh vẫn thường dẫn anh ra tắm hồi anh còn bé xíu. Trong lúc anh nghịch đùa với nước, mẹ anh lặng lẽ giặt áo quần cho cả hai mẹ con. Thỉnh thoảng mẹ anh nhìn anh cười âu yếm. Anh cũng đã từng ra đấy đùa với đám bạn trai của mình, tung nước vào nhau, hò hét đến khan cổ, làm thuyền giấy cho chảy về xuôi; và đã có lần bắt chước một nhân vật trong một chuyện phiêu lưu, viết mật thư nhét vào chai, thả trôi theo giòng nước. Anh không hiểu có ai nhặt được bức thư của mình không, nhưng nếu có nhận được chắc họ cũng chỉ cười, bỏ đi. Những trò chơi trẻ con thực dễ thương. Và giòng sông ấy sống trong anh như một phần đời. Vậy mà anh đã xa quê hương thực lâu. Biết mẹ anh có còn sống mà đợi đứa con về hay không ! Hay hàng ngày vẫn ra bờ sông nhỏ, giặt áo quần cho chính mình mà nhớ lại kỷ niệm xưa. Anh thèm về nhìn lại mái nhà tranh nhỏ, nhìn lại những nét nhăn trên vầng trán ưu tư của mẹ, và xem thử đám bạn bè của mình sống còn những ai. Chao ơi, quê hương thực gần mà cũng thực xa.
Người thanh niên gục đầu vào vòng tay dựa trên đầu gối. Anh không nghe tiếng cú rúc lạ lùng phía bên kia bờ suối. Anh không thấy những bóng đen tiến gần. Rồi một tiếng hô lớn, rồi súng nổ vang.
Lần thứ nhất Tơ Trời nghe tiếng nổ kỳ dị. Tiếng nổ liên miên bất tận. Đạn bay như pháo bông đốt lên trong một lễ mừng nào đó. Tiếng người la hét vang cả khu rừng. Tơ Trời hãi sợ, bay cuống quýt, núp sau một cây tràm lớn. Cả một vùng bị thức tỉnh. Chim chóc hoảng hốt gọi nhau bay xa. Cây rừng lo lắng sợ một cuộc tàn phá.
Tiếng động cơ trực thăng mỗi lúc một gần. Tiếng đạn rền hơn bao giờ hết. Hỏa châu vụt sáng trên nền trời nhung đen như những mặt trời con vừa nở hoa.
Và cứ thế, hết đợt này đến đợt khác, súng, hỏa châu thi nhau nổ, thi nhau sáng. Và những thân người thi nhau đổ xuống, nằm yên như ngủ say.
*
Trời bắt đầu sáng. Khu rừng sau một đêm kinh hoàng
vẫn còn run sợ. Những cành lá trĩu xuống vì mưa đạn. Chim chóc thôi ríu
rít, và giòng suối, trời ơi, giòng suối thanh trong của Tơ Trời bây giờ
loang màu đỏ thắm.
Bên bờ suối, người thanh niên hồi đêm đang còn trầm tư, bây giờ nằm gục mặt như hôn mảnh đất yêu dấu. Tay còn vục xuống nước, nghe kỷ niệm chảy qua kẽ ngón tay. Bên cạnh anh, người lính trẻ nằm ngửa, mặt nhìn trời cao. Chiếc mũ lăn lóc bên bờ, giữa hai tảng đá vuông đầy rêu. Cánh hoa tím ngày qua vẫn còn gắn trên mũ sắt, cố vươn lên như nhìn người bạn trẻ lần cuối. Đóa hoa nở trên mũ sắt như hoa cắm trên một nấm mồ. Tơ Trời không biết thở dài nên chỉ lặng lẽ đến bên hoa.
Tơ Trời sẽ đem đóa hoa tím kia bay khắp phương trời để tìm một người mà trao gửi. Tơ Trời không biết người đó là ai, ở đâu, nhưng nếu Tình Yêu của họ chân thật, nếu Tình Thương của họ không biên giới, nếu quả thực có thần giao cách cảm, một ngày kia, Tơ Trời sẽ trao đến cho kẻ đợi chờ một cành hoa tím, rất tím.
Bây giờ vẫn còn mùa Hạ, những kẻ đợi chờ cứ nhìn trên trời cao kia đi. Khung trời rất trong, rất xanh. Tơ Trời sẽ bạc trắng. Tuy nhiên, tôi vẫn mong rằng không một ai trong họ nhận được cành hoa tím do Tơ Trời Bích Na mang lại. Vì màu tím trông đẹp mà chứa đầy Thương Đau.
Tơ Trời ơi, cứ bay mãi và đừng bao giờ ngừng cánh.
Bên bờ suối, người thanh niên hồi đêm đang còn trầm tư, bây giờ nằm gục mặt như hôn mảnh đất yêu dấu. Tay còn vục xuống nước, nghe kỷ niệm chảy qua kẽ ngón tay. Bên cạnh anh, người lính trẻ nằm ngửa, mặt nhìn trời cao. Chiếc mũ lăn lóc bên bờ, giữa hai tảng đá vuông đầy rêu. Cánh hoa tím ngày qua vẫn còn gắn trên mũ sắt, cố vươn lên như nhìn người bạn trẻ lần cuối. Đóa hoa nở trên mũ sắt như hoa cắm trên một nấm mồ. Tơ Trời không biết thở dài nên chỉ lặng lẽ đến bên hoa.
Tơ Trời sẽ đem đóa hoa tím kia bay khắp phương trời để tìm một người mà trao gửi. Tơ Trời không biết người đó là ai, ở đâu, nhưng nếu Tình Yêu của họ chân thật, nếu Tình Thương của họ không biên giới, nếu quả thực có thần giao cách cảm, một ngày kia, Tơ Trời sẽ trao đến cho kẻ đợi chờ một cành hoa tím, rất tím.
Bây giờ vẫn còn mùa Hạ, những kẻ đợi chờ cứ nhìn trên trời cao kia đi. Khung trời rất trong, rất xanh. Tơ Trời sẽ bạc trắng. Tuy nhiên, tôi vẫn mong rằng không một ai trong họ nhận được cành hoa tím do Tơ Trời Bích Na mang lại. Vì màu tím trông đẹp mà chứa đầy Thương Đau.
Tơ Trời ơi, cứ bay mãi và đừng bao giờ ngừng cánh.